Anh À! Em Muốn Ăn Anh

Chương 6: Kế hoạch tương lai

Chương 6: Kế hoạch tương lai (cảnh báo: lσạи ɭυâи, sản nhủ,

Lúc này đây, Tô Đình đã thảm thương hết sức.

Cả người vốn dĩ màu đồng đã ửng đỏ lên như bảo kiếm được ung nóng. Thân thể anh vẫn giữa nguyên tư thế úp sấp, bàn tay dù mỏi nhừ vẫn kiên trì cử động, ngón tay thon dài đào móc c̠úc̠ Ꮒσα giờ đây đã mềm mại, co giãn vô cùng. Dưới bụng Tô Đình đã ướt nhẹp, ©ôи ŧɧịt̠ rung rẩy rũ xuống phun ra dòng nước trong suốt, lỗ niệu đạo vì bắn nước liên tục trong hai tiếng mà sưng đỏ lên, nóng rát vô cùng. Tiếng rên rĩ không ngừng tuôn ra từ đôi môi đỏ tươi căng mọng đã bị cắn đến bật máu, đầu lưỡi anh thè ra liếʍ liếʍ vết thương.

Bầu vυ' phía dưới bị ma sát với băng ghế đến ửng đỏ, đầu ti đáng thương đứng thẳng lên rồi lại bị ép xuống với chuyển động của Tô Đình. Từng khối cơ bắp trên người Tô Đình đều la hét ầm ĩ đòi nghỉ ngơi, nhưng đầu óc anh lại không cho. Luồng suy nghĩ của anh đã bị biến thành một đống tương, chả biết gì khác ngoài phải moi móc, đào sát c̠úc̠ Ꮒσα cho chủ nhân sau này hưởng dụng.

Julius nhìn thấy cảnh trước mắt làm ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ vốn dĩ im lặng cương thẳng lên, tạo thành một túp lều nhỏ dưới khố. Đình Đình dâʍ đãиɠ, Đình Đình không công bằng, anh như thế làm sao em cưỡng lại được. Julius cố gắng kiềm chế khát vọng thè đàu lưỡi ra liếʍ láp chất lỏng đang chảy ra khỏi c̠úc̠ Ꮒσα anh trai, kiềm chế bản thân không trượt bàn tay lên làn da bóng loáng, ửng đỏ đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước mặt mình.

Không được, không được, không được, Julius la lên trong lòng mình. Nó phải đợi, đợi đến khi Tô Đình sẵn sàng để chấp chận nó. Lúc đó nó chắc chắn sẽ ăn thịt tên yêu tinh ghẹo người này vào bụng, Julius âm thầm hạ quyết tâm.

Julius thỏi một luồng khí lên mặt Tô Đình, ánh mắt mê mang dần trở nên thanh tỉnh. Anh chậm rãi ngồi dậy, kéo quần lên, chỉnh chu lại quần áo tóc mai. Một con người phút trước đang rên rĩ dâʍ đãиɠ giờ đây lại trở lại làm Thiếu Soái của Golden Shield nước Philos, chỉ là mặt vẫn còn ửng đỏ ướt mồ hôi và hơi thở hỗn loạn. Julius nhanh nhẹn chui tọt vào lòng anh trai đang ngồi trên băng ghế, bàn tay bóp bóp bầu ngực cách lớp vải, thổi thêm một luồng khí nữa lên mặt anh.

Tô Đình hoảng hốt mở mắt ra. Chuyện gì đã xảy ra, sao anh lại ở trong đình hóng mát. Mình đã bị phục kích, hạ thuốc hay thôi mien sao.

Nhìn xuống thấy em trai bé bỏng đỏ mặt đang cọ cọ, chui vào lòng mình mà tâm can của Tô Đình như nhũn ra. Bàn tay anh nâng lên, bắt lấy hai bên má Julius. Sao lại nóng thế này.

"Em bị cảm nắng à, tiểu Tôn?" Tô Đình hoảng hốt hỏi, bàn tay vươn lên đo nhiệt độ trên trán Julius.

Tô Đình cúi người xuống, ép Julius há miệng cho anh kiểm tra, sờ xoạng từ tay đến chân xem có thương tích nào khác không. Chết tiệt, chuyện gì thế này, sao anh cái gì cũng không nhớ hết.

Thấy Đình Đình vì mình mà hoảng hốt, tâm Julius vừa hả hê vừa đau lòng, nói

"Đình Đình, em không sao. Khi nãy anh đang chơi với em thì trốn vào đình ngủ gật, em thấy thế nên chui vào lòng anh ngủ theo. Chắc vì trời nóng quá nên em bị cảm nắng mất rồi."

