Mưa... Hay Nước Mắt!

Chương 10

Tối đó, vì đã quá khuya nên tôi chỉ nán lại nói thêm được vài câu với Băng Cơ rồi đi về, tâm trạng lâng lâng sung sướиɠ. Rốt cuộc, sau bao nhiêu nỗ lực thì Băng Cơ cũng bị thuyết phục, giao nhiệm vụ tìm nhà cho tôi, nhưng không quên thòng thêm một câu sẽ tự trả tiền thuê nhà, nhất định không chịu nhận tiền của tôi.

Qua hôm sau, tôi rủ Tình tang cùng đi tìm nhà. Xa quê đã lâu, tôi không rành nơi này bằng Tình tang.

8h sáng, sau khi ăn uống, café tán dóc đã đời, hai thằng xách xe chạy lòng vòng tìm kiếm. Nhà trọ cho thuê rất nhiều, nhưng toàn là phòng trọ thì đúng hơn. Căn phòng nhỏ xíu, ọp ẹp, vừa nhìn đã thấy nóng bức thì làm sao tôi có thể thuê cho mẹ con Băng Cơ ở được. Tôi cần một căn nhà thật sự, có sân vườn thoáng mát.

Chạy tới chạy lui đến gần trưa, nắng chang chang mà vẫn chưa tìm ra, hai thằng chui vào quán nước mía ven đường tránh nóng, mồ hôi mồ kê đổ ướt áo.

Hút một hơi nước mía mát lạnh cạn tới đáy ly, tôi giơ tay kêu chị chủ quán:

- Cho thêm một ly nữa, chị ơi!

- Uống dữ vậy mày? - Mặt mũi Tình tang đỏ gay vì nắng ăn, chừa cái tật không chịu đeo khẩu trang.

Tôi chép miệng than:

- Nóng quá! Tìm hoài không ra, giờ tính sao đây?

Tình tang gục gặt đầu:

- Thì tìm tiếp chứ sao. Tỉnh mình đâu phải như Sài Gòn có nhiều dân tứ xứ đến nên nhà cho thuê mọc lên như nấm. Ở đây muốn tìm ngôi nhà khang trang như yêu cầu của mày thì hơi căng đó!

Tôi giơ nắm tay giá nó:

- Chứ bữa thằng nào kêu tao làm vậy hả? Tại mày xúi tao chứ ai!

- Ờ thì tại tao! Ai nghĩ tìm nhà thuê thôi mà khó tới vậy đâu!

- Mày có quen ai thì hỏi thử coi, chứ đi tìm cầu âu thế này, tao thấy không ổn! - Tôi đề xuất.

- Có lý! Nắng nóng làm não mày bốc hơi, có thêm chút nếp nhăn rồi đó, để tao gọi cho ba tao hỏi thử coi.

Tình tang cười nhăn nhở, lấy điện thoại nói chuyện với ba nó. Lát sau, Tình tang nhìn tôi cười ruồi:

- Có rồi. Ba tao nói trên kia hình như có căn nhà gắn bảng cho thuê cả tháng nay mà chưa ai tới ở.

Tôi mừng rỡ:

- Được. Xa không?

- Cách chỗ này vài cây số thôi, cũng gần khu trung tâm. Đi chưa?

- Khu trung tâm thì chắc cái giá không rẻ đâu, đi coi thử xem sao!

Gấp rút hút cạn ly nước mía thứ hai vừa được mang ra, bọn tôi lại lên đường. Hầy, không gì gian nan bằng lấy lòng người đẹp. Băng Cơ mà thấy cảnh này chẳng biết có vì tôi mà cảm động khóc nức nở không đây.

Mười phút sau, hai thằng đã đứng trước ngôi nhà cho thuê. Vừa nhìn thôi mà tôi đã chóng mặt, ngôi nhà ba tầng màu nâu xám khá sang trọng nằm trong một con hẻm lớn. Ngôi nhà này chiếm cứ một miếng đất to, xung quanh trồng đầy hoa và cây trái mát rượi, cực kỳ thích mắt.

Tình tang nuốt nước bọt khan:

- Nhà to quá! Tiền đâu thuê cho nổi mày?

