Cô Hồ

Chương 19

Chương 19

Búp bê đáng sợ

Nam nhân kia rùng mình, xoay qua nhìn, lại phát hiện âm thanh âm trầm đó, lại phát ra từ miệng của một búp bê nhỏ như ngọc điêu khắc. Còn chưa kịp nổi giận, thì một nỗi sợ hãi khó nói lan đến toàn thân, trong giây phút đó, hắn cảm thấy người đang đứng trước mặt mình, không phải là đứa trẻ tay trói gà không chặt.

Mà là một kẻ cao cao tại thượng, ma thần chúa tể của tất cả ….

“Cút.” Đôi mắt của Ám Đình đột nhiên toé ra hai tia điện tím mờ ảo, quét một chuỗi dưới đất, như tật xà đột ngột chọc vào ấn đường của nam nhân kia, như là hung khí độc ác nhất trên thế giới, trong chớp mắt ba hồn bảy phách của nam nhân bị xoáy nát.

Sau đó, mọi người liền thấy tiểu vương gia trước giờ ngông cuồng tự đại kia, ánh mắt thừ ra đứng dậy, hướng ra cửa mà đi, như một cương thi.

Âm thanh của mọi người, như bị chặn đứng lại, đôi mắt đều bị một lớp tro tử khí bịt kín.

Trên thực tế, hắn sẽ không chết ngay, hai tia thiểm điện đó tuy làm nát hồn phách của hắn, nhưng lại giống như sợi tơ, đem những hồn phách bị tan vỡ đó xâu lại, làm hắn hoàn toàn bị chủ nhân của tia chớp khống chế.

Khinh thường những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, Ám Đình lạnh lẽo nhìn sam y không chỉnh tề của Hồ, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh không rõ ý nghĩa, đột ngột nắm lấy sợi xích sắt trên cổ Hồ, lôi hắn như một con chó đi lên lầu.

Trong khuê phòng thơm tho màu phấn hồng, Ám Tử đang bị mấy vị cô nương vẻ mặt ngọt ngào ôm vào lòng, trong đó có một cô nương to gan dám đem bộ ngực của mình đè lên gương mặt xinh xắn của hắn mà mè nheo.

Ám Tử vốn đã bị mùi son phấn làm choáng đầu hoa mắt, lúc này lại càng như hít phải khí độc nặng, mặt cũng xanh luôn. Khắc sau, hít thở không thông, hắn bắt đầu vùng vẫy kịch liệt.

Chờ đến khi Ám Đình kéo hồ ly vào phòng, liền thấy hắn vừa dùng chân đá vào mặt mấy thiếu nữ đó, vừa lộn nhào thoát khỏi người của mấy cô nương, lại đập mạnh vào mép bàn.

Mấy thiếu nữ thấy vậy, liền vội vàng muốn đỡ hắn dậy, lại thấy gương mặt nhỏ nhắn kia xoay qua vẻ mặt sát ý chỉ vào mấy thiếu nữ mà hét cuồng lên: “ Cút! ! Cút ngay cho ta! !”

Âm thanh cao lại the thé, quả thực có thể làm rách màn nhĩ.

Các thiếu nữ nhìn nhau, sắc mặt không khỏi sượng đi. Sát khí phát ra từ người đứa trẻ, làm bọn họ sợ hãi tận đáy lòng, linh cảm bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng làm mấy thiếu nữ vội vàng từng người lui ra khỏi phòng.

“ ………” Sau khi mấy thiếu nữ đi khỏi, trên chóp mũi vẫn còn sót lại mùi son phấn đáng ghét, Ám Tử vừa chửi rủa, vừa dùng đôi chân trắng mịn như củ sen lung lay đứng lên, xem bộ dạng như bị hun khói đến hư thoát.

Sau đó đảo mắt, nhìn hai người đứng yên trước cửa.

Nói chính xác hơn, là đang nhìn yêu hồ tóc xám từ đầu đến cuối đều không có biểu hiện gì, đồng tử màu tím loé lên một tia lam sắc quỷ dị.

Khắc sau, Ám Tử lúc nãy còn bán sống bán chết giờ thân hình lại nhảy lên, đột ngột nhào đến Hồ. Thế nhưng cái chân ngắn hiện giờ của hắn thực sự không cách nào hoàn thành được động tác cần kĩ thuật cao này, thân hình nhỏ nhắn loạng choạng, cái mặt nặng nề ngã ập xuống, đến độ Ám Đình đứng một bên khoé miệng không khỏi hơi nhoẻn lên.

