Sau khi đưa Mục Lăng Thành về Đại học C, Tần Noãn ngồi bên ghế lái phụ, sờ lên bụng, nhìn về phía Cố Ngôn Thanh, nói: “Đói quá.”
Cố Ngôn Thanh nhìn thời gian: “Siêu thị vẫn chưa đóng cửa, đi mua một ít đồ ăn, về nhà nấu cơm cho em.”
Tần Noãn nghe xong mắt hạnh liền sáng lên: “Được, đã đến lúc thể hiện tay nghề của Cố đại thần!”
Hai người đi siêu thị mua thức ăn. Lúc trở lại chung cư, cả hai tay Cố Ngôn Thanh cầm đầy đồ, nhìn Tần Noãn hất cằm: “Em mở cửa đi.”
Tần Noãn ừ một tiếng quét thẻ, đẩy cửa ra. Lọt vào tầm mắt là cả phòng ngập tràn hoa tươi, hương hoa ngào ngạt xông thằng vào mũi, trong phòng không có bật đèn, mơ hồ chỉ có thể thấy hoa tươi đầy đất. Tần Noãn sửng sốt, quay đầu lại nhìn Cố Ngôn Thanh.
Anh cười mở đèn, dắt cô vào nhà.
Căn nhà bày đủ loại hoa tươi, từ phòng khách đến phòng ngủ, toàn bộ đều lọt vào trong tầm mắt. Mà những bó hoa đều được sắp đặt có bố cục, bày ra rất chỉnh tề, không lộn xộn một chút nào, ngược lại rất giống bước vào căn phòng đầy hoa.
Hoa hồng đỏ, hoa hồng lam, hoa hồng trắng, hoa diên vĩ, hoa baby, cẩm tú cầu, hoa hồng vàng… Tần Noãn đứng đếm thật lâu, có chút hoa mắt.
Cố Ngôn Thanh cười: “Không cần đếm, một trăm loại.”
Tần Noãn quay đầu: “Nhiều như vậy?”
“Thế nhưng. . .” Cô nhíu mày, “Phải là 99 loại chứ? Một trăm loại là có ý nghĩa gì?”
Cố Ngôn Thanh mang đồ ăn cất vào bếp, quay đầu lại nhìn cô cười: “Một trăm loại, là hạnh phúc nở hoa.”
“Hạnh phúc nở hoa. . .” Tần Noãn khẽ thì thầm, nhìn các loại hoa tươi quanh phòng, cả người có chút không bình tĩnh nổi, cái mũi đột nhiên chua xót.
Thấy cô bỗng nhiên im lặng, Cố Ngôn Thanh cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng rửa tay từ trong phòng bếp đi ra. Thấy hốc mắt cô phiếm hồng, anh nhíu mày: “Tại sao khóc?”
Tần Noãn hít mũi một cái, nhào vào trong ngực anh: “Cố Ngôn Thanh, anh chưa bao giờ tặng hoa cho em, bây giờ lại tặng nhiều như vậy, có phải đem cả đời này tặng hết hay không. Về sau anh không còn tặng em nữa thì làm sao bây giờ ô ô ô. . .”
Cố Ngôn Thanh cười vuốt ve bờ vai của cô: “Ai nói đem đời này tặng hết là xong rồi? Về sau còn có rất rất nhiều.”
“Anh mua hoa lúc nào vậy, đến em cũng không biết.”
“Nếu nói sớm cho em biết, chẳng phải không còn bất ngờ nữa sao?” Anh nhẹ vươn tay lau nước mắt, cười cô, “Làm sao lại khóc?”
Tần Noãn ngước mắt nhìn lên những lời kia, lẩm bẩm nói: “Em sinh ra ở Tần gia, cẩm y ngọc thực (1), bao nhiêu người hâm mộ, nói em sống như một nàng công chúa. Thế nhưng có thật hay không, trong lòng em rõ ràng nhất.”
“Cố Ngôn Thanh, ” Cô khẽ gọi một tiếng, điềm đạm đáng yêu nhìn anh, “Em đã lớn như vậy, ngoại trừ có ông nội, không còn người nào đem em sủng ái giống như công chúa. Mẹ không quan tâm đến em, cha lại đi cưới người khác, có nhà riêng của mình, về sau ông nội cũng rời bỏ em. . .”
“Trước kia em cảm thấy, chính mình sống trên thế giới thật dư thừa, không có người yêu mình, cũng không có người đem mình để ở trong lòng.” trong thanh âm của cô mang theo vài phần nghẹn ngào
“Em rất sợ hãi một mình, càng sợ hãi người khác dùng ánh mắt thương hại nhìn em. Em cố gắng cười với tất cả mọi người, nhìn thế giới cười, như vậy sẽ không còn ai cảm thấy em đáng thương nữa. Em cũng liền giả bộ như chính mình sống rất thoải mái, rất tốt.”
