Anh À! Em Muốn Ăn Anh

Chương 5: Gia môn 2

Chương 5: Gia môn 2 (đánh dã chiến, thôi miên, thịt chậu)

Cung thánh nằm ở phía đông nam Greco, lớn vô cùng.

Sáng ngày hôm sau, triều thần tiếp tục lên triều như mọi ngày. Thế nhưng lần lên triều này, tất cả mọi người bước vào cổng chính với nhiều tâm trạng khác nhau.

Cung thánh lấy đại sảnh dẫn vào phòng hợp làm trung tâm. Những nhánh cung phụ được xây sang hai bên. Kiến trúc nhìn từ trên trời xuống như là một hình thoi bao quanh vườn hoa hồng vào chính giữa.

Vốn dĩ cung thánh cũng không trồng hoa, ngày xưa nơi đây toàn trồng cây ăn quả, đặc biệt là quả cam. Nhưng mẹ của Syidis, thánh tử được ban phúc từ 67 năm trước, Maurice Lockess, lại đặc biệt thích hoa hồng. Sau khi người đó về cung thánh, liền ra lệnh chặt hết cây trong vườn, trồng lên từng bụi hoa hồng lớn bất thường trong cung.

Rosseu hôm nay lòng nóng như lửa đốt, hắn thật hi vọng hôm nay lên triều tên Hadot kia sẽ không gây ra họa lớn gì kiến Hoppes tức giận mà đột ngột đổi quyết định. Hadot lần này thật sự đã gây ra họa cho hắn, hắn vốn dĩ chỉ muốn bắn Hadot đi cho Claude, hay cho y làm điếm ở thánh điện. Nếu được vậy, những thứ Hadot biết được về hắn sẽ mãi là bí mật, nhưng giờ Hadot lại kề cận đức vua và Hoppes.

Nhưng ít nhất, Rosseu vẫn có thể khống chế nơi y ăn ở. Xem ra hắn cần phải bắt đầu từ đó thôi.

Rosseu nói chuyện với Claude thẳng một đêm bàn tính cách bồi tội với gã. Vị trí đã bán đi mà người lại không về tay khiến Claude nổi giận, một hai đòi lại hai chiếc ghế quan kia. Rosseu đành phải trả lại nó cho gã. Lúc trên đường về hôm qua, Rosseu phiền đến nỗi không có hưng trí chơi đùa với cơ thể xinh đẹp của Nolan. Mặc cho cậu bé nhóc khóc lóc cầu xin, cọ bầu ngực phẳng lì và cái l*и nhiễu nước vào háng hắn cả buổi tối.

Hoppes nắm tay Jacque bước vào cánh cửa lớn xa hoa của cung thánh, mùa hương hoa hồng khắp nơi khiến ông nhíu mày.

Hoppes tuy không có phản cảm gì về hoa lá, nhưng cái mùi hoa hồng nồng nặc này cứ như muốn áp chế hết tất cả mùi còn lại trong cung thánh vậy, hệt như con người đó, đi đâu cũng để lại dấu vết của mình.

Vừa suy nghĩ tới Lockess, cái nhíu mày trên mặt Hoppes càng sâu, ông thở dài thườn thượt. Jacque cảm thấy người bên cạnh mình hình như trong tâm trặng không tốt, quay đầu sang nhìn Hoppes, dùng ánh mắt muốn dòi hỏi tình hình.

Hoppes nhìn sang người đứng bên cạnh, nhẹ cười nói: "Không có gì đâu bảo bối. Mùi hoa hồng thôi."

Nói xong liền ghé mặt sang hõm cổ của Jacque, hít một hơi thật sâu. Mùi hương thản nhiên nhè nhẹ của hoa quế từ khuôn viên nhà Hoppes tỏa ra từ Jacque.

Với ông, Jacque là gia đình, là máu thịt, kể cả mùi hương cũng dễ chịu như vậy.

"Thầy, đừng như vậy. Nhột quá." Jacque đỏ mặt nói, ở đây có nhiều người lắm.

"Bảo bối, đừng nhúc nhích, để ta ôm em thêm chút nữa." Hoppes ôn tồn nói.

Hai người đứng trong đại sảnh lớn hoa lệ mà ôm nhau say đắm, cứ như thế giới xung quanh đã thu nhỏ lại thành chỉ còn hai người.

Trong đại sảnh hiện giờ đã đầy người, cửa lớn dẫn vào phòng họp mở ra.

Phòng họp rất lớn, chỗ ngồi cho các quan chức cao cấp tách làm hai bên, chính giữa có một ngai vàng lớn, trên đỉnh khắc một hình tròn với hoa văn hình tam giác phía dưới được điểm xuyết bằng chấm tròn nhỏ và dây leo xung quanh.

Trong phòng có 500 cái ghế, mỗi cái đều được bao bằng vải đỏ đệm bông, nhìn qua có vể rất mềm mại và quý phái. Quan chức dần dần đi vào, hết 500 chiếc ghế đều được người ngồi. 11 đại thần của Philos lần lượt ngồi xuống. 5 người bên phải và 5 người bên trái. Hoppes ngồi ngay bên cạnh Syidis, để có thể khuyên bảo lão bất cứ lúc nào.

Phòng họp này có kết cấu hai tầng, tầng trên là ban công.

Ở trên ban công cũng có thêm vài chỗ ngồi ở hai bên cánh phòng. Những chỗ dành chỉ dành cho nhân vật mới đến với bộ máy chính phủ hay là dự giả nước ngoài, chỗ ngồi bên trên tượng trưng cho việc Philos cho phép họ dự thính nhưng không cho phép họ nêu lên suy nghĩ.

