Cố Ngôn Thanh trở về chung cư, cũng không vội vã đi vào, ở bên ngoài bình tĩnh thật lâu, trong lòng dần dần ổn định mới đi lên lầu.
Lúc mở cửa đi vào, Tần Noãn đã tỉnh, ôm lấy chăn ngồi trong góc giường, nghe thấy tiếng mở cửa cô hơi co rúm một chút.
Cố Ngôn Thanh đi tới, trông thấy bộ dáng của cô, trong lòng liền đau xót. Chậm rãi lại gần cô, ngồi xuống bên giường, ngữ khí ôn hòa như thường ngày: “Tới đây anh xem hết sốt chưa.” anh vươn tay ra, cô trốn ở góc tường không nhúc nhích.
Cố Ngôn Thanh nhìn cô, sau một lúc lâu, liền nắm chặt tay thu về: “Nếu như em muốn ở một mình, vậy anh ra ngoài. Em có việc thì gọi anh, được không?”
Cô cúi đầu không nói chuyện.
Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ, đứng lên dự định đi ra ngoài.
“Không muốn!” Cô từ phía sau kêu một tiếng, anh giật mình quay đầu lại. Cô vô cùng đáng thương nhìn anh, nhỏ giọng nói, “Không cho phép đi.”
Thời điểm vừa mới tỉnh lại, anh không ở đây, cô đã rất sợ hãi.
Cố Ngôn Thanh ngồi xuống lần nữa, ánh mắt dịu dàng: “Vậy em qua đây, anh sẽ không đi.”
Cô ôm lấy chăn ngu ngơ một lúc, chậm rãi đi tới gần anh.
Cố Ngôn Thanh ôm lấy cô, khẽ cọ nhẹ lên cái trán trơn bóng, thở phào nhẹ nhõm: “Hạ sốt rồi.”
Cô dựa vào trong ngực anh, dùng sức ôm thật chặt, thanh âm nghẹn ngào: “Cố Ngôn Thanh, nếu như anh không yêu em nữa thì làm sao bây giờ? Em không muốn một mình.”
“Không, anh sẽ không để em một mình.” Anh hôn lên trán của cô, giọng điệu cưng chiều, “Anh sẽ luôn yêu em.”
“Thật sao?” Cô nâng cằm nhìn vào mắt anh.
“Ừ.” Anh nhẹ giọng trả lời, giúp cô vuốt thẳng hàng lông mày, “Có chuyện gì cũng phải gọi điện cho anh. Tình huống hôm nay, không được xuất hiện lần nữa. Anh gọi điện cũng không cho phép không nhận.”
Nói đến cái này, Tần Noãn mới nhớ tới chuyện lúc chiều mắc mưa.
Cô cúi đầu xem quần áo trên người, chẳng biết lúc nào đã được thay bộ khác sạch sẽ.
Dường như nhìn ra nghi ngờ của cô, Cố Ngôn Thanh nói: “Anh thay.”
Cô ngạc nhiên kéo chăn trùm lên người mình, tránh xa anh.
Cố Ngôn Thanh mỉm cười tiến tới, thấp giọng nói: “Anh đã thấy hết, hiện tại vội vàng bao kín người cũng vô dụng.”
Tần Noãn cúi đầu, hai gò má từ từ đỏ đến mang tai, nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng nói một câu: “Em, em là một cô gái đứng đắn!”
“Cô gái đứng đắn từng nói muốn bao nuôi anh, muốn anh dùng sắc đổi đồ, còn nói phải cho anh một chiếc máy bay, đồng thời muốn anh dùng thịt bồi thường.”
Mặt Tần Noãn ngày càng đỏ hơn.
Anh lại nói tiếp: “Thời điểm cô gái đứng đắn theo đuổi anh, còn nói anh rất giống con rể của cha cô ấy.”
“. . .”
