Ngoan, Dỗ Em

Chương 63: Phiên ngoại: Nhân vật phụ (8)

Ngày hôm sau, thời điểm Chu Thịnh Nam tỉnh dậy, bản thân vẫn còn bị Cận Bùi Niên ôm vào trong ngực. Đưa tay thử sờ nhiệt độ trên trán anh, đã bớt nóng, lúc này cô mới nhẹ thở một hơi nhẹ nhõm.

Sắc trời bên ngoài dần dần lạnh, tầm nhìn trong phòng cũng trở nên rõ ràng theo, cô nằm nghiêng người lẳng lặng nhìn anh chăm chú. Anh ngủ rất sâu, dường như không yên ổn lắm, mi tâm mãi nhíu chặt, mày kiếm lạnh lẽo cứng rắn, môi mỏng gợi cảm nhếch nhẹ.

Cô vừa cử động cơ thể, anh liền thuận thế đem người ôm chặt, trong miệng nói mớ cái gì đó. Chu Thịnh Nam dựa vào trong ngực Cận Bùi Niên, đầu ngón tay chậm rãi duỗi ra, khẽ vuốt mi tâm của anh.

Cận Bùi Niên trong cơm mơ màng, đưa tay bắt tay cô lại. Chu Thịnh Nam khẽ giật mình, đang muốn rút ra, anh lại hôn xuống ngón tay của cô một cái, vẫn không mở mắt: “Dậy rồi?” thanh âm anh thì thầm, mang theo giọng mũi.

“Ừ.” Chu Thịnh Nam đáp nhẹ một tiếng, hỏi anh, “Đầu còn đau không?”

“Có chút.” Anh nắm chặt tay cô kéo nó vào trong chăn, dán lên bộ ngực của mình.

Chu Thịnh Nam đối mặt với anh như thế này, có chút luống cuống, lại có chút khó xử. Bọn họ như thế này, là xem như làm hòa rồi sao? Nhưng dù hai người có nghĩ cùng một điều, thì cũng sẽ không giống nhau từng ý muốn hay hành động, luôn có đủ loại cố kỵ. Hai người đã không còn trẻ, không thể không cần kiêng nể thứ gì, tùy hứng mà làm như thời thanh xuân nữa rồi.

Cận Bùi Niên lại mê man ngủ thϊếp đi, cô lặng lẽ từ trong ngực anh ngồi dậy, xuống giường giúp anh chỉnh tốt chăn đệm, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt. Thay quần áo trang điểm xong, cô đi ra ngoài mua bữa sáng cho hai người.

Khi quay về, cô đặt một phần ăn lên đầu giường cho Cận Bùi Niên.

Trang Tín gửi tin nhắn tới, nói anh đã đến dưới lầu, Chu Thịnh Nam phần bữa sáng của mình chuẩn bị đi ra ngoài. Do dự một chút, cô quay trở lại viết cho Cận Bùi Niên một tờ giấy để ở đầu giường. Lúc đặt bút xuống, cô đứng bên giường liếc anh một cái, cuối cùng quay người rời đi.

Cận Bùi Niên ngủ đến hoa mắt váng đầu, giữa trưa mới dần dần tỉnh lại. Xoa hai huyệt thái dương nặng nề ngồi dậy, anh liếc nhìn mọi thứ xung quanh một chút. Lúc liếc về bữa sáng trên bàn cạnh đầu giường, lại nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, ánh mắt anh khó được có mấy phần nhu hòa.

Lại nhìn thấy bên cạnh bữa sáng đặt một tờ giấy, anh đưa tay cầm lấy, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: 【Cận Bùi Niên, nếu như anh tỉnh lại mà cảm thấy thân thể khá hơn chút, thì về nhà đi, sau này đừng tới nữa. Chung quy anh cùng tôi không giống nhau, mỗi người phải sống thực tế, cho mình một chỗ trống riêng trong lòng đối phương, đừng ảo tưởng truyện cổ tích gì nữa, được không?】

Cận Bùi Niên nhìn từng chữ cô lưu lại, vò tờ giấy thành một cục, nắm thật chặt ở trong lòng bàn tay.

——Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad——@_yinandyang—-

Buổi trưa, quay chụp kết thúc, Chu Thịnh Nam ở trong khu vực ăn uống lơ đãng ăn cơm, đồ ăn trong tay căn bản chưa ăn được mấy miếng.

Trang Tín ngồi ở đối diện cô, ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay làm sao vậy, nửa ngày đều mất hồn mất vía, liên quan tới… Cận Bùi Niên?”

