Bởi vì quá bất ngờ, Triển Ngưng ngây ngốc một hồi lâu, không cảm thấy đau đầu tiên, sau khi ngơ ngác đứng mấy giây mới giật giật con ngươi, bình thủy tinh trong suốt đã vỡ ở bên chân, hai con cá vàng to bự không biết chết sống đang co quắp trên mặt đất.
Triển Ngưng ngồi xổm xuống nắm lấy bụng cá sáng bóng, đuôi cá vung vẩy hai cái, còn sống.
Cô vớt hai con cá lên thả vào trong bình thủy tinh đã vỡ còn một phần nước, sau đó trơ mắt thấy hai giọt máu đỏ tươi rớt xuống, chậm rãi khuếch tán trong nước.
Lau trán, Triển Ngưng đẩy đầu lưỡi từ trong khiến mặt cứng ngắc, biểu cảm trở nên lạnh lùng mà đứng dậy đi vào.
Cách cửa thủy tinh, vừa thấy được dáng vẻ kinh khủng của Triển Ngưng, Triển Minh Dương gần như là té xuống từ trên ghế, lảo đảo nghiêng ngả lao đến, gấp gáp hỏi: "Tại sao lại thế này? Vì sao vừa đi ra ngoài chơi một vòng đã thấy máu rồi? Chị va vào đâu sao?"
Triển Ngưng cắn răng nghiến lợi: "Em nhìn dáng vẻ chị bây giờ giống va đâu sao? Chị có ngu xuẩn như vậy?"
Suy nghĩ một chút cũng phải, dù là Triển Ngưng ngốc nghếch, ngã dưới đất mười lần cũng không khiến mình đập đầu thành ra như vậy.
Vẻ mặt Triển Minh Dương bỗng dưng biến đổi, gương mặt lạnh lùng đứng dậy: "Ai đánh chị?"
Triển Ngưng gỡ cánh tay của cậu trên vai mình, lập tức phi người lên tầng, cùng áp suất vô cùng thấp, mang theo khí thế mưa gió sắp đến.
Phòng nghỉ xây rất lớn, hai cánh cửa lúc này giống như chưa tỉnh ngủ đang nửa khép lại.
Triển Ngưng nhấc chân một cước đạp lên.
Phanh ——!
Ba người bên trong trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn sang, hoàn toàn mang biểu tình kinh ngạc.
Trình Cẩn Ngôn lấy lại tinh thần đầu tiên, nhanh chóng đi tới, cũng không hỏi chuyện gì mà nói luôn: "Em dẫn chị đi bệnh viện."
Triển Ngưng mặt không biểu cảm vòng qua anh, lại đi vào trong mấy bước, mắt lạnh nhìn về phía hai cô gái cách đó không xa.
Trên bàn gỗ nhỏ đặt máy tính bảng, hai người vai kề vai hết sức thích ý lười biếng dựa vào sô pha xem phim.
Phó Nhất đối với Triển Ngưng không có ý tốt đi tới, nói theo: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc dù giao tiếp không nhiều lắm, nhưng Phó Nhất cũng không ấn tượng tốt đối với Triển Ngưng, nguyên nhân rất lớn khả năng là do thái độ ban đầu của Triển Ngưng đối với Trình Cẩn Ngôn.
Con cưng trên trời trong vòng tròn của bọn họ lại bị một người bình thường cho sắc mặt, Phó Nhất nghĩ vậy đã cảm thấy không ra sao lại càng đau lòng Trình Cẩn Ngôn.
Đã nhiều năm như vậy, loại thành kiến này vẫn tồn tại như cũ.
Bởi vậy hiện tại khi thấy dáng vẻ mặt đầy máu của người này, cô kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng cũng không coi là quan trọng.
Triển Ngưng hừ lạnh một tiếng, đưa mắt chuyển tới trên người Hà Nhuận Chi đang giả vờ mắt mù, nhấc tay chỉ: "Cô ra ngoài."
Mấy người đưa mắt chuyển tới trên người cô ta.
Hà Nhuận Chi không động, liếc mắt: "Tại sao nha? Chị nói ra ngoài là ra ngoài à, chị tính là gì của tôi?"
Triển Ngưng tiện tay cầm lên một cái đệm dưới đất hung hăng ném tới: "Cút ra đây cho tôi!"
Đệm lót sô pha hình tròn khi ném bay ra như hình xoắn ốc, đập vào da đầu Hà Nhuận Chi rồi rơi xuống sau ghế.
Hà Nhuận Chi bị dọa co rụt cổ lại, sau đó thét to: "Tại sao chứ?! Tại sao chị lại lấy đồ đập tôi, loại người vô văn hóa như chị, tại sao người như chị lại có thể xuất hiện ở chỗ này, nơi này không hoan nghênh mấy người, cút nhanh lên!"
Lời nói không dùng đến não trực tiếp phun ra ngoài, mang theo cảm giác hơn người và không thèm đếm xỉa vô cùng rõ ràng.
Triển Ngưng còn chưa nói gì, nhưng trong nháy mắt sắc mặt Trình Cẩn Ngôn trở nên rất khó coi, anh có bao nhiêu hi vọng Triển Ngưng ở lại chỗ này thì bây giờ có bấy nhiêu hận Hà Nhuận Chi miệng không biết chừng mực.
Triển Ngưng mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cô ta la lối om sòm xong, nhấc tay chỉ đầu mình, nói: "Dựa vào đây là kiệt tác của cô, mười hai tuổi, học sinh trung học, đừng nói với tôi cô còn nhỏ, đứa bé tám tuổi vẫn còn hiểu chuyện nhiều so với cô, trừ phi hôm nay cô thừa nhận bản thân đầu óc có vấn đề, nếu không chuyện này không xong!"
Phó Nhất bỗng chốc nhíu mi, nghiêng đầu nhìn Hà Nhuận Chi một cái.
Hà Nhuận Chi mặt lúc trắng lúc xanh, quát: "Tại sao chị lại nói là tôi ném? Chứng cớ đâu? Người nào nhìn thấy tôi ném chị?"
Triển Ngưng nói rõ: "Bình cá tầng hai sẽ con mẹ nó tự rơi xuống à?"
Bình cá này còn do mấy ngày trước Triển Minh Dương ăn no căng mua về, nhân tiện còn mua bón con cá vàng, chẳng qua qua đêm đã chết hai con thôi.
Ngược lại hai con cá còn lại rất kiên cường, mỗi ngày phun bong bóng sống sót đến hiện tại. Nhưng hôm nay bị cho vào chỗ chết như vậy, không biết có thể sống quá tối nay hay không.
Hà Nhuận Chi kêu lên: "Nói không chừng là nó tự rơi xuống, dù sao tôi không động vào, chị phải có bằng chứng chứng tỏ tôi làm!”
Máu trên trán không còn chảy xuống nữa nhưng mà lại đặc sánh rất khó chịu, Triển Ngưng nắm tóc, nói: "Được thôi, vậy thì tìm chứng cớ đi, mang camera theo dõi ra, vừa hay ban công lầu hai ở trong phạm vi theo dõi."
Hà Nhuận Chi lập tức đổi sắc mặt, hơi hốt hoảng liếc nhìn Trình Cẩn Ngôn, sau đó vẫn như cũ mạnh miệng nói: "Chị muốn thì tự mình đi xem, liên quan cái rắm gì tới tôi!"
Triển Minh Dương đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô nhóc vốn mang ấn tượng cô cùng kém trong lòng mình, nói: "Nếu như thực có chuyện này, cậu tính nói sao?"