Ngoan, Dỗ Em

Chương 52: Phiên ngoại: Sau khi cưới (2)

Ăn mừng 100 người follow chúng mình xả 3 PN nè 🎉

——-

Gần đây Tần Noãn dậy càng lúc càng muộn, ngày hôm đó mở mắt ra, bên người đã sớm không thấy thân hình Cố Ngôn Thanh.

Nhìn thời gian trên đầu giường một chút, thế mà đã mười một giờ trưa rồi. Cô vuốt vuốt huyệt thái dương, thầm than mình sao lại ngủ ghê gớm như vậy. Như thường ngày, cô vụng về từ trên giường đứng lên, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó xuống lầu tìm Cố Ngôn Thanh.

Vừa mở cửa phòng ngủ ra, cô ngửi thấy mùi khói dầu, bị sặc phải ho khan hai tiếng, lập tức nhíu mày lại. Cô nhớ rõ Cố Ngôn Thanh biết nấu cơm, vì sao mùi khói dầu lại nặng như vậy?

“Chồng à?” cô đứng trước cầu thang, nhìn xuống phía dưới hô một câu.

Cố Ngôn Thanh ừ một tiếng, đi lên lầu liền thấy cô đứng đó, vội vàng chạy tới dìu về phòng: “Em dậy rồi à, trước tiên đừng đợi ngoài đó nữa, đi vào phòng đã.” anh nói xong, cũng nhịn không được ho mấy tiếng.

Trở lại phòng ngủ, Tần Noãn ngồi lên ghế sa lon, nghĩ đến mùi khói dầu bên ngoài vẫn cảm thấy khó hiểu: “Dưới đấy đang làm gì vậy?”

Cố Ngôn Thanh rót cho cô ly nước đưa tới, có chút dở khóc dở cười: “Hôm nay cuối tuần, Mục Lăng Thành tới tìm anh học nấu ăn. Từ buổi sáng bận rộn đến tận bây giờ, phòng bếp nhà mình sắp cháy đến nơi rồi.”

“. . .”

Tần Noãn bưng lấy uống hai ngụm, có chút ngoài dự liệu: “Em ấy sao lại chịu khó như thế?”

“Không phải Tưởng Nam Khanh đã ra nước ngoài sao? Em ấy nói nhân cơ hội học trước để về sau còn sử dụng.”

Tưởng Nam Khanh là bạn gái Mục Lăng Thành, bạn nhỏ ngồi cùng bàn lúc học cấp 3. Trước kia đến công ty Cố Ngôn Thanh, Tần Noãn đã gặp qua cô ấy, là một cô gái có ngoại hình tinh tế. Đối phương là học bá, lúc trước chính là thủ khoa khối tự nhiên của tỉnh, thi đậu vào khoa kiến trúc Đại học C. Sau khi tốt nghiệp lại trúng tuyển học bổng ở Milan, nên xuất ngoại đào tạo chuyên sâu. Tuổi trẻ tài cao, Tần Noãn vẫn luôn rất khâm phục.

Dưới lầu truyền đến thanh âm Mục Lăng Thành, không biết lại xảy ra vấn đề gì.

Cố Ngôn Thanh có chút bất đắc dĩ: “Anh đi xuống xem một chút, em ngoan ngoãn ở lại trong phòng đừng đi ra, không thì bị sặc đấy.”

“Nhưng mà bảo bảo trong bụng em đói bụng.” cô ôm lấy ống tay áo anh nũng nịu, “Cứ theo tốc độ này, khi nào em mới được ăn được cơm?”

Cố Ngôn Thanh cười cười: ” Dì Thu đã nấu canh rồi, một lát nữa anh dặn dì ấy mang lên, cho em uống trước nhé.”

Tần Noãn nghe xong, lúc này mới thỏa mãn thả anh đi.

Cố Ngôn Thanh vừa rời đi không bao lâu, dì Thu liền bưng canh đi vào. Tần Noãn uống hơn nửa bát, nằm trên sô pha buồn bực ngán ngẩm đọc sách nuôi dạy trẻ, dì Thu cũng ngồi bên cạnh cùng cô.

