Chương 16
“Ư!” Kêu lên một tiếng đau đớn, một ngụm máu tanh từ trong miệng đột ngột từ trong miệng phun ra, đã làm tiêu hao tất cả sức mạnh của Hồ, cũng không còn chống đỡ nổi nữa mà quì khuỵ xuống mặt đất. Cố thở dốc.
Mặt của hắn, lúc này đã là một mảng trắng xanh, tử khí lờ mờ vờn xung quanh, ngay cả y phục màu tuyết trắng cũng rách tả tơi, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ thể thon dài mang vết thương. Biến hoá lớn nhất trong đó là mái tóc của hắn.
Mái tóc vốn đen nhánh như mực, dường như cũng mất hết nguyên khí, biến thành màu xám tro mờ mịt, giống như tuyết bị dính đầy tro, vô lực tản mát.
Thở dốc một hồi, Hồ cố miễn cưỡng mình thở lại bình thường rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời chỉ còn lại mấy mảng mây tản màu tím, cuối cùng lộ ra một nụ cười giải thoát yếu ớt.
“Thành công rồi ….” Hắn không biết mình đã chiến đấu bao lâu …. Một ngày? Hai ngày? Đều không quan trọng, cái quan trọng là, hắn thành công rồi …. Băng Tuyệt cũng được cứu rồi.
Xung quanh Hồ …. Toàn là tảng sơn thạch màu đen nhọn và hầm đá cực lớn, đỉnh núi cách mấy ngàn thước gần đó cũng bị sét đánh chỉ còn lại không đến một nửa, trong khuôn viên trăm dặm, trên ngọn núi cao chưa bị tổn hại nghiêm trọng thì tuyết lở không ngừng, vang lên từng chuỗi âm thanh, không khó để tưởng tượng, thiên kiếp tới mạnh liệt bao nhiêu.
Ngay cả sinh mạng của Hồ, cũng như ngọn đèn dầu sắp cạn, đã đi đến tận cùng rồi.
Không phải hắn chưa từng nghĩ đến con đường cuối cùng cho mình, nhưng tình hình lúc đó không cho hắn nửa con đường sống.
Không biết, thời gian của mình còn lại mấy ngày để đi tìm Băng Tuyệt, càng không biết, có được gặp mặt hắn một lần cuối cùng không?
Hiện tại hắn, ngay cả thu hồi linh thể bản gốc trên người tên thế thân cũng làm không được nữa …. Cơ thể, thậm chí yếu ớt hơn nhiều so với loài người, ở đó vẫn còn một tia linh lực còn sót lại.
Nếu như hắn không phải là từ Tuyết Hồ tu luyện thành, sợ rằng khí lạnh trên tuyết sơn cũng có thể trực tiếp phế bỏ hắn.
Đột nhiên, mấy đám mây tản màu tím trong không trung vốn phải tan hết, như điện kích hung hãn run lên một cái, bầu trời trong xanh trong phút chốc như bị bao phủ một tấm màn đen, áp lực, ngột ngạt, ngay cả không khí dường như cũng ngưng trệ.
Ngay sau đó, mây tản lại tập họp lại, lại điên cuồng hấp thu linh khí xung quanh, nhất thời, linh khí xung quanh lấy đám mây tím làm trung tâm liền bắt đầu xoay xung quanh đó, mang theo tiếng rít chói tai, không ngừng bị vòng xoáy, áp suất.
Xung quanh vòng xoáy, thậm chí sản sinh ra những khe nứt méo mó, có khi có những năng lượng dị thường trực tiếp bị vòng xoáy mạnh mẽ hút vào.
Hồ sợ hãi nhìn những gì xảy ra trước mặt, đồng tử màu vàng nhạt dâng lên sự tuyệt vọng.
Tại sao, kiếp vân cửu thiên đã bị mình phá huỷ rồi, lại có thể ngưng tụ lại?
Việc này không thể nào, trong thư tịch bí mật của tộc Hồ, cũng chưa từng nghe qua những chuyện này.
Còn mình, lúc này đâu thể ngăn cản một lần nữa?
Trong trận cuồng phong rất nhanh Hồ ngay cả mắt cũng không mở ra được, thậm chí hắn cảm thấy như bất cứ lúc nào mình cũng sẽ bị cuốn vào giữa vòng xoáy. Dường như ngay cả linh hồn cũng có thể bị sức gió mạnh mẽ làm khuấy nát làm mái tóc dài màu xám trắng và y phục tả tơi của Hồ đều bị kéo vào không trung.
Không biết đã qua bao lâu, tất cả đều bình lặng trở lại, nhưng trong không trung vẫn còn hai đạo sát ý âm u, như thực chất mang tất cả hướng tới chỗ hắn.
Gần như sắp ngạt thở.
Khi Hồ lại lần nữa cật lực mở mắt ra, thì nhìn thấy cách chỗ mình không đến mười thước, là hai đứa trẻ song sinh, khoảng chừng năm, sáu tuổi.
Người nhỏ nhắn xinh xắn như ngọc điêu khắc, thân mặc đồ trắng, da dẻ trắng mịn như hoa sen, dưới ánh mặt trời toả ra một tia sáng mông lung, phối lên hai gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu và đôi mắt to như nai, đây vốn là bức tượng khắc bán rất được yêu thích, nhưng lại làm cho Hồ thấy lạnh cả người, một nỗi sợ hãi vô danh làm hắn hơi run lên. Nhìn kĩ, sẽ phát hiện hai cơ thể nhỏ bé đó không chỉ là trắng, còn phát ra ánh sáng tím có mà như không, thỉnh thoảng có luồng điện màu tím chạy qua cơ thể, mang theo ánh chớp mỹ lệ mà nguy hiểm.
Bọn họ cứ như vậy yên lặng đứng nguyên tại chỗ, trầm mặc nhìn nam nhân nhếch nhác đang nửa quì ở đối diện mình.
Sát khí dày đặc, lan tràn ra không tiếng động.
Lúc này, một người ở khoé mắt có một giọt lệ đi về phía Hồ, cực độ tức giận hừ lạnh: “ Thì ra, là tên yêu hồ đáng chết nhà ngươi không tiếc bỏ đi pháp tu để huỷ nguyên thần của ta.” Lôi thần là chưởng quản tối cao, Ám Tử trước giờ chưa từng chịu loại thiệt thòi này, không ngờ hôm nay lại vì một tên yêu hồ ti tiện này, thậm chí suýt hồn bay phách tán.
Tên hồ ly này rốt cục đã học pháp thuật tà môn gì?
Nếu như không phải mình và Ám Đình đều là Lôi nguyên thể tu luyện mà thành, sức chống đỡ của cơ thể và môn pháp đều không giống với những tu tiên bình thường, sợ là lần này đã bị hắn gϊếŧ chết rồi? Nhưng mặc dù là như vậy, cũng đã bị huỷ hoại nguyên thần rồi, tạm thời không thể khôi phục lại cơ thể.
Lí nào lại như vậy!
“Gϊếŧ hắn đi.” Người nhỏ nhắn kia xem ra lạnh lẽo đến gần như không có nhiệt độ không nhanh không chậm thốt ra ba chữ.