Tôi cũng gật đầu:

- To thật! Gọi chủ nhà ra hỏi thử coi giá cả sao rồi tính.

Bấm chuông cửa vài cái, chờ hoài không thấy ai ra, có lẽ ngôi nhà này đang không có người ở. Tôi gọi vào số điện thoại ghi trên tấm giấy treo ngay trước cổng.

- Alô?

- Cho hỏi phải chủ số điện thoại này cho thuê nhà không? - Tôi nói.

- Phải rồi. Cậu muốn thuê à? - Giọng đàn ông trong điện thoại hình như khá lớn tuổi.

- Dạ. Cháu đang đứng trước nhà đây. - Tôi lễ phép, hy vọng sẽ gây được chút thiện cảm.

- Cậu chờ một lát nhé! Tôi sẽ đến ngay.

Tầm mười lăm phút sau, một người đàn ông trung niên chạy đến. Ông ta độ chừng năm mươi, gương mặt khá phúc hậu.

Ông ta nhìn khá kỹ như đang đánh giá bọn tôi, miệng hỏi:

- Hai cậu ở hay thuê cho ai khác?

Tôi lấy làm lạ. Thuê ở hay cho người khác sử dụng là quyền của tôi chứ nhỉ, miễn trả đầy đủ tiền thôi.

Tuy vậy, ngoài mặt tôi vẫn cười nói:

- Thuê cho người bạn gái và mẹ cô ấy ở. Sao vậy chú?

- À, tại nhà còn tốt lắm, nên tôi chỉ cho người đàng hoàng thuê. Nhìn hai cậu hơi quậy, tôi sợ làm gì gây ảnh hưởng thì phiền! - Ông ta thản nhiên nói.

Tình tang vọt miệng:

- Tụi cháu là sinh viên, nhìn vậy thôi chứ hiền lắm chú ơi! Với lại, tụi cháu thuê cho bạn và mẹ ở, toàn phụ nữ thôi nên sẽ không có chuyện gì đâu!

- Ừ, vậy thì được. Hai cậu vào trong xem nhà đi!

Ông ta gật đầu, vẻ mặt giãn ra bớt lo lắng, móc chìa khóa tra vào ổ mở lách cách.

Đi theo phía sau, tôi cứ thấy lạ. Người đàn ông này nhìn thì hiền lành, nhưng nét mặt và lời nói có gì đó hơi khác thường, không được tự nhiên.

Ngôi nhà được thiết kế theo kiến trúc không gian mở cực kỳ thông thoáng hiện đại, nội thất cũng chẳng chê vào đâu được. Vật dụng, bàn ghế đầy đủ, đều được trùm kín bằng những bao vải to. Xung quanh bụi bám khá dày, có lẽ lâu rồi chẳng có người ở. Nhưng sao đến giờ chủ nhà mới đem ra cho thuê nhỉ? Khó hiểu thật!

Tôi hỏi bâng quơ:

- Nhà này chắc lâu lắm không ai ở hả chú?

- Ừ. Gia đình tôi có hai nhà, trước ở đây nhưng về sau xây bên kia nên chỗ này bỏ trống đến nay.

- Vậy sao đến giờ chú mới đem cho thuê, phí quá! - Tôi vờ chép miệng tiếc rẻ.

Bị tôi hỏi bất ngờ, ông ta im một hồi mới nói:

- Tại nhà còn rất mới, tôi sợ cho thuê sẽ hư hỏng, nhưng dạo này kinh tế gia đình không ổn định nên buộc phải mang ra!

Câu trả lời hợp lý, hơn nữa nhìn ông ta cũng không còn nét gì khác lạ. Chắc là tôi đa nghi quá thôi.

Tôi bước tới cầu thang đi lên hai tầng trên, xem một vòng thì hài lòng đi xuống. Ngôi nhà có cả thảy bốn phòng ngủ, đều rất rộng rãi, tiện nghi đầy đủ luôn mới ác.

Đến bước quan trọng rồi đây, tôi hít một hơi, nói:

- Chú cho thuê giá bao nhiêu?

- Hai mươi triệu một tháng. - Ông ta ném cái giá trên trời vào mặt làm tôi choáng váng.

