Diêm Vương Canh Ba

Chương 21: Thích ngươi

Nghiêm Bội Lăng mở quạt, phẩy vài cái rồi gập lại nhìn Cảnh Uyên đang tưới nước cho cây hải đường của Nhan Duật. Nhan Duật đã theo Bạch Cơ đi thăm Lãm Bân, nói rằng phải quá trưa mới trở về.

“Người đang yêu đúng là tâm trạng tốt thật, suýt chút nữa bước chân vào quỷ môn quan mà giờ vẫn nhởn nhơ chơi với cây cảnh.”

“Ngươi biết điểm khác biệt lớn nhất giữa ngươi và Tào Liêm là gì không?” Cảnh Uyên cười hỏi.

“?”

“Tào Liêm lời nói luôn đi đôi với hành động. Hắn bảo ghét ai thì sẽ tìm mọi cách trừ khử người đó. Ngươi thì khác, lúc tức giận có lẽ nói lời không phải, nhưng sau khi nguội lại, liền đem mọi oán hận bỏ đi. Vừa nãy khi Nhan Duật muốn đi thăm Bân Bân, chưa đợi ta gọi Bạch Cơ thì ngươi đã bảo muội ấy theo trông nom y. Khẩu xà tâm phật chính là ngươi.”

Nghiêm Bội Lăng thấy nhột, nói: “Ta là xà hay phật thì mặc kệ ta, ngươi lo mà giữ lấy bảo bối thiên chân của ngươi. Mấy vò rượu lần trước ta để lại đâu rồi?”

“Ta đưa cho Xích Linh, y bảo nhắm rượu chung với chân gà là ngon nhất.”

Nghiêm Bội Lăng đập quạt xuống mặt bàn: “Tên ham ăn, ngoài ăn ra hắn chả biết gì nữa. Loại rượu phong nhã của ta vào bụng hắn có khác gì nước lã?”

“Phong nhã của ngươi chỉ là suốt ngày uống rượu và lên giường, còn nực cười hơn thói nghiện ăn của Xích Linh.”

Nghiêm Bội Lăng hứ y rồi nói: “Ai mới nực cười đây? Trước ngươi bảo không bao giờ thành hôn, nay thì suốt ngày nói chuyện yêu đương với người ta.”

“Ta vậy khi nào?”

“Lẽ nào lại không vậy?”

Cảnh Uyên bật cười, cảm thấy có chút ý vị nên ngồi xuống ghế. Cho dù khuôn mặt y vẫn còn vẻ nhợt nhạt, nhưng giống như cành liễu trước gió, càng tôn thêm phần kiều diễm lay động lòng người. Nghiêm Bội Lăng thất thần rồi chợt cúi xuống, siết chặt cây quạt: “Rốt cuộc là vì sao ngươi thích Nhan Duật?”

“Ta cần phải có lý do mới thích y được sao? Thích một người thì chính là thích thôi.” Cảnh Uyên bình thản trả lời.

“Ta trước giờ lại không nghĩ có ngày ngươi sẽ đơn đơn giản giản mà thích một người như thế.” Nghiêm Bội Lăng đứng dậy, cất quạt vào thắt lưng, lại nói: “Giờ ngươi đã không còn gì đáng ngại, ta cũng nên quay về Thiết Diện Trang. Gần đây có kẻ đến Thiết Diện Trang muốn lấy mạng ta, bảo rằng ta ngủ với thê tử hắn. Ta ấy à…chuyện lăng nhăng đúng là đứng đầu, nhưng cũng không đến nỗi dòm ngó người đã có trượng phu. Mấy nữ đệ tử của ta đã bắt nhốt hắn lại. Ta phải về điều tra xem là ai dám to gan lớn mật vu khống ta. À mà…nhớ lần sau đừng để Xích Linh đi truyền tin. Lúc hắn đến tìm ta cứ nói như thể ngươi sắp chết đến nơi rồi, hại ta phải gác lại mọi chuyện đi đường xa tới chỉ để gặp mặt ngươi lần cuối, nào ngờ ngươi có trầm trọng gì đâu?”