Tô Đình nghe em trai giải thích xong, trái tim đang chạy đua cũng dần bình tĩnh xuống. Vậy là không sao, Tiểu Tôn sẽ không nói dối anh. Nhưng anh vẫn không nghĩ ra vì sao mình lại ngủ gật khi chơi đùa với tiểu Tôn. Sức lực của Tô Đình xưa nay rất lớn, có thể liên tục làm nhiệm vụ 5 ngày 4 đêm mà không ngủ, nay lại mệt vì chơi với nhóc con sao. Hơn nữa tại sao cơ thể anh lại đau nhức thế này, cảm giác như vừa chạy hết mấy vòng tuần thành không ngừng nghỉ.

Thấy sắc mặt em trai nhìn mình ngày càng đỏ hơn, nghĩ chắc là tiểu Tôn khó chịu lắm. Tô Đình bế em trai bé nhỏ của mình lên, đi vào trong cung thánh mát lạnh. Anh không thể nghĩ về những thứ kia nữa. Chắc hôm qua đã mệt mỏi quá độ rồi, dù sao anh đã dành rất nhiều thời gian nói chuyện với phụ thân và cha, chủ yếu là phụ thân, Tô Đình đỏ mặt nghĩ.

Hơn nữa, cơ thể không thoải mái chắc là vì anh ngồi im một chỗ ngủ trong thời gian dài, cơ bắp đau nhức cũng là chuyện bình thường. Giải xong mối nút trong lòng, Tô Đình càm thấy thoải mái hơn hẳn. Anh mau chóng thấy bóng hình phụ thân và cha họ trong đống người trước cửa phòng họp. Anh thả Julius xuống, chạy mau tới phía hai người.

"Phụ thân, cha, mọi chuyện sao rồi?"

"Đình nhi, Tiểu Tôn, các con có đợi lâu không?" Jacque quay qua nhìn con trai hắn, cái đầu đau nhức sau khi đấu trí với chính khách dịu đi được một nửa.

"Mọi chuyện cũng như ta đã nói với con tối hôm qua. Chuyện của Hadot đã xong. Giờ ta và cha cần phải tập trung vào việc kiếm thánh tử tiếp theo" Hoppes nhìn bọn họ, giải thích đơn giản.

Julius nghe nói tới thánh tử, ngẩng đầu lên nhìn. Ánh mắt nó lóng lánh, vẻ mặt chờ mong.

Nó đã đợi hơn một nắm rồi, Đình Đình cũng đã phải "chuẩn bị" thân thể anh ấy ngần ấy thời gian, hai người đã sắp sẵn sàng cho nghi lễ rồi.

Nó nghĩ "Phụ thân, cha, ta sẽ giúp hai người chọn thánh tử phụ hợp."

"Đại thần của Philos xưa nay kén chọn vô cùng, nếu không sao đã dâng lên cho 13 người thánh tử tuyệt đẹp cho đại thần mà nguời vẫn không chịu chứ. Đức vua hiện tại của Philos đã hơi tàn sức yếu, không biết còn có thể kéo dài bao lâu. Ta cũng không biết phải làm sao cho đúng." Jacque buồn rầu nghĩ.

"Jacque, chúng ta còn trong cung thánh, đừng nói lời thừa thãi." Hoppes nhíu mày, cánh tay vòng quanh eo Jacque, mạnh mẽ xiết chặt.

"Chúng vào phòng sách của ta bàn bạc." Hoppes kéo theo Jacque, hất cầm bảo ý hai đứa con trai đi theo.

Tô Đình nắm chặt bàn tay em trai anh, chầm chậm đuổi theo.

Trong phòng sách ấm áp, trang hoàng sang trọng. Phía cửa sổ là một tấm kính lớn nhìn ra vườn hoa hồng, hai tấm rèm đỏ nhẹ nhàng rủ xuống che đi khung cảnh trong phòng.

"Tô Đình, tối qua con đã nghe được gì?" Khi vào mới vào, Hoppes liền hỏi Tô Đình, ánh mắt lộ rõ vẻ nghiêm trọng.

Tô Đình nhanh chóng bế Julius ngồi lên chiếc ghế dài đệm bông trong phòng Hoppes, lấy chăn bao quanh nó, trả lời Hoppes.

"Con đã nghe rất nhiếu chuyện mà con nghĩ phụ thân và cha rất muốn nghe. Xin đợi con chút." Tô Đình gấp gáp nói, chạy tới rót một chén trà đen sậm cho Julius uống.

Julius chán ghét nhìn chén trà từ trên tay Tô Đình, nó không muốn uống thứ đen đen đắng đắng này. Nhưng khi Julius nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tô Đình, nó liền buông cờ chịu thua. Julius cầm lên chén trà nhăn mặt uống một ngụm.

Tô Đình hài lòng nhìn tem trai vâng lời, nhẹ nhàng vuốt ve hai má hơi ửng đỏ. Có vẻ đã đỡ rồi, cũng may là cảm nhẹ, Tô Đình thở dài hẹ nhõm.