Lúc này trên ban công đó có một người ngồi được buông rèm che lại, nhìn vào chỉ có thể thấy thân ảnh thon thả, yếu ớt dựa vào ghế.

Hoppes híp mắt nhìn thân ảnh bên trên, âm thầm tính toán.

"Các người bạn của ta, hôm nay chúng ta tập trung ở đây chủ yếu là vị chuyện của thánh tử." Giọng nói mạnh mẽ của Hoppes phát ra, tất cả giọng nói đang rù rì bàn tán đều im bặt, ánh mắt tất cả đều di chuyển tới phía ngai vàng.

"Thánh tử nhà Hadot, Pierre Hadot, đã không được ban phúc. Chúng ta đều rất buồn phiền vì kết quả này, thế nhưng đức vua Syidis X thương cảm trưởng tử Hadot đã vì đất nước phục vụ suốt một năm, nay ban cho y một đặc ân. Từ giờ trở đi, Pierre Hadot sẽ tiến cung thánh, danh hiệu La Thoraet, giúp cung thánh giao tiếp với thánh điện. Đồng thời, một trong những người hầu thân cận của đức vua vừa chết, nên y cũng sẽ phụ trách một số hoạt động thường ngày của đức vua đến khi tìm thấy người thích hợp."

Hoppes nói một tràng liền khiến mọi người á khẩu, kể cả những người ở thánh điện hôm qua cũng hơi sửng sốt.

Tuy rằng mọi người biết "người giao tiếp" gì đó kia chỉ là một cách để nạp Pierre Hadot vào cung mà không nói toạc ra, thế nhưng cách nói ấy vẫn chấp nhận được, ít nhất cũng cho y một danh hào. Nhưng tại sao cựu thánh tử lại bị giáng chức thảm thương tới mức phải làm người hầu cận của đức vua. Đây là một sự sỉ nhục lớn với một danh môn vọng tộc như gia tộc Hadot.

Syidis trợn mắt nhìn Hoppes, lão không hiểu được người này muốn làm gì. Tuyên bố đó như là một cái tát thẳng vào bản mặt của nhà Hadot và người được nhà đó nuôi dưỡng, Syidis lão đây. Dù cho Syidis có là một tên vua hèn nhát, lão vẫn là một đế vương, vẫn phải có tiếng nói trong lần quyết định này.

"Hadot...không ..hợp..quá ..cực." Syidis khó khăn nói. Nói đoạn, lão hít một hơi lớn, nói tiếp.

"La ...La ...Thoraet đủ ....rồi, không...cần.." Syidis cứ như đã dùng hết sức lực toàn thân. Nói xong, lão liều mạng hít hơi, cứ như không khí hít vào không đủ mà thở ra quá nhiều.

Hoppes nhìn đức vua cao quý cứ như một con chó già hấp hối vẫy chết, lòng không khỏi nảy sinh cảm giác chán ghét. Tên vua này không biết có phải là sự trừng phạt của đại thần với họ không, ngu ngốc vô năng, bị sắc che mắt mà lại sống dai như đỉa. Giờ đây lại vì một trưỡng tử nhỏ nhoi mà tạo ra bất đồng ý kiến trong phòng họp. Phải biết rằng, tuy không nói ra nhưng công việc người hầu thân cận của Hadot chắc chắn phải làm, dù sao trong ba tháng tới, Hadot sẽ phải luôn bên cạnh đức vua để che giấu người khác về cái bụng bầu.

Sau ba tháng ấy, ông sẽ an bài một chỗ ở bí mật cho Hadot trong cung thánh, vừa tiến hành theo dõi, vừa khiến người ta không nghi ngờ. Đến lúc đó, dù cho không ai thấy Pierre Hadot bên cạnh Syidis nữa cũng sẽ không nảy lòng nghi ngờ. Họ có thể cho rằng y đã thất sủng, đức vua có mới nói cũ cũng là chuyện thường.

"Thần hiểu, thế nên chuyện này chỉ là tạm thời. Hơn nữa công việc của y yêu cầu việc tiếp xúc liên tục với ngài và thánh điện. Nếu có thể làm quen với sinh hoạt của ngài trước qua việc làm người hầu thân cận sẽ giúp cho công việc tương lai của y diễn ra xuôn xẻ hơn nhiều." Hoppes đợi đức vua từ từ hít thở bình thường lại, chậm rại giải thích với căn phòng đầy người.

"Những ai nhất trí, lên tiếng "thông qua"." Jacque đứng lên nói.

"Thông qua." Căn phòng 500 người đồng lòng lên tiếng. Tiếng vang vọng lại khắp góc phòng.

Người ngồi trên ban công cao đều nghe rõ mồm một. Nghe xong quyết định, thân ảnh mảnh mai ấy như bị đả khích quá độ mà ngất xủi "hụp" lên ghế nằm.

Tuy người ngồi trên ngai vàng là Syidis thế nhưng mọi người đều biết quyền lực đã nằm trong tay Hoppes từ lâu rồi, chả ai dám công khai chống đối ông ta cả. Hơn nữa quyết định này không ảnh hưởng gì tới họ, đồng ý đối với họ chỉ có lợi không hại.

Rosseu nhìn Hoppes đầy suy tính, hắn cũng suy nghĩ như số đông. Chuyện này vốn dĩ không liên qua tới hắn, chuyện Hadot sau này làm gì hắn cũng không quan tâm, tên điếm ấy đã hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng. Rosseu thậm chí còn hơi hận Hadot. Vì y mà hắn phải hai tay dâng trả lại hai chiếc ghế trong phòng này lại cho Claude, khiến hắn hối hận không thôi.