“Ngươi đang hy vọng ta chết sớm?”

“Thiên hạ đều hy vọng vậy, đâu đã đến lượt ta? Vậy nên ngươi ráng mà sống cho tốt để trêu tức bọn họ.”

Cảnh Uyên mỉm cười nhìn Nghiêm Bội Lăng rời đi. Đúng lúc Nhan Duật chống gậy trở về, Nghiêm Bội Lăng bước ngang qua người hắn, chợt đưa tay vỗ lên vai hắn mấy cái rồi đi tiếp. Nhan Duật ngẩn ngơ hỏi Cảnh Uyên: “Là ai vừa đi ra?”

“Bội Lăng!” Cảnh Uyên ngước nhìn hắn, tròng mắt ôn nhu như nước: “Sao vậy?”

“Không gì!” Nhan Duật cười mò mẫm đến gần ghế ngồi và đặt gậy dựa vào bàn. Cảnh Uyên ngạc nhiên: “Bạch Cơ đâu?”

Nhan Duật ồ rồi nói: “Ta bảo nàng ấy đi rồi. Ta dù sao cũng là nam nhân, không thể suốt ngày cứ nhờ một nữ nhân dìu dìu đỡ đỡ, rất mất mặt. Ta tự lo cho mình được.”

Cảnh Uyên nghe xong, chợt nhận ra bản thân có chỗ sai sót. Hắn vốn đã quen với sự chăm sóc của Bạch Cơ, lâu dần cũng không để ý mấy tiểu tiết nhỏ nhặt này, lại không nghĩ đến Nhan Duật cảm thấy bất tiện.

“Sau này ngươi muốn đi đâu, ta sẽ đi cùng ngươi.”

Nhan Duật định mở miệng từ chối, chợt khép lại im phăng phắc. Khi nãy Lãm Bân vô tình nhắc đến chuyện Cảnh Uyên cùng với Tào Liêm và Nghiêm Bội Lăng lớn lên từ nhỏ bên nhau. Ở cạnh Cảnh Uyên có quá nhiều người thân thiết, còn hắn giống như kẻ ngoài cuộc, chẳng hề biết chút gì về quá khứ của y. Hắn ganh tị, nhưng nhiều hơn vẫn là sợ hãi, sợ hãi rằng giữa bọn họ không tồn tại mối liên kết nào. Một ngày nào đó, nếu Cảnh Uyên hết tình cảm với hắn, hoặc bắt đầu chán nản hắn, vậy thì hắn biết dựa vào gì để níu kéo y?

“Nhan Duật?" Cảnh Uyên phải gọi đến lần thứ ba thì Nhan Duật mới hơi ngẩng đầu lên: “Hả?”

“Ngươi đang nghĩ gì mà thẫn thờ?”

“Ngươi có thể theo ta đi bao xa, lại có thể bên ta đến bao lâu?”

Cảnh Uyên nghe ra Nhan Duật lại nghĩ mông lung, trấn an hắn: “Chẳng phải đã từng bảo ngươi rồi sao? Tin tưởng ta.”

Nhan Duật cúi đầu, vân vê tay áo: “Không phải là ta không tin ngươi. Ta chỉ cảm thấy dù là Tào công tử, hay Nghiêm công tử đều xuất sắc, lại còn hiểu rõ ngươi, rất tốt với ngươi. Tại sao…” Nhan Duật nói đến đây thì ngượng không dám nói nữa.

Cảnh Uyên hiểu rõ ý hắn. Tại sao lại chọn hắn mà không chọn bọn họ? Cảnh Uyên đứng lên, lại gần Nhan Duật, nâng cằm hắn cao một chút rồi nhẹ nhàng hôn xuống. Hôn xong mới chậm rãi rời môi Nhan Duật, cố tình để thả một sợi tơ bạc nhỏ lại ngay khóe miệng hắn: “Tại sao thế này? Tại sao thế khác? Tại sao lại phải có nhiều câu hỏi đến thế? Chỉ cần biết ta thích ngươi là đủ rồi.”

