Không Phải Em Trai [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 28

Diễn tập thì coi như hoàn thành thuận lợi, vốn chỉ là luyện tập trên sân khấu nhiều lần, thời điểm diễn lại sẽ không có lý do gặp khó khăn. Chẳng qua là động tác mà Vương Nhất Bác nghĩ ra ở khúc cao trào lại bị tiểu sư đệ sửa lại, so với động tác ban đầu tư thế còn thân mật hơn.

Vương Nhất Bác phản ứng rất nhanh, cậu ngay lập tức lui lại phía sau giãn ra khoảng cách, cũng sửa lại động tác, cậu mắc nhịp mà khiến cho người khác hô hấp đình trệ, cũng may là vẫn qua. Trên thực tế trong lòng rất khó chịu, chỉ là đến lúc xuống sân khấu, lúc máy quay không chiếu đến, nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn tiểu sư đệ một cái.

Tiểu sư đệ tim đập loạn nhịp, trên mặt Vương Nhất Bác tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt thật sự lạnh, tựa như trong nháy mắt có thể hiểu rõ nội tâm cậu không muốn cho người khác biết bí mật vậy, y há miệng thở dốc, theo bản năng muốn nói gì đó, đã bị học viên bên cạnh kéo đi, MC lập tức phải gọi nhóm khác, bọn họ ở trong này đích xác là không ổn cho lắm.

Huống chi.

Vương Nhất Bác đã xoay người rời đi, đi về hướng phòng trang điểm.

Tiểu sư đệ yên lặng đi theo phía sau Vương Nhất Bác.

Y năm nay hai mươi mốt tuổi, trong ánh mắt người khác thoạt nhìn là thời của tuổi trẻ vừa qua tuổi dậy thì.

Tướng mạo tốt, dáng người tốt, thực lực cũng được.

Thời điểm Vương Nhất Bác ở vòng đánh giá sân khấu đầu tiên, tiểu sư đệ thấy cậu, đáy lòng kinh hỷ đan xen lẫn lộn, thậm chí tư tâm còn nghĩ đến việc bảo người đại diện đến tổ chương trình xin xếp bọn họ chung một phòng kí túc xá.

Nhưng mà cậu quá tài giỏi, giỏi đến nỗi mà qua vòng sơ khảo đầu tiên đã được đổi vị trí, ngồi ở dưới đài, chăm chú chấm điểm, đem khoảng cách vốn đã xa giờ lại không có cách nào chạm đến.

Tiểu sư đệ trong đầu rối tung rối mù cả lên, không chú ý đến mình đã đi đến trước cửa phòng trang điểm nơi có Vương Nhất Bác, trợ lý đứng ở bên cạnh Vương Nhất Bác, tò mò mà nhìn mình.

Vương Nhất Bác tắt màn hình điện thoại, ngửa đầu nhìn trợ lý, nói, "Em ra ngoài trước đi, anh nói với cậu ta mấy câu."

Trợ lý gật gật đầu, nghiêng người đi qua người tiểu sư đệ, thuận tay đóng cửa lại.

Vương Nhất Bác kéo ghế dịch về phía gương, tháo từng chút trang sức xuống, mắt cũng không nâng lên, "Hôm nay sao lại thế?"

Tiểu sư đệ trầm mặc nhìn cậu lấy bông thấm ướt lau khóe mắt, xóa đi vẻ đẹp diễm lệ ban nãy, lộ ra gương mặt sạch sẽ nhưng lại không một tia độ ấm.

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn y, không dừng lại động tác, "Không muốn nói?"

Tiểu sư đệ ngập ngừng, "......... Không có."

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, ngữ khí như là một lão sư, một trưởng bối của y mà nói, "Tùy cậu nói hay không nói. Sự việc hôm nay thật trẻ con. Bởi vì chúng ta cùng công ty, cho nên tôi nói thêm một câu."

"Muốn làm gì cũng phải nghĩ đến việc mình ở đây đang làm gì trước đã, rồi hãy làm."

Gương mặt tiểu sư đệ tái nhợt.

Vương Nhất Bác đứng lên, xoay người đối diện với tiểu sư đệ nói, "Cậu nói trước kia chúng ra gặp qua, vậy tôi lưu lại trong tâm trí cậu bóng ma tâm lý gì rồi?"

Tiểu sư đệ kinh ngạc nhìn cậu, "Sao có thể như vậy được."

Vương Nhất Bác nói, "Vậy cậu đừng như vậy, có chuyện gì thì nói thẳng."

Tiểu sư đệ mím môi, hé ra bộ mặt thấy chết không sờn.

Vương Nhất Bác vừa định nói gì đó, cửa liền mở ra, Tiêu Chiến từ bên ngoài thò đầu vào, sợi tóc vẫn còn dính một chút tuyết trắng, ánh mắt thoạt nhìn đặc biệt to tròn đặc biệt sáng trong, Vương Nhất Bác nhìn thấy thì vẻ mặt nháy mắt liền mềm xuống.

