[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 64

Chương 64
“Thật ngại quá, xin hỏi anh có nhìn thấy hai đứa nhỏ một nam một nữ cao thế này và một người lớn mặc đồ của bệnh viện các người không, cô ấy là nữ cao xấp xỉ thế này” tiếng nói vội vã của Giang Hiểu Đình vang vọng ở trong hành lang của bệnh viện, sự vội vàng và khẩn trương trên mặt giống như xảy ra chuyện rất lớn, cô ấy không ngừng qua tay múa chân miêu tả lại để dò hỏi hộ lý trên hành lang

Bổng nhiên Bội Bội ở phía xa nhanh bước chạy đến, theo sau là Trang Cường Sâm, ba người gặp nhau ở hành lang, Hiểu Đình nắm chặt lấy tay của Bội Bội, nhớ lại chuyện hồi sáng “Bội Bội! sáng sớm hôm nay thức dậy, hai đứa nhỏ và Tư Dao trong phòng bệnh biến mất rồi. Phải làm sao ! Bội Bội, em nói phải làm sao ?” sau khi Bội Bội nhìn Trang Cường Sâm rồi nói với cô ấy “Hiểu Đình ! chị đừng lo lắng như vậy, chị đi với em !” ngay sau đó thì dẫn Hiểu Đình đi đến một nơi của bệnh viện, dừng lại ở một khoảng cửa sổ, bổng nhiên Hiểu Đình bị cảnh sắc ngoài cửa sổ thu hút

Hai đứa nhỏ tinh nghịch đang chạy nhanh trong sân viên ngoài trời, trong tay cầm con diều không biết từ đầu, thuận theo gió xuân ấm áp, ở dưới ánh mặt trời sáng sớm đang rơi xuống, giống như hai tiểu thiên sứ. Lúc này cô ấy nhìn phía ngoài, Bội Bội ở phía trước cũng tươi cười rạng rỡ mà dừng lại, cùng cô ấy đứng trước cửa của hoa viên ngoài trời

Tia sáng rơi xuống trên đầu, còn có một bên mặt của một người làm chấn động tim của Hiểu Đình, nhịp tim như vạn mã lao nhanh, tiếng gọi ! tiếng gọi xông vào ý thức của bản thân, sự vui vẻ như dòng máu lao nhanh chuyển thành nước mắt trong khoe mắt, cô ấy cảm động bịt cả miệng, không dám tin trước mắt mình? trong tia ánh nắng ban mai mang theo tiếng cười quen thuộc của thiên sứ

Hơi sương sáng sớm chưa tan, ánh mặt trời theo đó rơi xuống, hình ảnh của ba người gần như mơ hồ trong sân viên ngoài trời. Hai đứa con thì đang vui mừng truy đuổi, không ngừng quay đầu nhìn một người ở bên mặt đang mỉm cười, trên tay người đó còn có treo túi nước biển, yếu ớt nhưng lại xinh đẹp khơi ra nụ cười ấm áp và nhẹ nhàng nhất của toàn thiên hạ, dường như sáng sớm hôm nay trong lòng Giang Hiểu Đình có hai mặt trời

Cơ thể của cô ấy đã khắp nơi đều là vết thương còn ngoan cố theo hai đứa nhỏ tụi nó, hơi mát của sáng sớm làm cho tóc cô ấy xem ra có chút ẩm ướt, ý cười trên khóe miệng luôn không dừng, ấm áp trong ánh mắt không ngừng nhìn đứa nhỏ, bên mặt từ từ phục hồi lại sắc máu, giống như đóa hoa nở trong mùa xuân, nhan sắc tuy không lộng lẫy, lại im ắng cướp đi cả mỹ sắc của mùa xuân

Hiểu Đình chậm bước đi vào, khoe mắt tuy ngậm nước mắt mà mang nụ cười đi đến bên cạnh người đó, nhẹ nhàng ngồi xuống nắm lấy tay người cô ấy yêu nhất, chỉ thấy người đó dường như có chút giật mình, nhưng khi quay đầu lại thì thấy được Giang Hiểu Đình, người đó hầu như không có ngoài dự đoán, rồi từ từ mở miệng