"Thứ hai, Chúng ta sẽ lập tức bắt đầu chọn thánh tử tiếp theo. Tất cả mọi chuyện liên quan đến thánh tử từ nay sẽ do ta quyết định. Những người bạn của ta, với nghĩa vị là công dân Philos và là Tiến Sĩ, ta đảm bảo ta sẽ chỉ chọn ra người thích hợp nhất với vị trí này." Hoppes trịnh trọng nói. Tuy ai khi chọn thánh tử đều nói vậy, nhưng những lời nói ấy khi phát ra từ Hoppes lại cho người ta cảm giác chân thật, cao quý.

Đây là một lời thề của ông với đất nước, dân tộc mình.

Mọi người họp thêm 2 tiếng nữa thì giải tán, lần lượt di chuyển đến bộ phận mà họ phụ trách, bắt đầu ngày làm việc bận rộn.

---

Trong lúc hội đồng quản trị cùng cấp quan chức cao cấp khác đang họp, Tô Đình và Julius đợi phụ thần và cha họ bên ngoài. Tô Đình dù thân là thiếu soái nhưng vì cha anh và phụ thân anh đã là thành viên ban hội đồng quản trị nên để phòng ngừa việc gia đình cùng nhau lũng đoạn, ảnh hưởng ý kiến chung, anh không được phép tham gia cuộc họp.

Đây mới lần đầu Julius vào cung thánh, thấy mọi thứ đều mới mẻ, chạy tới chạy lui xem xét, kéo tay Tô Đình tới mọi góc của hoàng cung. Trong cung tuy nguy nga lộng lẫy nhưng thiếu đi sinh khí. Người hầu ở đây ai cũng cúi đầu đi nhanh, mắt nhắm tai che. Trong cung thánh tuy nhiều người hơn hẳn ở nhà Hoppes nhưng xung quanh chỉ vang lên tiếng bước chân "cộp, cộp," tạo cảm giác rất vắng vẻ.

Julius thấy chơi bên trong cung thánh không vui bèn kéo tay anh trai ra ngoài vườn hoa hồng nằm giữa lòng cung thánh, nó nói muốn chơi trốn tìm.

Tô Đình cảm thấy Julius hôm nay rất lạ, nó vốn dĩ rất sợ người lạ. Khi mới về, tất cả người hầu trên dưới nhà Hoppes, bao gồm cả lão Jain, đều phải từ từ khuyên nhủ, qua mấy tuần dụ dỗ bằng đồ ngọt và sự khuyến khích của anh, Julius mới chịu mở lòng với họ. Nhưng sau khi Julius đã và quen với cảnh sống mới, nó liền trở nên phá phách không tưởng.

Mỗi lần anh đi vắng nó đều biến danh gia vọng tộc Hoppes thành cảnh gà nay chó sủa. Hôm nay thấy Tiểu Tôn nhỏ bé của anh hoạt bát vậy, Tô Đình vui ra mặt. Trẻ em nên chạy nhảy hoạt bát như vậy. Chắc tại lúc trước anh đã quá lơ là tiểu Tôn. Dù sao trong nhà cũng không có ai tiểu Tôn có thể thoải mái chơi cùng.

Tô Đình vui vẻ để Julius nắm tay anh chạy ra vườn hoa, cùng nó chơi trốn tìm. Tô Đình nhắm lại hai mắt, êm dịu nói

"Anh sẽ đếm đến 100 rồi sẽ bắt đầu kiếm em nhé. Đừng chạy ra xa quá, lỡ đâu anh không kiếm được em kịp khi phụ thân và cha ra không thấy thì phiền phức."

Nói xong, Tô Đình lớn giọng bắt đầu đếm. Anh đếm rất chậm, như muốn cho đứa em nhỏ mình thời gian tìm kiếm chỗ ẩn thân.

Tô Đình năm nay tuy chỉ 22 tuổi nhưng anh đã là thiếu soái của quân đoàn Gold Shield - đội quân canh phòng và giữ tuyến thành trì cuối cùng của nước Philos, công việc chủ yếu chính là tuần thành thủ đô, canh chừng cung thánh, giữ vững tòa thành này khi ngoại lai xâm lấn. Quả thật là Hoppes và Jacque đã giúp đào tạo anh rất nhiều, nhưng để nhận được danh hiệu này, anh đã phải dùng chính máu và nước mắt để đổi lấy.

Cho nên trò chơi trốn tìm này của Julius thật ra không công bằng lắm. Anh không những có thể dựa vào tiếng hơi thở của Julius để tìm kiếm nó, mà truy tung và phản truy tung còn là chuyên môn của anh. Với Tô Đình, đề nghị của Julius không khác lắm với việc trẻ em lớp một đấu với Tiến Sĩ của quốc gia.

Tiếng bước chân trẻ con ngay càng xa dần đến khi không thể nghe thấy nữa. Xung quanh Tô Đình chỉ còn lại tiếng gió trên bụi hoa xào xạt thổi qua. Tô Đình vẫn tiếp tục đếm chầm chậm "25...26...27" Julius trốn trong một bụi hoa trước mặt Tô Đình, từ chỗ nó tới anh trai đáng yêu chỉ cách một cái đình hóng mát lớn ở giữa sân.

Julius mỉm cười nhìn thân ảnh khiến nó điên cuồng đang đứng ngay trước mắt.