Tiêu Chiến không nghĩ đến trong phòng còn có người khác, do dự một chút mới hỏi, "Cái đó....... Trợ lý nói là sắp xong rồi, phía bên em ok không?"

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, không một chút lưu luyến mà nhấc chân đi ra ngoài, đỡ lấy cánh tay Tiêu Chiến, thấp giọng nói, "Trên đường đang có tuyết rơi, đừng lái xe nhanh như vậy."

Tiêu Chiến nở nụ cười, "Không sao mà."

Giọng nói Vương Nhất Bác càng thêm thấp, "Mẹ em có nói buổi tối mấy giờ về không?"

Tiêu Chiến đáp, "Nếu muốn xem pháo hoa, phỏng chừng phải hai giờ sáng."

Bọn họ còn nói gì đó nữa mà tiểu sư đệ không nghe thấy, giọng nói Vương Nhất Bác rất ôn nhu, lại rất dính người cứ phảng phất quanh không khí.

Vương Nhất Bác vừa chưng bộ dáng ánh mắt sáng lên, tiểu sư đệ chỉ có thể nhìn thấy khi cậu ở trên sân khấu.

Y biết Vương Nhất Bác yêu sân khấu, yêu vũ đạo, cho nên không có ai có thể thay thế mấy thứ này.

Nhưng mà.

Người này là ai.........?

Tiêu Chiến đón Vương Nhất Bác, cũng không ngay lập tức quay về, cùng Vương Nhất Bác đến phòng nghỉ mở điện thoại ra xem, Vương Nhất Bác ở vòng kiểm tra không chút hồi hộp nào, mà bây giờ lại vươn tay bên ngoài ra đón tuyết, Tiêu Chiến cười híp mắt vỗ vỗ mông cậu, "Sao giống con nít vậy."

Vương Nhất Bác quay lại, túm Tiêu Chiến kéo đến trước mặt mình, nhanh chóng hôn lên môi anh một cái, dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi anh, "Bây giờ về?"

Tiêu Chiến cố ý nói, "Em nếu muốn ở trong này cũng được."

Vương Nhất Bác liền ồn ào túm Tiêu Chiến, thu dọn đồ đạc, ngay lập tức hướng về bãi đỗ xe.

Tiêu Chiến ngồi vào trong xe thắt dây an toàn, có chút hậu tri hậu giác nhớ ra, "Người lúc nãy anh thấy ở trong phòng trang điểm, hình như anh có gặp qua."

"Ừ?" Vương Nhất Bác giương mắt nhìn anh, "Ở đâu?"

Tiêu Chiến khựng lại, ".......... Trên tống nghệ lúc trước em tham gia."

Vương Nhất Bác đáy mắt nổi lên ý cười, "Anh cư nhiên cũng xem?"

Tiêu Chiến nói, "Cái gì, em tưởng rằng anh không biết xem chắc."

Vương Nhất Bác không nói gì, kéo cổ anh qua cùng anh hôn môi, đèn ở trong xe đã bị Tiêu Chiến tắt, bên ngoài thì chỉ có tuyết đang rơi nhè nhẹ, độ ấm của điều hòa mở lên chỉ khiến người ta buồn ngủ, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, cảm giác tay Vương Nhất Bác khoát lên gáy mình, trấn an mà vuốt ve.

Vài năm trước, thậm chí là những năm trước đó, thời điểm anh còn ở trong trường học, anh luôn hướng đến cuộc sống bình thản mà vui vẻ, như lúc này.

Vương Nhất Bác cọ cọ môi anh, thấp giọng nói, "Về nhà thôi."

Tiêu Chiến cười rộ lên, "Được."

Vương Nhất Bác không hề sợ hãi mà ngủ lại ở trong phòng Tiêu Chiến.

Nói như vậy bởi vì, có thể là do công việc của trưởng bối quá bận rộn, anh căn bản cũng không sống ở nhà, dì sẽ không tùy tiện mở cửa phòng anh, Tiêu phụ cũng chẳng có điều gì muốn nói.

Bọn họ gọi đồ ăn ngoài, đơn giản cơm nước xong, thu dọn đồ đạc chút, Vương Nhất Bác tặng quà cho Tiêu Chiến, là một chiếc dây móc điện thoại, mặc dù lúc dùng sẽ đung đưa phiền toái, nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn không nhịn được cười, cười đến mãi tận lúc sau, Vương Nhất Bác có chút ù ù cạc cạc, túm người qua hôn đến thở hổn hển, hỏi anh đang cười cái gì.

Tiêu Chiến nằm ở dưới thân cậu, ánh mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói, "Không có gì, chỉ là, rất vui."

