Mưa... Hay Nước Mắt!

Chương 20

Theo chỉ dẫn của Tố Ny, lát sau tôi đã chạy tới một quán ăn lớn. Quán này chuyên các món thịt dê khá có tiếng, luôn luôn trong tình trạng đông khách.

Từ xa, thấy tôi gạt chống xe, Tố Ny liền đưa tay vẫy vẫy. Tôi hơi gật đầu chào mọi người, sau đó ý thức chọn một chỗ ngồi gần đối diện hơi xéo xéo với Tố Ny.

Tố Ny giới thiệu tôi với bạn bè cô nàng, gã đầu trọc tên là Hùng rót bia mời tôi:

- Nâng ly làm quen, nhân tiện chào bạn cái đi Mạnh!

- Trăm phần trăm.

Tôi cười cười nói, nốc cạn ly bia. Lâu rồi, từ lúc quen Băng Cơ thì tôi ít nhậu, cũng do cô nàng không thích đàn ông nhậu nhẹt bê tha, với lại sợ tôi bệnh về sau. Ai nói tôi sợ bạn gái cũng được, nhưng tôi thấy những lời khuyên nhủ của Băng Cơ rất có lý, lớn rồi cần phải biết nghĩ cho tương lai nên dạo này tôi rất hạn chế. Chỉ có điều, uống vào một ly bia mà tôi có cảm giác sảng khoái hẳn ra, vô cùng hứng khởi, giống như nghiện trở lại vậy, càng thấy thèm hơn.

Thằng Hùng hỏi:

- Tụi hồi nãy là ai vậy, thù oán gì với mày?

Tôi tự rót thêm bia, miệng đáp:

- Tụi nó được người khác thuê gây chuyện với tao thôi, chủ mưu là thằng kia tên Minh, theo bạn gái tao lâu rồi mà không được nên ôm hận!

- Cũng phải. Băng Cơ xinh vậy mà, tụi con trai đâm chém nhau giành giật cũng đúng thôi! - Tố Ny bật cười.

- Chuyện này coi vậy chứ không ổn đâu, mày sẽ còn bị phiền toái dài dài đó! - Một thằng khác tên Hoàng tặc lưỡi.

Cô gái xinh thứ nhì trong nhóm chỉ sau Tố Ny, gương mặt khá baby có vẻ lém lỉnh ngó tôi:

- Mà Linh hơi thắc mắc, Mạnh làm thế nào tán được Băng Cơ hay vậy?

- Ý Linh chê tôi cùi bắp hả? - Tôi chột dạ.

- Ha ha, chính xác là vậy mà. - Tố Ny sặc cười.

Cả đám cười ha hả, tôi cũng chả biết phản ứng thế nào đành bấm bụng cười trừ. Bọn này dìm hàng tôi quá thể.

Thằng Hùng cụng ly tôi, oang oang cái miệng:

- Tụi nó chọc mày thôi, đừng để bụng! Tao thấy hai người xứng đôi lắm, y chang tao và Tố Ny!

- Ồ, hóa ra hai người đúng là một cặp. - Tôi cầm ly bia lên, gật gù.

Tố Ny hơi bĩu môi, thúc cùi chỏ vào bụng làm thằng Hùng kêu ui da liên tục:

- Vẫn đang trong quá trình theo đuổi, chưa đồng ý đâu mà tự nhận!

- Hề hề, Tố Ny cứ làm khó tao hoài! Sau này mày qua nhà thường xuyên gặp gỡ, có gì nói vô giùm tao một tiếng nhen Mạnh! - Thằng Hùng xoa xoa cái đầu trọc, nháy nhó với tôi.

Tôi cười:

- Yên tâm đi! Tao sẽ nói vô tai Tố Ny mỗi ngày cái tên của mày.

- Tốt, vậy mới là bạn thân! - Thằng Hùng lại hào hứng cụng ly mời.