Cái bụng tròn vo của Tần Noãn đột nhiên động mấy cái, cô vội vàng để sách trong tay xuống, đưa tay vuốt vuốt bụng, trên mặt nở mỉm cười.

Dì Thu nhìn qua: “Bảo bảo là muốn ra sao?”

Tần Noãn cười gật đầu: “Đợi thêm gần nửa tháng nữa, là sẽ ra thôi.” nói đến cái này, trong lòng Tần Noãn khong khỏi chờ mong, cũng trở nên bức bách mấy phần.

——Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad——@_yinandyang—-

Dưới lầu bận rộn một lúc lâu, Mục Lăng Thành rốt cuộc cũng xào ra một bàn đồ ăn đẹp mắt. Cậu có chút tự đắc, đưa đồ ăn đặt lên quầy bar, dựa vào bên cạnh Cố Ngôn Thanh: “Anh nếm thử xem.”

Cố Ngôn Thanh tùy ý nhìn qua hai lần cầm đũa nếm hai miếng, suy tư gật đầu: “Tạm được.”

Mục Lăng Thành đối với đánh giá của anh rất không hài lòng: “Rõ ràng là rất ngon, anh thực sự quá bắt bẻ.”

Cố Ngôn Thanh cười: “Thầy nghiêm ắt sẽ sinh trò giỏi, em không hiểu sao?”

Mục Lăng Thành chỉ vào đồ ăn, phản bác: “Này gọi là thanh xuất vu lam (1)“

Hai người nói đùa vài ba câu, cuối cùng nhắc đến chuyện công việc, Mục Lăng Thành nói: “Anh đã lâu chưa đến công ty đó.”

Cố Ngôn Thanh vuốt vuốt cốc nước trong tay: “Không phải có em rồi sao.”

“Vậy anh cũng phải đến xem một chút, gần đây không thèm quan tâm tới luôn. Nghiên cứu cùng phát triển trò chơi đều do một tay anh đưa ra, bây giờ nói buông tay liền buông tay.”

Cố Ngôn Thanh nhìn lên lầu, thở dài: “Noãn Noãn sắp sinh rồi, sao anh có thể yên tâm khi không ở đây được?”

Sau đó lại cười cười, trêu chọc nói, “Nam Khanh xuất ngoại, em lại không cần yêu đương. Là một trong những cổ đông lớn, bỏ công sức cho công ty nhiều hơn không phải là một chuyện rất bình thường sao?”

Khóe môi Mục Lăng Thành hơi rút, cười nhạo: “Mỗi ngày em đều tăng ca, anh lại ở nhà thoải mái vui vẻ. Cố Ngôn Thanh, anh đây là thiếu em, về sau phải trả.”

“Có trả hay không, sau này hãy nói.” Cố Ngôn Thanh cũng không cho cậu ta một lời hứa hẹn.

Thấy cậu không nói gì, Cố Ngôn Thanh khó được có lúc nghiêm túc: “Biết vì sao lúc trước để cho em nhập cổ phần không?”

Mục Lăng Thành ngước mắt nhìn qua.

Cố Ngôn Thanh nói: “Chức vụ chủ tịch Đằng Thụy, mẹ anh sẽ không ngồi lâu nữa, bà ước gì sớm được cùng cha anh chu du khắp thế giới. Tương lai anh tiếp nhận Đằng Thụy, tự nhiên sẽ không thể chú ý bên này. Doanh Hòa là tâm huyết của anh, cũng là tâm huyết của em, cuối cùng giao đến tay em thì anh mới yên tâm.”

Anh vỗ vỗ vai Mục Lăng Thành: “Anh biết em có lý tưởng, cũng có năng lực điều hành Doanh Hòa tốt hơn, chỉ cần em cảm thấy tự do khi làm điều đó.”