Vương Nhất Bác giật mình, cúi người hôn xuống, môi dừng lại trên lông mi anh.

.

.

.

Tiêu Chiến khẽ thở dốc, bị bàn tay của Vương Nhất Bác nâng mông lên, ngồi ở trên người cậu, chậm rãi đứng lên rồi lại ngồi xuống, kɧoáı ©ảʍ lúc này trở nên phá lệ biết cách giày vò người khác. Vật nóng bỏng được huyệt thịt bao chặt càng lúc đâm vào càng sâu, bầu không khí như nóng đến cực điểm. Lông mi cùng cằm của anh đều được bao phủ bởi một tầng mồ hôi trong suốt, hai tay chống lên người Vương Nhất Bác có chút khó khăn.

Lúc anh ngẫu nhiên chống đỡ không được mà ngã lên người Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác sẽ đỡ lấy thắt lưng anh đâm chọc một trận mãnh liệt, Tiêu Chiến nức nở nằm sấp xuống, chôn mặt ở cổ cậu, dùng chóp mũi cọ mấy cái.

Vương Nhất Bác bất vi sở động, tư thế này cũng không thể làm khó được việc cậu làm anh trai cậu thoải mái đến không nói ra lời, ở thời điểm cao trào mà hung hăng ngậm lấy yết hầu, ở trên làn da mà để lại dấu hôn.

Cách mười hai giờ đêm vẫn còn sớm, còn có thể làm thêm vài lần nữa.

Tiêu Chiến còn chưa lấy lại tinh thần từ dư vị cao trào, lại bị Vương Nhất Bác đẩy xuống ôm lấy, bên dưới là chăn bông mềm mại nhăn nhúm lộn xộn, trong phòng cũng không bật đèn, Tiêu Chiến có chút mờ mịt bị Vương Nhất Bác kéo hai chân ra một lần nữa tiến vào, người trẻ tuổi nhiệt tình nên mỗi lần đều phá lệ kéo dài.

Vương Nhất Bác ở phía trên anh, hơi hơi nhíu lại lông mày, trông không hề hung ác, ngược lại khêu gợi muốn chết, tầm mắt hơi nghiêng nhìn từ trên xuống, rồi lại nhìn ra bên ngoài, một trận tuyết lớn đang rơi lả tả ở trong không trung.

Vương Nhất Bác đẩy thắt lưng, vai cùng lưng lộ ra đường cong đẹp đẽ, mồ hôi từ hai gò má chảy xuống, dừng lại ở trên người Tiêu Chiến, làm nhũ tiêm cương cứng của anh lấp lánh ánh nước.

Tiêu Chiến từ trong cuống họng phát ra một tiếng rêи ɾỉ mềm mại, nghe có vẻ rất đáng thương, phía dưới lại gắt gao ngậm chặt lấy tính khí đang đưa đẩy, Vương Nhất Bác sảng khoái đến da đầu run lên, cơ hồ hai mắt đều đỏ lên, túm lấy cẳng chân trơn nhẵn gác lên khuỷu tay mình đâm càng mạnh. Tiêu Chiến nhịn không được ngón chân đều co lại căng thẳng, vô lực cảm nhận từng đợt kɧoáı ©ảʍ sóng triều này.

Vương Nhất Bác ở trên giường không có thói quen nói những câu khiến Tiêu Chiến buồn nôn, khi động tình, chỉ biết ôm chặt Tiêu Chiến, lặp đi lặp lại gọi anh là ca.

Hoặc là, Tiêu Chiến ca ca.

Tiêu Chiến dựa lên cửa sổ, nửa ngồi nửa quỳ, Vương Nhất Bác từ phía sau ôm sát lấy người anh, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt liếʍ liếʍ tai anh, hơi thở gấp gáp nóng bỏng cứ thế luồn lách vào màng nhĩ. Anh hai mắt đẫm lệ muốn lui, nhưng bây giờ lại bị cửa sổ chặn lấy đường đi, vì thế mà thắt lưng cùng mông lại cong lên, đem thứ kia nuốt vào càng sâu.

Vương Nhất Bác nắm lấy gáy anh, đầu ngón tay từ đường cong xinh đẹp của lưng vẽ đi xuống, khi đến phần xương cụt, Tiêu Chiến mềm nhũn cơ hồ là muốn nằm sấp xuống.

Tiêu Chiến nức nở nghẹn ngào ra sức kẹp lấy tính khí của cậu, cầu xin tha nói, "Em....... Em nhanh lên chút được không........"

Vương Nhất Bác nắm lấy cằm anh kéo qua, hung hăng cắn lên môi anh, hơi thở ấm áp hòa lẫn với giọng nói, nói một câu.

Cậu nói, "Không được."

_---/---_

Lần đ nào cũng thế :))) duma thương anh Chiến

Thứ 3 tui thi học kì rồi, dự là ngày mai phải ôn nên không ra chương được :