Nhất thời mới quyết định tối nay sẽ cùng ký túc xá bên kia quan hệ hữu nghị, Tề Á Nhụy và Tô Tử Hân luống cuống tay chân trang điểm.
Ngược lại hai người Tần Noãn cùng Chu Thịnh Nam đều bận rộn việc riêng của mình, một người vẽ tranh một người đọc sách, dáng vẻ không thèm để ý.
Tề Á Nhụy nhìn hai người bọn họ, thúc giục: “18:30 gặp nhau ở trước cổng trường, hai người các cậu không thay quần áo xinh đẹp, trang điểm gì đó sao.”
Tần Noãn vùi đầu dùng bút phác hoạ đường cong: “Dù sao tớ cũng là đi ké một bữa, tùy tiện thay một chút là được, cần gì phải long trọng như vậy?”
Tô Tử Hân đi tới, tựa vào tủ quần áo bên cạnh, dò xét nhìn cô một lúc, cười: “Không đến mức đó chứ, bị Cố Ngôn Thanh làm cho tâm ý nguội lạnh?”
Tần Noãn cười nhạo lên tiếng: “Cậu cũng quá dát vàng lên mặt anh ta. Bản cô nương trước kia theo đuổi anh ta, là muốn đuổi theo được rồi sau đó lại quăng anh ta sau mông, thể hiện một chút mị lực của mình. Chẳng lẽ, cậu thật sự cho rằng tớ thích anh ta sao?”
“Thật sao?” Tề Á Nhụy cũng lại gần, cười như không cười nháy mắt ra hiệu với Tô Tử Hân, trên mặt viết rõ dòng chữ “Tớ không tin” !
Tần Noãn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngồi thẳng dậy, chỉ vào khuôn mặt của mình: “Tớ rõ ràng lớn lên trông đẹp hơn Cố Ngôn Thanh, muốn theo đuổi cũng là anh ta theo đuổi tớ!”
Tô Tử Hân khoác tay lên vai cô: “Đừng lãng phí khuôn mặt ưa nhìn, ném đi bộ mặt ký túc xá chúng ta. Đổi bộ đồ khác, biến thành một tiểu tiên nữ cho bọn họ lóe mắt mới đúng!”
Tần Noãn vừa mới ở ký túc xá làm những động tác kéo duỗi, bây giờ đang mặc một bộ thể thao rộng thùng thình.
Tô Tử Hân tự chủ trương mở tủ quần áo cô ra, chọn một chiếc áo sơ mi trắng dài tay phối với chân váy dài, ép Tần Noãn thay.
Tần Noãn eo thon, chân dài thẳng tắp, mặc bộ quần áo phác hoạ lên đường cong yểu điệu, da thịt trắng noãn, sáng bóng như ngọc. Tháo tóc đuôi ngựa đang cột của cô ra. Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ hơi xoăn nhẹ xõa xuống, phối với bộ đồ đang mặc, duyên dáng yêu kiều bên trong lại tăng thêm mấy phần khí chất dịu dàng.
Giải quyết xong, Tô Tử Hân thưởng thức “tác phẩm” của mình một chút, sau đó quay sang Chu Thịnh Nam.
Chu Thịnh Nam bị dọa từ chỗ mình vội đứng lên: “Tớ, tự tớ thay!”
Tô Tử Hân mập mờ cười một tiếng, liếc mắt đưa tình với cô ấy: “Thật ngoan.”
Chu Thịnh Nam: “. . .”
Thấy Chu Thịnh Nam mang áo cao bồi quần bò đi ra, Tô Tử Hân kinh ngạc: “Ba người chúng tớ đều mặc váy, cậu cũng nên mặc váy, như vậy mới giống nhau.”
Cô ấy đột nhiên kịp phản ứng, từ lúc khai giảng đến giờ, Chu Thịnh Nam chưa bao giờ mặc váy. Đừng nói là mặc váy, áo ngắn tay cũng chưa từng mặc qua. Lúc nào cũng bao bọc bản thân rất chặt chẽ.
Chu Thịnh Nam cười nhẹ: “Quen rồi, các cậu đừng. . . quan tâm đến nó.”
