Mấy ngày sau, danh tính chồng của chủ tịch tập đoàn Đằng Thụy đã bị lộ, là nhân vật công chúng trong giới học thuật, giáo sư Cố ngay lập tức leo lên tin tức đầu đề.
Ngay sau đó, CEO Cố Ngôn Thanh của Công nghệ Doanh Hòa có một thân phận khác cũng bại lộ theo, leo lên hot search weibo, toàn cộng đồng mạng oanh động, trở thành chủ đề hot được nhiều người thảo luận.
Tần Minh Huy ngồi ở đầu giường, nhìn Tần Noãn chơi điện thoại không thèm quản lý bản thân, ông liền đưa tay rút điện thoại ra khỏi tay cô: “Đừng mãi nhìn chằm chằm điện thoại, tổn thương mắt.”
Tần Noãn liếc ông một cái, cũng không biết hai người nên nói cái gì cho phải. Lúc cô đối mặt với Tần Minh Huy, từ nhỏ cũng không có lời gì để có thể nói chuyện, im lặng sớm đã thành thói quen.
Vẫn là Tần Minh Huy mở miệng nói trước: “Nếu thân phận đã bại lộ, nó cũng tiến vào Đằng Thụy dễ dàng. Nhưng muốn cầm được thực quyền, còn phải trải qua một trận đánh ác liệt.”
Lòng bàn tay Tần Noãn nắm lấy góc chăn, cũng không mở miệng xin giúp đỡ, cô im lặng một lát mới nói: “Cuối cùng vẫn sẽ phải đối mặt, con tin tưởng anh ấy có thể xử lý tốt.”
Tần Minh Huy cười cười, cũng không nhiều lời, “Tiểu Hi sắp trở về nước, biết mẹ con hai người bình an, nó sẽ rất vui vẻ.”
Nói đến Tần Hi, vẻ mặt Tần Noãn có chút hòa hoãn, hai cha con phảng phất không tìm được chủ đề nói chuyện: “Bất tri bất giác, đã ra nước ngoài gần năm năm. Lần trước nó gọi điện thoại cho cha, cảm giác trở nên thành thục không ít.”
“Là so với trước kia ổn trọng hơn nhiều.”
Cha con hai người nói chuyện, Lục Tinh ôm đứa bé quấn tã lót cùng tiếng khóc huyên náo tiến vào, Tần Noãn vội vươn tay nhận lấy.
Lục Tinh nói: “Ngủ một lúc rồi, đoán chừng là đói bụng.”
Lúc Tần Noãn cho bảo bảo ăn sữa, Tần Minh Huy cùng Lục Tinh đi ra phòng khách.
Lục Tinh rót nước cho ông: “Lão Tần, không nhắc đến chuyện hai nhà thông gia, tôi cảm thấy nếu như bây giờ ông ra mặt đứng về phía con trai tôi, thì đường đi tương lai của Tần Hi nhà ông cũng ít đi rất nhiều quanh co đấy. Ông cảm thấy thế nào?”
Tần Minh Huy ngồi ở trên ghế sa lon, có chút ngây ra, sau đó mới bật cười: “Những năm này bà vẫn không thay đổi nhỉ, làm việc gì cũng đều đi thẳng vào vấn đề.”
Lục Tinh xem thường: “Ngôn Thanh có năng lực thế nào tôi đều biết rõ, dù đám lão già kia có làm khó nó, khẳng định nó đều có thể đỡ hết được. Nhưng đến cùng vẫn là con trai tôi, vì đám người kia mà quá hao tâm tổn trí tôi lại không nỡ. Bây giờ có sẵn cây đại thụ bên cạnh, nếu không lợi dụng thì không phải là phong cách của Lục Tinh này.”
Tần Minh Huy buông cốc nước trong tay xuống, đứng dậy: “Lúc đầu tôi cũng không nói muốn khoanh tay đứng nhìn, nhưng mà tôi cho con trai bà chỗ dựa, không phải là vì Tần Hi.”
Ông liếc mắt nhìn về phía căn phòng của Tần Noãn, thở dài, cầm lấy áo khoác rời đi.
——Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad——@_yinandyang—-
Gần đây Cố Ngôn Thanh rất bận, đến tối muộn mới trở về.
Lúc này tiểu bảo bảo vừa ngủ dậy, mở căng đôi mắt to tròn nhìn xem bốn phía, tràn ngập sự tò mò. Cố Ngôn Thanh ôm lấy con trai từ trong ngực Tần Noãn, nhìn xem hai mẹ con một lúc, một ngày mệt mỏi cũng tan biến.
Anh hôn tay nhỏ của bé con một cái, sau đó nhìn về phía Tần Noãn, giọng mang vẻ lo lắng: “Trên người còn đau không?”
Tần Noãn nhẹ nhàng lắc đầu: “Hôm nay tốt hơn nhiều, không còn đau như trước nữa.”
Cố Ngôn Thanh nghĩ đến mấy ngày trước cô đau đến sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ không cách nào yên giấc, có chút đau lòng. Kéo bờ vai của cô qua dựa vào người mình, nói khẽ: “Về sau sẽ không đau nữa, cũng không cần nhiều con như vậy, một đứa là đủ rồi.”
