Chương 18
Trên con đường phồn hoa náo nhiệt trong kinh thành, đã xuất hiện một phong cảnh độc đáo, thu hút vô số nam nữ già trẻ.
Hai người mặc kì trang dị phục(ăn mặc quái dị), hai tiểu nam oa( búp bê trai) thoải mái đi giữa đường phố gương mặt và hình thể đáng yêu đến độ làm cho người ta muốn ôm siết vào lòng mà thương yêu, hai nam oa cũng không chút sợ hãi đối với vô số cặp mắt hiếu kì xung quanh. Nam oa tóc tím thắt vô số những bím tóc nhỏ dễ thương, hiếu kì hết nhìn đông tới nhìn tây, thỉnh thoảng còn sờ sờ ở đây, bóp bóp ở kia.
Nhưng không ai muốn trách móc chúng, dù sao …. Thực sự là quá đáng yêu quá xinh đẹp đi.
Đặc biệt là tiểu nam hài tóc ngắn kia, tuy lãnh đạm, nhưng lại phát ra khí chất cao quí không cho ai dễ dàng mạo phạm hắn, đặc biệt là y phục của chúng, tuy kì lạ, nhưng vẫn có thể thấy chất liệu vải đó cực tốt, sợ rằng đó là công tử của một vị quan gia nào đó.
Nhưng hấp dẫn sự chú ý của người khác nhất lại không phải là hình dáng và cách ăn mặc của bọn chúng, mà là nam nhân bị chúng chúng dùng một sợi xích sắt màu tím nhạt đeo vào cổ, bị dắt đi như một con chó.
Nam nhân có mái tóc dài màu xám khẽ bị gió thổi lay, tuy hơi lếch thếch, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đep lạnh lùng nằm khuất sau mái tóc. Thân hình cao gầy, cao hơn những nam nhân xung quanh khoảng nửa cái đầu, lại mặc bộ y phục màu trắng rách nát, tuy miễn cưỡng che được thân thể, nhưng vẫn có thể thấy được da thịt trắng noãn xinh đẹp của cơ thể phía dưới bộ y phục.
Lúc này, không ít người mắt nhìn đăm đăm, đặc biệt là mấy thiếu nữ chưa xuất giá( lấy chồng) …. càng đỏ mặt hơn, nhưng lại không thể không nhìn. Đương nhiên, trong đó còn bao gồm những nam nhân dùng ánh mắt da^ʍ tục nhìn hắn, trong đầu không biết đang bốc lên ý nghĩ xấu xa gì.
Hồ cũng không có tâm tư để ý những việc đó, hắn hiện tại yếu đến nỗi ngay cả đi đường cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi ….
Cái đầu, vì linh lực trong nội thể đã cạn khô mà mê man bất kham. Nếu như không phải tình hình hiện nay của hắn thuộc về hồi quang phản chiếu, sợ là ngay cả hình người của hắn cũng không thể hiển hiện được.
Hai nam nhân đột nhiên dừng lại ở một lầu các rất xa hoa, toàn bộ là màu hồng phấn, cũng nồng nặc mùi son phấn.
“Đây chính là chỗ trần gian thường nói, chỗ làm cho người ta vui vẻ nhất?” Ám Tử nheo mắt, rất mong đợi và hiếu kì mà nhìn lầu các.
“Chắc là vậy.” Tuy so với Ám Tử mà nói, thì tri thức của Ám Đình lớn hơn, nhưng đối với những chuyện này thì hiểu biết cũng rất nông cạn. Dù sao bọn chúng cũng không phải là từ người tu luyện thành tiên, cũng chưa từng đến trần gian. Nhưng, Ám Đình biết ở đây có một loại nữ nhân làm cho người phàm tiêu hồn.
Mà nữ nhân, trước giờ bọn chúng chưa từng nếm qua.
Không biết mùi vị ra sao ….
Lúc hai người vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn ba chữ “ Bách Hoa Uyển” trên lầu các, thì một người bộ dạng như tú bà cười mỉm chi đi qua, rất có hứng thú ngồi xổm xuống nhìn hai người nhỏ nhắn, lấy khăn che miệng dịu dàng nói: “ Yo …. Hai vị tiểu công tử tuấn tú …. đây không phải là chỗ hai vị có thể đến đâu a …..”
Thân làm tú bà của nơi trăng hoa phồn hoa nhất kinh thành, nhãn lực nhìn người là thuộc hàng nhất đẳng. Nhìn khí chất và cách ăn mặc của hai búp bê nhỏ này, không giàu cũng quí, phải cẩn thận tiếp đãi mới được.