Rõ ràng không có ý tứ muốn nghe lời đề nghị của Tô Tử Hân. Tô Tử Hân cảm thấy Chu Thịnh Nam rất kỳ quái, không nói nhiều. Mặc dù ngẫu nhiên cũng cùng mọi người nói đùa hai câu, nhưng luôn có một sự nhát gan không thể che dấu hiện ra. Vừa nãy cô hỏi vì sao không mang váy,Tô Tử Hân cảm nhận được vẻ mặt cứng ngắc của cậu ấy. Cô gái này, tâm tư rất nhạy cảm. Cậu ấy giống như một con rùa đen trốn trong mai rùa, vĩnh viễn không dám vui vẻ tiếp xúc với mọi người và những thứ bên ngoài.
Tô Tử Hân muốn hỏi cái gì đó, bị Tần Noãn kéo lại.”Đồ cao bồi cũng rất đẹp nha. Thực tế là vô cùng thích hợp với tiểu Chu Chu.”
Tần Noãn cười nói, cầm mũ lưỡi trai của mình đội lên đầu Chu Thịnh Nam.
Chu Thịnh Nam mấp máy môi, cười với cô.
Từ ký túc xá đi ra, Tề Á Nhụy và Tô Tử Hân đi ở phía trước, Chu Thịnh Nam vô thức khoác tay Tần Noãn, nhỏ giọng nói: “Thật ra, tớ có chút không quen với mấy chuyện này.”
Tần Noãn vỗ vỗ của tay cô ấy: “Không sao, tớ cũng không thích, hai chúng ta mang theo bụng đói tí nữa liền ăn no nê, không cần tiết kiệm tiền cho bạn trai Á Nhụy!”
Chu Thịnh Nam bị ngữ khí của cô chọc cười. Tới cổng trường, Điền Phi Chương và bạn cùng phòng khác là Khâu Viễn đã chờ ở đó. Trông thấy mấy người các cô liền chào đón.
Tề Á Nhụy đi đến trước mặt Điền Phi Chương, bị anh ta cầm tay. Cô ấy kinh ngạc nhìn xung quanh một chút: “Cũng chỉ có hai người các anh thôi?”
Điền Phi Chương giải thích: “Có một người vừa xuống máy bay, đang trên đường trở về.” anh ta vừa nói chuyện vừa quét mắt nhìn Tần Noãn, “Còn có khả năng kẹt xe, lập tức sẽ đến.”
Bọn họ đặt nhà hàng cách trường có chút xa, để mấy cô gái thuận tiện, Điền Phi Chương gọi Cận Bùi Niên về nhà lái xe đi. Nhà cậu ta ở gần đây. Vừa dứt lời, phía trước có chiếc xe biển số quen thuộc, Điền Phi Chương cười: “Đến rồi.”
Một cỗ màu đen Bentley dừng ở ven đường, Cận Bùi Niên không có xuống xe.”Thật không có phong độ thân sĩ, đáng đời độc thân.” Khâu Viễn nhả ra một câu.
Tề Á Nhụy ở bên cạnh Điền Phi Chương ra hiệu lôi kéo bạn cùng phòng lên xe. Chu Thịnh Nam say xe, lựa chọn ngồi ghế phụ. Vừa mở cửa ghế phụ, lại ngoài ý muốn đối diện với một khuôn mặt quen thuộc.
Cận Bùi Niên đúng lúc nhìn qua, đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt hơi lạnh, mím môi nhìn cô, dường như có sự đè nén mãnh liệt trên khuôn mặt tĩnh lặng của anh. Tay anh cầm vô lăng dùng sức, đốt ngón tay thon dài trắng bệch, trên lưng nổi lên mấy đường gân xanh nổi bật.
Chu Thịnh Nam tránh khỏi ánh mắt của anh, trên mặt hiện lên một vẻ bối rối. Tay nắm lấy cửa xe, nhất thời tiến thoái lưỡng nan (1), vô cùng hoảng hốt. Cô thế nào cũng không nghĩ tới, anh lại là bạn cùng phòng với bạn trai Á Nhụy.
