Cận Bùi Niên đưa tay mở đèn, đèn sợi đốt phản chiếu lên khuôn mặt đầy nước của cô. Đôi mắt ngấn lệ, môi son khẽ run, ngước mắt nhìn anh thật sâu.
Ánh mắt anh mang theo chút lưu luyến, cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng tiến vào, nhẹ mυ'ŧ si rô mật ong trong miệng cô. Mùi rượu lan tỏa giữa răng môi, bên trong ánh mắt của anh mang theo mấy phần say mê.
Cô hiếm khi được Cận Bùi Niên ôm vào ngực mà không có tránh né, cũng không có giãy dụa, thậm chí dần dần chủ động ôm lấy phần gáy của anh, điểm nhẹ mũi chân để đáp lại sự sốt ruột của anh. Thân thể mềm mại, uyển chuyển dựa vào l*иg ngực rắn chắc.
Cảm nhận được cô đáp lại, Cận Bùi Niên đem người ôm lấy, nhanh chân đi tới giường trong phòng ngủ, nhu hòa đặt người trong lòng xuống. Anh cúi người, nhẹ hôn lên cần cổ cùng bên vai của cô.
Chu Thịnh Nam đỏ mặt đẩy anh ra, Cận Bùi Niên cũng không có ép buộc, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt có chút thở gấp của cô.
Cô bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, lại bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhẹ giọng hỏi: “Anh vẫn còn sốt à? Có nơi nào khó chịu hay không? Em xem một chút…” nói xong muốn sờ lên trán anh.
Cận Bùi Niên bắt được cổ tay Chu Thịnh Nam, nhẹ cúi đầu hôn lên mu bàn tay. Sau đó lại ngồi xuống bên giường, đối diện với khuôn mặt lo lắng của cô, trong lòng liền ấm áp, cười vuốt ve mái tóc rối bời của người đối diện, trong mắt nóng rực, thấp giọng nói: “Hôm nay ngủ một giấc đến xế chiều, lúc tỉnh dậy đã hết bệnh.”
Cô vẫn không yên lòng, ngồi quỳ chân trên giường, vươn tay sờ sờ cái trán của anh, thấy không nóng mới thoáng yên tâm một chút: “Trước kia mỗi lần anh phát sốt đều rất nghiêm trọng, đau đầu cũng rất lâu.”
Cô nói xong đưa tay giúp xoa hai huyệt thái dương, hô hấp nồng đậm mùi rượu phả lên gương mặt anh, mang đến hơi thở kỳ lạ, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve. Trái tim dần dần mềm mại, hóa thành nước.
Cận Bùi Niên mỉm cười ôm lấy eo thon, siết chặt lòng bàn tay nóng rực, trán nhẹ cọ xát một bên mặt của cô, than nhẹ: “Nếu em một mực ngoan ngoãn như vầy, thì tốt biết bao. Anh rất sợ em uống say mới đối xử với anh như vậy, tỉnh rượu lại biến trở về trước kia, lạnh như băng đem anh đẩy ra, không lưu một chỗ trống.”
Chu Thịnh Nam sửng sốt một chút, chủ động ôm lấy Cận Bùi Niên, nhẹ nhàng dựa vào vai anh lắc đầu, trầm mặc giây lát, cô nói: “Em chỉ có chút say, nhưng vẫn hoàn toàn thanh tỉnh đấy, nào có tâm tình bất định như anh nói.”
“Vậy chúng ta nói xong, sau khi em tỉnh rượu không thể như trước kia, nói với anh những lời đau lòng nữa.”
Cô cảm giác rất yên bình, dựa vào trong ngực anh mơ màng nhắm mắt, nhẹ nhàng đáp : “Ừ, sẽ không, dù sao nói cũng vô ích.”
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Cận Bùi Niên yên ổn không ít, hôn một cái lên trán cô: “Vậy em đi rửa mặt, anh nấu chút canh giải rượu, nếu không cứ ngủ như thế hôm sau sẽ bị đau đầu.” cảm giác say rượu, mấy năm nay anh quá rõ.