“Vậy quan hệ giữa ngươi và hai vị công tử kia là thế nào?”

“Ta với Nghiêm Bội Lăng chỉ đơn thuần là bạn thân, trong sáng như mặt gương, còn với Tào Liêm thì…” Cảnh Uyên có chút do dự nghĩ nghĩ.

“Thì sao?” Nhan Duật nhíu mày hỏi tiếp. Dự cảm trong lòng hắn là rất xấu.

Cảnh Uyên không muốn lừa dối hắn, mang theo chút khó xử nói: “Nhan Duật, ta cũng không phải là người đức hạnh chuẩn mực, không có khiếm khuyết nào. Trước khi gặp ngươi, ta càng không thể nào biết sẽ có một ngày gặp ngươi, vậy cho nên…” Thanh âm của Cảnh Uyên càng lúc càng nhỏ dần.

Nhan Duật mím môi rồi hỏi tới cùng: “Vậy cho nên…?”

“Ta từng ngủ qua với nhiều người, Tào Liêm là một trong số đó. Sau này khi bị tật thì đối với chuyện chăn gối mới bất lực, nhưng thỉnh thoảng cũng có để Tào Liêm giúp ta giải quyết một chút.”

Nhan Duật im lặng, lát sau lại hỏi ra một câu mà Cảnh Uyên không ngờ tới: “Lẽ nào…bao gồm cả cố nhân mà lần trước ở quán trọ ngươi nhắc với Chúc Dung?”

“Đó là biểu đệ của Công Tôn Ngạc, Dịch Ngung, tự Chi Lan. Vốn dĩ cũng không muốn nhắc đến y nhưng nếu ngươi đã hỏi, ta sẽ nói cho ngươi biết. Ta với Chi Lan chưa từng làm gì vượt qua giới hạn lễ giáo. Năm đó ta lên núi đi dạo. Có một bọn cường đạo thấy ta bị tật ở chân, nghĩ rằng dễ cướp bóc nên xông ra uy hϊếp. Chi Lan đúng lúc đi đánh cờ với một vị sư ở chùa về, nhìn thấy cảnh tượng đó đã ra tay tương cứu. Chi Lan tên cũng như người, thật sự là trang quân tử ôn nhuận như ngọc, cao quý tựa lan. Ta và y nói chuyện rất hợp ý, bất quá, vì biết rõ y thuộc dòng dõi thế gia, tự thấy khác đường nên sau đó ta đã cố tình tránh mặt y không gặp nữa. Bẵng đi vài năm, Chi Lan nghe theo đám nhân sĩ võ lâm tìm tới gϊếŧ ta, lúc ấy mới nhận ra thân phận cung chủ Tử Bất Minh của ta. Tuy nhiên, y đến cùng vẫn không ra tay được. Vì vậy, bọn ta đã ở bên nhau một thời gian. Thật ra khi đó ta cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là Chi Lan nói thích ta thì ta cho y cơ hội. Tào Liêm phát giác mối quan hệ giữa bọn ta, đã bắt Chi Lan lại rạch nát khuôn mặt y. Sau đó…” Cảnh Uyên bỗng rơi vào trầm mặc, hồi sau mới nói tiếp: “Chi Lan ra đi. Ta xem như mang nợ y một ân tình.”

“Ta nghe Chúc Dung nói biểu đệ của y có gửi về một bức thư nói rằng…là ngươi lừa dối y.”

Cảnh Uyên vẫn bình tĩnh nói: “Uổng thay cho Công Tôn Ngạc tự xưng là biểu ca của Chi Lan. Chi Lan há lại là loại người dễ dàng kể lể như vậy? Cho dù đau y cũng sẽ không nói ra. Đây chỉ là một trò vặt của Tào Liêm thôi. Người như Tào Liêm không có được thì nhất định phải phá hoại.”