- Hả? Đắt quá! - Tôi giật mình.

Ông ta xua tay:

- Không đắt đâu! Cậu nhìn đi, nhà cao cửa rộng, vườn tược thoáng mát, lại có cây trái ăn thoải mái. Chưa hết, tiện nghi trong nhà đầy đủ, tôi cho cậu toàn quyền sử dụng miễn đừng làm hư hỏng. Một tháng tốn có hai mươi triệu mà ở trong căn biệt thự thế này thì quá sướиɠ rồi!

Tình tang chen ngang:

- Tụi cháu đâu cần cây trái này làm gì, với lại mấy tiện nghi kia thì bạn cháu có thể dọn từ nhà cũ qua. Tính ra, tụi cháu chỉ cần thuê xác căn nhà này thôi, chú bớt đi!

- Không bớt được. - Ông ta lắc đầu từ chối.

Tôi chắc lưỡi:

- Thôi, tùy chú vậy! Chứ cháu thấy bảng treo cho thuê cũng hơn tháng rồi, mà vẫn chưa tìm được ai. Đâu có người nào đi bỏ cả đống tiền ra thuê căn nhà sang trọng thế này ở làm gì.

Hiểu ý tôi, Tình tang bước theo ra ngoài, điệu bộ hai thằng giống như chuẩn bị bỏ đi.

Quả nhiên, vừa nổ máy xe thì ông ta gọi giật:

- Hai cậu muốn bớt bao nhiêu?

Tôi vẫn ngồi trên xe, quay mặt qua tươi cười:

- Bớt phân nửa được không chú? Mười triệu một tháng được rồi. Giá này tụi cháu đã cố gắng lắm, toàn là sinh viên thì lấy đâu ra tiền.

Nghe tôi trả giá như mấy bà thím ở ngoài chợ trời, ông ta điếng hồn, lắc đầu lia lịa:

- Không được. Ít nhất cũng mười lăm triệu, không bớt được nữa!

Tình tang ngồi sau xe, vừa đội mũ bảo hiểm vừa nói:

- Chú không cho tụi cháu thuê thì căn nhà cũng bỏ trống, lãng phí lắm!

- Thà tôi bỏ trống còn hơn cho thuê với cái giá rẻ mạt như vậy!

Ông ta bực bội.

Tôi lấy tờ giấy ra, ghi số điện thoại mình rồi đưa cho ông ta:

- Nếu chú đổi ý định thì cứ gọi cho cháu! Thật sự là tụi cháu không có tiền, chứ không muốn ép giá chú hay thế nào đâu! Ba bạn cháu vừa mất. Hiện giờ, cô ấy và mẹ không có chỗ ở, coi như chú làm chút việc thiện tích đức!

Ông ta cầm tờ giấy, gương mặt bình thường không tỏ thái độ gì.

Bọn tôi chào, chạy xe đi. Trong lòng tôi rất thất vọng, cực khổ lắm mới tìm được một nơi ưng ý, nhưng cái giá cao quá khiến tôi sờn lòng. Muốn giúp Băng Cơ mà không có khả năng, tôi biết phải làm sao cho tốt đây.

Đã hứa với Băng Cơ rồi, giờ mà nói không kiếm được nhà thì tôi còn mặt mũi nào nữa. Cô nàng đang cần người bảo bọc che chở, nếu chỉ có chuyện nhỏ thế này mà tôi còn làm không xong thì... làm sao Băng Cơ dám trao thân gửi phận cho tôi.

Về đến nhà, cả buổi trưa tôi nằm suy nghĩ miên man, lo lắng không yên, ngủ cũng chẳng ngủ được.

May mắn làm sao, đến chiều thì chủ nhân căn nhà cho thuê gọi tôi. Ông ta đồng ý cái giá mười triệu, nhưng bắt tôi phải hứa hẹn cam kết đủ điều, nhất là chỉ ở thôi, không được làm bất cứ điều gì hư hại cho ngôi nhà.

Tôi mừng hơn bắt được vàng, vâng dạ liên tục, báo tin mừng cho Tình tang. Tiếp theo, đến bước quan trọng rồi đây, tôi hí hửng báo tin cho Băng Cơ.