“Vâng.” cô nhẹ nhàng trả lời, dựa vào trong ngực anh không nhúc nhích, có mấy phần ỷ lại cọ xát, giống như mèo con nũng nịu: “Lại ôm thêm một lát.”
Cận Bùi Niên ôm cô, loại cảm giác mất đi mà có lại, trong thoáng chốc giống như đang nằm mơ, có mấy phần cảm giác không chân thật: “Ừ, lại ôm một lát.”
Khóe mắt anh hơi ướt, nhẹ nhàng đáp lời, đem người ôm chặt trong ngực. Nếu như có thể, anh hi vọng hai người cứ mãi mãi như vậy, đừng tách ra nữa. Sau bao nhiêu năm yêu nhưng không chạm được, tương tư khó nhịn, anh sợ.
Nhẹ vỗ về mái tóc dài xõa trên lưng Chu Thịnh Nam, anh ôn nhu hôn xuống mi tâm cô, cẩn thận từng li từng tí, vô cùng quý trọng.
Chu Thịnh Nam híp mắt một chút, thời điểm chuẩn bị chìm vào giấc ngủ mới vội vàng từ trong ngực Cận Bùi Niên thoát ra, ráng chống đỡ đi vào phòng tắm cởi đồ trang sức, rửa mặt.
Bởi vì toàn thân toàn mùi rượu, liền thuận tiện tắm rửa một chút, lúc này mới cảm giác cả người thanh tỉnh không ít.
——Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad——@_yinandyang—-
Lúc lau tóc từ phòng tắm ra, Cận Bùi Niên bưng canh giải rượu đã nấu xong đặt ở đầu giường, cười với cô: “Còn hơi nóng, sấy khô tóc trước đã.”
Chu Thịnh Nam đáp nhẹ một tiếng, quay người đi vào phòng quần áo. Lúc thổi khô tóc đi ra, Cận Bùi Niên đang giúp cô trải giường chiếu.
Anh được nuông chiều từ bé mà lớn lên, những chuyện này rõ ràng không quá thuận tay, trải giường chiếu cũng khá kiên nhẫn, mỗi một động tác đều rất vụng về. Nhưng ở trong mắt Chu Thịnh Nam, lại sinh ra rất nhiều ấm áp. Không biết bao nhiêu lần tỉnh mộng lúc nửa đêm, cô đã mơ vô số lần về bức tranh ấm áp như thế này. Nhưng sau khi tỉnh lại, cô chỉ còn lại chính mình, đối mặt với công việc không ngừng nghỉ, nợ nần trả mãi không xong, còn có bệnh tật của mẹ.
Cận Bùi Niên dường như cũng nhận ra chiếc giường được trải rất khó coi, quan sát một hồi, lại xoay người chậm rãi vuốt nếp gấp, rất là chuyên chú, cũng không phát hiện Chu Thịnh Nam đang nhìn mình.
Cô lẳng lặng đứng một hồi, chậm rãi đi qua, từ phía sau ôm lấy anh.
Thân thể Cận Bùi Niên cứng ngắc lại, cười nhẹ: “Buổi tối hôm qua anh phát sốt, cho nên ra nhiều mồ hôi, bây giờ đem ga giường đệm chăn đổi mới cho em rồi. Nhưng mà anh không quá giỏi, vẫn chưa trải tốt, không thì em chấp nhận một chút?”
Anh xoay người lại, vuốt vuốt đỉnh đầu của cô: “Canh giải rượu nguội bớt rồi, uống xong nghỉ ngơi sớm một chút.”
Anh đưa qua, Chu Thịnh Nam vươn tay nhận lấy, bưng lên nếm thử một miếng, thế mà hương vị cũng không tệ lắm. Cô có chút ngoài ý muốn: “Anh cũng biết nấu cái này?”