Cố Ngôn Thanh kéo cô qua, đầu ngón tay khẽ nâng cằm thon của cô lên, câu môi khẽ cười, giọng nói lười biếng: “Vậy, cô gái đúng đắn có muốn gả cho anh hay không?”
Cả người Tần Noãn sửng sốt, nhìn anh không chớp mắt: “Anh, anh nói cái gì?” nhịp tim của cô, trong nháy mắt dường như đình trệ, ngay cả hít thở cũng quên.
Cố Ngôn Thanh ôm lấy Tần Noãn, ở bên tai cô nói nhỏ: “Noãn Noãn, chúng ta đính hôn đi.”
Tần Noãn vô cùng vui vẻ, nhưng lại thêm mấy phần lo lắng: “Vì cái gì đột nhiên muốn đính hôn, có phải anh đã biết cái gì hay không, Cố Trí Dương nói cho anh chuyện của em? Anh, em không cần anh thương hại!”
Cô quay đầu đi, hai tay nắm chặt góc chăn, trong hốc mắt dần rơi những giọt nước mắt nóng hổi.
“Không phải, là bởi vì cái này.” Cố Ngôn Thanh nói xong đứng dậy đi ra ngoài. Khi quay về, trong tay cầm một con robot.
“Trước kia anh có nói qua, con robot này là làm cho em, hiện tại đã hoàn thành xong, anh cảm thấy vừa lúc có thể đem ra cầu hôn với em.” Anh ngước mắt, bên trong đôi mắt phượng chan chứa thâm tình, “Em có muốn suy tính một chút, chấp nhận anh hay không?”
Tần Noãn liếc anh một cái, lại bị ánh mắt sáng rực của người đối diện làm cho lùi bước, khẽ rủ mắt xuống: “Người ta cầu hôn đều là hoa tươi cùng nhẫn cưới.”
Cố Ngôn Thanh cười: “Anh cảm thấy, con robot của anh tốt hơn rất nhiều.”
Anh ấn công tắc, đột nhiên hỏi: “Doraemon, người Cố Ngôn Thanh thích nhất là ai?”
Doraemon: Tần Noãn!
Cố Ngôn Thanh: “Anh ấy muốn cầu hôn với Tần Noãn, liệu cô ấy có đồng ý không?”
Doraemon: Điều đó phụ thuộc vào sự chân thành của bạn.
“. . .” Cố Ngôn Thanh nhíu mày, “Trước kia tao không có dạy mày như vậy, mày phải nói đồng ý.”
Doraemon: Robot chúng tôi không bao giờ nói dối.
Tần Noãn đột nhiên cười ra tiếng: “Hình như so với lần trước nhìn thấy, nó đã thông minh hơn rất nhiều.”
Cố Ngôn Thanh đưa Doraemon cho cô: “Năng lực học tập của nó rất mạnh, nếu em thường xuyên nói chuyện với nó, nó có thể nhớ kỹ rất nhiều thứ.”
Tần Noãn nhận lấy, nghĩ nghĩ, hỏi: “Doraemon, mày biết tao là ai không?”
Doraemon: Tần Noãn.
Tần Noãn: “Vậy, vừa nãy Cố Ngôn Thanh cầu hôn, tao có nên đồng ý hay không?”
Doraemon: Sukhomlynsky đã từng nói: “Tình yêu chân chính không chỉ cần cả hai người cùng yêu nhau, mà còn cần sự thấu hiểu lẫn nhau trong thế giới nội tâm của đối phương.” Cho nên đáp án của câu hỏi này, chính bạn rõ nhất.
Tần Noãn sửng sốt một chút, hai con ngươi hơi sáng lên: “Doraemon, mày thật lợi hại!”
Doraemon: Nước càng sâu càng tĩnh, người càng hiểu biết càng khiêm nhường. Tôi thật sự. . . chỉ bình thường thôi, quá khen! Quá khen!
Tần Noãn: “. . .” Nó dường như đang tự khen mình là người hiểu biết hả?
Quả nhiên người tạo ra nó không có ngu ngốc.