Băng Cơ đã chấp nhận lời mời kết bạn của tôi, nhưng hiện giờ cô nàng đang off. Tôi nháy qua số Băng Cơ một cái, đây là ám hiệu hôm trước tôi đặt ra với cô nàng. Không biết sao, tôi cứ thích chat trên facebook với Băng Cơ, thấy tự nhiên hơn là nói qua điện thoại, lại có nhiều thời gian để tán tỉnh.

Chờ một lát thì tên Băng Cơ sáng đèn, tôi nhảy vào gửi ngay một biểu tượng mặt cười qua.

Băng Cơ: ???

Tôi: Tìm được nhà rồi.

Băng Cơ: Giá bao nhiêu vậy?

Đúng là con gái, mở miệng ra là quan tâm giá cả ngay.

Tôi: Mười triệu một tháng, cũng không đắt.

Băng Cơ: Trời, đắt quá! Tôi làm gì có số tiền lớn như vậy để trả mỗi tháng.

Tôi: Hôm trước tôi đã nói sẽ cho Băng Cơ mượn tạm mà, đừng lo!

Băng Cơ: Thôi, tôi không thuê đâu. Bạn đừng mất công tìm nhà nữa, để tôi tự tìm được rồi!

Tôi: Tôi tìm nát hết khu này rồi, chỉ có mỗi chỗ đó là ở được thôi.

Băng Cơ: ...!

Tôi: Tạm thời Băng Cơ cứ ở đó đi, rồi từ từ tôi sẽ tìm chỗ khác hợp lý hơn! Phòng trọ thì nhiều chứ nhà nguyên căn cho thuê hiếm lắm.

Băng Cơ: Biết là vậy. Nhưng mà cứ nghĩ đến mỗi tháng mất không số tiền đó vào phí ăn ở thì...

Tôi: Tôi hứa sẽ sớm tìm được nơi khác. Băng Cơ đừng lo!

Băng Cơ: Ừm, đành vậy. Quên chưa cảm ơn bạn, chắc vất vả lắm!

Tôi muốn nói Băng Cơ hôn tôi vài cái là hết mệt ngay ấy mà, nhưng chỉ dám để trong cái đầu đen tối thôi.

Tôi: Đâu có. Với lại giúp đỡ Băng Cơ mà, vất vả mấy tôi cũng chịu!

Băng Cơ: Miệng bạn dẻo cứ như kẹo cao su nhỉ? Nhìn tôi giống những cô gái thích lời lẽ ngọt ngào lắm sao?

Tôi: Nói thật mà! Đâu phải tôi cố tình ngon ngọt để trêu ghẹo Băng Cơ.

Băng Cơ: Thì tôi nhắc nhở vậy đó! Tôi không yêu bằng tai đâu.

Tôi: Hì hì, Băng Cơ định khi nào dọn nhà, để tôi qua phụ. Quên mất, còn phải dẫn Băng Cơ qua xem thử thế nào đã.

Băng Cơ: Không cần đâu, tôi tin tưởng sự lựa chọn của bạn. Để tôi báo lại với mẹ đã, nếu được thì mai dọn ngay. Những người kia cứ đến tìm suốt, tôi không muốn ở lại đây thêm phút giây nào nữa hết.

Tôi: Ừ, Băng Cơ nói liền đi! Tôi chờ.

Lát sau, Băng Cơ vui vẻ thông báo.

Băng Cơ: Đồng ý rồi. Mai dọn hén!

Tôi: Ok, sáng mai tôi qua. Băng Cơ có gì bí mật thì cất kỹ đi nhé, đừng để tôi thấy, he he!

Băng Cơ: Hừ, bạn ngày càng to gan đó! Thôi, tôi phải làm việc đây, mai gặp.

Tôi: Ừm, mai gặp.

Tôi nằm xuống giường, miệng cười khoan khoái. Coi như bước một đã thành công mỹ mãn, ngày Băng Cơ nhận lời yêu tôi chắc cũng không còn xa nữa.

o0o

Sáng hôm sau, tôi lôi đầu Tình tang chạy qua nhà Băng Cơ. Tội nghiệp thằng bạn tốt, phải nghỉ học để theo phụ tôi, cái mặt như đưa đám.