Hoppes kiên nhẫn nhìn một loạt động tác của hai đứa con ông. Ông biết Tô Đình thương yêu đứa em này nên ông không hối hấp anh.

Hoppes chậm rãi đi tới chiếc ghế sau cái bàn lớn giữa phòng, ngồi xuống. Ông vỗ ngỗi bên cạnh ám chỉ Jacque tới ngồi bên cạnh ông. Jacque nhìn thấy thế cũng rót một ché trà, bưng tới để trước mặt Hoppes, đi qua ngồi cạnh ông.

Hoppes lại vươn cánh tay ôm hông Jacque, kéo hắn lại gần ông. Chỉ khi ôm người này trong tay, ông mới an tâm mà suy nghĩ việc kế tiếp.

"Như phụ thân và cha đã nghi ngờ, Claude đồng ý bán vị trí của hai chiếc ghế trong phòng họp cung thánh để có thể lấy Hadot làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, gã ta thích cơ thể song tính và thân phận cao quý của y, muốn thêm y vào bộ sưu tập sủng vật của hắn. Rosseu cũng đã đồng ý." Tô Đình nhìn phụ thân và cha anh, nghiêm túc nói.

"Chỉ vậy sao? Còn thân thể Hadot thì sao, y có thật sự trinh trắng?" Jacque lên tiếng hỏi, ông có rất nhiều quan hệ với tu sĩ trong thánh điện. Về việc Hadot bị chơi đùa hắn đã có nghe qua phong phanh nhưng vì vị tu sĩ ấy cũng muốn giữ mình nên không nói cho hắn biết cụ thể. Vì Jacque không có bằng chứng xác thực nên không thể kết tội Rosseu. Nếu họ thật sự đã dâng lên một thánh tử dơ bẩn cho đại thần hưởng dụng, hậu quả sẽ thê thảm như thế nào, Jacque thầm nghĩ.

Sau khi nghe việc Rosseu thậm chí cháu trai ruột của mình cũng bán, Hoppes xác định nghi ngờ của ông cũng rất có thể là sự thực. Tuy xuất thân và gia thế của Pierre Hadot này cũng thuộc hàng cao quý nhưng học thức và ý thức bản thân quá thấp lại không có chí cầu tiến. Từ lúc Syidis lên ngôi, danh tiếng nhà Hadot tuột dốc không phanh, thậm chí mấy năm trước còn dính vào việc buôn người bất hợp pháp, khiến tất cả mọi người trong bang hội đồng quản trị sửng sốt. Hoppes và Jacque đặc biệt căm hận hành vi này của nhà họ. Chỉ vì họ có quyền có thế mà có thể đối đãi mọi người như cỏ rác sao.

"Thưa cha, con đã điều tra kĩ càng việc ấy. Theo hồi báo của đội mật báo Black Shield, Hadot thật sự vẫn còn trong trắng khi dâng lên đại thần. Thế nhưng..." Tô Đình không biết phải lựa lời như thế nào để nói những thứ tiếp theo.

Đợi mãi thấy con trai hắn không nói nữa, Jacque nghiêm giọng nói: "Tiếp tục, ta kêu con ngừng sao?"

Quan hệ cha con và quan hệ trên dưới khi làm việc Jacque phân rất rõ, hắn cũng không muốn Tô Đình ý thế gia đình ức hϊếp người để thành ra như anh em nhà Hadot.

Nghe vậy Tô Đình nhanh chóng nói tiếp. Julius thì dẫu môi khó chịu, cha không cần nghiêm khắc với Đình Đình vậy, anh ấy da mặt mỏng mà.

"Vâng thưa cha. Tuy cơ thể Hadot vẫn trong trắng trên lý thuyết nhưng y đã bị rất nhiều người chạm qua. Theo con được biết thì ban đầu là Rosseu ép buộc y phải cho ông huấn luyện tư tưởng và cơ thể y, khiến tâm lí y trở nên dâʍ đãиɠ vô cùng. Thế nhưng dù hắn ta có vô lễ nhưng vẫn nhưng bao giờ cham qua hạ thân y. Sau khi Hadot thực hiện lễ rửa tội vào thánh điện thì phức tạp hơi chút." Nói đoạn, Tô Đình thở dài, rõ ràng là một công tử danh giá, lại sa đọa tới chừng này.

"Là như thế nào, con giải thích xem?" Hopees nói

"Vâng thưa phụ thân. Hadot sau khi vào thần điện liên tục bị những người trong đó sử dụng như công cụ tiết dục. Họ nhốt y vào phòng thánh tử ngày lẫn đêm, chỉ cho y đi ra vào những lúc cầu phúc và nhận lời cầu nguyện của dân chúng, còn lại bọn họ đều thay phiên nhau hãʍ Ꮒϊếp y. Tuy bọn họ cũng như Rosseu không có trực tiếp dùng tay chạm qua hạ thân cũng như không bắt y khẩu giao nhưng có trường hợp.... cách vải làʍ t̠ìиɦ." Tô Đình nói xong liền giận đỏ mặt, anh cũng thật không ngờ bọn người đó có thể cầm thú đến mức ấy.

