Chương 3
Trong lúc nam hài vẫn còn đang vì âm thanh của người đó mà say sưa, thì nam nhân với mái tóc đen dài rối bù xù đã xuống giường, cũng không thèm chào hỏi nam hài, trực tiếp khoác lên một tấm áo choàng rồi mở cửa đi ra khỏi phòng.
“ …….” Nam hài định thần lại, không biết đối phương muốn đi làm gì. Hắn ngồi ngây một lúc, sau đó bất tự giác sờ lên trán mình …phát hiện những vết rách đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa không đau chút nào.
Là tên yêu tinh đó giúp hắn trị thương sao?
Nam hài vốn vì đám người lạnh lùng kia mà đã tuyệt vọng nay đột nhiên có một tia ấm áp … Lúc này, nam nhân tóc dài mặc bạch y kia đã quay trở vào, trên tay bưng một chén thuốc màu xanh, ngay lập tức mùi thuốc đã lan toả vào căn phòng ngủ nhỏ hẹp, nhưng chỉ nghe mùi cũng cảm thấy được rằng thuốc đó rất đắng.
“Uống.” Nam nhân mặt không chút biểu hiện ngồi bên cạnh hắn, sau đó đưa thuốc cho hắn.
“ …….” Nhíu mày, nam hài vốn muốn từ chối, vì hắn thấy mình không còn gì đáng ngại nữa … Nhưng nghĩ người này đã đặc biệt làm cái này cho hắn, hắn liền không chút do dự nhận lấy uống mạnh một hơi.
“Nóng quá !!” Sự liều linh của hắn làm hắn chịu khổ không ít.
“ …….” Hồ Ly cầm lấy chén thuốc, sau đó đột ngột đưa ngón tay dài thanh khiết vào trong miệng bị phòng của nam hài, lập tức một cơn thanh mát kì dị lan ra, nam hài cảm thấy cái miệng bị bỏng rát lúc nãy lập tức đỡ hơn nhiều.
“Tiếp tục đi …. Chậm thôi.” Rút tay về, Hồ lại đưa thuốc chon nam hài, tuy ngữ khí lạnh lùng, nhưng nam hài vẫn cảm thấy sự quan tâm không rõ rệt lắm của đối phương.
“Cám ơn …” Cầm lấy thuốc, uống từ từ.
Thực sự rất đắng …nhưng đứa trẻ mười tuổi vẫn không biểu hiện sự chán ghét, chỉ yên lặng uống.
“ ……” Hồ lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu, liền xoay người rời khỏi: “Cháo sắp được rồi, ta đi lấy cho ngươi.”
Nam hài hơi ngẩn ra nhìn hình bóng nam nhân kia rời khỏi, lại cúi đầu nhìn cái chén trong tay mình đã nhìn thấy đáy rồi. Đôi môi nhạt khẽ run run ….
Đã rất lâu không được ai đối xử dịu dàng như vậy?
Ngay cả hơi ấm, cũng cảm thấy không chân thực dị thường …
Trầm mặc một lúc, hắn đem cái chén khẽ đặt lên cái bàn gỗ bên cạnh, sau đó có hơi khó khăn xuống giường mang giày vào, cầm chiếc áo khoác trong góc phòng khoác vào, lại thoáng nhìn cái cửa Hồ Ly đã đi ra, hắn mím môi, liền xoay đầu đi ra cửa sau lặng lẽ rời khỏi.
******
Mang theo gió lạnh của tuyết thổi lên mặt là cái đau đến thấu xương ….nhất thời không mở mắt được.
Run cầm cập mấy cái, nam hài một mình đi trong chỗ sâu của núi tuyết mênh mông. Tuyết trắng trên đất, là dấu chân của một người cô đơn, trong cơn gió tuyết cuồn cuộn rõ ràng rất nhỏ bé, chốc lát đã bị tuyết phủ mất.
Lúc nãy còn ấm áp như vậy, không thể đối diện với lạnh giá một lần nữa.
Tuy rất không muốn, nhưng nam hài không thể không rời khỏi.
Mạng của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đến lấy, chỉ có rời khỏi, mới không liên luỵ đến người khác.
Nam nhân vừa nãy.
Mặc dù chỉ sống chung trong một khoảng thời gian rất ngắn, hắn cũng không muốn người kia chịu một chút tổn thương nào.
Đôi mắt trong suốt màu vàng nhạt, không thể bị đám người khốn kiếp kia làm vấy bẩn.
Gió tuyết trên đầu làm nam hài đi rất khó. Đôi chân mảnh khảnh đã bị tuyết đông cứng mất đi tri giác, cho nên chỉ bước đi cứng nhắc, đi một bước dừng một bước không rõ phương hướng đi. Hắn hiện tại chỉ muốn rời khỏi, đến đâu cũng không sao, tóm lại, cách xa nam nhân đó thì được rồi.
Hắn thậm chí cảm thấy mình sẽ chết trong mặt tuyết lạnh lẽo, thi thể sẽ bị gió tuyết phủ kín.
Nhưng vậy cũng tốt, bị đám người khốn kiếp gϊếŧ chết, chi bằng mình chết ở đây sẽ thấy sảng khoái hơn.
Đột nhiên, bước kế tiếp đã bước vào khoảng không, hoa tuyết bắn tung toé, tức thì cả người mất thăng bằng rơi xuống, hoảng loạn hai tay muốn nắm lấy vật gì để leo lên, nhưng chỉ có thể dùng móng tay lưu lại mấy vết cào trên tảng băng rắn chắc rồi rơi xuống, mắt thấy mình sắp rơi xuống vực sâu vạn trượng!
Lúc này, nam hài đột nhiên cảm thấy eo mình bị thắt lại, một cái đuôi nhung màu trắng cuộn cả người hắn lại nhấc lên mặt băng.