Tôi ngồi xuống cạnh Tố Ny, cũng ngó ra ngoài đường giăng đầy những giọt mưa, hỏi:
- Người đó là ai vậy? Bạn trai cũ của Tố Ny hả?
Tố Ny chợt nín khóc, miệng nở nụ cười khe khẽ như nhớ tới gì đó thú vị lắm:
- Một người bạn thuở bé thôi, là con trai nhưng chẳng phải bạn trai. Con nít thì làm gì có tình yêu như người lớn được!
Tôi bật cười:
- Đang nói về những người Tố Ny có tình cảm yêu thương mà, tự dưng nhắc tới tình bạn thời xa xưa làm gì?
- Mạnh không hiểu được đâu! Trẻ con cũng có suy nghĩ của trẻ con, mỗi lần tôi nhớ lại đều thấy vui vẻ thoải mái lắm..
- Ừ. Những kỷ niệm lúc bé đúng là thú vị thật!
Bất giác, tôi nhớ lại cô bạn Nana hồi xưa hay cho tôi quà bánh. Nếu có dịp gặp lại, hai đứa cùng ôn chuyện cũ chắc sẽ rất vui! Tiếc là đã quá lâu rồi, chắc bọn tôi không có duyên nên mãi vẫn chưa nhận được tin tức của nhau.
- Người bạn đó của Tố Ny như thế nào, kể tôi nghe được không? - Trời còn mưa, có muốn về cũng không được nên tôi gợi chuyện cho Tố Ny đỡ buồn.
Tố Ny thoáng trầm ngâm:
- Ngang tàng, hay ăn hϊếp tôi, lại thích ăn chực, mỗi khi thấy tôi ăn cái gì là dòm thom lom à!
- Chà, một thằng nhóc xấu xa! Vậy Tố Ny còn chơi với nó làm gì? - Tôi gãi cằm. Cô nàng này chẳng biết chọn bạn mà chơi gì cả, ngu ngốc!
- Nhưng cậu ta là người tốt..! - Tố Ny phản ứng yếu ớt.
- Xì, đã thích bắt nạt phái nữ, lại còn xin ăn, tốt khỉ gì! - Tôi bĩu môi.
- Thất hứa nữa...
Tố Ny không thèm bênh vực nữa, mà tố thêm tội trạng của thằng nhóc kia.
Tôi gật gù:
- Thằng đó đúng là kẻ xấu rồi! Tố Ny nên mừng vì không gặp lại nó mới đúng, còn nhớ tới làm gì cho mệt?
Tố Ny bẽn lẽn:
- Ừm, xấu thật! Nhưng lâu lâu tôi lại nghĩ tới! Có lẽ tại tính tôi lãng mạn, hay mơ mộng vu vơ!
- Mơ thằng nhóc đó trở về, rồi cưới Tố Ny làm vợ hả? - Tôi cười ha ha.
- Chắc vậy, hì hì! Chuyện này tôi chưa từng kể với ai, giữ kín nhen!
- Biết rồi. Tôi đâu phải loại con trai nhiều chuyện mà căn dặn, khổ ghê!
Câu chuyện rôm rả trong lúc chờ mưa tạnh kéo chúng tôi lại gần nhau hơn. Tố Ny ngồi bên tôi lúc này khác xa mọi khi, như đây mới chính là con người thật của cô nàng. Một thiếu nữ mới lớn ủy mị, đa sầu đa cảm và nhiều mơ mộng hơi xa rời thực tế.
Một cô gái như thế, làm sao chịu nổi cú sốc gia đình đột ngột tan vỡ!
Tôi chỉ biết cố gắng nói thật nhiều, thật nhiều, cốt để Tố Ny khuây khỏa phần nào. Cô gái này sinh ra là để được người khác che chở, hy vọng sẽ có một chàng trai tốt tính nào đó được ông trời dành sẵn cho Tố Ny.
- Mạnh và Băng Cơ quen nhau lâu chưa? - Tố Ny hỏi.
- Biết cũng khoảng hai tháng, nhưng chính thức yêu nhau thì chỉ khoảng hai tuần nay thôi. Sao?