Nhưng cũng không được để cho bọn chúng vào trong, hai búp bê nhỏ mới có mấy tuổi, lỡ như để phụ mẫu của chúng biết được mà trách tội xuống, thì bà ấy cũng không nhận nổi a ….
“Hứ, không có chỗ nào mà bọn ta không được vào, muốn tiền phải không, cầm đi.” Hừ lạnh một tiếng, Ám Đình biết qui tắc của người trần gian, không biết từ đâu biến hoá ra một viên hồng ngọc trong suốt to cỡ quả trứng chim cút đem vứt cho tú bà, lập tức lão tú bà lúc nãy còn cười mỉm chi mắt liền dựng thẳng lên!
Một lúc sau, tú bà lắc lắc mông, vừa quyến rũ vừa diêm dúa dẫn hai người nhỏ nhắn và cả nam nhân bọn chúng dắt theo vào trong đại sảnh đường, mấy cô nương ở trên lầu nhìn thấy liền chộn rộn náo nhiệt: “ Mấy a đầu chết tiệt, mau gọi Bảo Nhi, Tuyết Nhi, và cả Thu Nguyệt nữa lập tức xuống đây hầu hạ đưa hai vị công tử lên phòng trên lầu, tuyệt đối không được sơ suất đó!”
Tức thì, quan cao quí tộc và các cô nương đều ngừng động tác tán tỉnh lẫn nhau lại, đầy kinh ngạc nhìn hai vị tiểu công tử, vừa cười vừa nhỏ tiếng bàn luận bên tai.
“ ……” Ám Đình hơi giận dỗi đưa mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người một lượt, một luồng sát khí âm hàn bạo ngược lập tức tràn ngập cả không gian, không đến một khắc mọi người xung quanh đều im ắng, thậm chí có người run như cành cây khô trong gió ….
Trong chớp mắt, mọi người cảm thấy mình như đang đi vào quỷ môn quan.
Sắc mặt tú bà hơi tái đi, không cách nào biết vì sao búp bê nhỏ mới có mấy tuổi lại có thể phóng ra sát ý như vậy. Nhưng dẫu sao bà ấy cũng nhanh nhẹn, lập tức kêu mấy cô nương danh tiếng đã xuống lầu phụ trách chiêu đãi chúng cho thật tốt.
Hơn nữa, mấy cô nường này là danh kỹ nổi tiếng chỉ bán nụ cười không bán thân, vẫn còn tấm thân trinh nữ.
“Vậy vị này ….” Thấy hai tiểu nam nhân đang chuẩn bị cùng mấy vị cô nương có tướng mạo và dáng vẻ thuộc hàng nhất đẳng lên lầu, lão tú bà liền dè dặt chỉ vào Hồ bị bọn chúng dắt đi như nô ɭệ mà hỏi.
“Để hắn ở góc nào đó là được rồi.” Cười lạnh khinh miệt, Ám Tử phất tay tuỳ ý, hắn không muốn lần đầu mình nếm mùi vị nữ nhân mà bên cạnh lại có một nam nhân sắc mặt lạnh như khối băng.
Hắn muốn hảo hảo lĩnh hội, cái gì gọi là mùi vi tiêu hồn nhất. Cũng không thèm suy nghĩ cơ thể mình hiện nay có thích hợp không, lòng hiều kì mãnh liệt thúc đẩy bọn chúng mặc kệ những việc này.
Vì vậy, Hồ liền bị cột vào trong cây cột ở một góc. Còn hai Lôi thần đối với tất cả mọi thứ đều thấy mới mẻ, liền bị mấy tiểu cô nương ôm lên phòng trên lầu.
“ ……” Không để ý đến đủ loại ánh mắt nhìn về hướng hắn, Hồ lẳng lặng ngồi trên đất, đôi mày kiếm hơi nhíu lại dùng sức kéo sợi xích sắt tím đã móc chết vào, không ngoài dự liệu phát hiện không thể thoát được. Vì vậy, hắn mệt mỏi dựa vào chiếc cột nhắm hai mắt lại, bắt đầu sắp xếp lại tâm tư của mình.
Hắn đã thành công đánh tan thiên kiếp của Băng Tuyệt, nhưng lại không ngờ Lôi thần đó lại là do hai Lôi nguyên thể tu luyện thành tiên, mà cấm thuật của hắn dùng lại nhằm vào sấm sét đó, cho nên tất nhiên đã làm trọng thương nguyên thể của bọn chúng.
Vốn tưởng sẽ bị bọn chúng gϊếŧ, nhưng lại để cho bọn chúng phát hiện ra máu của mình có thể khôi phục lại nguyên thể, nhưng vì còn chứa năng lượng cấm thuật còn sót lại, vì vậy bọn chúng tạm thời tha cho mình.
