Mưa... Hay Nước Mắt!

Chương 11

Thấy không khí có vẻ không ổn, bác gái giải vây cho tôi, cười nói:

- Kinh doanh làm ăn cũng tốt! Thời bây giờ, học cao còn thất nghiệp đầy ra mà, đâu phải cứ có bằng cấp là bảo đảm tương lai.

Được "mẹ vợ tương lai" thương tình ném cho cái phao, tôi mừng rỡ chụp ngay, gật đầu lia lịa:

- Dạ, cháu cũng thấy vậy.

Từ thời điểm ấy cho đến cuối buổi, Băng Cơ không nói gì, lẳng lặng ngồi đó. Chỉ có mẹ cô nàng trò chuyện cùng tôi và Tình tang.

Ăn xong, biết ở lại cũng chẳng hay ho gì, tôi chào ra về nhưng Băng Cơ vờ như không nghe, cứ cắm cúi dọn dọn dẹp dẹp.

Tình tang kéo áo tôi:

- Về thôi mày! Ở lại một hồi núi lửa phun trào thì toi đời, có gì xin lỗi sau đi!

- Ừ.

Tôi tiu nghỉu dắt xe ra, mang theo tâm sự nặng trĩu.

Ngồi phía sau, Tình tang gắt khẽ:

- Tự dưng mày đi nói dối Băng Cơ cái chuyện vớ vẩn đó làm gì cho khổ vậy? Con gái mà mất lòng tin rồi thì khó lấy lại lắm!

Tôi thở ra:

- Tao có cố ý đâu! Lúc đầu định nói vậy cho oai chút, gây ấn tượng với người đẹp. Hầy, lần này mệt rồi, Băng Cơ rất ghét ai nói dối, đã cảnh báo tao mấy lần!

Tình tang tặc lưỡi:

- Ráng đi! Về lên mạng nói chuyện, xin lỗi thành khẩn vào! Băng Cơ có tình cảm với mày, chắc cũng dễ bỏ qua, không đến nỗi đâu!

- Hên xui! Con gái mưa nắng thất thường, còn cô nàng này thì thuộc diện hạn hán với bão bùng thay đổi nhanh chóng mặt. Tao chả biết đâu mà lần nữa!

- Ha ha, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Mày cũng nổi khùng lên đi, biết đâu trị được! - Tình tang cười giòn.

Tôi giật cùi chỏ ra sau:

- Đừng có xúi điên! Còn chưa tán được, nổi khùng thì tao lên rừng ở với khỉ chắc luôn.

- Thì tao nhắc vậy đó! Từ hồi quen Băng Cơ, tao thấy mày mất bản sắc nam nhi nhiều rồi à! - Nó chép miệng, tiếc nuối cho thời oanh liệt của tôi nay còn đâu.

- Cũng biết vậy nhưng chịu thôi! Tao đang nằm kèo dưới, chưa đến thời cơ để ngoi lên!

Tôi lắc đầu. Buổi trưa nắng gắt, con đường đầy bụi như xa hơn, chạy mãi không thấy tới.

o0o

Về nhà nằm nghỉ đến 4h chiều, tôi bật máy lên, nhắn tin cho Băng Cơ. Một tin nhắn không dài, không quỵ lụy nhưng cũng đủ chứng tỏ thiện chí.

Tôi: Xin lỗi! Tôi biết mình sai khi nói dối Băng Cơ như vậy, nhưng thực sự tôi không cố ý! Đừng giận tôi nữa được không?

Chờ một hồi chẳng thấy trả lời, tôi lại gửi thêm một dòng.

Tôi: Tôi hứa sẽ không để chuyện như vậy xảy ra thêm bất kỳ lần nào nữa, thật đấy!

Dường như Băng Cơ đang chờ đợi câu nói này của tôi, cô nàng hồi đáp ngay.

Băng Cơ: Bạn hứa chắc chứ?

Tôi: Chắc chắn, sẽ không bao giờ tôi nói dối điều gì nữa hết!

Băng Cơ: Nếu có thì sao?

Tôi: ...!

Tôi: Nếu tôi còn nói dối thì Băng Cơ đừng nhìn mặt tôi nữa. Tôi chấp nhận!

Khi nói ra câu này, tôi không biết là mình đang phạm một sai lầm lớn, và sau này phải khổ sở biết bao nhiêu vì nó.