- Mạnh may mắn lắm! Băng Cơ vừa đẹp người lại đẹp nết, tôi mà là con trai thì nhất định sẽ tranh giành với Mạnh!
- Nói vậy, bộ Băng Cơ không may mắn khi quen được tôi hả?
- Mạnh có gì đâu mà may mắn..
- Trời, giỡn hoài! Tôi đẹp trai, nhà giàu, chung tình, yêu thương bạn gái hết cỡ... - Tôi bô bô cái miệng.
- Quảng cáo dữ quá! Mà có thật là chung tình không?
- Sao lại không? Nhìn mặt tôi đểu lắm à?
Giọng Tố Ny đượm buồn:
- Tôi không rành nữa! Nhưng... mẹ tôi nói con trai thời nay không thể tin được một ai..
- Đó là tại mẹ Tố Ny gặp phải ba Tố Ny nên mới...
Tôi buột miệng, thấy nói ra những điều không được hay ho nên nín ngay, lúng búng:
- Xin lỗi, tôi không cố ý!
- Có gì đâu. Mạnh nói đúng mà! Trước khi đến với mẹ tôi, nghe nói ba tôi từng có một đời vợ..
- Vậy tính ra tới giờ ba Tố Ny đã lấy ba người phụ nữ rồi? - Tôi trợn mắt.
- Ừ. Hết hồn hả?
- Dữ dội thiệt, he he!
Tố Ny đưa tay hứng những giọt nước mưa chảy xuống từ mái hiên, tắc nhẹ lưỡi:
- Bởi vậy, nhiều lúc mẹ tôi lo! Người ta nói đời cha phải sống tốt, để đức lại cho con cái! Mẹ sợ tôi sau này sẽ khổ...
Tôi gạt đi:
- Mê tín dị đoan thôi, đừng lo!
Tố Ny rụt cổ:
- Tôi thì không tin mấy chuyện này, nhưng cứ nghe nói vào tai riết nên cũng sờ sợ!
- Tố Ny có tình cảm với thằng Hùng không? Tôi thấy nó cũng tốt đó! - Tôi chuyển chủ đề.
- Bạn bè thôi. Từ lúc biết nhận thức đến giờ, tôi chưa từng thích ai! - Cô nàng cười, khiến cho bầu trời tối đen nơi này chợt bừng sáng.
Tôi sửng sốt:
- Đừng đùa chứ! Hai mươi mốt tuổi mà chưa từng thích ai, chuyện này không bình thường đâu à!
- Ừ, nhiều người nói vậy rồi. Tôi cũng không hiểu mình chờ gì nữa..
- Hay tại Tố Ny xấu quá nên không ai thèm tán?
- Hứ, từ hồi cấp hai, con trai theo tôi hàng đống rồi đó, lên cấp ba thì đếm không xuể. Hồi đó, trước cổng nhà tôi lúc nào cũng có mấy người lảng vảng dòm ngó! - Tố Ny đánh vào vai tôi vì dám coi thường cô nàng.
Tôi cố tình chọc Tố Ny thôi, tiểu sử cô nàng thì Tình tang đã kể tôi nghe cả rồi, cười toe:
- Vậy chứ sao không chọn được ai? Chẳng lẽ trong một đống con trai đó, không có người nào đáng để mắt à?
- Biết đâu. Tôi không để ý tới nên chẳng rõ!
- Hay là... Tố Ny thích con gái? Chết rồi, đừng nói là không hứng thú với đàn ông mà chỉ có cảm xúc với con gái thôi nhen! - Tôi đứng tròng.
Tố Ny ngơ ngẩn nhìn tôi, mắt chớp chớp suy nghĩ, cười giòn:
- Chắc vậy quá! Để tối nay tôi ôm Băng Cơ thử xem cảm giác thế nào! Cảm ơn Mạnh nhen, biết đâu nhờ Mạnh gợi ý mà tôi mới khám phá được giới tính thật của mình!
- Ê, đừng đùa vậy chứ, không vui đâu!