Thực ra, có một công ty chuyên làm dịch vụ dọn nhà, tôi đã gọi điện kêu rồi. Nhưng đi qua đây phụ giúp có một mình, tôi cứ thấy ngại ngại sao đó, buộc phải năn nỉ Tình tang đi cùng.

- Chào! Đến sớm vậy?

Băng Cơ mặc quần jean và áo thun ôm nhìn khá năng động trẻ trung, khoe thân hình chữ S. Hôm nay, phải dọn dẹp bụi bặm nên cô nàng không mặc váy bất tiện.

Tôi giới thiệu:

- Đây là Băng Cơ. Còn thằng này là Tình, bạn thân của tôi.

Tình tang lịch sự gật đầu chào, đôi mắt tán thưởng, có ý khen tôi khéo chọn lựa.

Băng Cơ mỉm cười:

- Hình như lần trước tôi có gặp qua người này ngồi chung với bạn, phải không?

- Ừ, đúng là tôi đấy. Băng Cơ nhớ dai ghê! - Tình tang nhanh nhảu đáp.

Tôi thèm đạp cho nó một phát. Mịa, cái thằng, sáng giờ làm mặt ngầu với tôi, vừa thấy gái là tươm tướp, tươi tắn hẳn lên.

Lừ mắt nhìn Tình tang một cái, tôi xoay qua tươi cười hỏi Băng Cơ:

- Bác gái có nhà không?

- Có chứ. Mẹ tôi đang thu gom giấy tờ trong phòng. Hai người vào phòng khách ngồi uống nước chút nhé!

- Xe sắp đến rồi, bọn tôi đứng đây chờ luôn cho tiện. - Tôi từ chối.

Nhà phụ nữ đang thu dọn, có nhiều thứ bất tiện nên không vào sẽ tốt hơn.

Thấy tôi hiểu chuyện như vậy, Băng Cơ thoáng ý cười, cũng không nài ép gì thêm. Trò chuyện được dăm ba câu thì xe bên dịch vụ dọn nhà trờ đến, hai người đàn ông cao to đen hôi bước xuống, nhanh chóng khiêng vác hầm bà lằng các thứ ra xe.

Để Tình tang ở lại trông đồ đạc trên xe, tôi lúc này mới đường hoàng theo hai người đàn ông đi vào nhà, xem họ thu dọn.

Dân chuyên nghiệp có khác, hàng đống bàn ghế, tủ giường các thứ mà hai người này khiêng vác nhẹ như bỡn. Đi tới lui chục bận thì căn nhà đã trống trơn, phần lớn vật dụng to nặng đều chất hết lên xe tải.

Bắt Tình tang ở lại phụ bác gái thu gom đồ đạc, tôi hí hửng chở Băng Cơ chạy trước dẫn đường cho xe qua căn biệt thự mới thuê.

Đây là lần thứ hai tôi chở Băng Cơ, lần đầu là đêm mưa rước cô nàng ở cầu Y. Lần đó lạnh lẽo quá, không khí lại trầm lắng nên không cảm nhận được gì nhiều. Hôm nay khác hẳn, dường như Băng Cơ ngồi gần tôi hơn, trên đường cũng thi thoảng bắt chuyện với tôi, cảm giác cứ như đôi vợ chồng son chở nhau đi xây tổ ấm hạnh phúc.

Tới nơi thì ông chủ nhà đã đợi sẵn, mở cửa cho bọn tôi vào trong. Trong khi hai người đàn ông khiêng đồ đạc mang vào chất đống trước nhà, tôi dẫn Băng Cơ đi thăm thú nơi ở mới một chút.

Xem một vòng, Băng Cơ nhoẻn miệng cười:

- Nhà đẹp quá, hèn gì đắt như vậy!

Tôi nghe khen như được nhận phần thưởng, cười đắc ý:

- Nhà này chưa từng có người nào ở trừ chủ nhân, bởi vậy còn rất mới!

- Ừm. Nhưng bạn nhớ sớm tìm cho tôi nơi ở mới nhen, đắt quá tôi không muốn ở lại đây lâu đâu!