Băng Cơ: Ừm, tôi sẽ nhớ lời hứa của bạn!

Tôi: Vậy là huề rồi nhé, không giận nữa đó!

Băng Cơ: Tôi giống người giận dai lắm sao?

Tôi: Hì hì, chưa biết được. Từ từ xác định rõ thì tôi sẽ nói cho Băng Cơ hay!

Băng Cơ: Hứ...

Tôi: Tôi hỏi câu này được không?

Băng Cơ: Tôi thích thẳng thắn, nên sau này có chuyện gì thì bạn cứ nói ra, không phải rào trước đón sau!

Tôi: Ok. Tôi thấy Băng Cơ hơi nhạy cảm với những lời nói dối, có thể hỏi lý do vì sao không?

Băng Cơ: Đâu ai thích người khác nói dối mình, bạn hỏi lạ quá đấy!

Tôi: Đúng là thế. Nhưng mà, tôi cứ thấy Băng Cơ nhạy cảm hơn những người khác, chắc phải có lý do nào đó!

Im lặng lúc lâu.

Băng Cơ: Từ nhỏ, tôi đã chứng kiến ba tôi dối mẹ nhiều lần, nên nhận ra những người hay nói dối thường không chung thủy.

Tôi: Tôi sẽ không như vậy đâu. Băng Cơ đừng lo!

Băng Cơ: Ai bảo tôi lo? Tôi chỉ không thích tiếp xúc với người dối trá thôi, chứ không phải có ý gì khác! Bạn đừng tưởng bở!

Tôi: Băng Cơ cứ nói vậy hoài, không sợ làm tôi buồn hay giận à?

Băng Cơ: Nhìn bạn không giống người hẹp hòi, chắc sẽ chẳng để bụng những lời này. Mà nói thật là bạn giận thì kệ bạn, có sao đâu!

Băng Cơ: "icon mặt cười".

Tôi: Nhìn vậy chứ tôi nhỏ nhen lắm đó, tại Băng Cơ chưa thấy tôi giận thôi, he he!

Băng Cơ: Ừm. Hy vọng tôi sẽ có dịp chứng kiến.

Đối đáp qua lại một hồi, thấy tình hình ổn thỏa êm xuôi, tôi đi vào chủ đề chính.

Tôi: Tối nay Băng Cơ có thời gian không?

Băng Cơ: Chi vậy?

Tôi: Biết còn hỏi. Tôi muốn mời Băng Cơ đi uống nước!

Băng Cơ: Ở nhà cũng có nước vậy, sao phải ra đường?

Tôi: @TruyenHD!

Băng Cơ: Tôi phải phụ mẹ dọn dẹp cho xong xuôi, với lại nhà mới nên mẹ tôi ở chưa quen, để mẹ ở nhà một mình ban đêm tôi không yên tâm!

Tôi: Ừ. Vậy để khi khác...

Băng Cơ: Nói nghe yểu xìu vậy?

Tôi: Bị từ chối thì phải chán, tâm trạng không được vui rồi!

Băng Cơ: Tôi từ chối hồi nào đâu?

Tôi: Vừa từ chối xong đã làm như không nhớ rồi.

Băng Cơ: Bạn không hiểu ý tôi rồi. Ở nhà cũng có nước, sao phải ra đường, chắc bạn không đủ thông minh để hiểu câu này.

Tôi nhíu mày suy nghĩ, ý Băng Cơ là sao nhỉ? À, hiểu ra rồi!

Tôi: Ý Băng Cơ là tôi có thể đến nhà bạn chơi?

Băng Cơ: Khổ ghê! Phải gợi ý thế mới hiểu đấy.

Tôi: He he, tại Băng Cơ không nói rõ, sao tôi hiểu được nè!

Băng Cơ: Không thích! Tôi thường hay như vậy, ai hiểu được thì hiểu.

Tôi: Vậy tối nay tôi qua nhé, đi một mình thôi được không?

Băng Cơ: Tùy bạn. À, chút nữa tôi làm món gà rán, bạn thích ăn không?

Tôi: Thích lắm! Tôi có phần hả?

Băng Cơ: Để xem, có dư tôi sẽ chừa, hi hi...!!

Tôi: "Icon mặt đau khổ".