- Tôi sẽ làm thật, không đùa chút nào hết á!
- Đệt...!
Bớt mưa, tôi kè Tố Ny về nhà. Băng Cơ đã thấp thỏm đợi sẵn với hộp cứu thương, vội vàng chùi rửa vết thương cho Tố Ny.
- Chạy sao mà té dữ vậy nè? - Vừa băng bó, Băng Cơ vừa than.
- Tại mưa làm đường trơn quá, tôi thì cứ ngó quanh quẩn nên té lúc nào chẳng hay!
Tố Ny cười xòa. Tôi biết Tố Ny đang đau lắm, cả thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng trước mặt Băng Cơ thì Tố Ny lại trở về với hình ảnh khi trước, mạnh mẽ, can đảm, hời hợt, không quan tâm mọi thứ.
Có thể Tố Ny cố tỏ vẻ như vậy để che giấu đi con người thật đang bị tổn thương nặng nề của mình. Nhưng, sống mà cứ phải gồng người lên như thế, có gì vui không?
Tôi nói:
- Băng Cơ lo cho Tố Ny đi hén, tôi về nhà đưa rau cho mẹ, chút quay lại!
- Ừm. Chạy xe cẩn thận nhen!
- Biết rồi. Tôi không ngớ ngẩn như cô nào đó đâu!
Tôi nháy mắt với Tố Ny. Trong cái trề môi của cô nàng, tôi lấy xe chạy đi.
o0o
Tạt về nhà đưa mớ rau cho mẹ, tắm táp một chút rồi tôi chạy tới nhà Băng Cơ ngay, không quên mua theo một con gà quay và mấy ổ bánh mì để ăn kèm.
Lúc tôi sang, Băng Cơ đang ôm laptop làm báo cáo tài chính, còn Tố Ny thì nằm dài trên sô pha đối diện cầm quyển sách gì đó đọc ngấu nghiến. Hai cô gái, hai dung mạo cốt cách, hai tâm hồn khác nhau.
Thấy tôi bước vào, Băng Cơ rời mắt khỏi laptop, mỉm cười:
- Mua gì mà nghe thơm quá vậy?
- Gà quay, để tôi chặt ra rồi mọi người ăn ngay cho nóng!
Tôi cầm xuống bếp, chặt rầm rầm muốn mẻ thớt, xong xuôi sắp ra đĩa đẹp đẽ mới đi lên gọi hai người đẹp xuống ăn.
Băng Cơ đứng dậy, trong khi Tố Ny vẫn nằm ườn đó, dán mắt vào quyển truyện. Tôi gọi lần nữa:
- Tố Ny xuống ăn nè, coi gì say mê vậy?
Cô nàng lắc đầu, mắt vẫn chăm chú vào trang sách:
- Hai người ăn đi! Tôi không đói.
- Xuống ăn chung cho vui, mà coi truyện gì vậy?
- Yêu thầm chị họ! (Thực ra là truyện khác, nhưng cho quảng cáo tí, he he!)
- Gì, truyện bậy bạ hả?
- Truyện đàng hoàng chứ bậy đâu, hay lắm!
- Vớ vẩn! Mấy tiểu thuyết ba xu không đáng tiền dành cho những tâm hồn thiếu nữ bay bổng!
Tôi khinh khỉnh, cũng không kêu réo nữa, đi xuống phía sau luôn.
Vậy chứ lát sau Băng Cơ lại cùng Tố Ny lò dò đi xuống, chắc Băng Cơ nài kéo đây mà.
- Ủa, sao nói không ăn? - Tôi nhếch mép.
- Ngồi cho có tụ thôi. Ở chung nhà mà xa cách quá, để mọi người ghét thì không nên! - Tố Ny thản nhiên.
Tôi quay sang Băng Cơ:
- Có chừa bác gái không?
- Khỏi đi! Chắc mẹ tôi ăn ở ngoài rồi mới về.
- Ừ, vậy ăn thôi để nguội!