Trước mắt cơ hội duy nhất của hắn là tìm cơ hội để trốn thoát, tranh thủ để gặp được Băng Tuyệt lần cuối cùng.
Cho dù chỉ có một chút hi vọng mong manh, hắn cũng không muốn bỏ cuộc.
Hồ đang suy nghĩ đột nhiên cảm thấy có người đến gần mình, tức thì mở mắt đôi mắt đã biến thành màu đen, mặt không biểu hiện gì nhìn người đến.
Một người tướng mạo rất tuấn tú, công tử ca trẻ tuổi nhưng vẻ mặt có vẻ khoa trương không biết từ lúc nào đã bước đến bên cạnh Hồ, miệng nở nụ cười da^ʍ tục, không ngừng quan sát y sam( quần áo) không chỉnh tề của Hồ.
“Thật là làm cho bổn vương đau lòng a …. Ai đem cột ngươi ở đây vậy? Haha …” Cười mỉm nói, nam tử đó người bốc ra mùi thơm còn nồng hơn cả nữ tử trong thanh lâu, bất giác sờ lên mặt Hồ, nhưng bị Hồ nhíu mày tránh khỏi.
Lập tức, nụ cười trên gương mặt của nam tử tự xưng là bổn vương đó liền biến mất, đột ngột đánh một bạt tay làm Hồ ngã sấp xuống đất, hắn túm lấy tóc hồ hừ lạnh: “ Ánh mắt này của ngươi là gì? Bất quá chỉ là một tên nô ɭệ! Ngang nhiên dám bày sắc mặt với bổn vương. Để ta xem ngươi ương ngạnh thế nào!”
Nói rồi, tay của hắn xé toạt y phục vốn không thể che giấu cơ thể của Hồ ra, ngay cả khố y ở hạ thân.
Tức thì tứ chi thon dài nhanh nhẹn như báo tuyết của Hồ hoàn toànlộ ra, dưới mái tóc màu xám làm nổi bật đôi chân thon dài có một sức quyến rũ và mỹ cảm, những khách làng chơi xung quanh đang ôm mỹ kiều nương cũng không khỏi nuốt nước miếng, nhưng không dám lên tiếng.
“Buông tay ….” Hồ phẫn nộ dãy giụa, nhưng cơ thể yếu ớt hiện nay của hắn lại không thể nào kháng cự lại sức mạnh của nam nhân đang ngang ngược! Chỉ chốc lát, hai tay đã bị nam nhân kia vặn ngược ra sau lưng, toàn thân bị nam nhân đó ôm vào lòng tuỳ tiện cắn xé.
Tú bà đứng một bên nhìn tình hình không khống chế được, bất đắc dĩ cười xoà khuyên: “ Ây ya …. Tiểu vương gia …. đây, tên nô ɭệ đây đã có chủ nhân rồi a …. Ngài xem, ta kêu Bối Bối bọn chúng hầu hạ ngài được không.” Bối Bối là danh kỹ mà bình thường tiểu vương gia thích nhất.
“Cút.” Cực độ tức giận nghiến răng vứt ra một chữ, nam nhân không thèm để ý lão tú bà, tiếp tục lăng nhục Hồ rõ ràng đã nhếch nhác bất kham, nhưng lại vô cùng khêu gợi này.
Đồng thời, thị vệ bên cạnh nam nhân đó cũng đuổi những khách làng chơi đang định xem kịch kia đi.
Giỡn chơi sao, chuyện phong lưu của tiểu vương gia sao có thể để bọn người này tuỳ ý xem được?
“Tránh ra ….” Hồ bị nam nhân đó ôm vào lòng đau đớn nhíu mày, kêu lên, giãy dụa, lùi như không lùi, chỉ có thể mặc cho đầu lưỡi tham lam mà dâʍ ɭσạи của nam nhân liếʍ láp chiếc cổ, bờ vai và chấm anh đào trên l*иg ngực bị thương của mình, mái tóc xám dài càng rối mất trật tự hơn.
Hồ cực ghét người khác chạm vào thân thể mình, có một cảm giác muốn chết.
Một đôi tay được bảo dưỡng cực tốt không ngừng di động khắp toàn thân Hồ, thỉnh thoảng vuốt ve thân hình săn chắc dẻo dai.
Hơi thở của nam nhân đó nặng dần, du͙© vọиɠ bắt đầu kêu gào …. Tay cũng bắt đầu không nhẫn nại được mà tách bắp đùi thon dài vô lực ra ….
“Ngươi, ai cho ngươi chạm vào đồ của ta?” Đột nhiên, một âm thanh lạnh lẽo như băng, như đến từ địa ngục, vô cùng u ám, vô cùng âm trầm vang lên bên cạnh hắn.