Đôi môi đỏ hồng nhẹ nhành mấp máy phát ra âm thanh trầm thấp, đầy từ tính. Khuôn ngực đầy đặn được tôn lên bằng chiếc áo quân đội bó sát chặt chẽ, hai đầu ti mập mập hơi nhú ra như cầu người thưởng thức. Eo của Tô Dình rất đẹp, cường tráng nhưng không kém phần tinh tế, lộ rõ sự dẻo dai của người luyện võ từ nhỏ. Cả cơ thể trên của Tô Đình chính là điển hình cho hình ảnh "vai rộng eo hẹp, tỉ lệ chuẩn hoàng kim."

Di chuyển xuống nừa là ©ôи ŧɧịt̠ lớn của anh trai, Julius đã từ thấy qua khi tắm chung với anh. Côи ŧɧịt̠ đó tuyệt đối là hàng cực phẩm trong cực phẩm, phần đầu to béo với phần thân ánh lên màu trắng hồng khoẻ khoắn, nhìn qua đã biết là anh chưa dùng nó bao giờ, nếu cương lên có thể dài tới 18 cm, rộng 5 cm. Thế nhưng Đình Đình sẽ không bao giờ cần dùng tới nó đâu nha, Julius trộm cười nghĩ. Hai chân dài thẳng tắp ẩn chứa sức mạnh, nếu anh dùng nó là cuốn lấy hông mình, cầu mình "mạnh hơn đi, nhanh hơn đi".... Julius bị hình ảnh dâʍ đãиɠ trong đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy máu mũi.

Thấy cái miệng nhỏ nhỏ sắp đếm tới 100, Julius nhanh chóng chu ra đôi môi hồng nhuận của mình, thổi một luồng khí lạnh tới phía Tô Đình.

Như một con rối bị giật dây, sau khi Tô Đình hít lượng khí tươi mát ấy vào liền mở mắt. Khuôn mặt anh đờ đẫn như người đang mộng du. Tô Đình đi về phía đình hóng mát trong vườn hoa. Anh ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, hay tay không do dự tuột quần xuống rồi nằm sấp người trên băng ghế, ưỡn lưng ép mông lên cao.

Julius nhanh chóng di chuyển ngón tay trong không khí hình thành nên một kết giới trong suốt bao quanh đình hóng mát. Kết giới này sẽ khiến cho người bên ngoài khi nhìn vào sẽ không thấy người bên trong, cũng tạo cảm giác không thoải mái cho người đến gần đình nhỏ. Người bên trong tuy có thể thấy khung cảnh bên ngoài, nhưng giờ đây Tô Đình đã chịu sự ảnh hưỡng của Julius, anh căn bản chẳng biết mình đang làm gì cả. Diều duy nhất Tô Đình biết chính là đây là "giai đoạn chuẩn bị" anh phải làm hằng ngày.

Vì là người giăng ra kết giới, Julius vẫn có thể thấy rõ rằng chuyện đang diễn ra dưới mái đình hóng gió kia. Cánh mông đầy đặn bị những ngón tay tho dài nắm lấy tách ra, làm lộ ra c̠úc̠ Ꮒσα đỏ tươi co rút trong khí lạnh. Cú© Ꮒσα của Tô Đình sau một năm "chuẩn bị" giờ đây đã có hình dáng oval hẹp dài như l*и phụ nữ. Mị thịt đỏ tươi xung quanh mấp máp cái miệng, vách tường bên trong tiết ra dịch ruột non bôi trơn. Ngón tay thon dài của Tô Đình nhẹ nhàng đảo quanh mị thịt, dùng móng tay khều nhẹ nó, khiến cơ thể anh giật nảy lên.

Hai ngón tay Tô Đình tách ra, ép xuống hai bên c̠úc̠ Ꮒσα nhiễu nước, khiến lỗ nhỏ như cái miệng chu ra, phần thịt đỏ hồng bên trong nhô ra. Một ngón tay khác nhanh chóng nhân cơ hội chen vào lỗ nhỏ, ngón tay cong lên đâm trúng điểm G nhạy cảm, phần dây dẫn nướ© ŧıểυ của Tô Đình bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ khiến ©ôи ŧɧịt̠ yểu xìu phía dưới lập tức ngẩng đầu, sưng tím đáng sợ, phần đầu nhỏ xuống dòng da^ʍ thuỷ trong suốt. Tô Đình khẽ khàng rên lên. Tiếng rên trầm thấp từ tính đó như móng tay mèo gào trái tim Julius đến ngứa ngáy.

Nó muốn đến đó áp mặt vào cánh mông đầy thịt kia, liếʍ láp c̠úc̠ Ꮒσα nhiễu nước, dùng tay xoa bóp cho ©ôи ŧɧịt̠ bừng bừng phấn chấn ở phía dưới. Thế nhưng hôm nay nó phải đi thăm "bạn cũ" trước đã, món ngon trước mắt đành phải đợi ngày khác hưởng thức rồi.

Julius thườn thượt thở dài, tư thái này của nó làm nó trông như một ông già trăm tuổi, không hợp với ngoại hình trẻ con đáng yêu chút nào. Julius ngắm nhìn thêm chút nữa, thấy thân ©ôи ŧɧịt̠ của anh trai đã tím đen rồi, đầu ©ôи ŧɧịt̠ càng tiết ra nhiều nước, có vẻ ảnh sắp bắn tinh rồi. "Giai đoạn chuẩn bị" là hoạt động mà Julius khiến Tô Đình phải trải qua hàng ngày suốt một năm nay. Hành động ấy trở nên giống như một nghi lễ. Julius cũng rất muốn được hung hăng yêu thương anh trai đáng yêu của nó từ ngày đầu tiên. Thế nhưng nó không muốn làm anh trai bị thương, nó cần phải kiên nhẫn chờ đợi khi nào cơ thể anh trai có thể chấp chận hết cơ thể của nó.