Tôi đói lắm rồi, ăn phầm phập còn hơn heo. Thỉnh thoảng gắp cho Băng Cơ và Tố Ny vài cục thịt nạc, còn lại bao nhiêu hình như đều tống vào trong bụng tôi.
Giữa bữa, Băng Cơ thông báo:
- Hồi nãy anh Minh điện thoại cho tôi nữa!
- Nó nói gì vậy? - Tôi vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi.
- Rủ tối nay đi chơi, đòi lại nhà rước luôn đó! - Băng Cơ cười mỉm chi.
Cô nàng đang muốn chọc cho tôi ghen đây mà, còn lâu mới trúng kế.
Tôi nhướng mắt:
- Rồi sao? Băng Cơ có nhận lời chưa?
- Chưa. Vậy mới hỏi ý Mạnh nè! - Cô nàng chống đũa, nhìn cái mặt thèm hôn mấy cái cho biết tay. Tố Ny mà không ngồi ở đây thì tôi đã xử đẹp rồi, đừng hòng trêu gan.
- Tôi cho phép đó...
Tôi cười hề hề:
- Nhưng mà phải dẫn cả tôi và Tố Ny cùng đi chung cho vui mới được! Băng Cơ hỏi coi thằng Minh chịu không? Lâu rồi không được ăn uống miễn phí!
- Sức mấy mà chịu, có kỳ đà cản mũi không ai thích đâu! - Tố Ny cười.
Băng Cơ lườm tôi, cái miệng nhỏ nhẹ nhai tém qua tém lại nhìn đáng yêu gì đâu:
- Ngoài chuyện đó ra, anh ta còn nói đã xử đám người mạo danh tấn công Mạnh hôm trước, chắc muốn kể công!
Tôi bĩu môi:
- Tưởng ai cũng ngu như nó chắc, làm trò con nít! Mốt Băng Cơ không được nghe điện thoại của nó nữa nhen!
- Tôi chặn số luôn rồi...
Băng Cơ cười cười, rồi thấy tôi có vẻ hí hửng khoái trá, ấp úng nói thêm:
- Đừng tưởng bở, tại thấy phiền quá thôi!
- Hè hè, không cần phải mắc cỡ! Ngoan nhiều thì anh thương nhiều, có gì đâu nè!
- Có Tố Ny ở đây đó, cứ thích nói lung tung hoài! - Cô nàng hơi ửng hồng má càu nhàu.
Tố Ny cũng hắng giọng vài tiếng, vuốt nhẹ hai cánh tay làm như nổi da gà khi nghe mấy câu nói sến súa của tôi. Kệ chứ, tôi tỉnh bơ cười to, tranh thủ lấp đầy khoang bụng.
Ăn xong, còn chưa kịp nghỉ mệt đã nghe Tố Ny rủ rê:
- Đi đâu chơi đi, ở nhà buồn quá!
Tôi giật mình:
- Đi đâu? Hồi chiều té xe vậy mà còn đòi đi chơi nữa?
- Liên quan gì, đau tay chứ có phải đau chân mà không đi được!
- Vậy muốn đi đâu nè?
- Đi café được rồi, ngồi cho mát!
Nghe Tố Ny gợi ý, tôi nhìn Băng Cơ dò hỏi. Cô nàng gật nhẹ:
- Cũng được.
- Vậy lên thay đồ lẹ đi!
Chỉ chờ có thế, Tố Ny kéo Băng Cơ lên lầu, đóng sầm cửa lại.
Lát sau, hai cô nàng vui tươi bước xuống. Tố Ny mặc nguyên cây đen ôm sát người, khoe đường cong cơ thể cùng nước da trắng nõn. Băng Cơ ngược lại, mặc váy trắng dịu dàng thùy mị.
Hai cô gái này, từ ngoài nhìn vào chắc chẳng ai ngờ được tính cách họ hoàn toàn đối lập với cách ăn mặc. Người luôn tỏ ra cá tính thì vô cùng yếu đuối ủy mị, trong khi người kia nhìn như công chúa bước ra từ khu vườn cổ tích lại rất lạnh lùng lý trí.