- Xời, mới nghe hứa hẹn đã phong chức lên bạn thân ngay. Cẩn thận đấy, kêu Mạnh qua gặp tôi mỗi ngày có khi tôi yêu Mạnh luôn, lúc đó đừng hối hận! - Tố Ny cười khanh khách. Tửu lượng Tố Ny hơi kém, uống được một hai chai bia đã đỏ ửng mặt mày.

Thằng Hùng nhướng mắt:

- Tao có mắt nhìn người lắm, mày đâu xấu vậy phải không Mạnh?

- Đương nhiên. Tố Ny xấu hơn Băng Cơ mà, mày khỏi lo vớ vẩn! - Tôi vỗ vai nó.

- Chuyện này thì tao không đồng ý, Tố Ny của tao là số một! - Thằng Hùng cười khà, lại dốc sạch ly bia.

Đám bạn của Tố Ny rất hòa đồng. Nói thật, ngồi với bọn họ, tôi cảm tưởng như mình đang sống lại khoảng thời gian huy hoàng nhưng vất vưởng trước đây. Chén tạc chén thù một hồi mà đã hết mấy két bia, cả đám đều hơi say chuếnh choáng.

Tố Ny lấy gói Esse từ trong xắc tay ra, định châm một điếu thì thằng Hùng ngăn lại:

- Lần trước nói không hút nữa rồi mà?

- Đang buồn, đừng cản tôi! - Tố Ny gạt tay thằng Hùng ra, thản nhiên bật quẹt châm lửa.

Không khí trầm lắng xuống, vài người nhìn Tố Ny bằng ánh mắt ái ngại. Tôi hiểu bọn họ muốn ngăn Tố Ny lại nhưng chẳng có cách nào làm được. Thằng Hùng có vẻ chán nản, cũng móc ra gói ba số, đưa tôi một điếu:

- Làm một điếu đi!

Tôi ngậm điếu thuốc trên môi, đón mồi lửa từ tay thằng Hùng. Trong làn khói mờ lãng đãng, Tố Ny lặng lẽ dõi mắt ra ngoài đường nhìn mông lung không có điểm đích.

Thằng Hùng hơi chồm tới, khều tay tôi ra hiệu tôi ghé tai lại gần, thì thầm:

- Tố Ny đang buồn chuyện gia đình, tao khuyên nhiều rồi mà vẫn để ngoài tai. Sau này, mày xem được thì nhờ Băng Cơ ở chung nhà lựa lời nói giúp nhen!

- Ừ, chuyện nhỏ mà! - Tôi gật đầu.

Không còn nhậu nhẹt cụng ly côm cốp nữa, những người ngồi gần nhau đều nói chuyện riêng, thỉnh thoảng phá lên cười vui vẻ. Thằng Hùng cũng bắt chuyện với tôi, chủ yếu là nói lung tung đủ chuyện trên trời dưới đất, chẳng có chủ đề gì.

Tố Ny vẫn lặng lẽ đuổi theo dòng suy tư riêng, điếu thuốc cháy dở dang kẹp giữa hai ngón tay nhỏ nhắn nhìn rất không hợp.

Ngồi thêm một lúc, cả bọn ra về. Như lời thằng Hùng thì sáng mai tụi nó về Sài Gòn sớm, cả đám nhìn quậy vậy nhưng đều có học thức, vẫn đang theo học ở nhiều trường khác nhau.

Hùng vẫn chở Tố Ny im thin thít ngồi phía sau, tôi kè theo tới ngã rẽ thì nói:

- Về trước nhen, bữa nào gặp lại!

- Ừ. Nhớ việc tao nhờ đó! - Thằng Hùng nhắc.

- Ok.

Bỗng dưng có thêm những người bạn mới, có vẻ đều là người tốt chơi được, tâm trạng tôi khá vui vẻ. Xem ra, Tố Ny không hẳn đem đến rắc rối như tôi lo ngại, nhất là khi nãy đám bạn của cô nàng còn giúp tôi thoát nạn, nghĩ lại vẫn còn hú vía.

o0o

Uống khá nhiều nên tôi ngủ vùi đến tận trưa hôm sau mới thức dậy, nhận được tin nhắn của Băng Cơ gọi tôi qua nhà, không biết có chuyện gì.