Chu Thịnh Nam kinh ngạc nhìn qua, vẻ mặt “làm sao anh biết được”.

Trang Tín cười nói: “Người như em bình thường quả quyết dứt khoát, nhưng lúc đối diện với những chuyện liên quan với cậu ta sẽ trở thành như thế này.”

Chu Thịnh Nam cười cười, thở dài một tiếng: “Có thể là do hoàn cảnh bồi dưỡng, người như anh ấy tâm tư khá đơn thuần, suy nghĩ chuyện gì cũng quá đơn giản. Rất nhiều chuyện đều không cân nhắc tới, chỉ dựa vào yêu thích của chính mình. Anh ấy không biết trên thế giới này, còn có người sống tận cùng phía dưới gian nan như vậy, nào có tư cách yêu cầu tình yêu xa vời.”

Trang Tín liếc nhìn cô một cái: “Cậu ta đơn giản thì thôi đi, đến em cũng quá cố chấp. Ngay cả khi mọi người ở phía dưới giãy dụa đấu tranh để sinh tồn, vì cái gì không thể yêu cầu tình yêu xa vời? Tình cảnh bây giờ của em có chút khó khăn, ý nghĩ trong lòng anh cũng biết, đơn giản là sợ hãi cậu ta nỗ lực vì em như vậy, nhưng em lại không có gì cả. Em cảm thấy phần tình yêu này không cân xứng, đối với cậu ta không công bằng, cho nên không dám tiếp nhận. Nói trắng ra là, lòng tự trọng của em đang mãnh liệt hoạt động đấy.”

Chu Thịnh Nam kinh ngạc nghe anh ta nói, nhất thời cũng không biết phản bác cái gì, khẽ cười nói: “Có lẽ vậy.”

Trang Tín nói: “Em cảm thấy đẩy Cận Bùi Niên ra là tốt cho cậu ta, nhưng trên thực tế là vì sự an tâm của chính em mà thôi. Mà nếu như, Cận Bùi Niên yêu em, em cũng đáp lại, quan tâm cậu ta nhiều hơn, không phải cũng là vì tình yêu này mà nỗ lực sao? Làm sao lại không công bằng được chứ, đúng không? Cũng không phải gia tài của em bạc triệu, có thể trợ giúp cho cậu ta vật chất mới gọi là nỗ lực. Em đó, mấy năm này bị xã hội mài dũa quá mức thực tế, quá coi trọng vật chất, luôn để ý bản thân không có gì cả, tình cảnh gian nan, đem khốn cảnh của mình phóng đại vô hạn, cảm thấy không xứng với cậu ta.”

Thấy cô không nói lời nào, Trang Tín khuyên nhủ: “Anh cảm thấy người đàn ông như Cận Bùi Niên rất tốt, cô đơn lẻ bóng nhiều năm như vậy thật không dễ dàng. Cuộc đời rất ngắn, chớ đi đường quanh co, miễn cho sẽ tương lai hối hận.”

Tay Chu Thịnh Nam cầm đũa dần dần nắm chặt.

Mấy năm này các loại khó khăn thay nhau mà tới, giãy dụa để sinh tồn, ăn biết bao nhiêu là khổ sở, tâm cũng trở nên cứng rắn, xác thực đã không còn giống như thời đi học nữa rồi.

Buổi tối Chu Thịnh Nam tham gia một bữa tiệc, thời điểm trở về đã rạng sáng. Cô uống nhiều rượu, lúc bị Trang Tín trả về, trong người có chút men say rã rời.

Trang Tín tự mình dìu Chu Thịnh Nam xuống xe, nói với cô: “Ngày mai quay chụp vào xế chiều, buổi sáng em có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, vừa lúc dạo gần đây em cũng đang mệt mỏi.”

Chu Thịnh Nam ngẩng đầu nhìn lầu cửa sổ phía trên nhà, một màu đen kịt, xem ra Cận Bùi Niên đã đi. Trong nội tâm cô vắng vẻ, thuận miệng ừ một tiếng lời Trang Tín, ráng chống đỡ lấy đứng thẳng người, cười nói: “Tự em có thể đi, không cần anh dìu đâu, về đi.”

“Thật không có chuyện?” Trang Tín có chút không yên lòng, đoán chừng tâm tình cô tối nay không tốt, uống quá nhiều.

Chu Thịnh Nam vẫy tay, không nói gì, cầm theo túi xách đi vào chung cư, thân thể lảo đảo nghiêng ngả.