Hốc mắt Cố Ngôn Thanh nóng lên, đưa ôm cô vào trong ngực: “Em không phải dư thừa, em là tất cả của anh. Noãn Noãn, em luôn ở trong tim anh.”
“Thật sao?” Cô nâng cằm lên, trong ánh mắt lấm lem hơi nước.
Anh hôn lên khóe mắt ướŧ áŧ kia, bắt lấy tay cô để sát trái tim của mình, ánh mắt ôn nhu, thần sắc trịnh trọng nói: “Cố Ngôn Thanh mãi mãi đem Tần Noãn, để ở trong lòng. Sẽ vì cô ấy che mưa chắn gió, bảo vệ cô ấy dưới cánh chim của mình. Từ nay về sau, cô ấy sẽ không còn một mình cô đơn.”
——Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad——@_yinandyang—-
Ngày hôm sau, lúc Tần Noãn về trường học tâm tình rất tốt, lúc đến lớp học khóe miệng không kiềm được giương lên.
Thấy thế, Tề Á Nhụy kéo cánh tay của cô cười hỏi: “Hôm nay cậu ăn mật đường sao? Hay là buổi tối hôm qua cùng đại thần nhà cậu ở một chỗ, làm chuyện gì đó không thể miêu tả?”
Tô Tử Hân cùng Chu Thịnh Nam cũng lại gần, vẻ mặt hóng chuyện.
Tần Noãn giật mình, vội vàng lắc đầu: “Các cậu nghĩ gì thế, đây là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Hai chúng tớ không có làm cái gì. . .”
Tề Á Nhụy thở dài lắc đầu: “Hai người các cậu thỉnh thoảng qua đêm ở bên ngoài, kết quả đến bây giờ vẫn không có tiến triển gì, đúng là không thể tưởng tượng được mà.”
Tô Tử Hân nghe thấy thế liền nhìn về phía Tề Á Nhụy: “Cậu gấp gáp cho Tần Noãn như vậy, cũng sẽ không tự mình làm gì đó chứ? Kỳ nghỉ quốc khánh năm nay, cậu cùng Điền Phi Chương không phải cùng đi ra ngoài chơi sao, chắc là. . .” cô ấy duỗi ngón tay chỉ Tề Á Nhụy, tràn ngập thâm ý cười.
Vốn dĩ ban đầu Tề Á Nhụy là muốn trêu chọc Tần Noãn, nhưng không ngờ lửa lại cháy lan tới người mình. Ngay lập tức nhìn Tô Tử Hân vội vàng giải thích: “Không có, cậu đừng nói mò. Bọn tớ ở khách sạn là thuê giường đôi!”
Tô Tử Hân cười: “Mới đầu là giường đôi, nhưng nửa đêm có thể chen trên một chiếc giường hay không, cái đó chỉ có người trong cuộc tự mình biết thôi.”
Tề Á Nhụy tức giận đến đuổi theo đánh cô ấy, Tô Tử Hân cười hì hì chạy về phía trước.
Chu Thịnh Nam cười nhẹ giọng nói với Tần Noãn: “Á Nhụy nổi giận, xem ra là chột dạ.”
Tần Noãn sửng sốt một chút, trừng mắt nhìn đầy khó tin. Tề Á Nhụy cùng Điền Phi Chương phát triển nhanh như vậy? Cô cùng với Cố Ngôn Thanh yêu nhau cũng chỉ muộn hơn bọn họ mấy ngày, thời gian bọn cô ở cạnh nhau còn nhiều hơn hai người đó, tại sao không có… cô suy nghĩ, nắm cánh tay của Chu Thịnh Nam nhỏ giọng hỏi: “Vậy cậu nói xem, tiến độ của tớ cùng với Cố Ngôn Thanh, có chậm hay không?”
Chu Thịnh Nam nghe được cười không ngừng: “Cậu hỏi tớ? Tớ làm sao biết được.”
Tần Noãn nhíu mi nghĩ nghĩ, lại tự nhủ: “Thật ra cũng không tính là chậm đi, gần đây anh ấy có nói muốn đính hôn.”
“Cái gì?” Chu Thịnh Nam tựa như nghe được tin tức kinh thiên động địa, một hồi lâu mới nói, “Hai người muốn đính hôn?”
Trùng hợp Tử Hân cùng Tề Á Nhụy vừa mới vào đến cửa phòng học, nghe thấy lời này trực tiếp lại gần.
Tô Tử Hân: “Thật hay giả?”
“Chắc là… thật đi.” Tần Noãn gãi đầu một cái đi vào phòng học.
Vừa mới ổn định chỗ ngồi, ba người liền bu lại.
Tô Tử Hân: “Lúc nào đính hôn?”
Tần Noãn “Xuỵt” hai tiếng bảo cô ấy nhỏ giọng một chút, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Sắp rồi.”
