Tần Noãn mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, nhìn về phía đối phương. Người trước mặt mông lung không rõ, xuất hiện vô số hình bóng chồng lên nhau. Trong mắt cô lại càng thêm mê ly, xen lẫn men say, vô cùng câu người.
Cô mang theo một mùi hương ngọt ngào truyền đến. Cố Ngôn Thanh bỏ qua cái tát vừa rồi, thấp giọng nói: “Em say rồi, ngủ một lát đi.”
Nghe ra thanh âm của anh, Tần Noãn nhíu mày, nhìn xung quanh một chút, lại ghé mắt nhìn qua: “Anh có cảm thấy cảnh tượng trước mặt có chút quen thuộc không?”
Nghe cô nhắc tới, Cố Ngôn Thanh nhớ lại.
Vào buổi tối lần đầu tiên gặp nhau, ở trước cửa KTV nhà cô. Cô chen vào xe taxi của anh muốn cùng đi chung, trên đường không những nói linh tinh đủ thứ, còn nôn lên người anh nữa. Tối nay xem ra cô ấy so với ngày hôm đó, còn mông lung hơn nhiều.
Tần Noãn duỗi ngón tay chọc vào mặt anh, miệng nhỏ cong lên lẩm bẩm: “Nhớ ra chưa?”
“Ừ.” Cố Ngôn Thanh lấy ngón tay cô ra, nhẹ giọng dỗ dành, “Ngủ đi, tỉnh dậy sẽ đến trường học.”
“Vậy anh nói, Cố Ngôn Thanh có phải đồ chó hay không?” Cằm cô khẽ nâng, trên mặt viết đầy vẻ không vui.
Cố Ngôn Thanh trầm mặc, không mở miệng.
Cô nhíu mày: “Cuối cùng có phải đồ chó hay không?.”
“. . .” Cố Ngôn Thanh thỏa hiệp, “Phải.”
“Ừ, anh nói đúng.” Cô dần dần an phận, dựa vào trên người anh ngáp một cái, giống như mèo con phả hơi thở vào cổ anh.
Thân hình Cố Ngôn Thanh cứng đờ, ngồi yên không nhúc nhích.
Xe taxi dừng lại ở cổng trường phía nam. Cố Ngôn Thanh trả tiền rồi nhẹ đánh thức Tần Noãn, dìu cô xuống xe.
Tần Noãn mở mắt ra, phát hiện là Cố Ngôn Thanh đang dìu mình đứng trước cổng trường, ngoài ý muốn hỏi: “Sao lại là anh, tiểu Chu Chu đâu?”
Lúc đang nói chuyện, Tề Á Nhụy, Chu Thịnh Nam cũng đi xuống từ chiếc xe đằng sau. Chu Thịnh Nam chạy sang nhìn Tần Noãn, lo lắng hỏi: “Noãn Noãn không sao chứ?”
Tần Noãn cười với cô ấy, lắc đầu: “Tớ không sao.”
“Mặt Thanh ca sao thế?” Khâu Viễn đúng lúc đi tới, nhờ vào ánh đèn trước cổng mà thấy một bên mặt của anh.
Da anh rất trắng, lúc này vết đỏ vẫn còn chưa tan.
Vẻ mặt Cố Ngôn Thanh như thường: “Vô tình va vào cửa.” Sau đó, muốn đỡ Tần Noãn nhưng lại bị cô đẩy ra.
Khâu Viễn và Điền Phi Chương nhìn nhau một chút, tràn ngập thâm ý cười: “Vậy cậu cũng quá không cẩn thận rồi đó.”
Cố Ngôn Thanh không để ý tới hai người bọn họ, đi theo sau người đang thất tha thất thểu là Tần Noãn vào cổng trường.
Chín giờ tối, vừa khai giảng nên tất cả mọi người còn rất nhiệt tình. Bây giờ trong sân trường có người chạy bộ, có người cười đùa vui vẻ, cũng có đôi tình nhân hẹn hò, người qua lại không ít. Có người nhìn thấy những người của hai ký túc xá đang đi chung với nhau, Cố Ngôn Thanh và Tần Noãn cũng nằm trong số đó, không khỏi ghé mắt nhìn thêm vài lần, xì xào bàn tán.
Tần Noãn hơi tỉnh táo một chút, cũng không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra trên xe. Chỉ vừa đi tiếp vừa hờn dỗi trong lòng.
Tối nay khó khăn lắm mới được ăn một bữa cơm, vậy mà còn gặp Cố Ngôn Thanh, thật là xui chết mất!
Tên cẩu nam nhân (1) này, cô theo đuổi anh ta anh ta trốn tránh, còn chạy đến thành phố A nữa, cô đáng sợ như vậy sao? Chẳng phải chỉ viết một bức thư tình thôi sao, không thích nói thẳng là được, trốn đi là có ý gì?
Đồ hèn nhát!
“Đồ hèn nhát!” Trong nội tâm cô nghĩ đến, cũng buộc miệng thốt ra, lập tức cảm thấy sảng khoái không ít.
Chu Thịnh Nam đang dìu cô đi, có chút khó hiểu hỏi cô: ” Cái gì hèn nhát?”