Trang Tín sợ Chu Thịnh Nam mơ mơ hồ hồ tìm nhầm cửa, đi theo đằng sau cô. Thấy cô mở cửa nhà mình đi vào, anh mới xuống lầu lái xe rời đi.

Sau khi Chu Thịnh Nam về nhà, đá văng chiếc giày cao gót trên chân ra, ném túi sách ở lối ra vào, lưng dán cửa lúc, lười đi bật đèn.

Trong phòng lạnh tanh, chỉ một mình cô. Trước kia không cảm thấy gì, hôm nay có lẽ là do say rượu, đột nhiên trong lòng buồn buồn, không hiểu sao lại muốn khóc.

Cha dượng gọi điện thoại tới, Chu Thịnh Nam ấn nghe, người nói chuyện đầu bên kia là mẹ cô.

“Nam Nam, con tan việc chưa, nãy giờ mẹ gọi điện thoại mãi không được, làm sao về muộn như vậy?” nghe được thanh âm của mẹ, cảm xúc trong lòng Chu Thịnh Nam không thể kiềm nén được nữa, điên cuồng tuôn trào.

“Tại sao khóc?” thanh âm mẹ Chu nghe rất suy yếu, lại phá lệ lo lắng.

Chu Thịnh Nam lau nước mắt, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu gối, bình phục một lúc mới nói: “Không có, vừa về nhà. Thân thể mẹ thế nào?”

“Mẹ không có việc gì, cảm giác gần đây tốt hơn nhiều, con không cần lo lắng, phải tự mình chăm sóc bản thân thật tốt”

Bên kia lại nói mấy câu, mẹ Chu cúp điện thoại, cô ôm đầu gối thút thít khóc thật lâu, sau đó mới lau khô nước mắt đứng dậy. Dần dần thích ứng với tia sáng ảm đạm, đồ vật trong phòng cũng theo đó mà rõ ràng. Chu Thịnh Nam thấy ở cách đó không xa, một bóng người cao lớn đang nhìn mình.

Cô đè lên mi tâm, cười khổ một tiếng, cảm thấy mình đúng là say không nhẹ, thế mà lại xuất hiện ảo giác.

Thế nhưng bóng người kia lại đi về phía Chu Thịnh Nam, đứng ở trước mặt cô, đưa tay lau nhẹ những vệt nước mắt còn xót lại, trong giọng nói khó nén thương yêu: “Sao lại uống nhiều như vậy?”

Chu Thịnh Nam ngẩn người nhìn anh, há miệng không biết nói gì: “Anh…”

“Em không đuổi anh được.” anh kéo người trước mặt vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi, ở bên tai cô nhẹ giọng dỗ dành, “Trong lòng khó chịu thì khóc đi, khóc xong, trong lòng sẽ tốt hơn.”

Chu Thịnh Nam dựa vào trong ngực anh, trong lòng hạnh phúc nói không nên lời, là do cảm động, cũng là do sự ỷ lại từ sâu bên trong thâm tâm, tóm lại phần kháng cự trước kia cũng theo đó dần dần tiêu tán. Hít thở mùi hương quen thuộc kia, cô không nỡ đẩy ra: “Cận Bùi Niên, những năm này em vẫn luôn rất nhớ anh.”

Thân hình Cận Bùi Niên có chút dừng lại, sau một hồi lâu, anh mở miệng: “Anh cũng vậy, rất nhớ em.”

Anh siết chặt vòng tay, nghĩ đến dáng vẻ chật vật bất lực khi vừa về nhà của cô lúc nãy, trong lòng liền trở nên đau nhức. Mấy năm nay, đến cùng em đã trải qua như thế nào?

Khóc mệt, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao anh lại không bật đèn, em còn cho là vì câu nói kia, anh sẽ bị em làm cho tức giận rồi bỏ đi.”

Anh khẽ vuốt mặt của cô, thở dài: “Là bị làm cho tức điên, nhưng vẫn là không muốn đi, làm sao bây giờ đây? Dù sao, đời này anh dựa cả vào em, em nói cái gì cũng đều vô dụng.”

Cô mím môi, sự lo lắng trong lòng dần dần bình thường trở lại, nhẹ vòng tay ôm lấy Cận Bùi Niên, dựa vào trong lòng ngực anh đỏ mắt nói: “Chuyện buổi sáng, em cũng rất hối hận, không muốn anh đi…”

Nghe được cô nói như vậy, trên mặt Cận Bùi Niên treo ý cười, cưng chiều vuốt ve mái tóc dài của cô: “Anh biết, cho nên đã không đi, ở nhà chờ em.”