Jacque và Hoppes nghe xong trầm lặng, Jacque phá vỡ im lặng nói: "Vì thế nên nói Hadot chỉ là còn trong trắng trên lý thuyết."

"Con cũng không dám chắc, tuy họ thật sự không dùng tay đυ.ng chạm tới hạ thân y nhưng lại cách lớp vải mỏng manh chà xát, còn dùng phần dưới háng đâm vào một ít. Tuy những việc ấy không được tính là làm dơ bẩn thánh tử nhưng đã đủ để họ bị kết tội phản quốc chết không tha."

Jacque nghe xong mệt mỏi nhìn đứa con lớn của mình, chiến trường chính trị không như chiến trường thường, không phải chỉ gϊếŧ kẻ địch là thắng trận. Hoppes cũng nghĩ như thế, ông nhìn Julius và Tô Đình nói

"Việc này con có chứng cứ không?"

"Thưa phụ thân, có ạ. Black Shield đã tìm được một số công nhân làm việc ở thánh điện lúc bấy giờ để thẩm tra, họ chính là nhân chứng. Để tránh nghi ngờ, con vẫn cho họ tiếp tục làm ở đó. Họ hiện được đội Black Shield bảo vệ. Chúng con cũng đồng thời tìm được một số đạo cụ tìиɧ ɖu͙© đã được sử dụng nhiều lần trong phòng của thánh tử, được giấu kĩ trong tầm hầm ngầm dưới giường ngủ, chúng con nghi ngờ có lẽ họ không chỉ là việc này với Hadot."

Khuôn mặt trầm trọng của Hoppes rốt cuộc cũng đã nở ra nụ cười, cánh tay ôm chặt Jacque cũng hơi thả lỏng, ông nói: "Làm tốt lắm con trai."

Bây giờ thấy Hadot bị chuyền tay nhau trao đi bán lại như một món đồ cũng khiến Hoppes và Jacque hả hê không ít. Tuy họ là chính khách nhưng họ cũng là tướng lĩnh, nhiều năm chinh chiến xa trường đã rèn giũa họ. Nên nô ɭệ bị bán đi sẽ bị đối xử như thế nào, họ biết rất rõ. Chuyện bị bắt tha hương nơi đất khách quê người, có hiều người chịu không nổi áp lực đó thậm chí tự tử khi đang bị bọn buôn lậu vận chuyển. Chính Hoppes và Jacque năm xưa cũng đã lật đổ mấy vụ buôn lậu người qua biên giới. Thế nhưng lũ sâu bọ ấy như cỏ dại, diệt mãi không hết, cây mẹ chết thì cây non mọc. Nhà Hadot là danh gia vộng tộc, biết pháp phạm pháp, trừng phạt là đáng.

Thấy ông cười, mọi người trong phòng cũng đồng loạt thả lỏng. Hoppes vì chuyện này đã căng thẳng hơn nửa năm rồi, Jacque và Tô Đình thấy ông vậy cũng rất đau lòng.

Jacque nhân cơ hội này nhanh chóng đứng dậy, đi tới bên Julius bé nhỏ, nhấc bổng nó lên.

"Tiểu Tôn của cha, đã lâu quá cha không thấy con rồi nha." Jacque vui vẻ bế Julius trong lòng, hôn xuống cái má phúng phính ửng hồng.

"Hôm qua là cha và phụ thân không đúng, có làm con sợ không?" Jacque nói về hôm qua còn hơi xấu hổ, khuôn mặt nam tính ửng đỏ lên, nhìn hắn lúc này lại hơi giống Tô Đình.

Thú thật trong 4 người họ, người giống kẻ ngoài nhất chính là Tô Đình, vì anh là người Ceuor, nhưng tính cách anh lại rất giống Jacque, khi dịu dàng khi nghiêm khắc, ánh mắt ưng sắc bén của họ cũng rất giống nhau, chỉ khác màu mắt. Với người cha đẹp trai này, Julius bé nhỏ đương nhiên cũng rất thích, cái miệng nhỏ liền hì hì cười kêu hai tiếng "Cha, nhột."

Thấy con trai nhỏ đáng yêu thế khiến Jacque nhớ tới những ngày nuôi Tô Đình. Bé con gầy tong teo đó giờ đã to lớn như vậy rồi, còn làm Thiếu Soái dưới tường hắn khi chỉ 22 tuổi. Jacque không khỏi cảm thấy tự hào xen lẫn mất mát.

"Bé cưng, con cố gắng đừng lớn nhanh quá như anh con vậy, cho cha nuôi dưỡng con, cưng con lâu chút." Jacque cười nói. Hắn vẫn chưa biết về ý định của Hoppes định rèn luyện Julius làm Tiến Sĩ kế nhiệm.

