Cô Hồ

Chương 15

Chương 15

“ Hồ tiên đại nhân …. Xin người hãy cứu ta …. ta không muốn chết ….” Cơ thể đó của Tuyết tinh gần như rõ ràng là rất yếu ớt, giống như có thể biến mất hoàn toàn bất cứ lúc nào, còn khóc đến đáng thương vô cùng ….

Tuyết tinh, một loại yêu tinh cực nhỏ và yếu, tuổi thọ rất ngắn, nhưng bản tính lại lương thiện, bình thường tuyệt đối không dễ dàng hiện hình. Nửa thân hình nhỏ dài trong suốt chỉ bằng khoảng một bàn tay, trên lưng có một đôi cánh trong suốt, sống dựa vào tuyết.

“Ta có thể cứu ngươi, nhưng cũng như nhau, ta cũng cần sự giúp đỡ của ngươi, ngươi đồng ý không?” Tuyết tinh vẻ mặt khẩn thiết, thần sắc cảm kích nhìn Hồ, trên gương mặt nhỏ đó còn có vệt nước mắt chưa khô

Vì vậy, Hồ và Tuyết tinh có một giao ước. Hắn giúp Tuyết tinh sống tiếp, nhưng Tuyết tinh phải dùng hồn phách để nhập vào cơ thể của kẻ thế thân kia, thay Hồ chăm sóc Băng Tuyệt cho tới khi Hồ trở về. Đến lúc đó, hắn sẽ giúp Tuyết tinh tạo ra một cơ thể mới.

Khi đó kì thực Hồ cũng không biết mình có thể còn sống mà trở về hay không, càng không biết chín năm sau ….

Tuyết tinh cũng đã không còn là con tiểu yêu suốt ngày chỉ thích vui đùa với hoa tuyết nữa, mà từ khách trở thành chủ, con yêu tinh một lòng muốn cướp đi linh thể gốc của hắn. Bởi vì Tuyết tinh biết, mình chiếm hữa cơ thể của thế thân này, bao gồm Hồ chỉ còn lại mình mình, có thể duy trì linh thể của bản gốc. Đây cũng là khả năng duy nhất sau khi Hồ thay băng độ kiếp xong, để linh thể bản gốc của Hồ có thể tiếp tục sống.

Hồ càng không biết ….khi mình muốn trở về với bản gốc để tiếp tục sống …. Băng Tuyệt đã chính miệng nói cho hắn biết ….

Tên thế thân đó ….

Còn quan trọng hơn hắn ….

Khi đó …. Hồ …. Đã không còn lí do …. để lấy lại thân thể của mình nữa ….

Cũng không muốn lấy nữa ….

Khi đã tạo ra một thế thân hoàn chỉnh xong, Hồ liền mang hắn trở về nơi ở của mình để tìm Băng Tuyệt, sau đó, là cảnh ly biệt không hề vui vẻ ….

Thiếu niên đó toàn thân run rẩy, còn có đôi mắt phẫn nộ ngấn lệ, cùng với đôi tay bấu chặt vào vai mình làm thế nào cũng không chịu buông ra ….

Một dấu ấn không nông không sâu in sâu trong lòng Hồ.

Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.

Sau khi buồn khổ rời khỏi thiếu niên, Hồ lại lần nữa đi đến nơi cấm địa của tộc Hồ tận sâu trong núi tuyết. Mà lần này, hắn đến chỗ sâu nhất trong cấm địa, nơi không có lấy một tia ánh sáng.

Hít thật sâu một hơi, Hồ ngồi thiền trên mặt đất từ từ nhắm mắt lại.

Phía trước người hắn, dần dần xuất hiện một quyển thư tịch trong suốt phát ra ánh sáng đỏ sẫm …. Sau đó, vô số những thần chú màu đỏ từ trong trang sách mở trôi ra, không ngừng xoay xung quanh Hồ, mơ hồ mang theo tiếng khóc thê lương của quỷ …..

Tiếp theo, Hồ khẽ mở đôi môi ra, trong miệng như có một luồng ánh sáng màu lam xuất hiện. Sau đó, một viên vật thể trong suốt, lấp lánh, một hạt băng châu màu xanh lam phát ra mùi thơm nhạt từ trong miệng hắn trôi ra, nhất thời trong không gian đen kịt như được bao phủ bởi một lớp màn mông lung màu xanh. Còn những thần chú màu đỏ kia loé sáng một trận, trong chớp mắt đã bị hạt băng châu nội đan màu xanh kia hút hết, nhưng quyển sách lại càng xuất hiện thêm nhiều thần chú màu đỏ nữa ….

Mà mỗi một lần hấp thu như vậy, nội đan của Hồ lại tối đi một phần ….

Tám năm sau đó …. Hồ cứ như vậy cô độc một mình, ở trong nơi cấm địa vắng vẻ lạnh lẽo, không ngủ không nghỉ tu luyện dựa theo cấm thuật nghịch thiên luyện đến cửa cực độ kinh khủng của môn pháp ___ diệt hồn.

Diệt hồn sở dĩ gọi là thuật cấm, là vì giai đoạn tu luyện nó đồng thời sẽ làm cho nguyên thần của ngươi tu luyện bị ăn mòn dần, hơn nữa còn vĩnh viễn làm tiêu tan đạo hạnh của người tu luyện, sau đó đem nó chuyển hoá thành một loại sức mạnh màu xanh lam đậm có thể ấn chứa trong nội đan.

Mà luồng sức mạnh màu lam đậm này càng dày đặc, thì uy lực càng lớn, thậm chí có thể đạt đến hiệu quả huỷ thiên diệt địa( huỷ diệt trời đất).