Mục Lăng Thành đột nhiên cười: “Anh từ nhỏ đã hướng dẫn em học lập trình, tham gia các loại giải thi đấu IT, lên đại học chọn chuyên ngành công nghệ. Sau khi tốt nghiệp lại lôi kéo em nhập cổ phần, sáng lập Doanh Hòa. Cả đời này của em, toàn bộ đều được anh an bài, cha em cũng không quản giáo em như thế đâu.”

Cậu dừng một chút, lại nói: “Em là người không thích bị chi phối, duy chỉ có anh giúp em chọn con đường này, em rất cảm kích.”

Cố Ngôn Thanh giống như người chỉ đường, cũng vừa là thầy vừa là bạn, cho cậu một cuộc sống đầy hào quang. Mục Lăng Thành dùng sức nắm chặt cánh tay của anh, thần sắc chân thành tha thiết, “Cám ơn anh, anh trai!”

Cố Ngôn Thanh cười cười: “Em có thiên phú, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.”

Mùi khói trong phòng bếp đã tản đi, Tần Noãn được dì Thu dìu đi xuống lầu, đứng ở cách đó không xa nghe hai người nói chuyện, nhịn không được cười nói: “Hai người tình thâm nghĩa trọng như thế, em có nên tránh một chút không đây.”

Cố Ngôn Thanh ghé mắt thấy cô, vội vàng đứng dậy đi qua, dìu cô ngồi xuống quầy bar.

Mục Lăng Thành đưa đũa tới: “Chị dâu có muốn nếm thử kiệt tác của bản đầu bếp hay không?”

Tần Noãn nhìn xem các món ăn kia, cá luộc, sườn kho, nước tương thịt bò. . . Đều không phải những món ăn đơn giản, dễ làm. Cô thích thú gắp một miếng sườn, sau khi nếm thử liền nhìn về phía Cố Ngôn Thanh, khen ngợi: “So với anh làm cũng không kém nhiều nha, có thể xuất sư rồi.”

Cố Ngôn Thanh nhăn mày: “Em xác định? Sao anh có thể làm giống vậy được.”

Tần Noãn giận anh: “Đây chính là anh không đúng, một lời cổ vũ cũng không nói. Lăng Thành người ta có ý học làm đồ ăn lấy lòng bạn gái, cái này rất đáng được khen ngợi, anh không cần yêu cầu quá cao.”

Vừa nãy nghe được Tần Noãn tán dương, Mục Lăng Thành vô cùng vui vẻ. Hiện tại nghe xong lời này, nụ cười trên mặt liền trầm xuống. Là do yêu cầu đối với cậu thấp, nên mới cảm thấy đồ ăn ngon? Cậu tự mình nếm thử, vẫn cảm thấy cực kỳ ngon miệng!

“Hai người thật không biết cách thưởng thức.” cậu không phục nói.

Cố Ngôn Thanh cùng Tần Noãn nhìn nhau cười một tiếng.

Tần Noãn đột nhiên nhíu mày, đôi đũa trong tay trượt xuống rơi trên mặt đất, trong khoảnh khắc sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Vẻ mặt Cố Ngôn Thanh biến đổi, vội vàng đỡ lấy cô: “Noãn Noãn, sao thế?”

Tần Noãn dựa vào trên vai Cố Ngôn Thanh, gian nan thốt ra: “Hình như bảo bảo muốn ra sớm…”

Cố Ngôn Thanh ôm cô đi ra ngoài, Mục Lăng Thành đi theo sau, hỗ trợ mở cửa xe ra, đặt Tần Noãn ở hàng ghế phía sau. Anh đang muốn đóng cửa đi tới vị trí lái, Mục Lăng Thành đã ngăn lại: “Anh đang gấp như vậy, lái xe sẽ gặp nguy hiểm. Để em lái.”

Cố Ngôn Thanh cảm thấy cậu nói có lý, lúc này cũng không khách sáo, ngồi ở phía sau ôm lấy Tần Noãn đang kêu đau. Mục Lăng Thành liền đảm nhiệm việc lái xe đi bệnh viện.