Một tiếng thét vang lên trong tai Julius, nó xoay đầu nhìn sang thì thấy Tô Đình đã bắn tinh xối xả khắp ghế ngồi, tiếng thét ngân nga kéo dài dần biến thành tiếng rên rĩ kí©ɧ ŧìиɧ. Thì ra sau khi bắn tinh, ngón tay của Tô Đình cũng không dừng lại. Giờ đây, c̠úc̠ Ꮒσα cuả Tô Đình đã nhét vào ba ngón tay, chúng thay nhau liều mạng moi móc tường thịt nhạy cảm bên trong.

Cơ thể Tô Đình vẫn còn chìm đắm trong cơn kɧoáı ©ảʍ, hai đầṳ ѵú đứng thẳng lên, ngón chân duỗi ra rồi cong lại, cơ thể chốc lại co giật mạnh. Nhưng ngón tay anh vẫn không dừng lại, cứ như là muốn đạt được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hơn, tham lam cảm giác tê liệt chạy toàn thân.

Không lâu sau, Julius thấy phần đầu ©ôи ŧɧịt̠ hơi hạ xuống sau khi bắn tinh bắn ra dòng nước vàng óng, chảy ra như vòi nước bị hỏng, không ngừng lại được. Tô Đình lúc này hai mắt đã trợn ngược lên, miệng mở lớn đớp khí, nước miếng nước mũi chảy xuống khuôn mặt nam tính điển trai, trong ngon miệng vô cùng. Dòng nước miếng chảy xuống cằm, xuống cổ rồi biến mất tại rãnh ngực đang ép xuống ghế ngồi.

Julius lưu luyến nhìn cảnh đẹp trước mắt trong chốc lát nữa mới không cam lòng rồi đi. Thuật điều khiển của nó sẽ khiến cho Đình Đình tiếp tục thủ da^ʍ tới khi nào nó ra lệnh dừng lại, cho dù cho cơ thể Tô Đình có bị mệt đến rã xương, bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tinh hoàn thì anh vẫn sẽ tiếp tục điều giáo c̠úc̠ Ꮒσα phía dưới.

Julius đi sâu vào trong vườn hoa, đến khi đυ.ng phải một cánh cổng cao nguy nga bằng sắt, được trang trí theo kiểu Baroque nhìn rất rối mắt. Xung quanh thân cổng và cánh cổng có dây leo hoa hồng bao quanh. Trên cánh cổng lớn có ghi hai chữ hoa mỹ bằng mực vàng thật to "Nội cung." Phía dưới tấm bảng là cánh cửa cao lớn đóng chặt, treo thêm một cái bảng khác, nhỏ hơn ghi "bên trong là khu sinh hoạt của đức vua và người bên cạnh ngài. Nếu vào sẽ gϊếŧ." Julius nhìn thoáng qua dòng chữ rồi ung dung đi tiếp, thân thể trực tiếp xuyên thấu qua cánh cửa.

Bàn chân nhỏ bé của Julius bước đi được thêm tầm trăm bước nữa thì dừng lại, nó lắng tai nghe một chút rồi quay qua bên trái, tiếp tục đi. Julius càng đi thì âm thanh lúc nãy nó nghe phát ra càng rõ, tiếng thở dốc hỗn loạn, tiếng người nức nỡ cầu xin, còn có tiếng cười lanh lảnh rất trung tính.

Khi Julius đến nơi phát ra âm thanh, nó rất tự nhiên đi ra trước mặt mọi người. Thế nhưng kì lạ là giống như ai cũng không thấy người mới xuất hiện này.

Đây hình như là hiện trường của một buổi huấn luyện dạy dỗ người mới thì phải. Có tổng cộng 7 nguời ở đây, đứng thành một vòng tròn bao vây một nam tử ở chính giữa. Trong 7 người có 6 người đứng, 1 ngồi đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế quý phi, lười biếng híp mắt.

Thân thể bé nhỏ quay quanh tìm nơi thoải mái để đặt mông nghỉ ngơi. Sau một lúc tìm kiếm, Julius quyết định là cái ghế quý phi có người đang ngồi đang ngồi nhìn rất thoải mái. Julius vươn tay chỉ về hướng người đang ngồi kia, nam tử ấy liền ổng ẹo đứng dậy, di chuyển tới người đứng gần mình nhất, ép hắn quỳ xuống làm ghế cho mình ngồi. Julius hờ hững đi tới chiếc ghế giờ đây trống không, leo lên ngồi nhìn quang cảnh trước mắt.

Trước mặt Julius lúc này là nam tử đã bị bao vây. bộ dáng hắn có vẻ rất trẻ, chỉ tầm 16 tuổi, các bộ phận trên cở thể vẫn chưa kịp phát triển thành hình. Bầu vυ' của nam tử trước mặt hơi nhỏ, nhú lên như bé gái mới lớn, thân thể trắng nõn, vòng eo tinh tế, cặp mông căng tròn bóng loáng đang lắc lư trong không khí.

Nam tử đang đứng với tư thế rất lạ, hai tay bắt ra sau đầu, hai chân mở lớn, đầu gối cong xuống như đứng tấn. Người đó đang mãnh liệt di chuyển vòng eo trước sau trước sau, như là muốn ma sát hạ thân với không khí vậy.

Mắt Julius hạ xuống nhìn bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nam tử. Thì ra là người song tính, bảo sao cơ thể lại tinh tế mỏng manh thế, Julius nghĩ.