Tôi: Không biết. Tôi sẽ nhịn đói chừa bụng, không có gì ăn tôi nằm vạ ở đó luôn, không về nữa!

Băng Cơ: Tốt thôi! Tôi cũng đang cần có người trông nhà hộ, nhà mới ở không quen, cứ thấy sờ sợ sao đó!

Tôi: ...!

Tôi: 7h tôi qua hén, có sớm quá không?

Băng Cơ: Ừm. Tôi làm việc đây, nói sau nhé!

Tôi: Tối gặp!

Tình yêu thật kỳ diệu. Nó khiến cho tâm trạng con người ta thay đổi liên tục từ vui sang buồn, buồn sang vui, nhanh còn hơn chong chóng. Trưa giờ cứ khó chịu trong lòng, nhưng làm hòa được với Băng Cơ, còn có cuộc hẹn tối nay khiến tôi nhìn đâu cũng thấy màu hồng. Ô kìa, đời bỗng dưng vui, là lá la!

Tôi đi ra đi vào, đứng lên ngồi xuống, chốc chốc lại ngó đồng hồ làm mẹ tôi khó hiểu, hỏi mấy lần có chuyện gì.

Tôi hớn hở:

- Mẹ muốn có con dâu không?

Mẹ tôi giật mình:

- Gì nữa ông trời con? Lại quen cô nào nữa đây?

Tôi ít khi trò chuyện với ba, nhưng rất hay tâm sự với mẹ. Nhất là chuyện tình cảm nam nữ, lâu lâu có hứng cũng mang ra kể đôi chút, vậy nên mẹ biết tôi quen khá nhiều. Bà không cấm, chỉ khuyên tôi không nên quá sa đà vào chuyện yêu đương nhăng nhít, lo học hành chuẩn bị cho tương lai trước đã.

Tôi cười:

- Nhỏ này được lắm mẹ ơi, vừa xinh vừa hiếu thảo, con nhà đàng hoàng!

- Nghe cũng được đó! Nếu thật lòng có tình cảm thì hôm nào con dẫn con bé về dùng cơm, sẵn tiện ba mẹ xem coi thế nào. - Mẹ gật đầu.

- Dạ.

Tôi chỉ nói trước cho mẹ biết mà chuẩn bị tâm lý thôi, chứ cái ngày đó chắc là còn xa xôi lắm. Băng Cơ ơi, khi nào em mới chịu làm người yêu của anh đây?

Trời còn chưa tối, tôi đã lo tắm táp, thay đồ chuẩn bị sẵn. Gần tới 7h, tôi chạy ngay đến nhà mới của Băng Cơ, vừa chạy xe vừa huýt sáo vang trời.

Đang bon bon trên đường, chợt có tiếng còi xe inh ỏi phía sau, tôi hơi bực bội nhưng vẫn chạy vào trong lề nhường đường, mắt nhìn vào kiếng chiếu hậu.

Một chiếc môtô đắt tiền kềnh càng vọt lên, cưỡi trên xe là hai thằng to con mặc áo thun cộc tay, lộ ra hình xăm khá ngầu đời.

Chiếc môtô kè sát vào gần xe tôi, đột ngột thằng ngồi sau co chân đạp mạnh về phía tôi.

Rầm!

Quá bất ngờ, tôi chẳng kịp phản ứng gì, chiếc xe lãnh trọn cú ra chân của thằng kia, loạng choạng rồi ngã văng vào phía trong lề đường.

May mà tôi đang chạy không nhanh lắm, nhưng tay cũng bị trầy một đường chảy máu rát vô cùng. Tôi lồm cồm đứng dậy, trong lúc hai thằng kia cũng ngừng xe, bước xuống.

Một thằng hất hàm:

- Chạy xe kiểu gì vậy mày? Muốn ăn đòn à?

Rõ ràng hai thằng này kiếm cớ gây sự với tôi, không phải tình cờ va chạm gì cả. Rất có thể tụi nó là người của thằng Minh gửi tới để trả thù, lời hù dọa hôm trước tôi vẫn nhớ như in.

Tôi chẳng buồn dựng xe lên, mà âm thầm thủ thế, nói lại:

- Tụi mày tự dưng đạp ngã xe tao, còn mặt dày vu oan giá họa, muốn gì đây?

- A, thằng này láo! Đánh chết mịa nó đi!