Sau khi đưa Tần Noãn đến phòng sinh, tâm trí Cố Ngôn Thanh có chút không tập trung ngồi ở ghế dài bên ngoài. Hai tay nắm chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, thỉnh thoảng nghe động tĩnh bên trong.

Mục Lăng Thành ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh không gọi điện báo cho chú dì sao?”

Được cậu nhắc nhở, bây giờ Cố Ngôn Thanh mới nhớ tới việc này, vội vàng gọi điện thoại.

Lúc này Lục Tinh mới vừa ở công ty họp xong, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Cố Ngôn Thanh mơ hồ dự cảm được cái gì. Đang muốn gọi lại, bà ngoại Lục đã gọi điện tới, nói chuyện Tần Noãn sinh trước dự tính. Lục Tinh ngồi lên xe, nghe thanh âm trong điện thoại liền nhẹ giọng khuyên nhủ: “Con cùng lão Cố đi bệnh viện là được rồi, mẹ và cha đã lớn tuổi như vậy đừng đến làm gì. . . Có cái gì mà không yên lòng chứ. . . Được rồi được rồi, con đi đón mẹ nhé?”

Bà lắc đầu cúp điện thoại, nói với trợ lý Thẩm: “Trước tiên đi đón cha mẹ tôi, sau đó đi bệnh viện.”

Về sau lại gọi cho giáo sư Cố. Trên đường chở ông bà ngoại Lục đến bệnh viện, bà Lục ngồi ở đằng sau một mực thúc giục.

Lục Tinh an ủi bà: “Mẹ cũng đã sống hơn nửa đời người, chút chuyện này gấp cái gì. Đừng để rốt cuộc Noãn Noãn cùng đứa trẻ không có chuyện gì, mà chính mẹ lại bị sao đấy.”

Ông Lục an ủi bạn già: “Con bé nói đúng, đừng nóng vội.”

Bà Lục liền thở dài: “Đứa bé đầu tiên của Mị Mị chúng ta, có thể không vội sao. Lúc trước Mị Mị được sinh ra, ta cũng gấp như vậy.”

Lục Tinh bất đắc dĩ, thúc giục trợ lý Thẩm: “Lái nhanh một chút.”

Đến bệnh viện, giáo sư Cố cũng trùng hợp lái xe đến.

Lục Tinh thấy ông, liền nhìn xung quanh một chút: “Cha mẹ không đến sao?”

Giáo sư Cố nói: “Mẹ nói muốn tới, nhưng cha khuyên nhủ, bảo ở nhà chờ cũng giống nhau thôi.”

Lục Tinh nhẹ nhàng thở ra, dìu bà Lục đi vào bệnh viện.

Mục Lăng Thành bồi Cố Ngôn Thanh chờ ở bên ngoài, lúc này thấy người Lục gia tới, cậu liền chào hỏi mấy câu rồi rời đi.

Giáo sư Cố ngồi xuống bên cạnh Cố Ngôn Thanh, thấy anh một mực mím môi không nói lời nào, lên tiếng hòa hoãn không khí: “Rất khẩn trương?”

Cố Ngôn Thanh sửng sốt một chút, hơi trầm mặc một lát, mới gật đầu.

Cố giáo sư thở dài: “Thời điểm lúc trước mẹ con sinh ra con, ta cũng như vậy. Khẩn trương, kích động, đứng ngồi không yên, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, cái loại cảm giác này hiện tại ta vẫn còn nhớ rõ.”

Cố Ngôn Thanh ghé mắt nhìn qua.

Giáo sư Cố lại nói: “Nhớ kỹ cảm giác hôm nay, cũng nhớ kỹ. . . trách nhiệm trên vai.” Cha vỗ vỗ bờ vai của anh, lời nói thấm thía.

——

Lúc Tần Noãn nghe được tiếng khóc con mình, thể lực chống đỡ hết nổi, liền lâm vào hôn mê. Khi cô tỉnh lại đã nằm ở phòng bệnh VIP, Cố Ngôn Thanh ngồi bên giường trông coi.