Tôi nhịp nhịp giò:
- Đi quán nào đây?
Tố Ny nhanh nhảu:
- Quán nào cũng được, miễn là đẹp!
- Rồi, chọn được địa điểm như ý luôn!
Thế là ba người cùng nhau ra đường. Tố Ny chạy xe của Băng Cơ một mình, còn bọn tôi ngồi cùng một chỗ. Lúc đầu, Băng Cơ ái ngại Tố Ny bị thương ở tay, muốn chở nhưng Tố Ny không chịu, cứ ép Băng Cơ sang ngồi cùng tôi.
Đảo một vòng, tôi đưa hai cô nàng vào một quán café hoành tráng, đèn chớp giăng đầy khắp nơi. Từ ngoài cổng, còn chưa cất xe đã nghe tiếng nhạc xập xình từ trong vọng ra ầm đùng, cực kỳ huyên náo.
Băng Cơ hơi nhăn mặt:
- Quán này ồn ào quá vậy?
- Ừ, có nhạc sống mà, vô nghe cho vui! - Tôi cười.
Tố Ny khác hẳn, nghe tiếng nhạc thì mắt cô nàng sáng rỡ, dường như muốn vào trong ngay.
Quán rất đông, trên sân khấu với dàn âm thanh khá hiện đại đang có một anh trai gào hét như bị ai cắt tiết. Nói thật, có nhiều người hát rất dở nhưng họ lại chẳng nhận ra, cứ rống họng gào lên. Mà thường những kẻ hát dở lại thích hát to, như tưởng làm vậy là hay hay sao ấy. Cha nội này là một trường hợp điển hình, nghe mà thèm nhào lên sân khấu nhét luôn cái micro vào trong miệng.
Tôi chọn một bàn trong góc, sát những hàng cây xanh nhưng vẫn nhìn rõ sân khấu. Tôi ngồi trong cùng, bên trái là Băng Cơ, rồi đến Tố Ny. Tố Ny rất ý tứ, chưa khi nào ngồi gần tôi. Thứ nhất vì tôi là bạn trai của Băng Cơ, thứ hai chắc tại tôi chưa đủ điểm để cô nàng để ý tới.
Quán rất ồn, tiếng người trò chuyện lao xao, nhất là giọng ca lực sĩ của anh chàng kia nên muốn nói chuyện với nhau thì phải kê sát vào tai. Nhân viên phục vụ đưa thực đơn và một mảnh giấy nhỏ, cùng cây viết cho chúng tôi chọn món, dùng gì chỉ việc ghi vào cho tiện.
Tôi kê sát miệng vào tai Băng Cơ, ngửi được mùi hương nồng nàn quyến rũ, định hỏi cô nàng dùng gì nhưng lại đổi ý thì thầm:
- Xức gì thơm quá vậy?
Băng Cơ thúc nhẹ tay vô ngực tôi:
- Chưa tắm đó, hửi bậy coi chừng viêm mũi ráng chịu!
- He he, chưa tắm mà còn thơm vầy, tắm rồi thì ai chịu cho nổi, chắc banh lỗ mũi luôn quá!
- Ừm. Để hôm nào vừa tắm xong, cho Mạnh ngửi thử há! - Băng Cơ chợt nháy mắt.
Cô nàng này, cứ lựa chỗ đông người là bày trò kɧıêυ ҡɧí©ɧ vì biết tôi không làm gì được. Vậy chứ lúc ở nhà, nhất là mỗi khi chỉ có hai đứa với nhau thì có bao giờ dám nói gì, sợ tôi còn hơn sợ cọp.
Tôi hậm hực nghiến răng ken két:
- Uống gì?
Hai cô gái chụm đầu vào nhau, chỉ chỉ chỏ chỏ một hồi, Băng Cơ quay sang nói:
- Matcha trà xanh vị bạc hà, với một kem dừa.
Tôi nhanh tay ghi vào giấy, phần tôi chỉ một ly café đen là xong.