Ở nước Philos, người song tính rất hiếm nên họ rất quý giá, vì chỉ có người song tính mới được chọn làm thánh tử, hạ sinh đức vua kế tiếp cho quốc gia. Nhưng dù vậy lượng người song tính được sinh ra với chỉ số là duy nhất một thánh tử được chọn mỗi năm thì chênh lệch vẫn quá lớn. Nếu song tính nhân nào cũng chờ đợi để được làm thánh tử thì một số tới già vẫn chưa được thấy chân thân đại thần.

Do vậy nên một số bé trai mang hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© muốn trực tiếp tiến cung hầu hạ đức vua hay quan lớn trong triều. Đa số những người chọn như vậy hầu hết là xuất thân thấp hèn, không có cơ hội được chọn làm thánh tử.

Nếu tất cả song tính nhân đều có cơ hội tham gia tuyển chọn thánh tử thì tên Pierre Hadot kia sẽ được chọn sao. Chỉ nhìn bề ngoài thôi thì người trước mặt Julius đây đã hơn hẳn y rồi, chí ít người này có một cặp mắt hoa đào rất đẹp.

Julius càng nghĩ càng tức, tên Rosseu khốn khϊếp ấy nghĩ đại thần ta là gì. Cứ dâng lên một tên kĩ nam là sẽ thõa mãn được đại thần ta sao. Đình Đình đáng yêu của ta vẫn đang trong "giai đoạn chuẩn bị," ngày nào cũng nhìn thấy món ngon trước mắt mà đến liếʍ một cái cũng không được, chỉ nó mới biết đại thần nó đây đây sắp nghẹn chết rồi. Tên Rosseu đê tiện, chết tiệt, ngu ngốc, phế thải, dâng lên cho ta một tên thánh tử không biết bao người đã chạm qua.

"Tiện nô, ngươi đã biết tội?" Tiếng nói trung tính lanh lảnh vang lên bên cạnh.

Nam tử đang nói là mẹ của đức vua hiện đại, Maurice Lockess. Tuy hắn đã hơn 75 tuổi nhưng ngoài hình vẫn giữ nguyên như trước. Từ sau khi hắn được Julius ban phúc 67 năm trước đây, Lockess vẫn trẻ mãi không già. Đây là một trong những đặc quyền của thánh tử được ban phúc, ngoài được hoài thai nhi của thần, sẽ còn có thân thể trẻ mãi không già, chỉ chết khi đức vua hiện tại, cũng chính là con hắn chết.

Julius nhìn sang nam tử bên cạnh đang ngồi trên "chiếc ghế người," nheo mắt suy nghĩ

"Tiện nô biết tội, tiện nô biết tội,...ô..ô cầu đại nhân Lockess khoan hồng tha thứ." Nam tử mặt mũi đầy nước mắt, khóc lóc cầu xin. Y đang rất khó chịu, lúc nãy ngài Lockess đã cho một viên thuốc màu đen vào lỗ l*и y, giờ đây chỗ đó vừa nóng vừa ngứa. Y rất muốn có vật mạnh mẽ xông vào, thao tới chỗ tận cùng giúp y gãi ngứa. Vừa nghĩ tới, lỗ l*и bên dưới như nghe lệnh mà bắt đầu chảy nước cho vật lạ thuận tiện xâm nhập.

"Chát" một tiếng vang giòn, người hầu vạm vỡ đứng sau lưng Lockess tiến lên, một phát đánh thẳng vào mặt nam tử, cổ y quay qua một bên.

"Vô lễ, quý danh của mẹ đức vua là cho ngươi gọi hay sao hả? Tiện nô!"

Một cái tát khác lần nữa hạ xuống.

"Ô...ô.... Tiện nô biết tội....Xin L'aile thứ lỗi...Xin đức bền trên thứ tội ...ô..ô" Hai cái tát khiến đầu óc nam tử xoay vòng vòng, chả suy nghĩ được gi cả. Trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm, phải khiến người trước mặt hài lòng thì mình mới có thể sống.

Lockess nghe vậy mỉm cười, dung nhan tỏa sáng. Không thể phủ nhận Maurice Lockess là một người rất đẹp, khuôn mặt kiều diễm với đường cong thân thể nóng bỏng. Tuy hắn không có bầu vυ' lớn như Hadot nhưng cặp mông đẫy đà phía dưới kia có thể khiến bất cứ nam nhâm nào ngột thở. Giờ đây hắn chỉ mặc một kiện áo trong suốt với một cái qυầи ɭóŧ hai dây mỏng manh ôm sát vào lỗ lòn cùng c̠úc̠ Ꮒσα, hai cánh hoa béo múp lộ hẳn ra dưới dây qυầи ɭóŧ bó sát, viền áo đủ che lại đầu ti đỏ thẳm, còn lại da thịt bóng loáng trắng nõn nà đều lộ ra dưới lớp vải vô dụng kia.

"Ngoan lắm, đức bề trên tha thứ cho tiện nô ngươi." Nói xong, Lockess hất cầm với người hầu đứng xa nhất trong vòng tròn. Người hầu lực lưỡng nhanh chóng đi tới bên nam tử đang khóc lóc thảm thương kia, đá hai bên đầu gối y, khiến y ngã nhào mặt xuống đất, chỏng mông lên.

Nam tử thấy vậy tưởng rằng sẽ được giải thoát liền lắc lư cái mông khiến dâʍ ŧᏂủy̠ bay bắn lung tung. Thế nhưng gã người hầu lại nâng một tay đè lên thắt lưng nam tử, ấn mạnh xuống, ép cái l*и dâʍ đãиɠ hướng xuống sàn đá lạnh lẽo. Tay còn lại của gã túm lấy tóc nam tử, giật mạnh lên, khiến y phải nhìn lên Lockess ngồi trên cao với tư thế thấp hèn.