Đương nhiên, cửa ải tu luyện cấm thuật này cũng rất hạn chế. Đầu tiên, người tu luyện phải là nam, còn phải là người có ít nhất một ngàn năm đạo hạnh, mà bản thân người tu luyện phải thuộc tính âm, bằng không sẽ bị cấm thuật nuốt chửng, mãi không siêu thoát.

Bản thân là nam, nhưng là do Tuyết Hồ tu luyện mà thành, cho nên tự nhiên sẽ có đầy đủ những điều kiện cơ bản.

Ngoài ra, người tu luyện mỗi khi đến trăng tròn, cần phải chịu đựng một lần nỗi khổ địa ngục, bởi vì nguồn năng lượng màu xanh đậm kia sẽ vì hình thái của mặt trăng mà phát cuồng, còn cực kì hung hăng tung hoành trong cơ thể của người tu luyện, khiến cho mạch máu và nội tạng hết lần này đến lần khác bị nghiền nát, sau đó lại vì tính cưỡng ép mà liền lại …. đau đớn đó không cách nào nói rõ, dù sao, đó không phải là sự đau dớn mà người bình thường có thể chịu được. Hơn nữa, lúc này người tu luyện phải ổn định tinh thần, không được vì đau đớn mà ngất đi, bằng không cũng sẽ bị cấm thuật nuốt chửng.

Tròn trĩnh tám năm, diệt hồn cũng gần như hút cạn đạo hạnh của Hồ, trước mắt cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì hình dạng người mà thôi, nhưng năng lượng trong cơ thể thì rất đáng sợ.

Đó là một nguồn năng lượng vì quá dày đặc mà gần như kết thành tinh thể, một nguồn năng lượng đủ để chống lại Lôi thần cửu thiên.

Nhưng, lại có một khuyết điểm chí mạng, cũng vì nó như vậy mà bị tộc Hồ liệt vào cấm thuật.

Đúng vậy, người tu luyện tiêu hồn sẽ bị tiêu tán đạo hạnh, nhưng cũng có được sức mạnh không ai bì được.

Nhưng, nguồn sức mạnh này, chỉ có thể dùng một lần.

Sau khi thi triển pháp lực xong, bản thân người tu luyện cũng gần như trở thành phế nhân. Lai lịch tốt một chút may ra còn có thể miễn cưỡng sống tiếp như một con người bình thường, nhưng cũng không thể tu luyện được nữa. Lai lịch kém một chút sẽ mất mạng đi xuống suối vàng ngay tại chỗ. Nhưng cho dù là lai lịch của người tu luyện tốt, cũng chắc chắn không dám làm như Hồ, đem tất cả đạo hạnh của mình chuyển thành nguồn sức mạnh đó …. Bởi vì nếu như không còn chút đạo hạnh nào, vậy khi thi triển pháp thuật xong, e rằng ngay cả thể xác cũng không còn nữa ….

Nghiêm khắc mà nói, cửa ải này của cấm thuật hại nhiều lợi ít, trừ phi tình huống đặc biệt, bằng không không ai có thể luyện nó.

Sauk hi từ cấm địa của Hồ tộc ra, Hồ thân mặc bạch y, da dẻ vốn trắng nõ hiện tại đã biến thành trắng bệch cực kì, hơi thở thảm liệt mờ ảo vây xung quanh, thậm chí mỗi lần hắn hít thở có thể làm không gian nhỏ vặn vẹo, mơ hồ có sấm chớp màu đen khác thường đang nổi lên trên không trung. Quả nhiên là công hầu đại tiến. Lại cho người ta cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể huỷ diệt ….

Mà mắt của hắn, lúc này là một mảng băng màu lam của mây mù …. Rất không chân thực ….

U ám ….

Tĩnh mịch ….

Đứng trên đỉnh núi cao nhất của tuyết sơn, mái tóc dài như vấy mực của Hồ tung bay theo gió, mỗi một sợi tóc đều ẩn chứa năng lượng băng màu xanh. Nhìn bầu trời vạn dặm không mây, hắn cúi đầu tính toán, cũng đã gần thời gian dự định rồi. Liền đem chiếc áo dính máu năm xưa của Băng Tuyệt vứt vào trong trận pháp, thấp giọng niệm một loại thần chú truyền lại từ thời xa xưa.

Khoảng hai canh giờ sau, bầu trời vốn rất trong xanh đột nhiên tối sầm xuống, vô số mây màu tím nhạt mang theo tiếng sét lờ mờ bắt đầu ngưng tụ, còn lấy đỉnh đầu của Hồ làm trung tâm hình thành một vòng xoáy cực lớn, trong đám mây màu tím dày đặc thỉnh thoảng còn có ánh sáng đỏ toé ra, nhất thời cả đỉnh núi bị đánh đến nát vụn, một luồng áp khí cực lớn từ trăm dặm ún ùn kéo đến tuyết sơn, nhất thời tất cả sinh vật bao gồm một số yêu tinh đều bỏ trốn sạch sẽ.

Hồ yên lăng nhình đám mây cực lớn trên đỉnh đầu, cười lạnh một tiếng, luồng ánh sáng màu xanh trong đôi mắt càng rõ ràng hơn. Mà tay của hắn cũng mang theo mấy sợi dây mềm nhưng lấp lánh khí tiêu điều hướng hai bên căng ra ….

Lúc đó Hồ cũng không biết, đám mây trước mặt, đã không phải là đám mây bình thường.

Càng không biết, Lôi thần mà trên trời đưa xuống, ngoài mang đến cho hắn sự tổn hại và huỷ diệt cho hắn, mà còn nhiều hơn nữa ….

Là nỗi nhục nhã lòng tự trọng bị chà đạp tuỳ ý ….