Tần Noãn cười tựa vào vai anh, đầu ngón tay điểm nhẹ vào gương mặt bảo bảo: “Chuyện sau này, để sau này hãy nói.” cô còn muốn sinh một đứa con gái đấy.
“Đằng Thụy bên kia, không có việc gì chứ?” Cô hỏi.
“Vẫn ứng phó được.”
Tần Noãn bỗng nhiên nhíu mày nhìn anh: “Chuyện công việc đã ứng phó được, còn chuyện khác thì sao?”
Cố Ngôn Thanh khó hiểu nhìn cô, có chút không rõ: “Còn chuyện gì?”
Tần Noãn chỉ vào điện thoại: “Anh gần đây hot như thế, rất nhiều người muốn gả cho anh đấy. Cố tiên sinh một tay thành lập công nghệ Doanh Hòa, đẩy ra một dự án trò chơi oanh động toàn mạng, với lượt truy cập rộng rãi. Bây giờ lại tuôn ra thân phận thái tử gia tập đoàn Đằng Thụy, được tôn vinh cái mũ chồng yêu quốc dân này có cảm thấy vui vẻ không?”
Weibo của Cố Ngôn Thanh chỉ thường đăng những thứ liên quan đến công việc, không có gì liên quan đến thông tin cá nhân. Bởi vì giá trị nhan sắc cao, lại thêm thân phận CEO công nghệ Doanh Hòa, weibo đã có hơn mấy trăm vạn fan hâm mộ. Thẳng đến hai ngày nay, một thân phận khác của anh bị lộ. Fan hâm mộ cũng theo đó từ từ tăng lên, ngắn ngủi chỉ mấy ngày, đã tăng tới mấy ngàn vạn fan.
Tần Noãn không có việc gì làm liền mở khu bình luận bên weibo anh ra xem, tỏ tình thổ lộ gọi chồng yêu, nói muốn gả cho anh nhiều vô số kể.
Cố Ngôn Thanh nhẹ nâng cằm cô lên: “Em có ghen với con trai, khi anh chơi với nó không?”
Tần Noãn hừ hừ cái mũi: “Gần đây có người chủ động trêu chọc anh hay không, em ở chỗ này không nhìn thấy, nhưng chính anh tâm lý phải nắm chắc.”
Cố Ngôn Thanh cười không nói.
“Cố Ngôn Thanh.” cô ngẩng đầu.
“Hả?” Anh khẽ vuốt lại mái tóc bị rối của cô, thanh âm nhu hòa.
Tần Noãn im lặng một lúc lâu, rất nghiêm túc nói: “Em đều đã sinh con trai cho anh, anh không thể ở bên ngoài có người khác, nếu không sẽ là người vong ơn bội nghĩa!”
“. . .”
Bảo bảo đột nhiên mở to mắt, nhếch miệng cười toe toét.
Tần Noãn ngẩn người nhìn con trai.
Cố Ngôn Thanh cười: “Em xem đi, hồ ngôn loạn ngữ, bảo bảo là chê cười em đấy.”
“. . .”Tần Noãn rầu rĩ không vui, lười nói chuyện cùng anh, im lặng đi vào phòng tắm.
Cố Ngôn Thanh liếc nhìn cô một cái, ra ngoài giao bảo bảo cho bảo mẫu, sau đó đi vào phòng khóa trái cửa.
Lúc Tần Noãn rửa mặt đi ra, nhìn xung quanh một chút, hỏi: “Bảo bảo đâu?”
Cố Ngôn Thanh ngồi ở trên ghế salon, chân dài tự nhiên chồng lên nhau, lúc này đang xem tài liệu. Nghe thấy tiếng động, anh buông tài liệu trong tay xuống, ngước mắt nhìn cô: “Ngủ thôi.”
“Tối qua anh đã ngủ rất ngon rồi mà, sao bây giờ lại ngủ nữa?” Tần Noãn không tin anh.
Cố Ngôn Thanh không có trả lời, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, nói với cô: “Tới đây.”
Tần Noãn ngoan ngoãn đi tới, còn chưa kịp ngồi xuống, đã bị anh kéo qua ngồi lên đùi, thuận thế vòng tay qua ôm lấy cổ anh.
Một giây sau, môi của anh dán tới, nồng cháy hôn như muốn nuốt chửng cô. Cảm giác được hơi thở của anh dần dần nặng nề, cùng thân thể có chút căng cứng, Tần Noãn đẩy anh ra, nhấp nhẹ bờ môi hơi tê, nói khẽ: “Vẫn chưa thể được.”
“Biết.” Trán anh dựa vào cổ cô, nhẹ nhàng cọ xát, dường như đang dần dần dịu xuống.
Điện thoại Tần Noãn vang lên mấy lần, cô tiện tay cầm lấy mở ra, nhìn thấy bên trong nhóm ký túc xá nhảy lên rất nhiều tin nhắn.