Thấy cô mở mắt, trên mặt hơi có vẻ tiều tụy của anh treo ý cười, hoàn toàn ôn nhu như trước đây: “Tỉnh rồi?”

Tần Noãn nhìn xung quanh một chút: “Trước khi em xỉu, nghe được có người nói là con trai sao?”

Cố Ngôn Thanh cầm khăn ấm lau mặt cho cô: “Ừ, tương lai có thể làm nam tử hán bảo vệ mẹ rồi.”

“Ở đâu rồi, cho em xem một chút.” Tần Noãn có chút không kịp chờ đợi, ráng chống đỡ muốn ngồi dậy.

Cố Ngôn Thanh đè cô lại: “Nằm yên đừng nhúc nhích, anh ôm đến cho em nhìn.”

Phòng bệnh là một phòng ngủ một phòng khách, lúc này đứa bé đang ở phòng khách được Lục Tinh ôm, bà Lục cùng ông Lục trong lòng tràn đầy vui vẻ. Bởi vì sợ quấy rầy đến Tần Noãn bên trong, thanh âm nói chuyện của mọi người rất nhỏ.

Cố Ngôn Thanh mở cửa ra, cẩn thận từng li từng tí ôm bảo bảo từ trong ngực Lục Tinh: “Noãn Noãn tỉnh rồi, con ôm thằng nhóc vào.” nói xong lại đi vào trong phòng.

Mẹ con bình an, trong lòng mọi người liền thả lỏng. Lúc này cũng không tiến vào quấy rầy một nhà ba người đoàn tụ, Lục Tinh liền phân phó trợ lý Thẩm đưa cha mẹ về Lục gia.

Đưa ông Lục cùng bà Lục lên xe, Lục Tinh kéo cánh tay giáo sư Cố không vội vã trở về bệnh viện, nghĩ đến đứa bé kia, bà thở dài: “Thật giống Ngôn Thanh khi còn bé, so với những đứa bé mới ra đời còn đẹp hơn rất nhiều.”

Mặt trời chiều ngả về tây, chân trời xán lạn cùng ráng mây hồng nhảy múa, hoa điểu ríu rít. Ngồi xuống ghế dài trong khuôn viên, Lục Tinh dựa đầu vào vai giáo sư Cố, đột nhiên cảm khái: “Thời điểm Ngôn Thanh mới ra đời cũng như vậy, nhìn nó tập tễnh cất bước đi, ê a học nói, khoảng thời gian đó như mới hôm qua vậy, chớp mắt đã trưởng thành. Trưởng thành, cùng người khác kết hôn, sinh con. . .”

Giáo sư Cố lau đi khóe mắt ướŧ áŧ của bà: “Cái người này, bình thường tùy tiện, hôm nay làm sao đột nhiên đa sầu như vậy? Không phải còn tôi ở đây sao.”

Lục Tinh cười cười, tựa vào vai chồng mình, nhắm mắt lại.

Trước mắt đột nhiên lóe lên một cái, bà liền ngước mắt. Cách đó không xa ở phía đối diện, có người giơ máy ảnh chụp hình. Đối phương đầu tiên là sững sờ, sau đó kéo vành mũ xuống, nhanh chân chạy mất.

Bây giờ Lục Tinh mới kịp phản ứng, hơi nhướng mày: “Tiểu tử này là người mới sao, chụp lén cũng không biết. Giáo sư Cố, anh nói xem bọn họ định làm gì ảnh chụp? Em đã thật lâu chưa có scandal đấy.”

Bà suy tư, khẽ cười với ông, “Không chừng cảm thấy em nuôi tiểu bạch kiểm đó. Giáo sư Cố nửa đời người thanh cao, học sinh trên khắp thế giới, địa vị trong giới học thuật cao như vậy, bây giờ coi chừng tuổi già khí tiết khó giữ được.”