Lực tay mạnh mẽ khiến nam tử không thể cưỡng lại, ép buộc banh l*и dâʍ đãиɠ ép xuống sàn đá dưới thân. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ ấy quá lớn khiến hai đầu ti nhỏ bé trên bầu ngực hơi nhú lên của năm tử phun ra hai tia sữa tươi.

Cảm thấy lực tay trên thắt lưng hơi thả lỏng, nam tử nhanh chóng ưỡn mông lên trên mặt đất nhưng lại một lần nữa bị ép xuống. Lần này, gã người hầu đẩy thắt lưng nam tử lên phía trước rồi lại kéo về phía sau, tách cánh hoa mập ú ra hai bên, lấy mi thịt đỏ tươi bên trong làm giẻ lau sàn đá.

Cứ như vậy lên xuống trước sau, lặp lại hơn trăm lần Lockess mới gật đầu cho tha. Lúc này nam tử đã triều thổi hơn 5 lần, da^ʍ tủy chảy thành vũng nước dưới thân, bầu ngực bắn sữa dữ dội đến đầu ti cũng cương cứng lên như hạt gạo, nhỏ từng giọng sữa trắng đυ.c xuống.

Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp của nam tử làm ra biểu hiện vặn vẹo vì kɧoáı ©ảʍ cuồng nhiệt, đôi mắt hoa đào trợn ngược mở lớn, chảy xuống nước mắt sinh lý, cái miệng rên rĩ đến khàn. Đôi môi nam tử mở thành chữ "O" cứ như không khép lại được, nhiễu nước miếng ra bên ngoài.

Tay của gã người hầu buông tóc nam tử ra, di chuyển xuống phía dưới bắt đàu đào móc c̠úc̠ Ꮒσα đỏ hồng. Nam tử mất đi ý thức ngã xuống vũng nước da^ʍ của mình.

Coi tới đây dường như mất vui, Julius búng tay một cái, mọi người đột nhiên dừng lại.

Tên người hầu kia dừng đôi tay lại, xóc nam tử đã bất tỉnh lên rồi bế y về phòng. Tất cả người khác cũng bắt đầu di chuyển. Lockess đứng lên, tên người hầu quỳ nãy giờ làm ghế cho hắn cũng đứng lên theo.

Gã người hầu ấy vừa đứng lên liền bắt lấy cánh tay Lockess, kéo hắn lại cho tấm lưng hắn tựa vào lòng ngực rộng của gã. Lockess rất phối hợp nâng hai cánh tay lên, ôm lấy đầu của người hầu phía sau, cho gã một nụ hôn lưỡi ngọt ngào. Hai tay gã người hầu di chuyển xuống bờ mông của Lockess, xé nát tấm vải trong suốt kia. Gã người hầu móc ra ©ôи ŧɧịt̠ đã cương cứng từ lúc nào, một phát "phốc" vào lỗ l*и nóng ẩm ướt của Lockess.

Thân thể Lockess run lên nhưng vì đang hôn môi nồng nhiệt nên không thể phát ra âm thanh gì cả. Đôi chân thon dài tự động vòng qua đằng sau, cuốn lại cái eo lực lưỡng của gã người hầu, cả người Lockess giờ đây lơ lửng trên không.

4 tên người hầu còn lại đến bên 4 gốc của chiếc ghế quý phi với Julius trên đó, nâng nó lên, bắt đầu đi về phía phòng của L'aile.

Mỗi bước đi ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и của Lockess đâm vào sâu hơn chút, khiến hắn rên rĩ không ngừng. Mới đi được nửa đoạn đường, Lockess đã không không chịu nổi mà đái ra làm bẩn đá hoa cương lót sàn trong nội cung.

Julius không quan tâm, ra lệnh đoàn người tiếp tục di chuyển. Khi đi ngang qua, những người hầu bên trong cũng tự động tránh đường cho đoàn người, nhưng không ai ra tỏ ra vẻ kì quái. Cứ như việc mẹ của đức vua trở thành thịt chậu treo trước ngực người hầu hắn là chuyện đương nhiên vậy. Đương nhiên Julius đã hạ cấm chế lên nhận thức của bọn họ. Chuyện này đặc biệt dễ với người hầu bên trong cung thánh, dù sao họ cũng được dạy là che tai nhắm mắt mọi lúc mọi nơi mà.

Đi đến căn phòng hoa lệ nhất trong nội cung, phòng của của L'aile, tên người hầu thẳng tay ném Lockess xuống giường, ©ôи ŧɧịt̠ cũng theo đó tuột ra khỏi lỗ l*и sưng đỏ. Lockess nằm trên giường rung rẩy không ngừng, lỗ l*и phía dưới mấp máp liên tục, muốn tiếp tục ăn ©ôи ŧɧịt̠ lớn thơm ngon.

4 tên người hầu đặt ghế quý phi xuống đất rồi tự động đến 4 góc phòng đứng đợi, tên người hầu còn lại đứng cuối giường mắt nhìn xuống ©ôи ŧɧịt̠ gã.

"Ta nghe nói ngươi mới kiếm thấy đồ chơi mới?" Tiếng nói thánh thoát của trẻ em vang lên, đánh vỡ im lặng trong phòng. Julius nhảy xuống ghế, đi tới bên giường, nhảy một cái lên giường lớn của Lockess

"Lockess, ngươi đã tìm được gì?" Julius bấu lấy cằm Lockess, ép hắn nhìn nó, gặng hỏi.