Tề Á Nhụy: 【Noãn Noãn, cậu giấu diếm cũng quá sâu nhỉ? Tớ còn tưởng rằng cậu gả cho Cố Ngôn Thanh may mắn trở thành phu nhân hào môn, nhưng không ngờ còn có thông gia thương mại sao?!!】
Tô Tử Hân: 【Tớ chỉ muốn nói, tớ bị sốc sắp chết rồi. Có người chồng một tay che trời như vậy thì thôi đi, còn có ba ba lợi hại như vậy.】
Tần Noãn có chút không hiểu ra sao, thân phận Cố Ngôn Thanh bị lộ ra ánh sáng, nhưng cô thì không nha. Hai người này làm sao mà biết được?
Lúc này, một thông báo đẩy của Weibo hiện lên, là liên quan tới Cố Ngôn Thanh. Cô sửng sốt một lát, tiện tay ấn mở.
Vừa rồi, ngay lúc cô ở trong phòng tắm rửa mặt, Cố Ngôn Thanh đã đăng một weibo. Tấm ảnh là bàn tay của Tần Noãn cùng bảo bảo, được chụp vào ngày Tần bảo bối chào đời. Chỉ viết lên bốn từ minh họa: Tiếc chi như mạng. (1)
Mấy ngày nay, Cố Ngôn Thanh là nhân vật phong vân. Lúc này đăng một bài weibo tự nhận đã kết hôn, thu hút rất nhiều sự chú ý, trực tiếp đưa lên hot search. Lại có Cố Trí Dương bình luận phía dưới, chủ đề càng thêm hot.
Trong lúc nhất thời, mọi người đối với bà Cố giấu mặt có chút tò mò.Có người đào trên diễn đàn đại học C, tìm được ảnh chụp Tần Noãn, tuồn ra chuyện Tần Noãn chủ động theo đuổi Cố Ngôn Thanh.
Loại chuyện này, có người vui vẻ chúc phúc, tự nhiên cũng có anh hùng bàn phím trào phúng Tần Noãn ngoại trừ dáng vẻ đẹp mắt cũng chẳng có một chút nổi bật nào. Căn bản không xứng với Cố Ngôn Thanh, sớm muộn sẽ bị đuổi khỏi hào môn.
Tuy nhiên chủ đề còn chưa kịp hot, đã có người lên tiếng. Là Tần Minh Huy ra mặt cho Tần Noãn. Ông chia sẻ lại bài đăng weibo của Cố Ngôn Thanh, thêm mấy chữ: Nếu con gái bảo bối của tôi không xứng, thì ai trong số các bạn thử xem?
Sự phổ biến của chủ đề này, đột nhiên tăng đến đỉnh điểm.
Tô Tử Hân cùng Tề Á Nhụy là do thấy được weibo này, mới nhịn không được tìm Tần Noãn kiểm chứng. Lúc này Tần Noãn nhìn chằm chằm weibo Tần Minh Huy, trong lòng đột nhiên có chút phức tạp.
Cố Ngôn Thanh liếc mắt nhìn nội dung weibo kia, vẻ mặt liền giật mình, thuận thế ôm cô vào trong ngực: “Weibo này đăng không chút lý trí, xem ra cha tức giận không nhẹ đâu.”
Tần Noãn im lặng chốc lát, đem cảm xúc giấu dưới đáy mắt, nhướng mày cười nói: “Anh mang em lên weibo làm gì?”
“Cản hoa đào.” Cố Ngôn Thanh điểm nhẹ chóp mũi của cô, “Nếu không làm Noãn Noãn nhà chúng ta mỗi ngày đều ghen, sẽ chua lắm.”
Tần Noãn vuốt vuốt cổ áo của anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Mới không có ghen đâu, em vừa nãy là nói chơi thôi, ai biết anh tưởng thật chứ.”
Cố Ngôn Thanh nhướng mày: “Mới nãy còn tỏ ra không vui, bây giờ lại nói với anh chỉ là trò đùa?”
“. . .” Cô ôm lấy anh nhắm mắt giả chết, khóe môi lại không tự giác nhếch lên.
Cố Ngôn Thanh ôm cô lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn: “Không còn sớm, nghỉ ngơi đi.” nói xong đi qua chỉnh lại đệm trên ghế salon, gần đây anh một mực ngủ ở ghế salon.
Tần Noãn vừa nằm xuống, nhíu mi kêu lên một tiếng đau đớn.
Cố Ngôn Thanh nghe thấy tiếng liền đi qua, ngồi xuống bên giường: ” Sao vậy?”
Tần Noãn mím môi, muốn nói lại thôi, một hồi lâu mới nói: “Bảo bảo ăn quá ít, em bị căng đến khó chịu.”
Cố Ngôn Thanh ngẩn ra một lát, lúc nhìn về phía cô, vẻ mặt nhiều hơn mấy phần phức tạp. Anh theo cô nằm xuống, đem người ôm vào trong ngực, khẽ khàn giọng hỏi: “Anh giúp em?”
Tần Noãn cắn môi, bên tai đỏ ửng, lông mi khẽ run lên, còn chưa kịp đáp lại, anh đã trực tiếp biến thành hành động.
(1): Trân trọng cả cuộc đời.
Hết PN3