Hoppes thấy hình ảnh gia đình hạnh phúc trước mắt ông mà cảm thấy ấm áp. Dù cho chuyện gì xảy ra, miễn gia đinh ông vẫn ở đó, dù cho có gánh cả bầu trời Hoppes cũng cảm giác ông có thể làm được vì họ.

Hoppes đứng dậy, bước tới bế lấy Julius trong tay Jacque, ông vuốt nhẹ mái tóc bị rối của nó xuống.

"Tô Đình, ta cần con thu thập chứng cứ việc Rosseu cấu kết với Claude phạm tội. Nếu có thể liên kết hắn tới tội danh buôn người của nhà Hadot càng tốt, đó là nhà anh rể hắn, đúng chứ?"

"Đồng thời, hãy cử một nhánh của quân Black Shield đi thám thính L'aile, ta nghe nói đức bề trên vừa tìm thấy đồ chơi mới." Hoppes cười nói.

Lần bầu chọn thánh tử này, ông quyết sẽ thẳng tay đào thải hết những rác rưởi trong cung thánh.

Julius bất ngờ nhìn người đàn ông đang ôm nó. Tin tức của ông ta cũng thật hạy, Julius nghĩ. Nó cũng chỉ vừa biết về chuyện này vào hai hôm trước. Hôm nay mới có cơi hội vào cung thánh để xác thực, thế mà Hoppes đã bắt được đầu mối tin tức này. Tuy chuyện này không có ảnh hưởng gì lớn, Julius chỉ định chơi đùa một chút với món đồ chơi của Lockes thôi.

"Tô Đình, con đã đi lâu vậy rồi, nên trở về vị trí trên cổng thành đi. Ta cũng sẽ theo con về bản doanh. Ngày mai ta sẽ đi vào thánh điện gặp nhóm người để bàn bạc về chuyện thánh tử tiếp theo."

Jacque đi tới bên cạnh bàn trà trước mặt Tô Đình, cầm lên chén trà nguội lạnh lúc nãy một hơi uống hết.

Hoppes nghe vậy tuy không muốn Jacque đi, nhưng ông biết không giữa họ lại được. Ông hôn nhẹ lên trán Jacque, trao trả Julius trong tay về cho Tô Đình, bảo hai người lên đường cẩn thận.

---

"Tội thần La Thoraet ra mắt L'aile, đức bề trên vạn phúc." Hadot yếu ớt quỳ xuống thật thấp trước mặt Lockess, cố gắng ra vẻ bênh tật đáng thương.

"Đứa trẻ ngoan, ngươi không cần hành lễ."

"Cảm tạ đức bề trên."

Người hầu lực lưỡng cận thân của Hadot nhanh chóng bước tới, dìu y ngồi xuống ghế nằm. Hadot mềm yếu nằm xuống, sác mắt tái nhợt, cặp mắt ẩn chứa nước mắt oan tình.

Lockess nhìn thấy biểu hiện này liên biết Hadot muốn làm gì. Dù sao y đã đứng ở vị trí gần như cao quý nhất nhì trong vương quốc, giờ đây lại bị bắt làm người hầu cân thận của Syidis, con trai hắn, y ít nhiều sẽ có bất mãn.

"Ngươi nhìn thật không tốt, có muốn cùng ta trút bầu tâm sự? Dù ta đã không làm thánh tử rất lâu rồi, nhưng ta vẫn có thể giúp ngươi chia sẻ gánh nặng trong cung sắp tới." Giọng nói có vẻ rất miễn cưỡng.

Đây dù sao cũng chỉ là một cử chỉ lịch sự, sau khi gặp bất cứ ai vào nội cung này hắn đều nói như vậy. Hadot trong mắt hắn chỉ là một tên điếm khác dang chân hầu hạ con trai hắn.

Lockess không hề muốn nghe một tên nhóc 18 tuổi kể lể. Đại thần mới biết tên Syidis còn sống được bao lâu, Lockess không muốn phí thời gian.

Lockness chỉ mới được ngời trên vị trí này 13 năm, quyền lực và cơ thể trẻ mãi không già này đã đem lại cho hắn rất nhiều ham muốn cùng kɧoáı ©ảʍ. Hắn vẫn muốn tiếp tục tận hưởng nó. Lockess liếc xéo Hadot đang nức nở, có vẻ như cựu thánh tử này không biết nhiều về lễ nghi trong cung thánh rồi.

"Đức bề trên, người phải giúp tội thần. Tội thần đã được đại thần ban phúc. Dù cho không có may mắn như người được mang thai đức vua tương lai, nhưng sữa từ bầu ngực này là một liều thuốc thần, có thể giúp hồi sinh thể lực." Hadot nước mắt long lanh nói.

