Triển Minh Dương cười híp mắt: “Bày tỏ một chút đi.”
Trình Cẩn Ngôn buồn cười nhìn cậu ta một cái: “Cậu muốn cái gì?”
“Tớ không cần cái gì, ngày mai cậu trực nhật giúp tớ.”
Trình Cẩn Ngôn: “Cậu đi chỗ khác ngốc đi.”
Triển Minh Dương nói: “Không có một chút thú vị nào, tớ nói với cậu thực sự là bí mật, bí mật này ngoại trừ tớ ra người khác không biết.”
Trình Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm trò chơi ghép hình không dao động.
Triển Minh Dương chưa từ bỏ ý định nói tiếp: “Cậu không giúp tớ trực nhật, cậu vẫn phải đợi tớ, còn không bằng cậu làm giúp tớ một chút, hai ta có thể về sớm. Dù sao đám người ở trường học kia chưa bao giờ cam lòng không hại cậu.”
Trình Cẩn Ngôn thở dài, bất đắc dĩ nhìn về phía cậu ta: “Nói đi nào.”
“Đây xem như cậu đồng ý rồi nhé!” Triển Minh Dương vui lập tức làm má lúm đồng tiền sâu thêm không ít, một tay không nhẹ không nặng khoác trên vai Trình Cẩn Ngôn thiếu chút nữa va phải trò chơi xếp hình hình người: “Chị của tớ ấy, chị ấy là một người nghiện tay siêu cấp, chỉ thích tay đẹp.”
Hai người sắp đến gần, hô hấp ấm áp của Triển Minh Dương càn quét bên tai Trình Cẩn Ngôn mà đáy lòng sóng to chẳng sợ hãi của Trình Cẩn Ngôn lại bởi vì lời nói của cậu ta mà khẽ xao động.
“Thật, thật chứ?” Trình Cẩn Ngôn nói.
“Tớ lừa cậu làm gì.” Triển Minh Dương tiếp tục bán đứng chị gái không lưu tình chút nào: “Chị tớ xem tạp chí cả ngày, có một lần tớ đến phòng của chị ấy chỉ thấy chị ấy xem người mẫu đến ngẩn ngơ, lúc đó còn chê tay tớ, cậu nói xem có kỳ lạ hay không. Đối với cơ bụng tám múi của đàn ông không thèm nhỏ dãi thế mà lại chỉ yêu tay.”
Triển Minh Dương nâng tay phải của mình lên, xoay vài cái: “Tay của tớ cũng không xấu phải không?”
Trình Cẩn Ngôn qua loa lấy lệ gật đầu một cái, tay đặt ở đống hình ghép không ý thức đùa bỡn mấy miếng đồ chơi.
Nghe Triển Minh Dương nói xong, anh cũng không thoải mái với Triển Ngưng nhìn chằm chằm vào người mẫu nam lại có một chút hưng phấn với sở thích kỳ lạ của đối phương.
Nếu thật sự như vậy, những thứ có thể khiến cô yêu thích có vẻ như lại nhiều thêm một phải không?
Nghĩ đến điều này, trái tim Trình Cẩn Ngôn tựa như ấn đôi cánh nhỏ, phành phạch muốn bay ra ngoài, cả người đột nhiên thoải mái không ít.
Đề tài nói đến Triển Ngưng, Triển Minh Dương mới đột nhiên phát hiện hôm nay rất lâu rồi mình chưa nhìn thấy người.
"Mình xuống tìm chị mình." Triển Minh Dương buông cậu ra, quay người chạy ra ngoài.
Trình Cẩn Ngôn trơ mắt nhìn người không hề cố kỵ biến mất ở cửa, khao khát muốn đi xuống theo tìm trong lòng cũng ngược đời lớn dần, hâm mộ và kích động lẫn nhau liên tiếp tới không thể phân biệt được. Tại lúc một đoạn lý trí cuối cùng sắp đứt nhớ tới tính cách thối không thèm đến của Triển Ngưng đối với mình, cuối cùng vẫn dọn dẹp nhịn xuống cảm xúc không cam lòng.
Thời gian đến gần chiều, mặt trời bắt đầu chậm rãi ngả về tây.
Triển Ngưng đã chuẩn bị sẵn sàng dành cả ngày ở phòng khách, đang cầm một đống đồ ăn vặt nghỉ ngơi thì Triển Minh Dương cười hì hì đi vào.
"Ồ, học sinh giỏi đến rồi!" Triển Ngưng ngồi ở trên ghế, nửa người như kiệt nhìn cậu, mở miệng cà khịa cậu: "Thế nhưng còn nhớ được chị mình là ai, không dễ dàng."
Triển Minh Dương ngồi dưới đất dựa vào ghế cô đang ngồi,với tới đồ trong lòng cô: “Cho em ăn một ít.”
Triển Ngưng không buông tay: "Tự mình đi lấy."
"Chị, cho em ăn chút đi!" Triển Minh Dương kéo dài giọng điệu làm nũng vừa bắt đầu giành với cô.
Sau khi tới lui vài lần, lấy việc chia 5:5 để dừng lại.
Triển Ngưng không nhịn được oán trách: "Có thể khách sáo chút với chị em không? Càng dài người lại càng không đáng yêu rồi."
Triển Minh Dương gào khóc phản bác: "Mới vừa có người nói em ngoan, chị lại nói em không đáng yêu rồi."
"Người nào? Phó Nhất?" Triển Ngưng tiện tay ném khoai tây chiên trong ngực vào người cậu, cảnh cáo nói: "Em cách xa bọn họ chút cho chị, không việc gì phải qua lại với người có tiền. Chúng ta ở nơi này cũng chỉ là khách ở tạm vài năm mà thôi, bớt có quan hệ với những người này."
Triển Minh Dương nở nụ cười nói: "Biết rồi!"
Trong phòng ngây người hơn nửa ngày thì người có năng động đến đâu cũng thấy buồn chán. Triển Ngưng đứng lên đi vài bước, vẫn không sảng khoái đi ra ngoài phòng.
Triển Minh Dương lập tức chiếm đoạt vị trí của cô, lập tức bày ra dáng vẻ lười vận động.
Trước biệt thự là một vườn hoa không lớn không nhỏ, trên lan can ngắn màu trắng để rất nhiều chậu cây nhỏ, từng chậu một được xếp chỉnh tề thành hàng.
Triển Ngưng tùy ý đi một vòng rồi dừng lại ở trước lan can, ngón tay chọt thảm thực vật xanh lá đáng yêu này.
Mới vừa chọc được ba chậu thì trời giáng bình nước, ngay lập tức đập vào đầu cô.
Triển Ngưng lập tức ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một mảnh vạt áo màu trắng, phất phơ trong gió giống như châm chọc.