Trên sân khấu, người khác đã lên thay thế. Ông này cũng già rồi, cỡ bốn mươi, gân cổ trình bày một chùm ca khúc nhạc sến nhưng lại hát với cái giọng thùng thiếc bể ngang cỡ Chaien. Xét về khả năng tra tấn thì thằng khi nãy không có cửa tham dự.
Băng Cơ kéo áo tôi muốn nói gì đó. Tôi nghiêng tai lại gần:
- Sao?
- Kinh khủng quá! Ngồi đây lúc nữa chắc tôi điên luôn!
- Dở quá hả? - Tôi buồn cười.
- Hay quá mức quy định, chắc ở nhà không ai cho hát nên lên đây khủng bố! - Lần đầu tiên tôi nghe Băng Cơ nói xấu người khác, cảm giác vô cùng thích thú, cứ cười hoài.
Tôi thì thào vào tai cô nàng:
- Muốn nghe hát hay không?
- Đừng nói Mạnh lên hát nghen? - Băng Cơ trố mắt.
- Không. Người khác, nhưng mà bảo đảm hay!
- Ai?
Tôi len lén chỉ sang chỗ Tố Ny. Băng Cơ ngạc nhiên:
- Tố Ny hả? Sao Mạnh biết?
- Nghe thằng Tình nói hồi xưa cũng thi cử hát hò dữ lắm thì phải!
- Vậy để tôi kêu Tố Ny lên hát!
Băng Cơ vừa xoay qua, tôi đã kéo lại:
- Khỏi. Hồi nãy tôi đăng ký với nhân viên rồi, chút nữa tới lượt thì người ta sẽ gọi lên thôi!
- Cũng phải nói trước cho người ta chuẩn bị chứ?
- Lên hát thôi, có gì đâu mà chuẩn bị! Bất ngờ mới vui chứ! - Tôi cười gian.
- Thật là...
Thấy tôi với Băng Cơ cứ thậm thà thậm thụt, Tố Ny tỏ vẻ nghi ngờ:
- Hai người bàn tính gì đó? Nói xấu tôi phải không?
Băng Cơ đang định cung khai đã bị tôi ngăn lại, cười tươi tỉnh:
- Đang bàn ông kia hát khủng khϊếp quá, bộ hết người hát rồi hay sao!
- Nghe cũng được mà, nói quá! - Tố Ny tủm tỉm, mắt lại nhìn lên sân khấu.
Tôi thấy hơi run. Ông kia tra tấn vậy mà Tố Ny còn bảo nghe được, chẳng biết trình độ cô nàng đến đâu, lỡ như giống Chaien chắc tôi và Băng Cơ độn thổ luôn quá.
- Tố Ny! - Tôi gọi.
- Hả? - Cô nàng quay qua.
- Tố Ny biết hát không?
- Hát thì ai chẳng biết, cầm micro lên rồi hát thôi. Quan trọng là hay, dở thôi!
- Thì ý tôi là vậy. Tố Ny hát hay không đó?
- Cỡ ông kia, Mạnh nghĩ hay hông? - Tố Ny cười.
Thôi xong, Tình tang tung tin đồn nhảm, hại tôi rồi. Tôi ngó qua lại, kiếm nhân viên để kêu họ hủy bỏ tờ giấy đăng ký kia đi, tránh bêu xấu Tố Ny rồi bọn tôi cũng bị vạ lây luôn.
Nhưng không còn kịp nữa rồi. Trên sân khấu, MC đang đon đả giới thiệu:
- Để liên tục chương trình, sau đây xin mời một vị khách tên Tố Ny lên sân khấu hát tặng mọi người ạ!
Nụ cười trên môi Tố Ny tắt hẳn, ngó tôi bằng ánh mắt hình viên đạn:
- Mạnh làm trò phải không?
Tôi hết biết bào chữa thế nào, gãi đầu:
- Tố Ny không thích thì cứ ngồi yên tại chỗ, người ta không biết đâu!
Trên sân khấu, MC liên tục nhắc đi nhắc lại mấy lần. Nhân viên phục vụ khi nãy cứ nhìn sang bàn bọn tôi, thấy cảnh ba người xôn xao đùn đẩy, chắc ai cũng biết cả rồi.