Cố Ngôn Thanh giải thích: “Nó sẽ học cách người khác nói chuyện, giọng điệu này hẳn là Mục Lăng Thành dạy.”
Tần Noãn ôm Doraemon, yêu thích không buông tay: “Giải thi đấu người máy sắp đến, các anh có muốn mang nó ra cuộc thi không?”
Cố Ngôn Thanh nói: “Đây là bản sao, được dùng để cầu hôn với em, tự nhiên là sẽ đưa cho em. Còn về cuộc thi, bản chính đã được bảo vệ an toàn trong phòng thí nghiệm.”
“Vậy các anh cũng chưa cho nó lộ diện, đã cho em chơi trước rồi?” Trong nội tâm của cô vô cùng hưng phấn.
Cố Ngôn Thanh đoạt lấy con robot trong tay cô: “Đây cũng không phải cho em tùy tiện chơi, lời cầu hôn của anh, em còn chưa trả lời.”
Doraemon: Áp chế cùng bức bách, là một loại hành vi đáng xấu hổ! Khổng Tử nói: “Làm những việc mình muốn. . .
Cố Ngôn Thanh nhấn công tắc tắt nó đi.
Tần Noãn cười đến nỗi ôm chăn ngã xuống giường.
Cố Ngôn Thanh nhìn cô: “Nếu em không trả lời, anh sẽ mang Doraemon đi.” Anh đứng lên muốn đi ra ngoài.
Tần Noãn nhíu mày: “Anh là đang bắt nạt em nha!”
Cố Ngôn Thanh cười lắc lắc Doraemon trong tay, cô đưa tay muốn đoạt lấy, anh ngay lập tức giật lại. Tần Noãn lảo đảo một cái, nhào vào trong ngực anh.
Cố Ngôn Thanh thuận thế ôm chặt bờ eo của cô, nói nhỏ: “Đã đồng ý rồi?”
“Anh không để em cân nhắc suy nghĩ một chút sao?” Tần Noãn bất mãn.
Cố Ngôn Thanh suy tư một chút, gật đầu: “Được thôi, cho em cân nhắc năm giây.”
“Năm, năm giây?” Tần Noãn mở to mắt nhìn.
Cố Ngôn Thanh không để ý tới cô, bắt đầu đếm ngược: “Năm, bốn, ba, hai…. “
“…. đồng ý!” Cô trả lời một cách sảng khoái, gọn gàng, không chút do dự.
Lúc đối diện với biểu tình cười nhưng trong không cười của Cố Ngôn Thanh, cô cầm Doraemon trong tay, vô cùng đáng thương nhìn anh, “Anh bắt nạt em!”
“Không có.” Anh khẽ nói, nhẹ đẩy người nào đó xuống giường, hôn lên môi của cô, trằn trọc dây dưa.
Sau một lúc lâu, anh nhìn xem dáng vẻ thở gấp của cô, cười khẽ, “Như thế này mới tính là bắt nạt.”
Doraemon: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe! (1) Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe! A di đà phật. . .
Tần Noãn ngây ra một lúc, mới phát hiện vừa nãy bị Cố Ngôn Thanh đẩy ngã, cô không cẩn thận đυ.ng phải nút mở.
Cô đỏ mặt, nhấn nút tắt: “Nó thật ồn ào!”
Cố Ngôn Thanh nhận lấy nó, đặt ở trên tủ đầu giường, “Lần này không ầm ĩ nữa. . .”
Sau đó ép xuống người cô lần nữa, cúi đầu hôn sâu.
Tiếng chuông điện thoại không đúng lúc vang lên, hai người hoàn hồn.
Cố Ngôn Thanh đứng dậy nhận điện thoại, về sau vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Tần Noãn: “Anh muốn đi ra ngoài một chút.”
“Sao thế?” Mặt Tần Noãn lộ vẻ lo lắng.
Cố Ngôn Thanh: “Dương Dương cùng người ta đánh nhau kinh động đến cả cảnh sát. Bây giờ đang ở bệnh viện, lại không dám nói cho chú biết.”