Còn Hồ ở phía trước vô thức muốn lùi về sau, nhưng không ngờ người nhỏ nhắn kia ngã nhào xong cũng không ngừng lại mà lại nhảy lên người Hồ lần nữa, cho đến khi làm cả người Hồ ngã xuống mặt đất, bộ bạch y vốn phong phanh lại càng được mở rộng, lộ ra cơ thể thon dài mà săn chắc.

Sau đó, Ám Tử như bị thiếu dưỡng khí, vội đem cái đầu nhỏ của mình vυ'i vào cổ của Hồ mà hít thở, dường như muốn mượn mùi của đối phương để thay thế mùi son phấn còn sót lại trên mũi mình.

“……” Vì bị va chạm nên Hồ hơi choáng váng khó chịu nhíu mày, theo bản năng muốn giật lại y phục sắp bị Ám Tử chui vào, không ngờ động tác của hắn lại chọc giận Ám Tử tâm tình vốn đang cực độ không xong, chỉ thấy mắt hắn toé ra hai tia hàn quang, mở miệng cắn cổ Hồ, mấy tia tử điện nhỏ xíu nhưng sức sát thương rất mạnh thuận thế xuyên vào trong cơ thể Hồ, tiếp theo là một trận bổ chẻ của gân mạch trong linh thể.

“Ư ….” Linh thể của Hồ bị điện giật, cúi đầu kêu lên một tiếng, đau đến toàn thân run rẩy, sức lực bỗng nhiên mất hết. Chỉ có thể mặc cho nam oa đè trên cơ thể mình hồ loạn gặm nhấm, mái tóc xám tung ra trên đất, cơ thể trắng nõn nửa che lại mang vết cắn của nam nhân, có một loại ngổn ngang và mê hoặc khó nói, làm cho Ám Đình đứng yên nãy giờ phải một phen thất thần, trong đầu không cách nào khắc chế được nhớ lại cảnh Hồ lúc nãy bị nam nhân kia ôm vào lòng.

Một cảm giác quái dị khó nói lập tức làm rối loạn thần trí hắn, không rõ là phẫn nộ hay là hứng thú, chỉ là đầu ngón tay khống chế không được mà phát run.

Ngay cả ánh mắt, cũng bắt đầu trở nên quỷ dị dị thường.

“Cái này làm sao làm đây?” Hung hăng cắn Hồ một trận xong, đã hơi thoả mãn Ám Tử cũng tất nhiên phát hiện nhưng ngấn tích trên da thịt trắng nõn của Hồ không phải là hắn làm.

Nhất thời, trên gương mặt khả ái bị sự phẫn nộ làm dơ bẩn.

Ám Đình đứng một bên dừng một lúc, liền thản nhiên đem chuyện ở dưới lầu nói cho Ám Tử biết, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn quanh quẩn trên người Hồ.

“Ngươi nói là, nam nhân loài người kia, muốn xâm phạm con hồ ly nam này?” Ám Tử chớp chớp mắt, phẫn nộ bị sự bất ngờ thay thế, mờ mịt nhìn nam nhân bị mình đè dưới thân, yêu hồ tóc xám đau đến toàn thân phát run.

“Ưʍ.” Ám Đình gật gật đầu, đôi mắt xinh đẹp nheo lại: “ Ngươi còn nhớ quyển sách tranh trước đây chúng ta từng xem chứ?”

Khi bọn chúng vừa đưa Hồ xuống núi, trên người tất nhiên không có tiền, sau đó liền chém thành tro cả chủ lẫn tớ trên cỗ xe ngựa qua đường, để những người đó cống hiến cho mình một ít đồ hữu dụng.

Quyển sách đó, là khi bọn chúng cướp tiền tài của một tên mập giảu có vô tình mà phát hiện ra, mặt trên nghiễm nhiên vẽ cảnh mấy nam nhân hoan ái.

“Ta nhớ.” Ám Tử chán ghét bĩu môi, đôi mày nhỏ xinh xắn nhíu lại.

Quyển sách đó, làm hắn muốn ói chịu không nổi nên chém thành không khí. Nét vẽ sơ sài trên sách, hình ảnh mấy đại hán râu ria trần trụi đó bây giờ nhớ lại vẫn còn làm hắn có một loại kích động muốn nôn mửa, nhưng lại không nghĩ đến ý nghĩa đại diện trên hình vẽ, chỉ thấy bọn họ quì cưỡi lên nhau, hình ảnh ôm tới ôm lui có hơi quái dị.

