Diêm Vương Canh Ba

Chương 22: Hoài niệm

Trong một gian phòng kín nồng nặc mùi thuốc, trên chiếc giường bệnh có người nam tử quấn vải khắp mặt, vô lực tựa vào gối, tay cầm một mảnh ngọc bội tím xoa tới xoa lui, nước mắt chầm chậm chảy ra trên lớp vải băng.

Cảnh Uyên đẩy cửa bước vào, không nhanh không chậm đến gần y, thấy y cầm mảnh ngọc bội cũng không hỏi tới, chỉ nói: “Chi Lan, ta biết ngươi đã chịu nhiều thiệt thòi ở chỗ Tào Liêm. Lần này Tào Liêm có phần quá đáng rồi. Ngươi muốn ta trừng phạt hắn thế nào?”

“Dù ta có rạch nát khuôn mặt hắn, cũng không khiến khuôn mặt ta trở lại như xưa. Mang lòng thù hận ai đó, chỉ khiến ta trở thành ác quỷ giống hắn thôi. Huống hồ, ngay cả khi ta muốn mạng hắn, chàng dám vì ta mà hy sinh hắn hay sao?”

“Lời này là nghĩa gì?”

Dịch Ngung giơ cao mảnh ngọc bội hướng về phía Cảnh Uyên: “Thứ này là do ta tặng cho chàng, tại sao nó lại ở trên người của Tào Liêm? Chàng ở bên ta…nhưng cũng ở bên cạnh hắn?”

“Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Không tốt cho vết thương trên khuôn mặt ngươi.”

Dịch Ngung ném mảnh ngọc vào góc giường: “Bỏ đi! Tâm chàng không để trên người ta, thì một tín vật sao trói buộc được chàng?”

Cảnh Uyên nghi hoặc: “Rốt cuộc Tào Liêm đã nói gì với ngươi? Đừng quên chính hắn phá hủy khuôn mặt ngươi. Ngươi không hận hắn mà lại đi chất vấn ta?”

“Hắn nói chàng không thích ta, tất cả là do ta tự ảo mộng thôi. Nếu hắn nói sai, chàng hãy thanh minh cho ta nghe xem.”

Cảnh Uyên không đáp trả. Dịch Ngung cười lạnh một tràng rồi nói tiếp: “Khuôn mặt ta chữa lành thì đã sao? Tâm của ta làm sao mà chữa lành được nữa? Ta ở bên cạnh chàng hai năm, tự gạt mình suốt hai năm, nhưng cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng Tào Liêm đã thức tỉnh ta. Cảnh Uyên, chàng rất tốt, đối với ta rất tốt, nhưng tất cả chỉ là sủng nịch, chứ không có tình yêu. Tào Liêm nói chàng sẽ không đến cứu ta, quả nhiên chàng không đến. Ta thậm chí đã nghi ngờ rằng chàng xem ta và Tào Liêm giống như những con rối làm trò. Chàng muốn xem thử Tào Liêm vì thích chàng có thể ra tay thâm độc tới đâu, còn ta vì thích chàng, lại có thể hy sinh nhiều tới đâu.”

Cảnh Uyên nhếch môi: “Chi Lan, ngươi đang không khỏe, càng nói càng hồ đồ rồi. Chuyện này đợi khi thần trí ngươi tỉnh táo trở lại, chúng ta sẽ nói tiếp.”

“Chàng không dám nhận hay sao?” Dịch Ngung ngước mắt lên nhìn Cảnh Uyên, ngữ khí đanh thép không hề có ý thoái lui.

Bị y nhìn một hồi, Cảnh Uyên đột nhiên nở ra nụ cười lạnh lẽo: “Vẫn luôn khen rằng Chi Lan ngươi thông minh, đúng là không làm ta thất vọng.”

“Cảnh Uyên, chàng cũng thật nhẫn tâm.”

“Người nhẫn tâm trong thiên hạ này không chỉ có mình ta. Dù sao ta cũng sẽ chữa lành khuôn mặt cho ngươi, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ta không muốn giống như bầy thỏ của chàng, được chàng nuôi, nhưng khi chàng không thích liền có thể đem chân chúng ra bẻ gãy.” Dịch Ngung như tự nhủ với chính mình, giọng điệu hết sức chua chát.

“Vậy ngươi muốn sao?”

“Chúng ta kết thúc đi. Khuôn mặt này ta không cần chàng chữa. Ta sẽ để những vết sẹo lại như bằng chứng, muốn chàng vĩnh viễn ghi nhớ nỗi đau mà ta đang mang là do Cảnh Uyên chàng nợ ta.”

“Hà tất phải như vậy?”

“Sau này khi chàng yêu một ai đó, tất sẽ hiểu được sự cố chấp này của ta.”