Phía sau Tề Á Nhụy nói: “Tiểu Chu Chu cậu làm gì đấy, lên xe đi.”
“Lên xe.” Anh mới vừa nãy kinh ngạc và kích động mới dần bình tĩnh lại, ngữ khí cũng hoà hoãn hơn.
Chu Thịnh Nam trên mặt nóng bỏng, yên lặng lên xe, đóng cửa lại. Cô mới vừa ngồi vững, anh cúi người tới, gương mặt tuấn dật cách cô rất gần.
Chu Thịnh Nam bị dọa đến quay đầu đi, hô hấp phảng phất như muốn dừng lại.
Cận Bùi Niên liếc nhìn cô một cái, giúp cô cài dây an toàn: “Ghi danh vào Đại học C? Vì sao không nói cho mình?”
Chu Thịnh Nam không có trả lời.
Cận Bùi Niên cũng không có hỏi lại, sau đó ngồi thẳng dậy, lái xe rời đi.
Ba người ngồi sau, ba mặt nhìn nhau, cảm giác như đang nằm mơ.
Tề Á Nhụy thử thăm dò cười hỏi: “Học trưởng, anh với tiểu Chu Chu của chúng em. . . quen biết sao?”
“Bạn học cao trung.” Cận Bùi Niên ngữ điệu nhẹ nhàng, cùng với người vừa nãy mất khống chế tưởng như hai người khác nhau.
Đi sâu hơn, liên quan đến riêng tư, Tề Á Nhụy không tiện hỏi. “Như vậy cũng thật trùng hợp. Nhưng mà, anh lại là bạn cùng phòng của Điền Phi Chương nha. Em nhớ được lần trước lúc ăn cơm, anh và học trưởng Cố Ngôn Thanh là bạn cùng phòng. . .” Tề Á Nhụy đột nhiên nhận ra cái gì đó, vô thức nhìn Tần Noãn.
Tần Noãn tựa vào cửa xe nhìn ra ngoài, sắc mặt nặng nề. Bây giờ cô rất muốn xuống xe. Đại học C này cũng quá nhỏ, Tề Á Nhụy khó khăn tìm được người bạn trai, vẫn là bạn cùng phòng của Cố Ngôn Thanh.
Vừa thổ lộ thất bại, đi ăn ké lại gặp mặt. Cô lâu lắm rồi chưa từng gặp qua chuyện xui xẻo như vậy. Cô vốn nghĩ là tối nay có một bữa cơm no nê, bây giờ. . .Quên đi, đến đâu hay đến đó, cô vẫn nên đến có một bữa cơm no nê, tối nay cũng không cần sợ mất hình tượng, vùi đầu ăn là được rồi!
———–Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad———@_yinandyang——————–
Mọi người đến nhà hàng, gọi món ăn, mang thức ăn lên, vẫn không thấy bóng dáng của Cố Ngôn Thanh
Tần Noãn dứt khoát coi như không tồn tại người này, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, không nói chuyện, vùi đầu ăn vô cùng sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
Không thể không nói, bạn trai Tề Á Nhụy ra tay cũng thật là hào phóng. Nhà hàng cao cấp, đồ ăn tinh tế, rất hợp khẩu vị Tần Noãn. Có thể bỏ tiền vì bạn cùng phòng bạn gái như thế, Tần Noãn cảm thấy học trưởng Điền Phi Chương này không tệ.
Lúc Cố Ngôn Thanh tới, Tần Noãn đang phồng má ngậm tôm.
Thấy cửa phòng có người mở ra, cô thuận thế nhìn qua, lại ngoài ý muốn đối diện với khuôn mặt nho nhã tuấn dật của anh. Đôi mắt anh sâu rộng thâm thúy, làm người ta hoảng hốt.
Tần Noãn vô thức muốn đem con tôm trong miệng phun ra, duy trì sự tao nhã. Nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên, cô liền bỏ đi. Ngay trước ánh mắt nhìn chăm chú của anh, cô nhai con tôm rồi nuốt xuống, hung hăng nhai nuốt, đầu lưỡi còn đảo qua bên môi đinh nước. Sau đó tiếp tục không coi ai ra gì lột tôm, ăn tôm.