Tôi tranh thủ tắm táp, súc miệng xong xuôi rồi chạy sang nhà Băng Cơ ngay. Một giờ trưa nhưng trời chuyển mưa âm u nên khá mát mẻ dễ chịu, lúc tôi đến không ngờ lại chứng kiến được một cảnh tượng thú vị.

Tố Ny mặc chiếc váy dài, ngồi bó gối trên một chiếc ghế đan bằng mây màu trắng tinh. Cằm cô nàng khẽ đặt lên đầu gối, đầu hơi nghiêng sang một bên khiến cho mái tóc đen che đi nửa mặt, ánh mắt buồn rười rượi ngó ra vườn.

Băng Cơ ngồi trên sô pha, một tay chống bên má, tay kia hí hoáy cọ cọ quẹt quẹt cây bút trên nền giấy trắng. Đôi mắt đẹp chốc chốc lại nhìn Tố Ny như cố nắm bắt cái thần của nhân vật.

Cảnh tượng này rất mỹ lệ, khiến tôi không tự chủ được phải nín thở khi bước vào, cũng không dám lên tiếng như sợ phá tan cái không gian mị hoặc này. Tôi thấy như mình đang lạc vào vườn thượng uyển, trước mặt là hai nàng tiên nữ đẹp tuyệt trần thánh khiết.

- Ngủ dữ hén! - Băng Cơ thoáng dừng tay, nở nụ cười rạng ngời dành cho tôi.

- Đêm qua uống nhiều quá mà, lâu lâu sổ l*иg được một bữa nên tranh thủ ghê lắm! - Tố Ny vẫn nhìn ra sân, giữ nguyên vị trí nhưng miệng lại cà khịa.

Băng Cơ nhíu đôi mày duyên dáng:

- Hết chối nhen, có nhân chứng đầy đủ rồi đó!

Tôi cười giả lả:

- Bậy bạ! Tối qua tôi uống có...

- Mấy két. - Tố Ny chen ngang.

- Hừ, lo làm mẫu đi, nói vớ vẩn hoài! - Tôi hừ mũi.

Băng Cơ cười độ lượng:

- Nói chứ lâu lâu cũng cho Mạnh thả giàn một bữa, đừng thường xuyên là được rồi!

- He he, thấy Băng Cơ của tôi chưa? - Tôi đắc chí.

Tố Ny hơi so vai, không nói gì. Băng Cơ hỏi:

- Mạnh ăn trưa chưa?

- Chưa, đang đói sắp chết đây! Nhà còn gì ăn không?

- Hôm nay mẹ không có nhà nên tôi hơi lười, có chảo cá rô kho khô thôi à, Mạnh ăn được không?

- Gì cũng ăn. Băng Cơ cứ vẽ cho Tố Ny đi, tôi tự ăn được rồi.

Thấy Băng Cơ định đứng lên, tôi ngăn lại, sau đó mò xuống bếp làm một tượng cơm, vác luôn cái chảo lên nhà trên. Tôi ngồi cạnh Băng Cơ, miệng nhai nhóp nhép, mắt thì say sưa nhìn ngắm cô nàng tác nghiệp.

Tố Nỳ làu bàu:

- Chỗ người ta đang nên thơ vậy, phá hỏng hết trơn!

- Kệ Mạnh đi Tố Ny, ngồi dưới bếp ăn một mình buồn lắm! - Băng Cơ nháy mắt với tôi.

Tôi giơ tay giá Tố Ny vì biết chắc cô nàng không thể nhìn thấy, ai dè...

- Tôi thấy chứ không phải không thấy đâu nhen, làm trò hả? - Tố Ny cao giọng.