Tề Á Nhụy không thể tưởng tượng nổi: “Noãn Noãn, hai người vẫn chưa tốt nghiệp đại học vì sao lại vội vã đính hôn rồi, không phải là cậu cầu hôn chứ? Cậu cầu hôn với Cố Ngôn Thanh sao?”
Tần Noãn lập tức phản bác: “Lần này không phải tớ! Là anh ấy!”
“Gặp người lớn trong nhà chưa?” Chu Thịnh Nam hỏi.
Bây giờ, Tần Noãn mới nhớ tới việc này, đúng rồi, đính hôn là chuyện lớn như vậy, phải gặp trưởng bối nha. Cô có nên về nhà nói với cha một tiếng, xem như là tượng trưng không? Nhưng mà lỡ như cha không đồng ý thì làm sao bây giờ? Lần trước Tần Hi còn nói, cô hình như có hôn ước với con trai nhà họ Lục. . .
Nghĩ tới, Tần Noãn lại cảm thấy cái này hẳn không phải là vấn đề. Hôm đông chí, dì Lục Tinh đến đưa sủi cảo cho cô, không phải đã gặp Cố Ngôn Thanh sao, cũng không thấy dì ấy phản đối. Con trai nhà dì Lục Tinh có thân phận có địa vị, cũng không lo tìm không được một người vợ tốt, sẽ không để ý cô đính hôn với ai. Nói không chừng cô làm thành như vậy, trong lòng đối phương cũng sẽ rất cao hứng.
——
Buổi trưa ngày hôm đó, lúc Cố Ngôn Thanh cùng đi ăn cơm với cô, thấy cô không chú tâm, liền gắp một miếng sườn kho vào bát cho cô: “Làm sao vậy, có tâm sự?”
Tần Noãn ngẩng đầu: “Không phải nói muốn đính hôn sao, em đang nghĩ, việc này làm sao nói với cha. Còn rất đột ngột, không biết có hù dọa đến ông ấy không, ông ấy còn bị bệnh tim nữa.”
Cố Ngôn Thanh cười nói: “Việc này em không cần quan tâm, mẹ anh sẽ đi nói chuyện với ba em.”
“Mẹ anh?” Tần Noãn nghĩ nghĩ, “Người lớn hai bên trực tiếp gặp mặt có hơi không tốt không, không thì tìm bà mối. . .” Mắt cô đột nhiên sáng lên, “Anh cảm thấy dì Lục Tinh thế nào? Xem đi, anh là họ hàng của trợ lý Thẩm, trợ lý Thẩm cũng theo dì Lục Tinh hơn hai mươi năm, quan hệ rất thân thiết. Anh bảo ông ấy đi nói chuyện với dì Lục Tinh, dì ấy nhất định sẽ giúp đỡ.”
Cố Ngôn Thanh hơi nhíu mày, như có điều suy nghĩ, một lát sau mới gật đầu: “Anh cảm thấy, phân tích của em rất có lý!”
Tần Noãn cũng cảm thấy như vậy, còn nói: “Chờ đính hôn, em tặng cho anh một chiếc máy bay tư nhân.”
“Đồ cưới?”
“Xem như đồ cưới cũng được.”
Cố Ngôn Thanh sờ lên cằm suy nghĩ: “Vậy anh phải suy nghĩ thật kỹ xem nên tặng sính lễ gì mới tốt.”
Tần Noãn sợ anh bị áp lực, vội nói: “Thật ra em cảm thấy, đắt hay rẻ không quan trọng, có dụng tâm là tốt rồi. Em tin tưởng anh đối với em là thật lòng, những cái khác không quan trọng. Lại nói, em cảm thấy người máy Doraemon kia rất tuyệt nha, em rất thích! Mười chiếc máy bay cũng không sánh nổi!”
Cố Ngôn Thanh nín cười, hỏi cô: “Cuối tuần này có rảnh không?”
“Có.” Tần Noãn bồn chồn mà nhìn anh, “Anh có kế hoạch gì sao?”
Cố Ngôn Thanh nói: “Em đã gặp ông bà nội của anh rồi. Cuối tuần này dẫn em đi gặp ông ngoại bà ngoại, thuận tiện gặp cha mẹ anh.”
Đôi đũa trên tay Tần Noãn run một cái, đồ ăn lại một lần nữa rơi vào trong dĩa. Cô bưng lấy trà sữa ở bên cạnh uống mấy ngụm, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Cố Ngôn Thanh: “Người trong nhà anh có dễ ở chung hay không?”
“Rất dễ.” Cố Ngôn Thanh nhìn cô, “Bọn họ đều rất thích em, em gặp rồi sẽ biết.”
Tần Noãn bưng lấy trà sữa yên lặng uống, trong lòng có chút khẩn trương.
(1): Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang
Hết chương 41