Tần Noãn sửng sốt một chút: “Vì sao đánh nhau, nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng, bị thương ngoài da, đi qua xem tình huống một chút rồi lại nói.” Cố Ngôn Thanh nói xong cầm lấy áo khoác mặc vào.
Tần Noãn từ trên giường đi xuống: “Em cũng muốn đi.”
Cố Ngôn Thanh gật đầu: “Bên ngoài rất lạnh, mặc dày một chút.” Nói xong đi vào phòng lấy áo khoác cho cô.
Vì thường xuyên đến, nên nơi này có đủ quần áo cả bốn mùa của cô.
——Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad——@_yinandyang—-
Lúc từ chung cư đi ra, sắc trời bên ngoài đã tối, từng giọt mưa tí tách tí tách rơi.
Cố Ngôn Thanh lái xe chạy đến bệnh viện, tìm tới phòng bệnh Cố Trí Dương, bước chân vào.
Đây là phòng hai người, giường Cố Trí Dương đang ngồi trên giường gần cửa sổ, trên đầu quấn một tầng băng gạc, mặt mũi sưng phù.
Bên trên một cái giường khác, người kia cũng đồng dạng ngồi trên giường với vết thương trên mặt, là Mục Lăng Thành.
Mục Lăng Thành nhìn thấy Cố Ngôn Thanh tới, cũng sửng sốt, sờ mũi một cái không nói gì. Cảnh sát ở bên ngoài hỏi thăm ai là người nhà, Cố Ngôn Thanh liền đi ra nói chuyện cùng cảnh sát.
Tần Noãn ở lại trong phòng bệnh, đem Cố Trí Dương cùng Mục Lăng Thành đánh giá một hồi. Có chút không thể tin được, cả buổi không biết nên nói cái gì.
Cố Trí Dương nhìn về phía Tần Noãn, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Tần Noãn giật mình, lập tức cười nói: “Tớ thì không sao, nhưng bây giờ cậu thì có sao đấy.”
Cố Trí Dương trầm mặc.
Tần Noãn nhìn về phía cậu ta, bất đắc dĩ nói: “Tốt xấu gì cũng là nhân vật công chúng, cũng không biết có bị chụp ảnh chưa, không muốn ở trong ngành giải trí nữa rồi?”
Cố Ngôn Thanh từ bên ngoài tiến vào, nhìn hai người bọn họ. Anh ngồi vào cái ghế giữa phòng, im lặng một lúc mới hỏi : “Cả hai đứa nói xem, chuyện gì xảy ra?”
Cố Trí Dương không nói lời nào, Cố Ngôn Thanh nhìn về phía Mục Lăng Thành.
Mục Lăng Thành thần sắc nhàn nhạt: “Anh ta muốn đánh nhau, em liền liều mình tiếp đãi”
Cố Trí Dương nhíu mày: “Ai muốn đánh nhau chứ, là cậu đánh tôi trước.”
Mục Lăng Thành: “Anh cầm cục đá ném tôi, tôi mới đánh anh.”
Cố Trí Dương: “. . . Đó là ngoài ý muốn, tôi chỉ tiện tay quăng ra, cũng không phải cố ý.”
“Xem ra là hiểu lầm, nói rõ ràng sớm không phải là tốt hơn sao, còn đem chuyện làm thành cái dạng này.” Tần Noãn đánh gãy lời tranh chấp của hai người họ, “Em nhìn vết thương cũng không quá nghiêm trọng, vẫn còn rất có khí lực. Nếu vẫn lại ồn ào, đoán chừng có thể sẽ đánh thêm một trận.”
Hai người bình tĩnh lại.
Cố Ngôn Thanh đứng dậy: “Thu dọn một chút, đưa hai đứa trở về.”
Sau đó kéo Tần Noãn đi ra ngoài.