Tôi quên là cửa nhìn ra vườn lắp kiếng, trông vào có thể thấy ngược ra phía sau, rụt tay lại, cắm cúi ăn tiếp. Món cá rô đồng kho khô cay tê tái đầu lưỡi, ngọt ngọt mặn mặn mà ăn với cơm thì thôi khỏi nói.

Băng Cơ thấy bộ dạng của tôi thì bật cười khúc khích, rồi tiếp tục tập trung cọ vẽ. Khả năng múa cọ của Băng Cơ quả thật là siêu phàm, những nét bút vốn dĩ ban đầu nhìn chẳng liên quan gì đến nhau, qua một lúc liền có sự liên kết chặt chẽ. Khuôn mặt khả ái hoản hảo của Tố Ny dần dần hiện lên trên mảnh giấy trắng, từng nét từng nét như được chụp ra bằng máy ảnh vậy.

Tôi nhìn say mê, nhiều lúc quên cả nhai. Tôi từng nói qua chưa nhỉ, mỗi khi Băng Cơ tập trung vào vẽ thì ở cô nàng toát lên thần thái rất thu hút, đã vậy mùi hương thoang thoảng dễ chịu từ cơ thể cô nàng nhè nhẹ lan sang càng làm tôi thêm mê mẩn, miệng nhai ngấu nghiến những mẩu cá trèo trẹo mà giống như đang nhai thịt Băng Cơ.

Kỳ lạ là cô nàng thi thoảng lại ngó tôi, mặt lộ nét ngại ngần. Tôi khó hiểu hỏi:

- Sao vậy?

- Mạnh nhìn chằm chằm như vậy, tôi vẽ không được.. - Băng Cơ phụng phịu.

- Có gì mà không được, Băng Cơ đừng để ý đến tôi! - Tôi ngạc nhiên.

- Không quen mà! Nào giờ tôi vẽ có ai nhìn ngó như vậy đâu.

- Vậy chứ muốn sao mới chịu?

- Mạnh nhìn chỗ khác đi hén!

- Nhìn đâu giờ, không lẽ nhìn thằn lằn trên trần nhà?

- Tố Ny kìa. Người đẹp đó, nhìn đi, cho phép Mạnh nhìn tha hồ luôn! - Băng Cơ tinh nghịch hấp háy mắt.

- Cũng được, mà bữa này nhìn Tố Ny thiếu thiếu sao đó. - Tôi buột miệng.

Tố Ny xoay mặt lại:

- Thiếu gì?

- Thuốc lá. - Tôi nói tỉnh bơ.

- Ừ hén, để tôi đi lấy!

Nói đùa ai dè cô nàng hí hửng chạy đi lấy thuốc thật, châm lửa ngậm luôn trên môi. Băng Cơ huých cùi tay vào ngực tôi:

- Mạnh toàn xúi bậy!

- Giỡn mà, ai biết khùng dữ vậy! - Tôi lầm bầm.

Thế là bức họa chân dung của Tố Ny có thêm một điếu thuốc xuất hiện, kể ra thì đúng là nhờ công lao đâm thọc của tôi. Nhưng nhờ vậy mà tôi thấy bức vẽ này rất đẹp, rất có thần. Khuôn mặt, thần thái Tố Ny mỗi khi ngậm thuốc luôn khác hẳn lúc thường, rất khó để diễn tả. Ánh mắt buồn man mác như dằn vặt, như oán trách, như không luyến tiếc chút gì ở cuộc sống vội vã này. Không biết đây chỉ là cảm nhận của riêng tôi, những người khác khi xem bức tranh này liệu có thấy giống như tôi chăng?!

Trời mưa.

Tôi cùng Băng Cơ ngồi trên sô pha. Tố Ny ở phía đối diện, thích thú ôm bức tranh vừa hoàn thành ngắm nghía mãi không rời, thỉnh thoảng lại suýt xoa:

- Băng Cơ vẽ đẹp ghê!

- Nhờ người mẫu đẹp nên mới được vậy á! - Băng Cơ mỉm cười.