“Quen tay hay việc.” anh trả lời đơn giản, lại làm cho Chu Thịnh Nam ngây ra một lúc, trong lòng nổi lên một tia áy náy, mấp máy môi: “Xin lỗi…”
Cận Bùi Niên cười cười, an ủi cô: “Không liên quan tới em, công ty xã giao tương đối nhiều.” nói xong lại thúc giục cô uống cho xong, sau đó nhận lấy bát không đi ra bên ngoài, Chu Thịnh Nam xoa hai thái dương nặng nề, nằm xuống giường.
Chỉ là người vừa nằm xuống, anh lại đi tới ngủ ở bên cạnh cô. Chu Thịnh Nam giật nảy mình, ôm lấy chăn xê dịch vào bên trong, sững sờ nhìn xem anh, trong mắt mang theo kinh ngạc.
Cận Bùi Niên nghiêng người nhìn về phía cô, nói khẽ: “Em nghỉ ngơi cho tốt, anh không làm gì khác, chỉ là muốn nằm ở bên cạnh em.”
Trái tim lơ lửng của Chu Thịnh Nam chậm rãi thả lại vào trong bụng, từ từ nhắm mắt.
Cận Bùi Niên đưa tay tắt đèn, xuyên qua bóng đêm ảm đạm, lẳng lặng nhìn cô không lên tiếng. Rất nhanh, tiếng hít thở truyền đến đều đều truyền đến, rõ ràng đã ngủ say.
Anh đưa tay kéo người tiến vào trong ngực, Chu Thịnh Nam hơi kháng cự một chút, khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc mới dần dần an tĩnh lại, ở trong ngực anh tìm một tư thế thoải mái, một lần nữa rơi vào giấc ngủ.
Chu Thịnh Nam ngủ một giấc rất sâu, một đêm không mộng, nhẹ nhàng ngủ ngon.
Buổi sáng tỉnh lại, người cô còn nằm trong ngực Cận Bùi Niên, gối lên cánh tay anh, ánh sớm ban lại từ từ chiếu vào, rơi xuống gò má của anh, đẹp trai lại ấm áp.
Cận Bùi Niên dần dần tỉnh dậy, lông mày khẽ nhíu lại, kêu một tiếng đau đớn, cánh tay thử động mấy lần.
Chu Thịnh Nam hơi hoảng, ôm chăn ngồi dậy, tròng mắt nhìn anh: “Anh không sao chứ?”
Anh cứng ngắc cử động mấy lần, nhấc lên mí mắt nhìn về phía cô, lại đem cánh tay đưa tới: “Có chút tê, không thì em xoa xoa giúp anh?”
Chu Thịnh Nam nghiêng đầu không thèm nhìn anh: “Tối hôm qua, em không có gối lên cánh tay anh.”
Cận Bùi Niên nín cười: “Ừ, anh mặt dày vô sỉ kín đáo đưa cho em gối đó, là tự mình chuốc lấy cực khổ. Nhưng mà, anh rất vui lòng.”
Gò má cô có chút nóng, vẫn như cũ không nhìn anh, chỉ mím môi hỏi: “Anh, khi nào thì đi?”
Cận Bùi Niên liếc mắt nhìn một bên mặt của cô, ý cười nhạt đi, im lặng một lát, anh nói: “Không phải đã nói không đuổi anh đi sao? Buổi tối hôm qua mới nói, lại quên rồi?”
Chu Thịnh Nam liền giật mình, quay người nhìn qua.
Cận Bùi Niên chẳng biết đã ngồi dậy khi nào, lúc này tựa vào đầu giường, sắc mặt mang theo mấy phần lạnh lùng.
Biết anh hiểu lầm, cô than nhẹ một tiếng, nghiêng người nằm trong ngực anh, giải thích nói: “Em không có ý đó, chỉ là, chỗ này của em rất nhỏ, anh sẽ không tính ở đây luôn chứ?”