Băng Cơ tự dưng nhắc nhở làm tôi cụt hứng, ỉu xìu:

- Tôi nhớ mà! Băng Cơ đừng lo nữa!

- Ừm.

Thấy bọn tôi từ trên lầu đi xuống, ông bác chủ nhà hỏi:

- Cô bé này là người thuê nhà à?

Băng Cơ lễ phép gật đầu:

- Dạ. Sao ạ?

- Không. Nhìn cô tôi biết người đàng hoàng, đỡ phải lo! Mà cô là bạn gái cậu này hả?

Băng Cơ sững người, quay sang nhìn tôi, chẳng biết nói sao.

Tôi ấp úng:

- Ơ... là bạn thôi, không phải người yêu gì đâu chú.

Ông ta khó hiểu:

- Sao hôm qua rõ ràng tôi nghe cậu nói thuê nhà cho bạn gái mà?

Băng Cơ lại nhìn tôi lần nữa, chẳng biết đôi mắt đẹp đang muốn nói gì mà sao tôi nghe lạnh gáy. Ông bác này định hại chết tôi mới vừa lòng hay sao đây trời!

Tôi rối rít hết nhìn ông ta, lại nhìn Băng Cơ giải thích:

- Không phải, chú hiểu lầm rồi! Ý cháu là bạn, nhưng mà cô ấy là con gái nên mới nói tắt là "bạn gái", không phải người yêu như chú tưởng đâu!

- À, ra vậy. Ha ha, tại nhìn hai người cũng xứng đôi nên tôi hiểu nhầm!

Nãy giờ mới nói một câu nghe được. Tôi len lén liếc qua thì thấy Băng Cơ im ru, không tỏ thái độ gì.

Tôi đánh trống lảng:

- Vật dụng trong nhà chắc bọn cháu không cần, giờ để ở đâu đây?

Ông ta nhíu mày:

- Vợ tôi xem trọng phong thủy lắm, nên không muốn ai thay đổi gì trong căn nhà này hết! Cô cậu xem để nguyên được không, còn đồ đạc vừa đem qua có thể chất vào nhà kho phía sau.

Rồi như sợ bọn tôi không đồng ý, ông nói thêm:

- Vật dụng trong nhà đều là hàng chất lượng cao, đắt tiền nên cô cậu không phải lo!

- Bọn cháu xem sơ qua rồi, cũng biết vậy. - Tôi nói.

Đúng là so về chất lượng, mẫu mã thì vật dụng từ nhà Băng Cơ đem qua không thể so sánh rồi. Chỉ là thói quen của con người rất kỳ lạ, dù có đắt tiền nhưng không mang lại cảm giác quen thuộc thì vẫn dễ bị từ chối.

- Ý Băng Cơ thế nào? - Thấy cô nàng im lặng, tôi hỏi.

Băng Cơ trầm ngâm:

- Chưa biết nữa. Chắc tôi phải hỏi lại mẹ xem sao.

Tôi ghé vào tai cô nàng thì thầm:

- Cứ đồng ý đi! Dù gì cũng không ở lại đây lâu, về sau đỡ mất công dọn.

Chắc nghe tôi nói cũng có lý, Băng Cơ gật đầu ưng thuận.

Chỉ chờ có thế, tôi quay qua ông bác chủ nhà nói:

- Tụi cháu đồng ý, có làm hợp đồng gì không chú?

- Có chứ. Cô cậu lại đây ngồi đi!

Ông ta đi lại chiếc bàn gỗ lớn đặt nơi phòng khách, thổi chút bụi bẩn, lấy tờ hợp đồng ra đưa cho tôi.

Tôi xem kỹ từng mục, thấy không có gì bất hợp lý mới ngước lên hỏi:

- Đặt cọc trước nửa năm thì căng quá, ba tháng được không chú?

- Việc này...

- Tụi cháu là sinh viên, không có nhiều tiền đâu. Chú thông cảm! - Trước mặt Băng Cơ mà kèo nài thế này, tôi cũng hơi ngại nhưng thôi kệ, có sao nói vậy tốt hơn.