Bất chấp có khá đông người dân hiếu kỳ dừng xe bu lại xung quanh, hai thằng này nhào tới tôi, tay chân đánh túi bụi. Tuy vậy, cũng chẳng có ai lên tiếng can ngăn hay giúp đỡ tôi. Các bạn cũng biết đấy, dân ta đa số là vậy, xem cho thích mắt có chuyện bàn tán thôi. Hơn nữa, họ cũng sợ vạ lây, rước thêm phiền toái không đâu vào người.

Hai thằng này được cái to con, chắc có tập thể hình, nhưng cũng đánh kiểu quơ quào cậy sức thôi, chẳng có bài bản đòn thế gì. Tôi chỉ cần cố giữ khoảng cách, không để cho bọn nó ôm được, rồi lựa thế cho mỗi thằng vài cú đấm, lên thêm đòn gối thì bọn chúng đã té lăn quay, máu mũi máu mồm trào ra. Thế nhưng tôi cũng ăn một đạp vào ngay bẹ sườn, rất đau, cứ bước đi là lại nhói lên, phải hơi khom lưng không thể đứng thẳng được.

Nén đau, tôi thộp cổ một thằng xách ngược lên, gằn giọng:

- Thằng Minh sai tụi mày chơi tao đúng không?

Thằng này cũng thuộc dạng lì đòn, mũi ộc máu chứ nhất định không chịu khai, còn lớn tiếng hăm dọa:

- Tao chẳng biết Minh là thằng khỉ nào. Mày nhớ mặt tao, chưa xong đâu!

- Ừ, còn tụi mày thì nhớ kỹ nắm đấm của tao, lần sau có tới nhớ đi đông hơn!

Bốp! Bốp!

Tặng thêm cho nó vài đấm, tôi moi điện thoại trong túi nó ra, bật danh bạ xem. Bên trong lưu khá nhiều người tên Minh, tôi bèn xem cuộc gọi đến thấy có cuộc gọi cách đây chưa lâu từ cái tên "Minh dè", liền bấm gọi lại.

Chuông reo chưa được vài tiếng thì bên kia đã bắt máy, háo hức hỏi:

- Sao rồi?

Đúng là giọng của thằng Minh. Tôi thản nhiên nói:

- Xong, tụi nó nằm hết rồi.

Giọng thằng Minh vui vẻ:

- Tốt, lát về tao thanh toán nốt cho! Ủa, mà tụi nó là sao, mấy thằng cơ à?

- Tụi nó là hai thằng mày thuê đi đánh tao nè, nằm một đống rồi, có rảnh thì lại đưa về giùm! Quên nữa, lần sau nhớ kêu đông đông một chút, nhiêu đây tao đánh chưa đã tay!

Tôi nói một tràng, không để thằng Minh kịp phản ứng mà tắt máy luôn. Sau đó, tôi lên xe chạy đi ngay trước khi công an phường được người dân báo tin sẽ kéo đến, tránh phải xuống đồn làm biên bản tường trình này nọ rất phiền phức.

Tôi định về nhà thay đồ, mặc áo dài tay vào để che vết thương nhưng nhìn đồng hồ đã gần 7h30, quay tới quay lui thì không kịp. Tính tôi không thích kể lể này nọ, sợ Băng Cơ nhìn thấy vết thương sẽ hỏi han lung tung, rồi lo lắng không hay nữa.

Nghe tôi ấn chuông, Băng Cơ ra mở cửa ngay, gương mặt đáng yêu hơi không vui:

- Bạn là chuyên gia trễ hẹn!

Tôi cười giả lả:

- Có chút chuyện, không phải tôi cố ý đâu.

- Lần nào cũng có lý do, lẻo mép! Bạn vào nhà đi!

Băng Cơ nguýt một cái sắc lẹm, quay lưng đi vào trong.

Tôi chạy xe lên thềm, hơi tập tễnh theo vào, cố thẳng lưng làm như bình thường mà đau quá, chẳng biết có gãy cái xương sườn nào không nữa.

Buổi tối, ngôi nhà lên đèn sáng trưng nhìn khá sang trọng và lung linh. Không thấy bác gái đâu, chỉ có tôi và Băng Cơ ngồi trên bộ sô pha màu trắng đắt tiền đặt ở phòng khách.