- Cũng có thể, chứ đâu như bức tranh treo đằng kia, xấu hoắc! - Tố Ny nói, mắt vẫn dán vào tranh.

Bị chọc quê, tôi hơi trề môi dài cả tấc, chả thèm thanh minh gì cho mệt, chỉ quay sang Băng Cơ:

- Băng Cơ gọi tôi sang có chuyện cần nói mà?

- Ừ hén, quên mất tiêu. Đêm qua, tôi điện thoại cho anh Minh rồi. - Băng Cơ dịu giọng thông báo.

- Nó nói sao?

- Anh Minh nói ảnh không liên quan, không biết gì hết, thề thốt rằng ảnh không phải người như vậy. Sau đó hẹn tôi đi chơi! - Băng Cơ cười cười.

Tôi lừ mắt:

- Băng Cơ không tin lời nó đó chứ?

- Tất nhiên là không rồi, chỉ tin Mạnh thôi!

Lâu lâu cô nàng lại cho tôi nghe vài lời đường mật, ngọt tới tận trong tim, sao mà chịu nổi đây.

Tố Ny vụt đứng dậy, cầm theo bức tranh đi lên lầu:

- Hai người làm tôi nổi da gà đầy người rồi. Về phòng đây, thoải mái tâm sự đi!

- Cũng hiểu chuyện đó! - Tôi gục gặt, quay qua Băng Cơ cười dê.

Biết tôi đang nghĩ gì, Băng Cơ ngăn chặn từ ngay trong trứng nước, điểm nhẹ ngón tay lên trán tôi:

- Cấm quờ quạng lung tung, tôi giận đấy!

- Rõ khổ! Chắc tôi phải thuê nhà khác cho Băng Cơ thôi, ở chung bất tiện quá! - Tôi than thở.

- Hi hi, muộn rồi, giờ tôi lại thích ở đây, chẳng muốn dời đi đâu nữa hết!

- Nghi ngờ quá nhen, đừng nói mê Tố Ny rồi đó? Ngủ chung giường cả đêm, hai người có làm gì không hả?

- Giỏi nói bậy bạ, khùng quá!

- Phải đề phòng chứ! Mất người yêu đã đau khổ rồi, mà kẻ cướp đi người yêu lại là con gái chắc tôi đập đầu chết luôn quá! - Tôi giơ hai tay lên trời.

Được một hồi, Tố Ny đi xuống. Cô nàng thay đồ rồi, coi bộ chuẩn bị đi ra ngoài, nói với Băng Cơ:

- Cho tôi mượn xe chút nhen!

Băng Cơ tò mò:

- Trời đang mưa to mà, Tố Ny đi đâu vậy?

- Đi đây một chút sẽ về ngay thôi. - Tố Ny đáp nhanh, đôi mắt hơi đỏ, không biết có phải do tôi nhạy cảm để ý quá không nữa.

- Chìa khóa tôi treo phía sau tủ lạnh, áo mưa trong cốp xe luôn đó! - Băng Cơ đáp.

- Cảm ơn!

Lúc sau, Tố Ny chạy vù ra khỏi cổng, chẳng hề mặc áo mưa. Tôi và Băng Cơ ngơ ngác nhìn theo, xong lại nhìn nhau.

- Kì vậy ta! - Tôi trợn mắt.

- Chắc đang có chuyện không vui, để chút về tôi an ủi Tố Ny!

- Ừ, vậy giờ an ủi tôi trước đi!

- Mạnh có buồn gì đâu mà đòi an ủi?

- Buồn sao không, nhìn ngoài mặt vui vẻ vậy thôi chứ trong lòng buồn lắm à!

- Buồn gì?

- Buồn tình!

Đột nhiên có sấm chớp, sét rạch ngang bầu trời sáng rực ngoằn ngoèo, kèm theo tiếng đì đùng khiến Băng Cơ giật mình kêu "á" khe khẽ. Tôi tận dụng thời cơ ôm gọn Băng Cơ trong vòng tay, hôn tới tấp lên mắt mũi miệng cô nàng.