"Chằn...tinh..đại thần....thần...chân thân.."Lockess khó khăn trả lời, dù cho đang bị thần lực ảnh hưởng, ánh mắt của Julius cũng khiến cơ thể hắn không tự chủ được mà run lên, lỗ l*и phía dưới co rút lại.

"Ồ, vậy là ngươi đã kiếm được rồi sao? Chúc mừng nhé" Julius cười lạnh nói.

Nói xong, Julius nắm cằm Lockess, thẳng tay ném qua một bên. Lực đạo cánh tay nó lớn đến nỗi Lockess đập mặt mạnh xuống giường lớn tạo nên tiếng kẽo kẹt.

Con người ngu xuẩn.

Chỉ vì ta giao phối với ngươi bằng hình dạng chằn tinh không có nghĩa là chân thân của ta là con chằn tinh hôi hám gớm ghiếc ấy. Julius nhìn cơ thể nó từng làʍ t̠ìиɦ cùng, không khỏi cảm thấy chán ghét

"Ngươi định làm gì với con chằn tinh ngươi bắt được?" Julius hỏi, ánh mắt dõi ra về phía vườn hoa. Ta nhớ anh hai, muốn anh hai ôm ôm

"Giao phối, làʍ t̠ìиɦ, ta muốn hoài thai đức vua kế tiếp. Ta muốn tiếp tục làm hoàng hậu, làm L'aile." Lockess thều thào nói, giọng nói đều đều nhưng có thể nghe ra ý muốn tham lam quyền lực rõ ràng.

Julius nghe xong cũng chả buồn ngạc nhiên. Tên điếm trước mặt này cũng ngốc như Hadot, tưởng là có thể kiếm thấy thứ gì đó hơi có uy quyền liền liều mạng muốn làm phối ngẫu với thứ đó mà không nghĩ tới hậu quả.

Chả lẽ hắn nghĩ người dân Philos thật sự sẽ tin đại thần ban sự sống và thịnh vượng cho họ là chủng loài chằn tinh ghê tởm sao. Dù cho Lockess thật sự có thể ảnh hưỏng đến đức vua Syidis X dưới danh hiệu là mẹ lão, chả lẽ hắn nghĩ Hoppes và ban hội đồng quản trị sẽ cho phép tin đồn nhảm nhí ấy truyền ra sao. Đến lúc ấy, trò cười mới trong thiên hạ sẽ không còn là "Nhà Hadot có cha bị con cắm sừng, trưởng tử banh l*и cầu người đâm" mà là "Mẹ vua mang thai con quái vật, nhà nước tôn thờ chằn tin lên làm đại thần." Đó sẽ là một quang cảnh nực cười đến dường nào.

Julius tuy có thể thờ ơ lanh nhạt nhưng không có nghĩa là đại thần đây không quan tâm tới thanh danh của nó. Ai dám trèo lên đầu ta ngồi, ta sẽ cho kẻ đó chết không được tử tế, Julius nhìn Lockess, hung ác nghĩ.

"Tốt lắm, vây ngươi cứ tiếp tục làʍ t̠ìиɦ với con quái vật ấy đi nhé." Julius cười nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lockess, ánh mắt như nhìn một con búp bê tìиɧ ɖu͙© bị hỏng.

Nó đặt bàn tay nhỏ bé lên hai bên thái dương Lockess, hai ngón tay vươn ra đâm thẳng vào sọ não của Lockess. Vẻ mặt Lockess đột nhiên nghệch ra như bị thiểu năng, hai mắt đưa vào nhau. Julius nhẹ nhàng đảo quanh ngón tay, sửa lại chút ký ức, cho vào một ít ám hiệu tâm lý rồi chậm rãi rút ngón tay ra.

"Lockess, nói cho ta nghe, ngươi là cái gì?" Julius đón nhận khăn lau tay từ người hầu, lên tiếng nói.

"Ta là thịt chậu, là bồn cầu chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙, ta phải giao phối với tất cả giống loài tồn tại trên thế giới."

"Ồ, tại sao vậy?" Julius nói

"Vì ta muốn có thai, muốn có đức vua tương lai. Đức vua tương lai cần phải khỏe mạnh, cần nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ để hoài thai. Nếu ta không giao phối hết với tất cả giống loài, ta sẽ không có đức vua tương lai." Lockess nói như người mộng du.

"Đúng vậy, ngoan lắm." Julius nói, đặt bàn tay nhỏ lên đầu Lockess, vuốt ve như sủng vật nghe lời.

Tiếng gõ cửa vang lên, cùng theo đó là tiếng người hầu thông báo.

"Thưa bề trên của tôi L'aile, đức vua đã họp xong. Ngài ấy nói muốn ngài gặp một người, hi vọng ngài có thể chiếu cố dạy dỗ."

"Đã biết, lui ra đi." Tiếng Lockess vang lên từ trong phòng.

Nghe xong thông báo, Julius lập tức đứng lên, búng tay giải mê cho người trong phòng rồi xuyên thấu thân thể đi khỏi. Julius bước nhanh qua vườn hoa hồng, chạy về nơi Tô Đình vẫn đang đợi. Ta thật bất cẩn, vậy mà đi hơn hai tiếng rồi, anh trai đáng yêu của ta chắc đã mệt chết rồi đi, Julius nghĩ. Bước chân nhỏ bé chạy nhanh băng qua vườn hồng, tới khi thấy được đình hóng mát quen thuộc.

Julius thả lỏng bước chân, đi nhanh tới bên đó. May mắn là dù họp xong nhưng những vị quan chức ấy vẫn đứng trong sảnh thảo luận về những vấn đề vừa được quyết định nên không ai ra ngoài. Julius chạy vào đình, tiến vào trong kết giới ấm áp do nó tạo ra.