- Bạn ăn gì chưa? Tôi hâm lại gà rán cho ăn nhé! - Băng Cơ nói.

Tôi gật đầu:

- Băng Cơ làm đi, sẵn tiện cho tôi nhờ toilet một chút!

- Ừm.

Băng Cơ đi trước, tôi theo sau, không dám đi ngang hàng sợ cô nàng phát hiện ra.

Ngôi nhà này có hai toilet, một dưới bếp và một trên lầu. Trong khi Băng Cơ ở bên ngoài chiên nóng mấy cái đùi gà lại thì tôi chui vào toilet lấy nước rửa ráy vết thương. Rát kinh khủng, không gì rát bằng tay chân bị trầy lác cả.

Vào đây, để ý tôi mới thấy áo quần có nhiều chỗ dính bùn đất dơ hầy, lại phải một phen tẩy tẩy rửa rửa. Kiểu này, lần sau ra khỏi nhà chắc nhét theo một bồ đồ trong cốp xe, phòng khi bị úp sọt còn có cái mà thay.

Khi tôi ra ngoài thì Băng Cơ đã dọn thức ăn lên phòng khách rồi. Thấy tôi đi lên, Băng Cơ ngồi nhìn chằm chằm làm tôi cứ phải thẳng lưng, hiên ngang bước đi dù cho bẹ sườn đau thấu trời xanh, thiếu điều chảy cả nước mắt.

- Bạn qua đây đi! - Đột nhiên Băng Cơ chỉ vào chỗ kế bên cô nàng nói.

- Hả? - Tôi vừa ngồi xuống đối diện, nghe vậy kinh ngạc hỏi lại.

- Bạn không qua thì thôi, tôi qua vậy!

Băng Cơ đứng lên, đi lại ngồi sát bên tôi. Bàn tay mềm mại của cô nàng cầm tay tôi hơi giơ lên, nhìn vết thương, mày nhíu lại:

- Bạn bị sao vậy? Té xe hả?

Chưa biết đáp thế nào thì Băng Cơ đã nói giùm, tôi vội cười gượng gật đầu:

- Ừm. Mơ màng vấp trúng ổ gà nên té, hì hì!

- Đau lắm không? Để tôi vệ sinh cho nhé!

Băng Cơ hỏi cho có thôi. Tôi còn chưa kịp nói gì thì cô nàng đã lấy hộp dụng cụ đặt dưới bàn lôi ra lỉnh kỉnh nào oxi già, băng cá nhân, tùm lum các thứ.

Thấy tôi hơi nhăn mặt khi bị chế oxi già lên chỗ trầy, Băng Cơ dịu giọng:

- Ráng chịu đau, phải rửa sạch vết thương mới không bị nhiễm trùng!

- Ừm.

Thể xác tôi đau, nhưng tâm hồn thì bay bổng tung tăng đâu tận trên mây. Được người đẹp chăm sóc thì đau cách mấy tôi cũng chịu được, có khi từ nay mỗi ngày phải kiếm tụi thằng Minh tập dượt vài cử, sau đó lại chạy đến tìm Băng Cơ.

Đang mơ màng hưởng thụ, Băng Cơ hỏi một câu làm tôi tụt hết cảm xúc:

- Mà bạn té xe thì việc gì phải giấu tôi?

Tôi ấp úng:

- Tôi... tôi không muốn Băng Cơ lo lắng!

Băng Cơ liếc tôi một cái, lại chăm chú chùi rửa băng bó:

- Tự tin quá! Sao tôi phải lo lắng cho bạn?

- He he, không phải đang chăm sóc cho tôi đó sao?

- Bạn còn nói lung tung thì tôi mặc kệ đó! - Băng Cơ hù dọa, mắt vẫn không nhìn tôi, cứ như vết trầy ở tay đẹp hơn cái mặt tôi cả trăm lần.

Tất nhiên là tôi im ru, không dám tếu táo nữa. Băng Cơ nhìn tay tôi, trong khi tôi lại nhìn mặt cô nàng, muốn hôn mấy cái thật.

Băng bó, dán băng cá nhân vuông vắn xong xuôi, Băng Cơ hỏi:

- Còn chỗ nào nữa không?

Tôi định nói là không, vì vị trí ngay bụng hơi nhạy cảm, nhưng nghĩ đen tối sao đó lại buột miệng:

- Còn.