Nói ra, hắn nhớ có một trang, là một nam nhân dùng vật của mình cắm vào trong cơ thể của nam nhân khác ….

Nam nhân, cũng có thể làm những việc này với nam nhân?

Nghĩ rồi, ánh mắt quỷ dị của Ám Tử từ chỗ bụng bằng phẳng của Hồ mà nhìn đến phần giữa hai chân, trong đôi mắt thỉnh thoảng loé ra tia hào quang làm người ta phát run.

Ám Đình nhìn bộ dạng của hắn đột nhiên cười khẽ thành tiếng, lạnh lùng nói: “ Ngươi hiếu kì nam nhân làm sao tiếp nhận nam nhân đến vậy, chi bằng đem hắn lên giường nghiên cứu là được rồi, tóm lại, đám nữ nhân đó cũng bị ngươi đuổi đi hết rồi ….”

Bọn chúng là song sinh, cho nên, thỉnh thoảng có thể cảm ứng được tâm tình và cách nghĩ của đối phương.

Ám Tử sửng sốt, vô thức liếʍ lưỡi, khoé miệng nhếch lên một nụ cười tà dị.

*******

“Buông ta ra …” Trên chiếc giường lớn xa hoa, Hồ yếu ớt kêu lên, âm thanh khàn khàn trầm thấp, hai cổ tay bị giữ cố định trên đầu giường bằng hai tia điện màu tím.

Sao cũng không vùng vẫy ra được.

Khó chịu, sớm đã làm hắn mất đi sự lãnh đạm thường ngày, chau mày liều mạng muốn khép hai chân lại, nhưng vẫn là bị hai tia tử điện của thần sấm sét kéo ra, xé quần dài vốn đã bị rách của hắn, cho đến khi hạ thân không còn gì để che đậy.

Hai vị thần sấm sét này rốt cục muốn làm gì ….

Tại sao không thẳng thắn gϊếŧ chết hắn …. Lại trêu đùa như vậy ….

“Không có gì khác biệt với chúng ta a ….” Ám Tử khàn khàn nói, nhưng bàn tay nhỏ nhắn vẫn nhịn không được mà chạm vào chỗ kín của Hồ.

Trước là thăm dò chạm thử vào những sợi lông màu xám mềm mại, sau đó thì hướng đến chỗ tượng trưng nam tính đang khẽ run của Hồ. Người ở dưới lập tức run mạnh, cố gắng muốn lùi lại, nhưng lùi như không, chỉ có thể mặc cho đối phương dùng bàn tay nhỏ bé, sờ tới sờ lui ở chỗ đó.

Mang theo sự hiếu kì, còn có những đùa cợt cố ý.

Vì bàn tay quá nhỏ, Ám Tử không thể nắm hết vật tượng trưng nam tính của Hồ trong lòng bàn tay. Có điều vật ấm áp trong tay khẽ run, cũng làm cho tâm tình của hắn vui vẻ lên.

Ngay cả bản thân hắn cũng không biết, vì sao không hề có cảm giác buồn nôn.

“Ta nghĩ, ở đây chắc là chỗ dùng để tiếp nhận của nam nhân.” Ám Đình cười lạnh, ngón tay nhỏ nhắn từ bắp đùi lướt đến chỗ lõm xuống ở hạ thân của Hồ, khẽ xoa nắn.

“Quả nhiên là vậy ….” Đôi mắt của Ám Tử lúc này đã u tối đến đáng sợ, hắn vô thức lại lần nữa liếʍ môi mình, mắt cũng nheo lại.

Vì tiếp xúc rất gần, nên Ám Đình có thể nghe thấy rõ ràng, mùi hương rất đặc biệt trên người Hồ, nhưng cực kì dễ chịu.

Thanh nhã mà lạnh lẽo, như hoa sen trắng trên tuyết sơn, khiến cho người ta bất giác sản sinh ra dục niệm da^ʍ ô.

Rõ ràng là chỗ đó phải rất bẩn, nhưng hiện tại một chút cũng không thấy vậy. Ngoài việc con hồ ly này vì sống lâu năm trên tuyết sơn , đạo hạnh ngàn năm, cũng làm cho thân thể của hắn, từ lâu đã thuần khiết đến không có một chút tạp chất.

Chỗ lõm đó, run rẩy, lộ ra điểm màu hồng phấn ….

Làm cho Ám Đình có một loại kích động muốn liếʍ vào ….

==================

( Dược : Đừng hỏi ta vì sao con nít cũng làm được, đây là hai đứa trẻ bình thường sao? Là nhân vật phiền phức cả thiên đình đều kiêng dè a.)