Sau sự việc trong xe ngựa ngày hôm qua, Hadot đã nhận ra cái thai trong bụng không có giá trị lợi dụng, không chừng chính nó có thể khiến y mất mạng.

"Ồ, ngươi đã được ban phúc? Đó không phải là điều mà ta đã được nghe." Lockess nhướng đôi mày đẹp

"Đó ....là ...là sự thật..hụ hụ" Syidis nãy giờ vẫn nằm im như người chết trên chiếc giường di động đột nhiên lên tiếng.

"Đúng vậy thưa đức bề trên... ô... ô. Đức vua Syidis X là người đã trải nghiệm trực tiếp công dụng của sữa tội thần. Tội thần quả thật đã được ban phúc." Hadot nhanh chóng chen vào nói, cứ như sợ Syidis sẽ tắt thở trước khi giúp y nói rõ ràng.

Syidis giơ tây lên, một người hầu thân cận của lão hiểu ý, ra hiệu bằng thần ngữ với người hầu thân cận của Hadot

Người hầu vốn dĩ đứng phía sau Hadot thấy thé, nhanh chóng tiến lên, vươn ra hai cánh tay lực lưỡng đen bóng, bắt lấy bầu vυ' to tròn của Hadot.

Hành động đột ngột này khiến Haodt giật mình la lên một tiếng chói tai, hai cánh tay trắng muốt vươn lên bắt lại cánh tay đang làm càn trên cơ thể y. Tay của gã người hầu dùng lực bóp mạnh bầu vυ', xoa nắn nó như một người thợ làm bánh nhào bột mì. Lực bàn tay gã được khống chế rất tốt, áp lực được phân bố đồng đều lên khắp khuôn ngực. Hadot đang lo lắng sợ hãi cũng dần thả lỏng, lên tiếng rên rĩ gợϊ ȶìиᏂ trong tay người hầu mình.

"A...Á..giỏi quá....trời ạ....đại thần.....đại thần ...cứu tội thần ...tội thần muốn, muốn."

Bàn tay đó nhanh nhẹn bóp mạnh phần bầu ngực, kéo mạnh vuốt thẳng một đường lên đến đầu ti. Gã nắm chặt lấy hai đầu ti đỏ hồng, kéo mạnh nó sang hai bên. Kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt khiến cơ thể Hadot nhũn ra trong lòng người hầu, nước miếng nhiễu ra từ khóe miệng không ghép lại được, bắt đầu lẩm bẩm lời vô nghĩ.

Hai ngón tay thô đen của gã trêu đùa đầu ti đỏ hồng, khiến chúng nó mau chóng cương cứng đứng thẳng lên, dấu hiệu này cho thấy Hadot đã sắp phun ra sữa. Ngón trỏ gã búng búng đầu ti khiến chúng vó lắc lư trong không khí, sau đó dùng ngón trỏ và ngón cái ép mạnh đầu ti, ngắt nhéo nó. Cơn đau bất chợt trong dòng biển kɧoáı ©ảʍ khiến Hadot co giật cơ thể, ưỡn người lên xuống lên xuống như co cá giẫy chết trong tay người câu. Đôi chân thon dài trắng muốt tự dộng dang rộng như một thói quen, để lộ lỗ l*и đang co rút phía dưới đang đợi người đút ©ôи ŧɧịt̠ vào.

Gã người hầu cũng để ý biến hóa này, liền đặt đầu hai ngón tay ngay trên đầu ti mềm mại, đâm thẳng vào. Móng tay bén nhọn đâm vào phần thịt nhạy cảm nhất bên trong bầu ngực, lỗ nhỏ trên ống dẫn sữa bị chèn ép. Ngón tay tà ác kia vẫn không ngừng lại, chọc ngoáy bên trong khiến Hadot cảm thấy một trận đau đớn, nhưng trong đau lại cảm thấy một trận tê dại.

Cảm giác tê dại ấy truyền từ đầu ngón chân lên đến tận não, đâm vào dây thần kinh cảm giác khiến Hadot triều thổi trong cơn đê mê. Gã người hầu nhanh chóng rút đầu ti ra, hai tay bóp mạnh bầu ngực như vắt sữa bò, dòng sữa trắng tinh mạnh mẽ bắn ra từ đầu ti sưng đỏ, người hầu thân cận của nhà vua nhanh chóng cầm lấy hai chiếc ly thủy tinh hứng lấy.

Lockess liếc mắt nhìn hạ thân của Hadot, thầm nghĩ, đúng là một tên điếm dâʍ đãиɠ, chỉ như thế cũng đã đặt tới cực khoái rồi. Lockess nhìn từ Hadot sang gã người hầu sau lưng y, tỏ vẻ suy nghĩ.

Khi đã hứng lấy giọt sữa cuối cùng, tên người hầu mới đem hai ly sữa, một ly dâng tới bên vua, một ly cho L'aile, mẹ đức vua.