- Chỗ nào?

- Ngay bụng nè, hơi kì!

- Không sao. Bạn là con trai, có phải thiếu nữ đâu mà ái ngại, kéo áo lên tôi xem!

Tôi có phần ngại ngùng kéo nhẹ áo thun lên, khoe bẹ sườn.

- Trời, bầm xanh luôn nè!

Băng Cơ suýt xoa, bàn tay ấn nhẹ vào chỗ bị bầm làm tôi chút nữa nhảy nhổm. Cô nàng cũng giật mình, bẽn lẽn nói:

- Xin lỗi, làm bạn đau hả? Tôi muốn thử xem có bị gãy xương hay gì không.

Mắt tôi long lanh vì đau, vậy chứ cũng ráng cười hào hùng:

- Không đau, tôi nhột thôi!

Chắc biết tôi nói xạo hay sao mà Băng Cơ cười khúc khích, lấy chai dầu xanh thoa lên, rồi tay nhẹ nhàng xoa bóp.

- Để tôi làm tan chỗ máu bầm cho!

Tôi nhắm mắt hưởng thụ cơn đau dìu dịu tê tái cõi lòng, quả tim trong l*иg ngực cứ nhảy l*иg lên vì kích động. Hi vọng Băng Cơ không nghe được, vì chỗ cô nàng đang xoa bóp khá gần vị trí tim tôi.

- Hai đứa làm gì vậy?

Mẹ Băng Cơ từ trên lầu đi xuống, thấy Băng Cơ đang "sờ soạng, sàm sỡ" trên người tôi thì đứng sững lại, ngỡ ngàng lên tiếng.

Tôi giật mình lật đật kéo áo xuống. Băng Cơ cũng rụt tay lại nhanh không kém. Cô nàng ấp a ấp úng, gương mặt đỏ bừng lên:

- Mạnh bị té xe trầy trụa nên con đang băng bó giùm thôi.

Bác gái nghe vậy, lại nhìn thấy cánh tay dán băng cá nhân trắng xóa được tôi cố tình khoe ra, vẻ nghi ngờ liền tan đi, quan tâm hỏi:

- Vậy hả? Chạy xe sao không cẩn thận gì hết vậy cháu?

- Dạ, cháu lỡ chạy trúng ổ gà thôi, lần sau sẽ chú ý hơn! - Tôi lễ độ đứng dậy chào hỏi.

- Cháu ngồi xuống cho Băng Cơ giúp đi! Bác xuống nhà lấy ít nước thôi, hai đứa cứ tự nhiên!

Bác gái cười cười, đi ra sau lấy nước rồi nhẹ nhàng lên lầu, trả lại không gian cho bọn trẻ.

Tuy nhiên, sự nghi ngờ trước đó của bác gái lại biến không khí trở nên mập mờ kỳ quặc. Bà đi rồi, nhưng tôi và Băng Cơ không sao tự nhiên được. Một hồi, Băng Cơ hơi rụt rè nói:

- Còn đau không? Có cần tôi... xoa dầu nữa không?

Tôi rất muốn gật đầu nhưng chả hiểu sao miệng lại từ chối:

- Hết đau rồi. Cảm ơn Băng Cơ nhiều lắm!

Nói xong, trong lòng tôi mới thấy tiếc hùi hụi. Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội ngồi gần, thân mật với cô nàng như thế này, đúng là ngu ngốc mà!

- Vậy bạn ăn gà rán đi! Chắc nguội hết rồi, để tôi hâm lại nữa cho!

Băng Cơ hấp tấp đứng lên, ôm đĩa gà như đang chạy trốn làm tôi chẳng kịp lên tiếng cản.

Hành động của chúng tôi, hay ít ra tính riêng Băng Cơ thì rất trong sáng, nhưng lời nói của mẹ cô nàng lại khiến cho hai người thấy ngượng nghịu. Tôi thì không sao, nhưng Băng Cơ chắc là đang rất nhột nhạt không quen.

Băng Cơ "trốn" dưới bếp đâu chừng mười lăm phút, lát sau lò dò đi lên, vẻ mặt đã trở lại bình thường.

Cô nàng đặt đĩa gà vàng ươm trước mặt tôi, mời:

- Bạn dùng đi cho nóng!