Ông ta ngần ngừ một hồi thì cũng thương tình mà đồng ý. Hợp đồng ký kết, tôi chồng trước ba chục triệu tiền cọc. Số tiền này tôi vay của Tình tang, chứ thực ra trong người tôi còn chưa đến chục triệu. Vài hôm tìm dịp hỏi xin ba mẹ trả lại cho nó sau vậy.

Mấy người bên dịch vụ làm thêm vài chuyến xe thì chở qua hết các thứ, khệ nệ khiêng bỏ vào nhà kho khá rộng phía sau. Còn cây kiểng, hoa cỏ các loại thì đặt quanh vườn. Khu vườn trước đó đã lắm cây, giờ càng nhiều hơn gấp đôi, xanh um một mảng mát mắt.

Tôi định kêu thêm dịch vụ lau dọn nhà cửa nhưng Băng Cơ ngăn lại, nói phí tiền, để cô nàng và mẹ tự dọn dẹp được rồi. Lệnh người đẹp khó cãi, tôi và Tình tang cầm chổi quét mạng nhện, bụi bẩn bám trên cao. Mẹ con Băng Cơ thì lau rửa nhà.

Công việc tuy cực mà vui, tôi là trùm lười biếng nhưng hớn hở làm liền tay, miệng huýt sáo inh ỏi. Còn Tình tang chẳng biết có vui không, chỉ thấy chốc chốc lại nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn tóe lửa.

Đến trưa, rốt cục cũng tạm gọi là xong xuôi. Nhìn ngôi nhà sáng hẳn ra, sạch sẽ tươm tất. Tôi kéo Tình tang chào ra về, trả lại sự riêng tư cho gia đình Băng Cơ.

Tiễn tôi ra cổng, Băng Cơ nói:

- Mẹ tôi mời hai người ở lại dùng cơm.

Tôi từ chối:

- Trễ rồi, Băng Cơ và mẹ nghỉ ngơi đi, ăn cơm tiệm cho xong, nấu nướng chi cho mệt!

- Mẹ tôi không ăn được cơm ngoài. Vậy, bạn không nhận lời à? - Băng Cơ nhìn tôi.

- Tôi sợ phiền gia đình thôi, chứ có gì mà không chịu! Nếu vậy, tôi với thằng Tình về tắm rửa, chút nữa ghé hén!

Băng Cơ cười rạng rỡ:

- Ừm. Hôm nay, cảm ơn hai người nhiều lắm! À, chút nữa tôi sẽ gửi lại tiền cho bạn.

Tôi xua tay:

- Có gì đâu, đều là... bạn bè mà! Từ từ trả sau cho tôi cũng được.

Tôi định nói "đều là người một nhà" nhưng may mà kịp trớ đi.

Hai thằng cấp tốc về nhà tắm rửa, thay đồ, vuốt gel. Nửa tiếng sau đã bảnh chọe quay lại, đường hoàng ấn chuông cửa.

Băng Cơ bước ra mở cửa. Cô nàng đã thay bộ váy hồng nhạt đáng yêu, mái tóc còn ướt chắc vừa mới tắm xong.

- Nhanh vậy nè! - Băng Cơ cười mỉm chi.

Tôi hơi quê, gãi gãi đầu:

- Nhà gần đây mà, chạy chậm lắm luôn rồi đó.

- Ừ, chậm lắm, chỉ khoảng 100 km/h thôi. - Tình tang bất thần đâm tôi một phát sau lưng.

- Xàm quá!

Tôi thúc chỏ vô ngực Tình tang, mặt nghe nóng lên.

- Hi hi, tôi đùa thôi! Hai bạn vào nhà đi!

Băng Cơ tế nhị thật, chỉ hơi mỉm cười mời bọn tôi vào trong, không để ý gì tới lời tọc mạch của thằng bạn trời đánh.

Tôi đẩy xe vào sân, không quên nhân khi Băng Cơ quay lưng đi liền giơ tay cú lên đầu Tình tang một cái, khẽ hù dọa:

- Mày còn nói lung tung thì chết với tao!

Tình tang né sang bên, tỉnh bơ:

- Tao toàn nói sự thật, lung tung hồi nào! Tiền tao để dành mua điện thoại tặng em yêu đó, mày lo kiếm trả cho sớm à!

- Quỵt luôn, đừng mơ tao trả!