Lockess hất cầm về phía Hadot, một tên người hầu thân cận của hắn đi sang bên cạnh Hadot. Gã người hầu của Hadot thấy vậy hơi bối rối, gã không hiểu ý của Lockess.

Người hầu của Lockess đột nhiên đút hai ngón tay vào lỗ l*и đang mấp máy chảy nước của Hadot, móc ngoáy khắp nơi khiến Hadot gần như bất tỉnh cũng giật nảy cơ thể, tru tréo la lên. Gã người hầu của Hadot thấy vậy liền hiểu ý, bắt đầu tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ cặρ √υ' to tròn trong tay, vuốt ve làn da sáng bóng. Hadot bị chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở hai nơi khiến y không thể nào chịu được, uốn éo rên rĩ động tình, cầu hai người mau khiến y thoải mãn.

Syidis sau khi đón lấy ly sữa liền ừng ực một hơi uống hết, đối với người đã gần đất xa trời như lão, không có gì bằng có thể một lần nữa lấy lại sức khỏe đã mất.

"Con cảm thấy thế nào?"

Lockess bưng ly sữa đi đến bên giường Syidis, trèo lên giường lão, nhẹ giọng hỏi.

"Rất tốt, hai lần trước sau khi uống sữa, ta đều phí phạm sưc lực bằng cách làʍ t̠ìиɦ với tên điếm kia."

Syidis thấy Lockess đang di chuyển cơ thể mềm mại tới trước mặt mình, liền vươn tay bắt lấy cái eo thon thả của hắn, kéo vào lòng.

"Quả nhiên sức khỏe đã khôi phục rất nhiều. Có thể kéo dài bao lâu?" Lockess vui vẻ nói.

Nếu Syidis có thể tiếp tục duy trì sức khỏe như hiện tại, lão có thể tiếp tục làm vua thêm 10 hay 20 năm nữa không chừng, L'aile ta sẽ không phải mất địa vị, không phải chết, Lockess thầm nghĩ. Giờ đây trong mắt Lockess, Hadot đã hoàn toàn biến thành một con bò cái biết sản xuất sữa, chỉ cần y biết thân biết phận mình ngoan ngoãn nghe lời, hắn cũng có thể đối xử với La Thoraet này tốt một chút. Ít nhất sẽ không "dạy dỗ" y như người mới lúc nãy.

"Không lâu lắm, ta chỉ có thể duy trì trạng thái này trong vòng 5 phút. Nếu ta dùng tời gian này làʍ t̠ìиɦ thì căn bản chẳng làm được gì khác." Syidis uể oải nói.

Lão áp mặt vào bầu ngực trắng tuyết, hơi nhỏ của Lockess, hít mùi hương hoa hồng ám trên người hắn. Hai cánh tay gầy đét mò mẫm xuống bóp bóp cánh mông đầy đặn căng tròn bên dưới của Lockness.

"Con ngoan, dù sức khỏe con có thế nào thì vẫn là vua của Philos. Lần ban phúc này của đại thần với La Thoraet có lẽ là một dấu hiệu." Lockess nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt già nua của con trai mình, ánh mắt lại đăm chiêu nhìn về phía xa.

Lockess lúc này cực kỳ vui mừng. Sau khi hắn đã thu thập hết tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ của các loài vào tử ©υиɠ của hắn, hắn sẽ giao phối cùng chằn tinh đại thần, hắn sẽ lại được đại thần ban phúc với đức vua tương lai. Lúc đó chỉ cần Syidis đứng lên phát biểu ngắn rằng Lockness hắn đây đã có đức vua tương lai trong bụng, vị trí L'aile này của hắn mãi mãi sẽ nằm trong tay.

Lockess cảm thấy tất cả mọi việc là dấu hiệu. Tại sao suốt 12 năm không có thánh tử nào được ban phúc sinh con, tại sao Hadot lại được ban tặng sức mạnh kì lạ đến thế, tại sao vào lúc này hắn lại tìm được giống tộc chằn tinh vốn dĩ đã mất tích hơn trăm năm. Lockness điên cuồng suy đoán, đúng thế, đây là dấu hiệu đại thần ban cho hắn, báo tin rằng Lockess hắn từ đây chính là thánh tử, là mẹ vủa đức vua tương lai duy nhất của Philos.

Ôm thân thể mềm mại, lả lướt trong tay, ngọn dục hỏa của Syidis dấy lên một cách mãnh liệt. Tuy Lockess mà người đã sinh ra lão, nhưng giữa hai người đã phát sinh chuyện làʍ t̠ìиɦ từ rất lâu rồi.