Món gà rán này tôi rất thích ăn, nhưng trước giờ toàn dùng ở tiệm KFC hoặc Lotteria, chưa bao giờ thử qua của người khác nấu nướng.

Chẳng rõ do tôi say mê Băng Cơ quá rồi, hay đúng là cô nàng có tay nghề cao thật, mà tôi ăn thấy rất ngon, hơn hẳn ngoài cửa tiệm. Khoai tây chiên cũng giòn rụm, tương ớt cũng ngon, tóm lại cái gì cũng tuyệt vời. Nhất là cô gái đối diện đang ngồi chống cằm tươi cười nhìn tôi trổ tài càn quét.

Thấy sản phẩm mình làm ra được thưởng thức như vậy, có lẽ Băng Cơ rất vui nên nháy mắt hỏi:

- Ngon không?

- Không ngon...

Tôi lắc đầu, rồi chờ khi mặt cô nàng xịu lại thì cười:

- Mà là quá ngon! Băng Cơ đầu độc kiểu này, về sau tôi thèm nhưng ra tiệm ăn thấy không ngon thì biết sao đây?

Bị tôi trêu chọc, Băng Cơ hơi cong môi:

- Nếu vậy thì bạn cứ tới đây! Tôi tính rẻ, một trăm nghìn một phần thôi.

- Đồng ý luôn. Từ mai, mỗi ngày tôi ghé ăn một phần, Băng Cơ phải làm đó!

- Còn lâu, nằm mơ đi!

Nhớ ra gì đó, Băng Cơ lên phòng, lúc sau bước xuống đưa cho tôi một phong bì dày cộm.

- Gì vậy? - Tôi ngờ ngợ đoán ra rồi, nhưng vẫn hỏi.

Băng Cơ mỉm cười:

- Tôi gửi lại tiền thuê nhà cho bạn, không nhận tôi giận đó!

Tôi ngần ngừ, vẫn chưa chịu cầm lấy:

- Băng Cơ cứ giữ lại chi tiêu trong nhà đi, coi như tôi trả trước tiền ăn gà một năm!

- Tôi không thích thiếu nợ ai hết! Bạn giữ lấy mà... kinh doanh!

Băng Cơ nhét tiền vào tay tôi, còn cà khịa thêm một câu. Từ sáng tới giờ, nghe tới hai từ "kinh doanh" là tôi thấy quê dễ sợ. Nhìn mặt cô nàng tỉnh rụi, không biết là cố tình hay vô ý nhắc tới nữa đây.

Dù không muốn nhưng tôi buộc phải cất tiền vào, chỉ phiền muộn nói:

- Sau này, nếu có cần gì thì Băng Cơ cứ nói, đừng ngại nhen! Tôi không giàu có, nhưng chút ít tiền này thì vẫn có khả năng.

- Ừm. Nếu khó khăn, bạn sẽ là người tôi nhớ đến đầu tiên!

Băng Cơ chỉ nói nhớ tới tôi trước tiên để mượn tiền, nhưng vậy cũng đủ làm tôi khoan khoái trong bụng. Thây kệ, chẳng cần biết là gì, miễn xếp đầu tiên là tôi chịu.

- Mà này, bạn té xe bầm tím ở bụng nhưng sao áo lại chẳng rách hay xây xước chỗ đó thế?

Băng Cơ có phải là fans của thám tử Conan hay không đây trời, chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng phát hiện ra.

Tôi lúng búng:

- Chẳng biết nữa. Chắc là bị vật gì đó đập thẳng vào, không kéo lê nên không rách.

Tôi đáp lung tung, may sao lại hợp lý nên cô nàng không thắc mắc nữa, nhưng vẫn đăm chiêu.

Không muốn Băng Cơ có thời gian nghĩ ngợi nhiều, tôi vọt miệng hỏi:

- Lần đầu gặp tôi, cách Băng Cơ nhìn tôi rất lạ, có thể nói tôi nghe lúc đó bạn nghĩ gì không?

Quả nhiên, tôi gợi chuyện làm cô nàng dừng dòng suy tư lại ngay, thú vị nhìn tôi:

- Lần đầu? Ý bạn là cái lần trú mưa gặp đó hả?

- Ừm.

- Muốn nghe lắm sao? - Băng Cơ cười bí ẩn.

Tôi tò mò gật mạnh:

- Muốn chứ!