Nhan Duật gật đầu: “Ta cũng không tin ngươi lại tổn hại tình cảm người khác. Trường Quân, ta sau này sẽ không nghĩ nhiều nữa.”

Nhan Duật nâng đôi tay lên muốn chạm vào khuôn mặt Cảnh Uyên. Cảnh Uyên đưa mặt cho hắn chạm, có chút phấn khởi vì nghe hắn gọi tên tự của y.

“Ta mong là cả đời này có thể ở bên ngươi, tin tưởng ngươi, cũng mong là ngươi sẽ tin tưởng ta. Ta và Chúc Dung chỉ là quân tử chi giao, không có quan hệ gì khác.”

“Vậy với ta?”

“Ta…” Nhan Duật cắn môi, tự hạ quyết tâm: “thích ngươi.”

Cảnh Uyên cúi đầu chạm vào trán Nhan Duật, cười ngọt: “Lần này thì ta tin.”

Nhan Duật cũng cười, cảm thấy nói ra được còn dễ chịu hơn cứ ấp ủ trong lòng, nói ra được cũng không còn nhiều ngần ngại như trước, lại cho mối quan hệ giữa bọn họ một sự thừa nhận rõ ràng.

“Trường Quân, ta có thể xin ngươi một chuyện không?”

Cảnh Uyên đang vui nên phóng khoáng gật đầu: “Nói đi.”

“Ta muốn đi gặp Chúc Dung.”

Vừa nghe đến đây, hơi thở của y liền chậm lại như muốn đè nén một điều gì đó: “Để làm gì?”

“Ta muốn khuyên Chúc Dung từ bỏ chuyện tiến đánh Vu Hàm Cung.”

Cảnh Uyên đứng thẳng người lại: “Chỉ là một tên tiểu tử, làm được trò trống gì? Muốn đánh cứ để hắn đánh. Bên ngoài Vu Hàm Cung cài đặt tầng tầng cơ quan. Người mà ta không cho phép vào, thì ngay đến cánh cổng đầu tiên cũng không thể vào được. Triệt hạ tổng đà của ta sao? Đúng là nói chuyện hoang đường, nằm mơ giữa ban ngày.”

“Trường Quân, ta chỉ là một người đơn giản, suy nghĩ những điều đơn giản. Ta xem Chúc Dung là bằng hữu. Nếu ý định của y là đến đây để cứu ta, vậy ta nói cho y biết ta ở đây rất tốt, là ta tự nguyện, không có gì cần phải cứu. Như thế chẳng phải sẽ tránh được một trận đánh vô nghĩa hay sao? Hơn nữa lần trước ra đi, có nhiều chuyện ta chưa kịp nói rõ ràng với y. Ngươi để ta gặp y, giải quyết hết trong một lần không được sao? Ta hứa với ngươi, chỉ lần này thôi, sau này sẽ không gặp lại y nữa.”

“Thật sự chỉ cần một lần này thôi?”

“Phải!”

Cảnh Uyên nghĩ nghĩ rồi nhân nhượng. Y cũng không muốn Nhan Duật còn luyến tiếc, suốt ngày cứ nhớ tới người nam nhân khác.

“Được, cho ngươi đi, nhưng mà phải để Bạch Cơ theo.” Nếu đích thân đi, Cảnh Uyên sợ sẽ cùng Công Tôn Ngạc như nước với lửa. Bạch Cơ vẫn là điềm tĩnh nhất. Có Bạch Cơ theo cùng, y cũng không phải lo lắng Công Tôn Ngạc sẽ làm gì Nhan Duật.

Nhan Duật không dám đòi hỏi thêm, đành chấp nhận với yêu cầu của y: “Được, nghe theo ngươi cả.”