- Cứ có cơ hội là làm bậy..

Băng Cơ mới càu nhàu được vài tiếng, môi tôi đã lấp đầy chẳng thể kêu la gì nữa, chấp chới, xô nhẹ, rồi thì ưng thuận đáp trả nồng nàn...

Thật lâu tôi mới ngưng lại, bàn tay dịu dàng vân vê bờ mắt Băng Cơ:

- Sao anh cứ thích hôn em hoài nhỉ, lạ thật!

- Ai cho làm anh mà xưng.. - Băng Cơ yếu ớt phản đối.

- Trước sau gì mình cũng lấy nhau mà, cho ứng trước cách xưng hô cũng không được hả?

- Không. Ai bảo nhỏ tuổi hơn ráng chịu, lý ra phải gọi là chị mới đúng!

- Ờ, chị gì mà cứ thích bị thằng em đè ra hôn, he he..

- Mệt, không nói nữa!

Bỗng có điện thoại, là mẹ gọi cho tôi.

- Con nghe nè! - Tôi bật máy.

- Con sắp về chưa? Chiều mẹ nấu phở mà quên mua rau rồi, ghé chợ mua giùm nhé!

- Dạ, cần gấp không mẹ?

- Tạnh mưa cũng được, mà ba mày đang than đói bụng..

- Vậy thôi, để con mua về liền cho!

- Ừ, trời mưa chạy cẩn thận, nhớ mặc áo mưa nghe chưa?

- Dạ, biết rồi mà!

Băng Cơ nhìn tôi, gương mặt hơi xịu xuống:

- Mạnh về hả?

- Ừ, mua đồ cho mẹ, xong anh chạy qua chơi với em tiếp hén! - Tôi cười nham nhở.

- Không thèm, đi cho khuất mắt tôi! - Cô nàng phẩy tay.

- Chờ đó!

Tôi hôn nhẹ vào trán Băng Cơ, mặc áo mưa chạy đi. Từ khi quen Băng Cơ thì trong xe tôi lúc nào cũng có áo mưa đầy đủ, đây là Băng Cơ mua cho vì biết tính tôi chẳng khi nào chịu mặc áo mưa.

Mưa khá to, không có dấu hiệu ngớt hạt. Tôi ghé qua chợ mua rau, đang trên đường về nhà chợt nhìn thấy một đám đông bu phía trước, như có tai nạn giao thông thì phải.

Tôi chạy ngang, bản tính hiếu kỳ nên khi lướt qua cũng khẽ liếc mắt nhìn sơ xem thế nào. Trời mưa vậy mà vẫn có hàng chục người bu chung quanh kháo chuyện, qua khe hở giữa đám người, tôi vô tình bắt gặp chiếc xe tay ga đỏ rực khá quen thuộc. Tôi giật bắn người, vừa chạy qua một khúc liền hấp tấp tấp quay xe lại, cốt để nhìn kỹ hơn.

Tôi nghe hơi thở mình trở nên dồn dập nặng nhọc khi nhìn thấy biển số xe của Băng Cơ. Đúng là chiếc xe của Băng Cơ mà Tố Ny lấy đi khi nãy, đang lăn kềnh giữa đường mặt đường sũng nước.

- Tránh ra, tránh ra! Tôi là người nhà đây.

Tôi dừng xe, chạy thật nhanh đến, chen vào giữa đám đông đang xôn xao bàn tán. Tố Ny ngồi đó, hai mắt ngơ ngác mở to, cả người ướt nhem, mái tóc bết sát vào gương mặt xanh xao, cánh tay trái rướm máu.

Tôi sững sờ hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Tôi... - Tố Ny vẫn còn thất thần, bỏ lửng câu nói rồi khóc òa.

Tôi đỡ cô nàng đứng dậy, đưa vào hiên nhà gần đó trú mưa, miệng an ủi:

- Bình tĩnh đi, không sao rồi! Đứng đây chờ tôi nhen!