Bên ngoài nổi gió, giáo sư Cố giúp bà cài khuy áo khoác lại, sẵng giọng nói: “Em đó, quản quá rộng.”

Lục Tinh xem thường: “Với năng lực rõ như ban ngày của Ngôn Thanh , bây giờ muốn để cho những lão già kia tin phục cũng không khó lắm. Thân phận của nó cũng không cần giấu nữa, bày ra ngoài ánh sáng, cùng đám lão già này đấu nhau cũng rất thú vị. Đổ vỏ cho tiểu tử kia, gây thêm chút phiền phức, miễn cho nó quá đắc ý.”

Cố giáo sư: “. . .”

——

Sau khi con trai bị y tá ôm đi, Cố Ngôn Thanh ở trong phòng bệnh bầu bạn với Tần Noãn.

Cô vừa ăn một chút đồ, lúc này tựa ở đầu giường, tay bị Cố Ngôn Thanh nắm chặt. Hai người tràn đầy phấn khởi trò chuyện về sau nên nuôi con thế nào.

Điện thoại Cố Ngôn Thanh vang lên, anh tiện tay ấn mở, nhìn thấy Wechat Lục Tinh: 【Con trai, cha mẹ đã bị chụp lén, sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé. Sắp tới có thể phải tới tập đoàn lộ mặt một chút, đám lão già kia nhớ thương con rất lâu rồi, đoán chừng sẽ háo hức lắm đấy.】

“. . .” Lông mày Cố Ngôn Thanh cau lại, không trả lời lại, trực tiếp thả di động vào túi.

Tần Noãn dò xét nhìn anh một lúc: “Xảy ra chuyện gì?”

Cố Ngôn Thanh cười cười, trấn an cô: “Không coi là chuyện lớn, có chút đột ngột mà thôi.”

“Làm sao?”

“Cha mẹ bị chụp.”

Ban đầu Tần Noãn cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại cảm thấy chuyện này đối với Cố Ngôn Thanh mà nói, hẳn là một rắc rối không nhỏ. Từng ánh mắt của các giám đốc Đằng Thụy, sẽ sớm tập trung vào anh.

Tần Noãn xoa bóp ngón tay để xoa dịu anh.

0″Không cần lo lắng, anh đối phó được.”

Cố Ngôn Thanh nắm lại tay Tần Noãn, giúp cô chỉnh chăn mền ngay ngắn, trầm ngâm nói, “Cha mẹ vì anh giấu diếm nhiều năm như vậy, cũng không dễ dàng. Thực tế, phải sớm công khai rồi.”

Cố Ngôn Thanh lại nghĩ tới những lời giáo sư Cố đã nói trước cửa phòng sinh… nhớ kỹ cảm giác hôm nay, cũng nhớ kỹ trách nhiệm trên vai. Đằng Thụy, sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt. Đây là mong muốn của ông ngoại cùng mẹ anh, cũng là trách nhiệm trên vai anh phải gánh.

“Không có việc gì, phía sau anh còn có Viễn Thương đấy, bọn họ khẳng định sẽ kiêng kị.” Tần Noãn nói.

Cố Ngôn Thanh nhẹ vỗ về mi tâm của cô, ôn nhu nói: “Chỉ cần em cùng bảo bảo ở bên cạnh anh, với anh mà nói cũng không có việc gì khó.”

Tần Noãn giang hai cánh tay: “Có muốn một cái ôm yêu thương hay không?”

Cố Ngôn Thanh mỉm cười ôm lấy cô, nghe được cô ở bên tai anh lẩm bẩm: “Chồng em là tuyệt nhất, không chấp nhận một lời phản bác nào hết!”

Anh cưng chiều nhìn về phía Tần Noãn, hầu kết khẽ động, nhẹ cúi đầu mυ'ŧ lên môi của cô.

(1) Thanh xuất vu lam: là chỉ người đời sau hơn người đời trước, tương tự câu 'trò giỏi hơn thầy', 'hậu sinh khả úy'

Hết PN2