Thân thể Lockess vốn dĩ dâʍ đãиɠ, sau khi được đại thần khai bao mang thai Syidis lần đó, Lockness như được khai sáng chân trời mới, điên cuồng cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ. Dù cho người đó có là nam nhân lực lưỡng có thể khiến hắn tận hứng thỏa mãn hay là lão già kinh tởm làʍ t̠ìиɦ với hắn vì ham muốn cá nhân của họ, hắn đều đồng ý. Thân thể đã từng thánh khiết, trong trắng của Lockess bị điều giáo thành một tên nô ɭệ dâʍ đãиɠ quỳ gối trước tìиɧ ɖu͙© bản thân.

Lúc Syidis 15 tuổi, một lầm bắt gặp Lockess làʍ t̠ìиɦ với thầy của lão - gia chủ của nhà Hadot khi đó và ộng nội của Pierre Hadot. Thân thể trắng muốt thon thả của Lockess, rên rĩ dưới háng một tên già chảy xệ khiến Syidis nứиɠ tình lần đầu tiên trong đời. Lão ngây thơ lấy chuyện này đe dọa Lockess, ép hắn làʍ t̠ìиɦ với mình.

Lockess đương nhiên hào hứng đồng ý. Không chỉ vì Syidis lúc ấy tuổi trẻ sung sức có thể khiến Lockess tận hứng, mà còn vì chuyện làʍ t̠ìиɦ với Syidis khiến Lockness nỗi lên kɧoáı ©ảʍ kì quái. Làʍ t̠ìиɦ với chính người con y đã sinh ra, cái việc bị ngăn cấm này mà Lockess hắn ta cũng có thể làm được, đó là bằng chứng xác thực nhất Lockess hắn ta đã vượt qua ngưỡng cửa người thường, hắn là L'aile, thiên thần có cánh của Philos.

Bàn tay Syidis mò mẫm xuống bờ mông căng tròn bóng loáng của Lockess, ra sức bóp nhéo nó, khiến cánh mông trắng trẻo ấy trở nên ửng hồng, sưng đỏ lên như trái đào mời người cắn. Lão bắt đầu hôn lên cái cổ thon thả, liếʍ láp xuống bờ vai trơn trượt. Syidis di chuyển tới trước bầu vυ' nhô cao rồi ra sức hút nó, muốn nó bắn sữa.

Lockess phối hợp rên rĩ theo động tác của Syidis, một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ cỏn con ấy đối với hắn là chẳng có gì, nhưng hắn không muốn chọc Syidis mất hứng.

Lockess cầm ly sữa mới vắt trên tay, đổ lên khắp người, dùng hai bàn tay chà xát sữa lên hai bầu vυ' hơi nhô, xoa nắn khiến đầu ti cúng rắn đúng lên như hai hạt đậu đỏ. Lockess dùng chân nâng thắt lưng lên cao, dùng số sữa còn lại đổ hết vào lỗ l*и và c̠úc̠ Ꮒσα. Dòng sữa tinh ngọt di chuyển trong cơ thể Lockess, khiến cơ thể hắn dinh dáp khó chịu.

"Ưʍ....khó chịu quá...Syidis, giúp ta với..Giúp ta liếʍ hết sữa, hút hết sữa ra." Lockess nũng nĩu nói, bắt lấy khuôn mặt lão, ép lão nhìn khuôn cảnh dâʍ đãиɠ mà hắn dốc lòng tạo ra.

Món ngon trước mắt, Syidis liền nhào vào ăn như sói đói. Syidis liền di chuyển đầu xuống, hôn môi với âʍ đa͙σ của Lockess, dùng răng cắn đứt dây qυầи ɭóŧ mỏng manh đến nực cười của hắn. Hai tay lão tách hoa cánh hoa béo mập ra, khiến nó bung nở hé lộ mị thịt đỏ tươi trước mặt lão. Syidis áp mặt khung cảnh diễm lệ ấy, ra sức hút sữa bên trong lỗ l*и đang co rút, Vách tường thịt mềm mại ôm lấy cái lưỡi đang ra sức liếʍ láp của lão.

"Đúng rồi...ôi..nhột quá....chỗ đó ..đúng rồi...Syidis..con ngoan..con ngoan.. sướиɠ quá ...sướиɠ quá."

Lockess uốn éo cơ thể, kéo đầu Syidis lại càng gần, khiến đầu lưỡi mềm dẻo ấy đâm càng sâu vào nơi khiến hắn tiêu hồn lạc phách ấy.

Syidis muốn làm chết tên dâʍ đãиɠ trước mặt này. Mỗi lần sắp hết sức, lão sẽ liếʍ thêm sữa trên cơ thể Lockess rồi tiếp tục. Syidis muốn hì hục đâm ©ôи ŧɧịt̠ của lão vào buồng tử ©υиɠ mà lão đã từng chui ra, bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ khắp buồng trứng của Lockness. Lockess từ đó đến giờ đều có cơ chế bảo vệ cơ thể rất tốt, nếu hắn không muốn có thai sẽ không có thai, nếu lỡ có hắn cũng sẽ có cách để xử lí, Syidis căn bản không cần phải kiềm chế bản thân.