Cảnh Uyên đặt bàn tay lên dây đàn Thái Phượng, thở dài một cái. Hồi ức kia mơ màng hiện về, lại mơ màng rời đi. Cảnh Uyên càng nghĩ càng thấy bất an, bèn lấy ngựa đuổi theo sau Nhan Duật và Bạch Cơ. Lúc đến gần chỗ Nhan Duật hẹn với Công Tôn Ngạc, Cảnh Uyên nhìn thấy một người đeo mặt nạ cũng đang hướng về bọn họ từ trên ngọn đồi xa. Người đeo mặt nạ quay đầu ngựa, cố tình dẫn dụ Cảnh Uyên đến nơi khác. Cảnh Uyên đi theo y, tới một rừng trúc thì y xuống ngựa dắt bộ, Cảnh Uyên cũng xuống theo, gọi: “Chi Lan!”

“Nhiều năm không gặp, may mà chàng còn nhớ ta.”

Cảnh Uyên dắt ngựa đi phía sau lưng y, không đáp.

“À ta quên vẫn chưa chúc mừng đôi chân chàng bình phục rồi. Tào Liêm chắc là cũng đã hết giá trị lợi dụng. Y còn sống không?”

Thân ảnh cao gầy của Dịch Ngung đứng trong gió, mang theo chút gì đó rất xót xa và hoài niệm. Cảnh Uyên vươn tay định chạm vào y, nhưng do dự rút lại: “Ta cũng không tuyệt tình đến mức ấy. Dù gì, hắn từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta.”

“À, vậy còn vị công tử kia là người mà chàng thích sao?”

“Phải!”

Bờ vai Dịch Ngung hơi run lên: “Về diện mạo, y không sánh bằng Nghiêm Bội Lăng. Về gia thế, ta không nghĩ có ai vượt qua nổi Tào Liêm. Vậy vì cớ gì mà chàng thích y? Tài năng sao?”

“Tại sao các người đều nghĩ rằng y nhất định phải có thứ gì đó hơn người thì ta mới thích? Y rất bình phàm, nhưng trong lòng ta lại là báu vật duy nhất.”

“Xem ra chàng quả thực rất thích y. Nếu như Tào Liêm đối với y giống như đối với ta năm đó, chàng sẽ làm sao?”

Cảnh Uyên quả quyết: “Ta sẽ khiến hắn đau đớn gấp ngàn lần những gì mà y phải trải qua.”

Dịch Ngung cười mông lung, rất tổn thương nói: “Năm xưa, chúng ta ở bên nhau, thời gian đầu vốn dĩ rất vui vẻ, nhưng dần dần ta phát hiện chàng chỉ đối tốt với ta như cách ta đối tốt với chàng. Thật ra bản tính chàng thế nào không quan trọng, chỉ cần chàng thích ta, ta đều chấp nhận được hết. Thế nhưng, đừng nói là ta, ngay cả người ngoài như Tào Liêm cũng nhận ra chàng không thật lòng với ta. Hắn rạch khuôn mặt ta chỉ vì ghét chúng ta ở cạnh nhau, chứ không phải cảm thấy ta có sức uy hϊếp gì. Lúc ta bị hủy khuôn mặt, chàng còn bình tĩnh hỏi ta muốn trừng phạt hắn thế nào. Chàng xem, câu trả lời vừa rồi của chàng đã cho thấy sự khác biệt trong việc chàng thích hay không thích một người. Tào Liêm xem như cũng gặp quả báo rồi. Nói tới đây thôi…” Dịch Ngung thở dài nặng nề. “Năm đó không từ mà biệt là do ta muốn chấm dứt, nay cũng không thể vô sỉ khơi lại chuyện cũ nữa. Ta xuất hiện chỉ xin chàng tha cho một người.”

Cảnh Uyên không bước tiếp nữa. Y và Dịch Ngung tốt nhất vẫn nên giữ một khoảng cách như thế.

“Công Tôn Ngạc?”

“Phải! Ta mất đi phụ mẫu, từ nhỏ ở nhờ Công Tôn phủ, chỉ có biểu ca là yêu thương ta nhất. Biểu ca không có hứng thú với ân oán giang hồ, chỉ qua là trượng nghĩa thích giúp người. Nếu chàng và vị công tử kia là lưỡng tình tương duyệt, cớ sao còn phải chấp nhất với biểu ca của ta. Hứa với ta, tha cho y được không?”

“Nếu như y không đến làm phiền ta, ta cũng sẽ không rảnh rỗi đi tìm y đòi mạng. Ta chỉ có thể hứa như vậy thôi.”