Tần Noãn không nói, quay phải quay trái tìm cái gì đó, hỏi: “Tiểu Chu Chu, cậu có trông thấy Cố Ngôn Thanh không?”
Chu Thịnh Nam nhìn thoáng qua phía sau, nhỏ giọng nói: “Anh ấy nãy giờ một mực đi theo sau cậu.”
Tần Noãn sửng sốt một chút, dừng lại, quay đầu. Cố Ngôn Thanh chỉ cách cô hai bước chân, vẫn khí chất nhu hòa như mọi khi, ánh mắt dịu dàng rơi trên người cô.
Thấy cô quay người, Cố Ngôn Thanh sững người, nhìn cô: “Chúng ta nói. . .” lời còn chưa nói xong, cổ tay đã bị Tần Noãn kéo đi.
Anh không hiểu thuận theo sức lực cô mà nghiêng người qua, lại bị ép lui ra sau hai bước.
Còn chưa kịp hoàn hồn, lưng đã dựa vào trên cây tiêu huyền (2) ven đường.
Tần Noãn dựa sát vào người Cố Ngôn Thanh, không nói lời nào, nhón chân hôn lên môi anh.
Trong số mấy người bạn cùng phòng, Chu Thịnh Nam gần Tần Noãn nhất. Đột nhiên bị chuyện trước mắt làm giật mình, sững sờ đứng tại chỗ.
Đám người Khâu Viễn trước đó đang đùa giỡn, lúc này cũng đột nhiên im lặng. Cùng nhau nhìn về phía bên đó, kinh ngạc đến nỗi miệng há to không khép lại được.
Tình huống gì thế này?
Cố Ngôn Thanh bị áp cây (3), sau đó còn bị cưỡng hôn?
Tối nay người dự định thổ lộ, không phải là cậu ta sao?
Dù sao cũng là nhân vật phong vân trong trường, các bạn học xung quanh vây xem càng lúc càng nhiều. Có người ghen ghét, cũng có người chỉ đơn thuần là xem náo nhiệt, còn có người giơ điện thoại chụp ảnh.
Cả người Cố Ngôn Thanh cũng có chút mông lung. Vừa nãy trên đường, khó khăn lắm mới lấy được dũng khí thổ lộ với cô, không ngờ rằng mọi chuyện sẽ thay đổi chóng mặt như vậy. Bước ngoặc bất ngờ, làm anh không kịp chuẩn bị, giống như đang nằm mơ.
Thẳng đến lúc bị đèn flash làm chói mắt, anh mới hoàn hồn. Đảo mắt nhìn đám người đang xem náo nhiệt, hai gò má anh nóng lên, vô thức muốn đẩy cô ra.
Tay vừa đặt lên vai cô, mơ hồ cảm thấy dường như cô đang khóc, bên môi có vị nước mắt mặn chát.
Trong lòng Cố Ngôn Thanh run lên, cũng không quan tâm ánh mắt những người bên ngoài nữa. Tùy ý để cánh môi mềm mại dán lên môi mình, muốn làm gì thì làm.
Men say làm con người to gan hơn. Nếu là lúc bình thường, Tần Noãn nhất định sẽ không làm chuyện này. Nhưng giây phút này, cô rõ ràng tỉnh táo, cũng biết chính mình đang làm gì nhưng vẫn không có nửa phần do dự.
Theo đuổi anh lâu như vậy, thân mật một chút cô cũng không lỗ!
Thế nhưng lúc đích thân làm rồi, cô vẫn cảm thấy ủy khuất.
Cô buông môi anh ra, nước mắt ngày càng rơi nhiều hơn, đập lên ngực anh: “Hai lần theo đuổi đều thất bại, Cố Ngôn Thanh anh làm sao lại khó theo đuổi như vậy thật tổn thương lòng tự trọng ô ô ô . .”
Hai lần? Cố Ngôn Thanh nghi ngờ nhíu mày.
Lại thấy cô khóc đau lòng như vậy vì mình, anh chợt cảm thấy trong lòng tê rần, sự tự trách và cảm giác tội lỗi mạnh mẽ dâng trào.
Anh kéo người vào trong ngực, ôn nhu dỗ dành: “Theo đuổi được rồi, đã sớm đuổi kịp, đừng khóc.”
“Thật sao?” Tần Noãn kinh ngạc ngước mắt, nước mắt đầm đìa nhìn anh, vô cùng đáng thương.
Anh nhu hòa giúp cô lau nước mắt trên mặt, ngữ khí nhẹ nhàng, trong mặt ngập vẻ thâm tình: “Anh thích em, rất thích.”
Mắt hạnh Tần Noãn sáng lên, bên trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia lấp lánh những vì sao. Cô hít hít mũi, thanh âm nghẹn ngào: “Anh nói cái gì, em không nghe rõ, lặp lại một lần nữa.”
Anh nâng gương mặt cô lên, duỗi ngón tay giúp cô lau nước mắt, thấp giọng nói: “Chúc mừng em, có bạn trai. Mà bạn trai của em, lại rất thích em, chỉ thích mình em.”