- Để tôi lên vậy, về sẽ tính sau!
Tố Ny đứng dậy, uyển chuyển bước lên sân khấu trong tiếng huýt sáo cổ vũ của những vị khách nam. Dưới ánh đèn lung linh màu sắc, cô nàng xinh lộng lẫy, cách ăn mặc cũng rất hợp, vừa nhìn qua cứ tưởng ca sĩ thứ thiệt.
Băng Cơ suýt xoa tán thưởng:
- Tố Ny đẹp quá à! Đi chung làm tôi thấy tủi thân!
- Bậy bạ, Băng Cơ xinh hơn nhiều! - Tôi hừ mũi.
- Thiệt không? Nhìn mặt biết xạo rồi!
- Thiệt. Băng Cơ luôn đẹp nhất!
- Biết tôi thích ngon ngọt nên dụ hoài!
Băng Cơ cười thật tươi, tay lòn xuống dưới cạnh bàn nắm nhẹ tay tôi như ban thưởng cho lời khen.
Phía trên, Tố Ny giới thiệu sẽ hát ca khúc Woman in love, đồng thời chỉ đích danh tặng cho tôi và Băng Cơ trong tiếng vỗ tay của nhiều người.
Ban nhạc chơi theo phong cách acoustic. Tiếng trống cajon nhè nhẹ chậm rãi, tiếng đàn guitar dìu dịu réo rắt, hợp cùng giọng hát trong trẻo cao vυ't của Tố Ny mới say đắm làm sao. Giai điệu ca khúc bất hủ này vốn dĩ đã quá đẹp rồi, được Tố Ny thổi hồn vào càng thêm phiêu.
Life is a moment in space
When the dream is gone
Its a lonelier place
I kiss the morning goodbye
But down inside you know
We never know why
The road is narrow and long
When eyes meet eyes
And the feeling is strong
I turn away from the wall
I stumble and fall
But I give you it all...
Khi đứng trên sân khấu, lại là một Tố Ny mà chúng tôi chưa được biết, dạn dĩ, đặt trọn cảm xúc vào âm nhạc, không còn biết đến thực tại xung quanh. Cô nàng ngồi trên ghế, mái đầu hơi nghiêng khiến cho làn tóc mây rũ xuống, những âm thanh thánh thót từ miệng truyền vào micro...
Phong cách trình diễn nhẹ nhàng, không có gì quằn quại quá lố, mà rất tự nhiên. Cảm giác cứ như Tố Ny đang ngồi ở nhà một mình, tự nghêu ngao hát cho bản thân nghe vậy. Tôi thầm đoán, có thể những lúc buồn, Tố Ny thường hay hát một mình như thế này.
Đây không phải là hát, tựa như có cô gái nào đó thỏ thẻ tâm sự vào tai tôi...
Ánh mắt Băng Cơ long lanh, bóp nhẹ tay tôi, có hơi run rẩy vì xúc động.
Bài hát kết thúc nhanh quá!
Khi những người kia hát, tôi thấy sao mà quá lâu, nhưng tới khi Tố Ny cất giọng thì thời gian lại trôi qua thật mau. Giống như vừa mới chớp mắt một cái, mọi thứ đã chấm dứt.
Trong tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người, một thằng chạy nhanh lên đặt cả bó hồng tươi thắm rực rỡ vào tay Tố Ny, còn nói gì đó với cô nàng.
Tố Ny cười tươi đón lấy bó hoa, gật đầu cảm ơn mà không biết rằng người vừa tặng hoa cho cô nàng chính là thằng Phi, người yêu cũ của Băng Cơ.
Tôi chắc chắn thằng Phi đã thấy bọn tôi, và nó cố tình làm như thế. Không biết nó định trêu tức Băng Cơ, hay thật lòng muốn tán tỉnh Tố Ny?!
// Link cho những ai muốn nghe bài hát này. https://mp3.zing.vn/bai-hat/Woman-In-Love-Yao-Si-Ting/ZW607ZCC.html