- Ờ, mày ngon!

Vừa vào nhà, mùi thơm lừng từ sau bếp đã bay lên, chui vào mũi tôi.

Tôi nuốt nước bọt, đói rã rời rồi:

- Thơm quá! Mẹ đang nấu món gì vậy?

Tôi cố tình dùng độc một chữ "mẹ", bỏ quên tên Băng Cơ phía sau, vậy cho thân mật.

Chẳng rõ Băng Cơ có nhận ra không, chỉ thấy cô nàng lườm tôi bén ngót:

- Lẩu hải sản. Hai người ngồi ở đây chơi nhen! Tôi ra sau phụ mẹ, chút sẽ xong ngay.

- Cần tôi giúp không? - Tôi thản nhiên làm như mình vô tình không có ý gì.

- Thôi, ngồi đây đi!

Chờ thân hình yểu điệu của Băng Cơ khuất dạng, tôi khều Tình tang:

- Ê, hôm qua mày có thấy ông chủ nhà kỳ kỳ không?

- Kỳ kỳ là sao mày? - Tình tang ngơ ngác.

- Không nói rõ được. Nhưng tao cứ thấy ổng sao sao đó, không bình thường! - Tôi cố diễn tả.

Tình tang ngẩn ra:

- Sao sao là sao? Hiểu chết liền!

Tôi cáu tiết:

- Thằng ngu này! Mày không để ý lúc dẫn tụi mình vô xem nhà, mặt ổng cứ lấm lét giống như sợ cái gì hả?

- À...

Tình tang vỗ đùi cái đét:

- Tao không thấy.

Tôi thèm đạp vô cái mặt tỉnh rụi của nó một cái, nhưng đang ở nhà Băng Cơ nên bấm bụng cố nhịn cho qua.

Ngồi chờ chừng nửa tiếng thì Băng Cơ gọi chúng tôi xuống dùng bữa. Hai thằng đói meo lập tức chạy xuống ngay, không chần chừ lấy một giây.

Mọi thứ đã bày biện sẵn ra bàn. Nồi lẩu bốc khói nghi ngút tỏa mùi thơm cực kỳ, kế bên là đĩa rau xanh ngon lành, vừa nhìn đã chảy nước miếng.

Lẩu hải sản của mẹ Băng Cơ nấu có hương vị khác hẳn ngoài tiệm. Nước lẩu trong veo, đầy ắp cá thát lát, ếch, mực, lại còn có thịt bằm, ngọt khỏi nói. Nhất là món cá thát lát được quết tại nhà, nguyên chất không hề bị pha bột hay lẫn các loại cá khác vào nên dai dai trên cả tuyệt vời. Thêm vào đủ loại rau sống, rau muống, rau nhút non mềm...

Tôi và Tình tang lúc đầu còn khách khách sáo sáo, về sau ăn ngon miệng, lại thấy mẹ con Băng Cơ vui vẻ thoải mái nên bạo dạn hẳn, quất tới tấp như hổ đói.

Lưng bữa, mẹ Băng Cơ chợt hỏi tôi một câu:

- Nghe Băng Cơ nói cháu đang học Ngoại Thương phải không?

Tôi chưng hửng, ngưng đũa lại, chẳng biết đối đáp thế nào.

Hôm trước, tôi đã lỡ "nổ" với Băng Cơ rằng tôi đang học đại học Ngoại Thương ở Sài Gòn, bây giờ lộ ra sự thật thế nào cô nàng cũng giận tôi. Nhưng tôi lại càng không dám nói xạo bác gái, như vậy còn nguy to hơn nữa.

Tình tang cũng giật mình nhìn tôi, bún trong miệng suýt phun ra cả bên ngoài. Chắc nó không ngờ tôi chém bão cỡ vậy, để giờ lãnh nhận hậu quả.

Tôi ấp úng hồi lâu mới dè dặt nói:

- Dạ, cháu nghỉ học rồi, đang tính ra kinh doanh.

Cộp!

Băng Cơ đặt chén xuống bàn, đôi mắt đen huyền mở to, lặng lẽ nhìn tôi.

Bão tố sắp ập tới rồi, trước cơn giông thì trời thường hay lặng gió.