Cô Hồ

Chương 2

Chương 2

Chỗ sâu trong tuyết sơn.

Đem đứa trẻ bồng tới nơi mình cư trú, Hồ nhẹ nhàng đem hắn đặt lên giường, đắp chăn xong, định ở trong nhà gỗ mà nhóm lửa để làm tăng nhiệt độ. Nhưng trong nhà lại không có củi, huống hồ gì hắn bình thường trước giờ không nhóm lửa, dù sao lạnh giá đối với hắn vốn không là gì cả.

Quay lại xem đứa trẻ đó, phát hiện nó lạnh kịch liệt, đôi môi run rẩy đã hoàn toàn mất đi màu máu. Vì vậy Hồ đem cái bàn duy nhất trong nhà chém thành củi, sau đó, từ trong đôi môi nhạt của hắn thở ra một luồng lửa lạnh màu xanh. Mấy khúc gỗ đó vừa chạm vào ngọn lửa xanh liền lập tức cháy bùng lên, sự ấm áp và ánh lửa bắt đầu tràn ngập trong căn nhà gỗ hơi cũ nát.

Sau đó hắn mặt không biểu hiện gì đi về phía đứa trẻ, ngồi bên giường vén tóc nó lên, nương theo ánh sáng mà kiểm tra kĩ càng thương thế của nó, cũng may vết thương không sâu lắm, băng bó lại là được. Lại nhìn ngón tay của đứa trẻ, đã đông cứng đến sắp hoại tử rồi, hiện lên màu tím đen … Mà cả người của đứa trẻ dường như đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Cúi thấp đầu xuống, Hồ đưa tay nâng một tay của đứa trẻ lên, sau đó đem nó đưa gần đến miệng mình, dùng đầu lưỡi từ tốn mà tinh tế khẽ liếʍ mấy đốt ngón tay sắp hoại tử đó, lần lượt, giống như động vật dùng lưỡi để trị thương. Mà khuôn mặt của Hồ vốn vô cùng lạnh lùng cũng bởi vì lúc này đang trĩu mi xuống mà nhìn ra một tia dịu dàng đến vậy.

“ …Ư …” Đứa trẻ trong hôn mê hừ nhẹ một tiếng, ngón tay vốn mất đi tri giác dường như được một loại sức mạnh dị thường làm cho cực kì tê dại, mà còn hơi đau, hắn mơ màng mở mắt ra, trong đôi mắt mơ hồ dường như có ai đang liếʍ tay mình, hơn nữa còn nghe thấy trên người của đối phương một mùi rất đặc biệt … làm người ta rất thoải mái …sau đó đôi tay ấm áp mà khô ráo của đối phương lại đặt lên trán hắn lại lần nữa vén tóc ra, chỉ thấy mấy sợ tóc đen hất qua mặt mình, sau đó, từ trên trán truyền đến một cơn lạnh buốt …… Người này hình như đang liếʍ trán mình …

Mê man, hắn hướng gần đến chỗ Hồ …

Vì hắn rất lạnh …

Lạnh đến sắp chết rồi …

Mà dáng vẻ của người này xem ra rất ấm …

Hồ thấy đứa trẻ sáp đến gần mình, sửng sốt một lát, lại xem vết thương của nó, có lẽ đã đỡ hơn nhiều rồi, vì vậy Hồ cởϊ áσ khoác của mình xuống, kéo chăn cùng nằm lên giường, mà đứa trẻ đó, giống như động vật nhỏ mới sinh ra, tựa sát vào hắn, không bao lâu thì chìm vào giấc ngủ say trong vòng tay hắn.

Dù sao, đứa trẻ này cũng quá mệt rồi, vì chạy trốn sự truy sát, nó ròng rã không ngủ không nghỉ chạy suốt hai ngày hai đêm. Trong tình huống không còn cách lựa chọn , nó mới mạo hiểm trốn vào trong núi băng này.

Nó thà rằng bị lạnh chết, cũng không muốn bị những người đó bắt lại hành hạ đến chết. Còn mối thù gϊếŧ mẹ! Chỉ cần nó còn sống không chết, sẽ có ngày báo thù!

Vì vậy trên ngọn núi băng phủ đầy tuyết, trong gian nhà nhỏ cũ nát nhưng ấm áp hai người yên tĩnh dựa sát vào nhau, ánh lửa và bức tường ngăn cách gió tuyết lạnh lẽo bên ngoài.

Sáng sớm ngày thứ hai, xem đứa trẻ đó mặt mũi thanh tú, nhưng đôi mắt ẩn chứa sát khí, khi đứa trẻ tỉnh lại phát hiện mình đang dựa vào lòng của một nam nhân xa lạ, lúc đầu hắn đờ ra, ánh mắt đầy sự đề phòng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đối phương vẫn còn đang ngủ say, sau đó trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra lúc trước, rất nhanh, đứa trẻ thả lỏng bản thân, nhưng trong mắt vẫn là sự đề phòng băng lãnh. Trên gương mặt trẻ con đó, đâu còn một chút nào thần sắc mà một đứa trẻ mười tuổi nên có, có chăng chỉ là loại đã trải qua quá nhiều biến cố, cảm giác đau thương lẫm liệt mà chỉ người lớn mới có.

Xem ra, là người này đã cứu mình …

Hắn có mục đích gì khác? Hay chỉ đơn thuần là muốn cứu mình?

Bên ngoài trên giải thưởng bắt được mình là một vạn lượng vàng ròng …Chỉ là vì đuổi bắt một đứa mười tuổi, đứa trẻ đã vứt bỏ gia thế …

Chỉ vì vậy mà, đuổi tận gϊếŧ tuyệt!

Đương nhiên, bên ngoài lí do tuyên bắt hắn chính là, hắn là tên trộm đã trộm mất bảo vật gia truyền của Viêm phủ.

Lúc đứa trẻ đang thất thần, người kia ôm nó, Hồ mặc dù đang ngủ nhưng sắc mặt cũng hơi lạnh lùng, đột nhiên Hồ mở mắt, nhìn thẳng vào đứa trẻ. Đứa trẻ lại vì nhìn thấy đôi mắt của Hồ Ly mà sững cả người.

Đó là một đôi mắt màu vàng, đồng tử là hình dẹp, hơi giống với mắt của động vật hoang dã.

Người này là yêu tinh sao?

Trước đây nghe người ta nói trên ngọn núi tuyết này có yêu tinh thường lui tới, hơn nữa thích bắt người đem về sào huyệt sau đó hút não sống …

Nhưng hắn lại không cảm thấy sợ một chút nào …

Vì đôi mắt của người này tuy yêu hoặc, nhưng trong suốt dị thường, so với đôi mắt vẩn đυ.c lại hung tợn của loài người kia … hắn cảm thấy nó thân thiện hơn nhiều.

……

Sau đó, nam hài cảm giác thấy đôi tay thon dài mà ấm áp của người đó đưa lên trán hắn, nhẹ nhàng bao phủ ở trên, qua một lát mới thản nhiên mở miệng: “ Vẫn còn hơi sốt.”

Âm thanh là một loại ôn nhuận dịu dàng, giọng trầm thuần nam tính, khiến người ta nghe rồi không khỏi cảm thấy ấm áp, hơn nữa, còn có ý nghĩ nghe lời hắn nói rất kích động.