Từ trong bệnh viện ra, Cố Trí Dương không có đi theo, tự mình đón xe về Đại học P, Mục Lăng Thành lên xe Cố Ngôn Thanh.
Trên đường về Đại học C, Cố Ngôn Thanh nói: “Nếu là hiểu lầm, đừng để trong lòng, anh thay mặt Dương Dương xin lỗi em.”
Mục Lăng Thành tùy ý dựa lưng ra sau ghế, nhìn vào ánh đèn neon đầy màu sắc ngoài cửa sổ: “Không cần, chuyện đó cũng chẳng là gì, chỉ là tâm tình em trùng hợp cũng không tốt, mới có thể đánh nhau với anh ta.”
“Tâm tình không tốt? Sao thế?” Cố Ngôn Thanh hỏi.
Có lẽ là vẫn chưa tỉnh rượu, Mục Lăng Thành lời nói thành thật: “Mấy ngày trước em nhìn thấy chị dâu mua rất nhiều đồ ăn vặt, liền nhờ chị ấy liệt cho em một danh sách, sau đó mua gửi về Cần Nam. Thông báo đã ký nhận hai ngày, nhưng một chút phản hồi cũng không có.”
Cậu ta nói xong nhìn về phía Tần Noãn ngồi bên ghế lái phụ: “Chị dâu, nếu anh em gửi đồ cho chị, chị sẽ không kịp chờ mà vội vàng gọi điện thoại cho anh ấy sao?”
Tần Noãn quay đầu: “Không phải em bảo mua cho chị gái à, vậy làm sao có thể giống nhau.”
Mục Lăng Thành: “. . .”
Tần Noãn cũng không có đùa cậu ta nữa, nói: “Em là lớp 11 được tuyển thẳng đến Đại học C, cho nên năm nay bạn nhỏ ngồi cùng bàn hẳn là lớp 12 đúng không? Rất nhanh sẽ thi tốt nghiệp trung học, việc học chắc chắn rất nặng, nếu như em luôn chờ đợi người ta phản hồi em, đây không phải là để cho người ta phân tâm sao?”
Mục Lăng Thành: “Em không muốn làm cô ấy phân tâm. Nhưng mà, thư tình của cô ấy rất nhiều.”
Tần Noãn cười: “Không nghĩ tới loại người như em cũng có lúc không tự tin.”
Mục Lăng Thành: “Con người em, luôn luôn khiêm tốn.”
Tần Noãn: “. . .”
“Đem vết thương trên mặt dưỡng thật tốt, giải thi đấu người máy còn chờ em dẫn đội đấy.” Cố Ngôn Thanh đột nhiên nói.
Mục Lăng Thành ngồi phía sau ngây ra một lúc: “Anh không đi?”
“Ừ.”
“Vì sao?”
Cố Ngôn Thanh nhìn Tần Noãn một chút, trả lời: “Hôm đó là ngày tốt, anh đính hôn.”
“. . .” Mục Lăng Thành mặt đen lại, “Chị dâu, chị có cảm nhận được Cố Ngôn Thanh là đang khoe khoang sao?”
Tần Noãn có chút ngẩn ra mở miệng: “Không có nha.”
Mục Lăng Thành: “Căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm quen biết mà phán đoán, loại người bề ngoài tương đối quân tử như anh ấy, rất có khả năng hấp dẫn sự chú ý của mọi cô gái. Nhưng bên trong, hẳn là bất cứ lúc nào cũng sẽ thức tỉnh sự cầm thú trong người. Chị dâu, chị phải cẩn thận.”
Tần Noãn nhìn về phía Cố Ngôn Thanh, nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Chị không cảm thấy thế nha.”
Cố Ngôn Thanh dừng lại ở giao lộ đèn đỏ, ghé mắt nhìn qua, câu môi: “Ánh mắt vị hôn thê của anh rất tốt.”
“. . .” Mục Lăng Thành không thể nhịn được nữa, “Cố Ngôn Thanh, em muốn xuống xe!”
(1): không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy
Hết chương 40