Thấy anh không nói gì, cô lại nói tiếp: “Bình thường công việc của em rất bận, đi sớm về trễ. Sắp tới đi quay phim, có thể buổi tối cũng không trở về, chính anh cũng có nhà, sống ở đây làm gì? Mà dạo gần đây anh dùng hết tâm tư đặt lên người em, chuyện ở công ty phải làm sao?”
“Những cái này không cần em quan tâm.” Cận Bùi Niên đưa tay nâng cằm Chu Thịnh Nam, khiến cho cô ngẩng đầu nhìn về phía chính mình, sắc mặt nghiêm túc, “Bây giờ chính miệng em nói đi, trong lòng em coi anh thành người nào?”
Chu Thịnh Nam kinh ngạc nhìn anh.
Anh lại hỏi một lần: “Hiện tại hai chúng ta, được tính là quan hệ gì? Anh muốn nghe chính miệng em nói, không muốn mập mờ suy đoán.”
Bên tai cô nóng lên, lông mi rũ xuống, môi mỏng mấp máy, mang theo mấy phần ngượng ngùng lẩm bẩm: “Anh cảm thấy là quan hệ như thế nào, chính là quan hệ như thế đó, không phải ép hỏi em làm gì?”
Sự lạnh lùng trên mặt Cận Bùi Niên thu lại, bỗng nhiên cúi người ép xuống, hôn một cái lên môi cô: “Nếu như, anh coi em là người để dắt tay đi hết quãng đời còn lại, không rời không bỏ thì sao?”
“Nếu anh mãi kiên trì cố chấp như vậy, ” cô đưa tay ôm lấy Cận Bùi Niên, đem mặt mình chôn vào trong ngực anh, khóe môi khẽ cong: “Vậy em cũng sẽ đói xử với anh thật tốt.”
Trong mắt Cận Bùi Niên chứa ý cười hài lòng, ngửi ngửi hương thơm mái tóc của cô, nói nhỏ: “Lời này em nhớ kỹ, nếu đổi ý, hậu quả rất nghiêm trọng.”
Cô ngoan ngoãn đáp lời, do dự một chút, lại nói: “Tạm thời không thể cùng anh kết hôn, bệnh mẹ em còn chưa hết, em còn thiếu người đại diện của mình rất nhiều tiền.”
Anh xoa lên gương mặt của cô, ánh mắt cưng chiều, thanh âm nhu hòa: “Em thiếu anh ta tiền, anh thay em trả trước. Tiền chữa bệnh cho mẹ em anh sẽ trả.”
“Không được!” Chu Thịnh Nam không chút suy nghĩ quả quyết cự tuyệt.
Đối diện với khuôn mặt trầm xuống của Cận Bùi Niên, cô giải thích: “Cha mẹ anh vốn là đối với em có ý kiến. Nếu như anh còn như vậy, lúc em gả vào nhà anh sẽ không ngóc đầu lên được mất.”
Cô huých nhẹ anh, thanh âm mềm mềm, mang theo mấy phần cầu xin: “Để cho em một chút mặt mũi trước mặt ba mẹ anh, được không?”
Cận Bùi Niên im lặng một lúc lâu, gật đầu: “Được, anh không giúp em.”
Anh xoay người nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người, thật lâu không nói gì thêm.
Chu Thịnh Nam tới gần anh một chút, ngước mắt hỏi: “Anh tức giận? Thật ra em vẫn có thể, bệnh tình mẹ em đang chuyển biến tốt đẹp, có lẽ sang năm liền sẽ xuất viện về nhà. Về chuyện em thiếu tiền Trang Tín, tiền lương em cũng không thấp, chỉ cần cố gắng làm việc rất nhanh liền có thể trả xong.”
Anh nghiêng đầu nhìn qua, nắm chặt tay cô, trong mắt lộ vẻ thương yêu: “Không tức giận, chẳng qua là cảm thấy, trời cao đối xử với em không công bằng.”
Chu Thịnh Nam cười ôm lấy anh: “Thế nhưng là em cảm thấy rất công bằng, mặc kệ trời cao bắt em trải qua cái gì, chí ít vẫn đem anh đến cho em.”