Dù sao cô không theo đuổi nữa, cũng không quan tâm anh nghĩ thế nào về cô !
Điền Phi Chương nói chuyện với Cố Ngôn Thanh, Tề Á Nhụy và Tô Tử Hân các cô ấy cũng đứng dậy chào hỏi, Tần Noãn cũng làm như không nhìn thấy.
Tôm ở đây, thật sự là càng ăn càng thơm, về sau cô sẽ thường đến!
Cố Ngôn Thanh nhìn cô một chút, ngồi xuống chỗ trống bên tay trái cô.
Tần Noãn ngây ra một lúc, ngẩng đầu băn khoăn nhìn bốn phía.
Cận Bùi Niên bên kia cũng có chỗ trống, anh ngồi chỗ này làm gì?
Ghé mắt nhìn sang, Cố Ngôn Thanh vừa lúc cũng nhìn qua, cười nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Thật là đúng dịp.”
Tần Noãn lễ phép gọi một tiếng “Học trưởng”, cầm một con cua bên cạnh mình, tiếp tục ăn.
Thận trọng, ưu nhã nhã đều là mây bay, con gái phải bảo vệ chính mình thật tốt, ăn mới là chân lý!
Cố Ngôn Thanh thấy cô ăn rất vui vẻ, dứt khoát cũng không quấy rầy.
Khâu Viễn chuyển chai bia qua: “Thanh ca đến muộn, phạt một chai.”
“Hai chai.” Điền Phi Chương lại mở một chai khác, chuyển đến trước mặt Cố Ngôn Thanh.
Cố Ngôn Thanh cười cười, cầm một cái cốc, ngửa đầu uống. Cổ anh tinh tế trắng nõn, dưới ánh đèn hiện lên một phần nhu hòa. Lúc uống rượu hầu kết gợi cảm nhấp nhô, một chút lại một chút, mang theo mỹ cảm cấm dục.
Tần Noãn ngồi gần đó, mơ hồ có thể nghe được thanh âm bia đi qua cổ họng, nhiệt độ hai gò má dần dần tăng cao. Ánh mắt cô nhịn không được rơi ở trên người anh, lẳng lặng nhìn qua, có chút xuất thần.
Cố Ngôn Thanh uống sạch chai bia, ghé mắt nhìn về phía cô. Đối diện với ánh mắt mê đắm kia, lông mày anh nhướng lên mấy phần, khóe môi phác hoạ một nụ cười yếu ớt.
Tần Noãn hậu tri hậu giác kịp phản ứng, bản thân lại ngẩn người! Cô chợt cảm thấy quẫn bách, vì che giấu xấu hổ, tiện tay quơ lấy cái cốc trên bàn uống. Ai ngờ lại cầm nhầm chai bia khác bên cạnh anh, ngửa đầu muốn uống.
Lúc này cô mới tỉnh táo lại, động tác cứng đờ theo. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, bao gồm Cố Ngôn Thanh.
Tần Noãn: “. . .” Cô không phải có ý muốn thay anh uống đâu!
Bây giờ nói cầm nhầm sau đó bỏ xuống, có phải càng lúng túng hơn không?
Tần Noãn cảm thấy lúc này cũng cần cồn để tăng thêm lòng dũng cảm, dứt khoát đâm lao phải theo lao, cầm chai bia ngửa đầu uống mạnh mấy ngụm.
Đối diện truyền đến tiếng nói sợ hãi của Khâu Viễn: “Thì ra tửu lượng học muội tốt như vậy, thay Thanh ca của chúng ta cản bia!”
Cố Ngôn Thanh mi tâm hơi nhíu, nguýt cậu ta một cái, vươn tay đoạt lấy chai rượu: “Uống nước trái cây đi, ngày mai còn có lớp.”
Tần Noãn né tránh anh đυ.ng vào, trong lòng không vui. Trong lòng tức giận vì khi nãy lại ngẩn người ngốc nghếch vì anh, cũng giận trước đó Cố Ngôn Thanh đã từ chối mình, tóm lại rất khó chịu mà nói: “Anh là ai mà lại xen vào việc của người khác chứ?”