Để cô nàng đứng đó, tôi tất tã chạy ra dựng xe của Băng Cơ lên, hì hục đẩy vào. Người dân đã tản đi gần hết, một bà thím kéo nhẹ áo tôi nói:

- Con bé tự ngã, không có ai tông hết. Lúc nãy tôi tận mắt chứng kiến từ đầu, hình như tinh thần nó không được ổn định!

- Dạ, con biết rồi!

Tôi gật nhanh, hối hả lấy khăn giấy trong cốp xe Băng Cơ đưa cho Tố Ny. Cánh tay trái của cô nàng bị trầy một đường khá sâu, máu vẫn rỉ ra, chắc là rát lắm.

- Tố Ny lau đi! - Tôi nói.

Đón khăn giấy từ tôi, Tố Ny chùi nhè nhẹ chỗ vết thương, mặt nhăn lại vì đau nhìn mà tội, rồi bỗng dưng cô nàng ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc to.

May mà chủ nhà đang đi vắng, nếu không chắc đã chạy ra đuổi bọn tôi đi vì ồn ào. Tôi ngồi xuống, khẽ khàng hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Nói đi, khóc hoài sao tôi biết thế nào mà an ủi!

Tố Ny lắc lắc mái tóc rối, tiếng khóc sao mà thê lương não ruột. Phải đau buồn đến mức nào để khóc thảm thiết như vậy, tôi chẳng rõ nữa.

Tôi im ru, có biết gì đâu mà an ủi khuyên nhủ. Tranh thủ nhắn tin báo cho Băng Cơ biết, đồng thời cũng dặn đừng lo lắng, chút nữa tôi sẽ đưa Tố Ny về khi cô nàng ổn hơn.

Tố Ny khóc rất lâu, rất dai dẳng, giống như có bao nhiêu khổ sở chịu đựng bấy lâu đều trút hết ra bên ngoài, rót vào những giọt nước mắt tức tưởi. Đôi vai thon thon run lên từng chập. Tôi chợt nhận ra, Tố Ny yếu đuối hơn Băng Cơ nhiều lắm, một cô gái có phần nhu nhược chỉ biết chịu đựng kiềm nén, khác xa với hình ảnh xù xì lúc đầu tôi gặp.

- Ngày mai, ba tôi sẽ lấy vợ khác...

Thanh âm uất nghẹn trong cổ họng của Tố Ny run rẩy thoát ra, bị những cơn gió mạnh thổi xuyên vào tai tôi.

Tôi hơi gãi gãi trán, chả biết mình nên nói gì vào lúc này, hồi lâu chỉ nói nhỏ:

- Tố Ny vẫn còn mẹ mà..

- Mẹ tôi mới lấy chồng cách đây ba ngày..

Tôi ngẩn người. Một gia đình kỳ lạ!

- Dù sao, hai người coi như đều tìm được hạnh phúc của riêng mình, Tố Ny đâu cần quá đau buồn như vậy! - Tôi cố tìm cách khuyên nhủ.

Tố Ny ngước mặt lên, đôi mắt nhòa lệ mơ hồ nhìn tôi trách cứ:

- Nói thì hay lắm! Mạnh có ở vào vị trí của tôi đâu mà hiểu được? Mới cách đây vài tháng, tôi còn có một gia đình hạnh phúc, giờ thì khác gì đứa trẻ mồ côi chứ..

Tôi thừ người ấp úng:

- Tố Ny vẫn còn có bạn bè mà..

- Ai là bạn của tôi?

- Thì tụi thằng Hùng đó, rồi tôi và Băng Cơ nữa nè, đều quan tâm Tố Ny mà!

- Tôi cần người tôi yêu thương quan tâm mình thôi..

- Tố Ny yêu thương ai?

- Ba, mẹ...

- Còn ai nữa không? Đâu thể ít vậy được!

Tố Ny thẫn thờ nhìn vào màn mưa, thốt khẽ:

- Còn một người nữa, đã lâu lắm không gặp lại...