“Được, đa tạ chàng.” Dịch Ngung leo lên lưng ngựa rồi nói tiếp: “Một ngày nào đó, hãy thay ta rạch một nhát lên khuôn mặt Tào Liêm. Nhát ấy không phải vì trả thù, mà là để hắn hiểu rõ nỗi đau ta từng trải qua.”

Dịch Ngung giật dây cương ngựa đi thẳng về phía trước. Gió bụi nổi lên sau bóng lưng của y, gợi nên cảm giác bi thương cực độ. Cảnh Uyên đến sau cùng vẫn không hỏi khuôn mặt y đã chữa lành hay chưa, cũng không hỏi y đi đâu trong suốt những năm qua, và giờ sẽ về đâu. Cảnh Uyên chỉ vỗ bờm ngựa, sau đó thật khẽ bật ra một câu giữa kẽ môi: “Ta hứa với ngươi.”

Nhan Duật nói chuyện với Công Tôn Ngạc xong, đang định cùng Bạch Cơ lên xe ngựa quay về thì Cảnh Uyên phóng ngựa tới, đưa tay kéo cả người hắn lên ngồi ở phía trước mặt y. Nhan Duật chới với không rõ là ai, đến lúc ngửi được hương hoa lan ấm áp mới nhận ra Cảnh Uyên. Hắn đang định hỏi Cảnh Uyên muốn đi đâu, đã nghe tiếng gió xé bên tai, trong chớp mắt thì rời xa cỗ xe ngựa của Bạch Cơ. Bạch Cơ giơ cao tay áo khe khẽ cười duyên.

“Trường Quân, chúng ta không về Vu Hàm Cung sao?”

Cảnh Uyên thổi vào tai Nhan Duật: “Lát nữa mới về. Khi nãy tên kia nói gì với ngươi?”

“Cũng không có gì nhiều.” Nhan Duật đáp hời hợt. Cảnh Uyên suy đoán: “Có phải đã nói xấu ta rất nhiều.”

Nhan Duật tránh né trả lời: “Nhưng rồi ta cũng khuyên được y đừng tìm đến Vu Hàm Cung nữa.”

“Làm sao để khuyên? Tên đó đâu phải dạng ngoan ngoãn nghe lời gì.”

“Ta nói…” Nhan Duật đỏ mặt. “Chúng ta thành thân rồi. Ta cũng thật lòng thích ngươi, không phải bị ép buộc.”

Cảnh Uyên sững sờ kéo dây cương cho ngựa đi chậm lại. Không ngờ Nhan Duật lại chủ động thừa nhận chuyện này.

“Nhưng mà…” Nhan Duật sờ sờ tay áo Cảnh Uyên, ngượng ngùng nói: “Hôn lễ của người khác thì sẽ có rượu giao bôi, có nến đỏ, còn rải đậu đỏ trên giường nữa, ừm…” Nói đến nửa chừng, hắn tự dưng chẳng hiểu vì sao mình lại nói ra những điều này, chợt lúng túng không nói nữa.

Cảnh Uyên ngẩn người. Y là người giang hồ, xưa nay không coi trọng nhiều quy tắc lễ nghi đến vậy, trước còn nghĩ cái gì rắc rối quá bỏ được thì nên bỏ.

Cảnh Uyên cắn lên vành tai đang đỏ của Nhan Duật: “Là lỗi của ta. Đợi đến khi mắt ngươi bình phục, ta sẽ đền bù tất cả.”

Nhan Duật giải thích: “Ta không có ý bắt ngươi đền bù, ngươi xem như ta nói càn vậy thôi.”

“Chỉ cần là điều mà ngươi mong muốn, ta sẽ vì ngươi đáp ứng hết. Ta tuyệt không để người mà ta thích chịu bất cứ ủy khuất nào.”

“Trường Quân, ta chỉ hỏi nếu như, nếu như đôi mắt của ta chữa không lành, hoặc ta sẽ trở thành một bộ dạng nào đó xấu xí, vậy ngươi vẫn ở cạnh ta chứ? Ta rất sợ khi ta trải lòng mình ra, chưa kịp hạnh phúc được bao lâu, thì đã bị bỏ rơi lại. Ta cũng sợ…sợ rằng những thứ tốt đẹp hiện tại chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi.”

Cảnh Uyên hôn một cái nhẹ lên khóe môi hắn, hắn ngỡ ngàng ngừng nói ngay.

“Có ta cả đời ở bên ngươi, dù nằm mộng, cũng là giấc mộng lâu dài mãi mãi.”

“Ân!” Nhan Duật thôi không nghĩ vẩn vơ nữa. Đây là người hắn thích. Đây là người hắn chọn. Đây là người hắn nguyện ý nương tựa cả đời, vậy có gì lại không thể tin tưởng?