Nói xong bỏ chai bia xuống, khẽ nói, “Tớ khát nước, tiện tay cầm lên uống, học trưởng anh vẫn còn một chai chưa uống.” Nghĩa là tôi sẽ không thay anh cản rượu đâu.
Cố Ngôn Thanh: “. . .”
Khâu Viễn nghe xong nhíu mày, lại mở một chai đưa qua: “Tới tới tới, chỗ tớ vẫn còn bia, Thanh ca tiếp tục.”
Cố Ngôn Thanh quét mắt một vòng nhìn Khâu Viễn đưa bia qua, rồi tiếp tục nhìn về phía Tần Noãn, luôn cảm thấy tối nay thái độ cô là lạ, giống như bản thân đã vô tình chọc giận cô. Nhưng mà trước đó anh đi Đại học A, hai người không phải vẫn luôn rất tốt sao? Bởi vì anh lỡ hẹn, không đi xem phim với cô cho nên cô tức giận?
Anh trầm mặc chỉ một lát, cầm bia lên ngửa đầu tiếp tục uống.
Lúc này Tần Noãn không thấy, cúi đầu ăn ăn cua, nhưng mà không có cảm giác thơm như lúc nãy nữa.
——
Tần Noãn uống một chai bia, lúc sau lại uống chút rượu đỏ.Cô lúc đầu không cảm thấy cái gì, chờ đến lúc từ nhà hàng đi ra. Đầu cô bị gió thổi dần dần có men say, loạng choạng vịn vào người Chu Thịnh Nam.
Cận Bùi Niên cũng uống rượu, không tiện lái xe, mọi người chỉ có thể đón xe trở về.
Tần Noãn được Chu Thịnh Nam dìu vào trong xe taxi, đang muốn ngồi theo vào đã bị Cận Bùi Niên nắm lấy cổ tay.
Chu Thịnh Nam quay đầu, đối diện với ánh mắt Cận Bùi Niên.
Khi nãy trên bàn ăn, anh một câu cũng không nói với cô, không biết lúc này kéo cô làm gì.
Cận Bùi Niên liếc nhìn cô ấy một cái, nói: “Ngồi chiếc xe sau đi, cho Cố Ngôn Thanh một cơ hội.”
Chu Thịnh Nam nhìn Tần Noãn men say mông lung, ngồi yên không nhúc nhích, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
“Không có việc gì, cậu ta có chừng mực.” Cận Bùi Niên nói.
Chu Thịnh Nam do dự một chút, vẫn nhẹ nhàng gật đầu, đi về chiếc xe phía sau.
Khi Tần Noãn mơ mơ màng màng, lại có cảm giác ai đó cẩn thận từng li từng tí chỉnh thân thể đang nghiêng ngả của cô lại. Đầu cô choáng váng, không thể khống chế được ngã nhào vào ngực đối phương. Tựa vào vai người kia, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô ngửi thấy một mùi hương thuốc lá quen thuộc, pha với một chút mùi cồn. Mũi cô chua xót, có chút ủy khuất: “Cố Ngôn Thanh. . .”
“Ừ, ở đây.” Cô giống như nghe được tiếng anh trả lời, thanh âm khó được dịu dàng, còn mang theo chút cưng chiều.
Tần Noãn kinh ngạc một chút, coi là đang nằm mơ, duỗi lòng bàn tay về phía phát ra tiếng nói.
Một tiếng ” chát”, khuôn mặt Cố Ngôn Thanh nghiêng qua một bên.
Anh ngạc nhiên trước phản ứng của cô, trên mặt một mảng bỏng rát. Còn chưa kịp hoàn hồn, liền nghe Tần Noãn mơ hồ không rõ phàn nàn: “Cố Ngôn Thanh là đồ súc vật!”
Cố Ngôn Thanh: “….”
(1): một câu tục ngữ hán việt – có nghĩa là tiến lên phía trước cũng không được, lùi về phía sau cũng khó khăn. thường dùng để chỉ một tình huống mà rút lui hoặc tiếp tục cũng đều là không thuận lợi.
Hết chương 20