Tần Noãn chuyển buồn bã thành vui vẻ, tiếng khóc triệt để dừng lại: “Không cho phép đổi ý!”
“Không đổi ý.” Anh ôm chặt vòng eo của cô.
“Thế nhưng em viết thư tình cho anh, anh cũng không trả lời, còn trốn đi đại học A.” Cô bất mãn phàn nàn.
“Thư tình?” Cố Ngôn Thanh sửng sốt một chút, “Lúc nào?”
“Lần trước đi ăn buffet thịt nướng, em có…vụиɠ ŧяộʍ nhét vào bên trong túi laptop.”
Cố Ngôn Thanh nhớ lại một chút, cười: “Thư tình bên trong, thì ra còn có một lá của em?”
“. . .” sắc mặt Tần Noãn trầm xuống, “Bên trong có rất nhiều thư?”
Cố Ngôn Thanh: “Không phải sau khi chúng ta ăn cơm xong anh liền đi thư viện sao, lúc về nhà mới phát hiện bên trong có rất nhiều thư, . . . Đủ mọi màu sắc, anh không nhìn kỹ.”
“Màu xanh lam là của em!” Tần Noãn nhíu mày, “Đi thư viện cũng không học tập thật tốt, làm sao còn được nhiều thư tình như vậy chứ. Thật là, thật là phiền phức!”
Cố Ngôn Thanh bị cô chọc cười.
“Cho nên anh đem thư tình của em ném ở chỗ nào rồi?” Cô không vui ngẩng đầu nhìn anh, có chút tức giận, “Có phải vứt đi rồi không? Anh vứt thư tình của em!”
“. . . Không có vứt vẫn để ở nhà. Anh trở về sẽ tìm, trân trọng cất nó đi.”
Biết là hiểu lầm, trong lòng Tần Noãn dễ chịu hơn nhiều.
Cô mượn rượu làm loạn, chủ động ôm lấy cổ anh, nũng nịu: “Bạn trai, anh vừa mới chọc em khóc, dỗ em đi.”
Cố Ngôn Thanh nhỏ giọng nhắc nhở: “Rất nhiều người đang nhìn.”
“Em mặc kệ!” Mùi cồn trên người cô phả vào mặt anh, vẻ mặt mang theo ý loạn tình mê, câu dẫn lòng người.
“Vậy thì. . .” Hầu kết Cố Ngôn Thanh nhấp nhô, thanh âm khàn khàn, “Lại hôn thêm một cái?”
Anh nói xong, khẽ cuối người hôn thật sâu.
Có người kinh ngạc hô to, có người chụp ảnh, có người vỗ tay khen ngợi, cũng có người giọng điệu chua chua ghen tỵ: “Nam thần Đại học C chúng ta, cứ như vậy bị tân sinh năm nhất bắt đi mất?”
“Hâm mộ quá, vì sao người kia không phải tôi?”
“Tôi thất tình rồi. . .”
Khâu Viễn nghe thanh âm các nữ sinh đau khổ than thở bên tai, cũng lấy điện thoại ra chụp một tấm. Trong khoảnh khắc chụp được, cậu ta nhìn thấy lỗ tai Cố Ngôn Thanh đỏ bừng.
Khâu Viễn nhướng mày, xông lên hô to: “Thanh ca, đừng thẹn thùng nha, mọi người chúng tớ cái gì cũng không nhìn thấy!”
Cố Ngôn Thanh không để ý tới cậu ta, tròng mắt nhìn tiểu mơ hồ say xỉn trước mặt: “Dỗ tốt chưa?”
Tiểu mơ hồ liếʍ môi, ngáp một cái dựa vào trong ngực anh: “Buồn ngủ quá, muốn ngủ.”
“. . .” Cố Ngôn Thanh đỡ lấy cô, cố gắng bỏ qua tất cả ánh nhìn của mọi người, sắc mặt bình tĩnh đưa cô về ký túc xá.
Lúc đi ngang qua đám bạn cùng phòng, Điền Phi Chương vỗ vỗ vai anh, quét mắt một vòng bên tai đỏ hồng kia, trêu chọc: “Người anh em nhớ về xem diễn đàn, hai người đang rất hot đấy!”
Thấy Cố Ngôn Thanh không quan tâm đến mình, Điền Phi Chương nhìn về phía bạn gái: “Bạn cùng phòng em khi say thật mạnh mẽ, cái tên Cố Ngôn Thanh đúng là giả bộ bình tĩnh. Rõ ràng đã chống đỡ không nỗi, không khác gì mặt người dạ thú (4).”
Tề Á Nhụy nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Ngôn Thanh, vẻ mặt mê muội: “Học trưởng thật đẹp trai. . .”
Điền Phi Chương che mắt cô ấy, đem người kéo đi: “Nhìn ai đấy?”
(1) Cẩu nam nhân: Chó nam nhân dịch ra tục quá nên để nguyên.
(2) Cây Tiêu Huyền:
(3) Áp cây: kiểu như áp tường đó mọi người ơii
(4) Mặt người dạ thú: tả người có vẻ bề ngoài trông thì tử tế nhưng trong lòng dạ lại độc ác, thâm hiểm chẳng khác gì thú dữ