“Huh, chị trở về rồi; chị cũng……mãi mãi sẽ không đi nữa? em đừng để tụi nó vẽ bậy lên mặt chị được không ?” Giang Hiểu Đình không có nói gì nhiều, cũng không đợi được người ngồi trên xe lăn có phản ứng gì, cô ấy thì trực tiếp hôn Phương Tư Dao, Phương Tư Dao cũng đáp lại suy nghĩ của Hiểu Đinh trong nhiều ngày qua, dùng nhiệt độ của mình nói cho cô ấy biết, bản thân thật sự tỉnh lại rồi

Tư Dao nhấc tay lên lao đi nước mắt trên mặt của Hiểu Đình, từ trong túi áo khoác của mình bổng nhiên lấy ra một chiếc hộp nhỏ, cô ấy chân thành nói với Hiểu Đình

“Chúng ta đi Mỹ đăng kí kết hôn được không ? sáng sớm chị và Dr.Walker xác nhận qua rồi, cô ấy kiến nghị chị về trung tâm điều trị của Mỹ làm trị phục hồi và hoàn thiện tâm lý, để chị tạm thời đừng tiếp xúc đến tất cả chuyện của Phương gia và Đài Loan.Chị đồng ý rồi…….em thì sao ? đồng ý đi cùng chị không ?” nụ cười bình yên của Tư Dao dường như muốn đem tất cả như thuyền qua mặt nước không có vết tích

Hiểu Đình nắm lấy tay của Tư Dao, không kiềm được nước mắt tràn khoe “Tư Dao…..chị……thật sự đồng ý cố gắng trị liệu sao ? chỉ cần chị đồng ý chấp nhận trị liệu, chị muốn gì em cũng đồng ý” còn chưa đợi được Tư Dao trả lời, hai đứa tiểu quỷ phía sao cũng tung ta tung tăng chạy đến bên cạnh họ nói “đúng đó, sáng sớm hôm nay mammi Tư Dao đã quéo tay với tụi con, nói đồng ý cố gắng đem bệnh trị tốt đó ! hơn nữa tụi con cũng muốn cùng mammi đi Mỹ, không biết công viên bên Mỹ có rất lớn không~”

Tư Dao nắm lấy tay của Giang Hiểu Đình từ từ nói “chị xin thề ? chị sẽ trân tiếc người đang nắm trong tay.Yêu thương em ấy bảo vệ em ấy, bất luận sinh lão bệnh tử, cho đến khi sinh mạng kết thúc, cũng sẽ không rời xa em ấy, chị muốn xin hỏi cô Giang Hiểu Đình, có đồng ý gả cho chị, cùng chị đi qua mỗi một năm ngày kỉ niệm không ?”

Lời cầu hôn đột nhiên đến này để Giang Hiểu Đình vừa bất ngờ vừa vui, hai đứa trẻ ở một bên cũng ríu rít “gả đi ! gả đi ! má hình như là lần thứ hai kết hôn rồi đó~chúng ra có phải có thể làm hoa đồng không ?” chỉ thấy Giang Hiểu Đình nhìn hai đứa đồng ngôn đồng ngữ vừa cảm động lại mắc cười rồi gật đầu với Tư Dao, từ từ nói ra

“Em đồng ý…….”

Lúc này, góc độ của nắng mai rơi xuống dùng lúc rọi vào cả gia đình, tia nắng phát tán trên thân bốn người dường như là được ông trời chúc phúc, giống như một bức phúc họa, từng bước từng bước dấu chân lộng lẫy ở trên thế gian này. Sự thấu hiểu của Thư Vân Thanh, sự không rời không bỏ của Giang Hiểu Đình, sự bướng bỉnh ngoan cố của Phương Tư Dao, sự ái nái của Phương Tư Nặc, sự ủng hộ của Hoàng Hoa Mãn, sự cản trở của Phương Sĩ Dục, sự giúp đỡ của Tranh Cường Sâm, sự chu đáo của Phương Tư Tình, sự tỉ mỉ của Bội Bội, từng những cửa ải khó và không nỡ đều ở trong lần Phương Tư Dao tỉnh lại pha trộn vào nhau tạo thành một khúc nhạc khác thường

Không lâu sau, Giang Hiểu Đình và hai đứa nhỏ mang theo tâm hồn yếu đuối đó của Phương Tư Dao bước vào trong hành trình điều trị bệnh ở Mỹ