[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 38

Chương 38
HAP: 38

Có lẽ vì hạnh phúc đến quá nhanh, Phương Tư Dao và Giang Hiểu Đình hai người luôn luôn ở bên nhau như vậy, có khi cũng cảm thấy bản thân đang nằm mơ, họ sao cũng không ngờ được, đi qua nhiều cửa ải khó khăn như vậy rồi, người yêu nhất cuối cùng ở bên cạnh mình, còn bây giờ vì quá hạnh phúc, để họ từ đầu đến cuối cùng không dám tin đây là hiện thực

Chuyện của Tôn Kiến Đình ai cũng không có hỏi qua nữa, Phương Tư Dao cũng không dự định tiếp tục truy cứu nữa, trước mắt cô ấy chỉ để ý là Giang Hiểu Đình có phải đang ở bên cạnh mình không. Còn thời gian thì qua rất nhanh, chớp mắt thì vết thương trên vai của Phương Tư Dao đã tốt hơn phân nữa, may mà có Giang Hiểu Đình nhẫn nại điều dưỡng, kế đó chỉ cần phải làm thêm phục hồi chức năng thì có thể đem công năng của tay hoàn toàn phục hồi

Còn hôm nay chính là ngày xuất viện mà Phương Tư Dao ngày muốn đêm mong

“A! cuối cùng có thể xuất viện rồi, buồn chán chết chị rồi! cả ngày thì bị mọi người coi như heo mà bồi bổ, ăn xong thì chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường chỗ nào cũng không thể đi, thật sự là vô vị~ nhưng bây giờ cuối cùng có thể xuất viện đi thông gió rồi!” Phương Tư Dao từ trong phòng rửa tay đi ra, trên tay cầm lấy đồ bệnh của bệnh viện, mang theo tâm trạng sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đi đến bên cạnh giường

Chỉ là thời gian vui mừng không có quá dài thì bị Giang Hiểu Đình ở một bên xếp y phục cắt đứt hứng thú “em nói nè viện trưởng đại nhân, chị chắc biết cho dù xuất viện rồi, vẫn là phải định kì quay lại làm phục hồi chức năng, đừng hòng muốn lười biếng đó~” con mắt tròn tròn trêu chọc làm lòng của Phương Tư Dao không biết làm sao. Phương Tư Dao cuối đầu nhìn vết thương trên vai mình, cô ấy không ngờ viên đạn đó lại để bản thân nghĩ dưỡng thời gian lâu như vậy, để tay của bản thân tê liệt rất lâu còn phải làm phục hồi chức năng mới có thể hoàn toàn phục hồi công năng

Nghĩ đến lúc này, Phương Tư Dao nổ lực đem tay phải bị thương nhấc lên, nổ lực muốn nắm chặt nấm đấm, nhưng lại không cách như ý, chỉ có thể vô lực nắm lại, trong lòng bổng nhiên cháy lên một chút bi thương, trong lòng nghĩ bản thân cũng không có cách phẫu thuật nữa, thì cũng không có cách thực hiện mong ước muốn hành y cứu người của bản thân

Không ngờ được nhất cử nhất động của Phương Tư Dao đều để Giang Hiểu Đình ở bên cạnh đều thu vào trong mắt, cô ấy buông xuống đồ trong tay từ từ đi đến sau lưng của Phương Tư Dao, từ phía sau nắm chặt lấy cánh tay không có sức của Phương Tư Dao, sau đó dựa gần Phương Tư Dao. Hành động bất ngờ của cô ấy làm tâm tư của Phương Tư Dao lộn xộn, nhưng thấy được người mình yêu nắm chặt tay của mình, hai người đều hiểu ý rồi cười

“Đừng lo lắng, chị nhất định có thể làm lại bác sĩ Phương, viện trưởng đại nhân thân yêu của em……” từ bên tai truyền ra lời nói ấm áp, Phương Tư Dao cười cười rồi quay đầu “nhưng mà…….Hiểu Đình, bản thân chị là bác sĩ, chị biết tình trạng của mình, lần này không chỉ phải phục hồi chức năng rất lâu, chỉ cần làm không tốt, em thì biết…..chị có thể cả đời cũng không cách cầm dao phẫu thuật đó! càng có thể, tay của chị không cách ôm tiểu công chúa và tiểu vương tử, có thể không cách giúp em nhấc đồ nặng, còn có thể ……ưm!”

Còn chưa kịp nói xong tất cả giả thuyết của bản thân, thì bị Giang Hiểu Đình dùng môi cố gắng ngăn cản cô ấy. Giang Hiểu Đình không muốn nghe viện trưởng đại nhân của cô ấy lầm nhầm, Phương Tư Dao tự tin kêu ngạo của cô ấy sao trở nên không tự tin như vậy chứ?

Sau khi trãi qua nụ hôn kịch liệt, Giang Hiểu Đình mới đồng ý buông tha cho Phương Tư Dao, chỉ thấy trên má Phương Tư Dao ửng hồng, có chút xấu hổ mở miệng hỏi “Hiểu Đình…….em làm gì vậy!” chỉ thấy Giang Hiểu Đình nắm chặt tay bị thương của Phương Tư Dao, đem tay của cô ấy dựa gần vào ngực của mình, mặt cười nhởn nhơ nói “Giang phu nhân thân yêu của em, chị lại bắt đầu nghĩ quá nhiều rồi đó! em tin chị nhất định sẽ tốt, nghe bác sĩ Phòng nói chỉ cần chị cố gắng làm phục hồi chức năng, cố gắng điều dưỡng nữa, chị nhất định có thể tiếp tục làm nghề nghiệp chị yêu nhất. Cho nên hứa với em đừng nghĩ lung tung được không?”

Phương Tư Dao gật gật đầu, thở dài một hơi nói “chị sợ nhất không phải không thể làm bác sĩ, chị sợ nhất là chị không cách cố gắng chăm sóc em” nụ cười miễn cưỡng thoáng qua một chút bi thương, Giang Hiểu Đình hít sâu một hơi lại hôn lên mặt của Phương Tư Dao một cái, kéo Phương Tư Dao ngồi lên giường bệnh từ từ mở miệng an ủi

“Yên tâm, chỉ cần có chị bên cạnh, đối với em mà nói chính là chăm sóc tốt nhất” Phương Tư Dao sau khi nghe thấy sự khích lệ rồi gật gật đầu hứa với Giang Hiểu Đình nói bản thân sẽ nổ lực làm phục hồi chức năng, sau đó cho Giang Hiểu Đình một nụ cười hạnh phúc. Nói tới nói lui Phương Tư Dao thấy được nụ cười xinh đẹp của Giang Hiểu Đình, không thể kiềm lòng được lại muốn hôn một lần nữa, trong lúc hai người từ từ dựa gần thì cánh cửa truyền đến tiếng của trẻ con

“Má Tư Dao, mammi Hiểu Đình!”

Phương Hiểu Nghiêu và Phương Tư Đình hai đứa bất chợt xông vào, thực sự để hai người hết hồn đến mỗi người lùi ra, chỉ thấy hai người giống như làm chuyện xấu bị bắt gặp tại trận, rồi Chung Vĩ Triết dẫn theo đứa con bối rối cười nói “có phải thời gian tôi mở cửa có chút không tốt không?”

Sau đó……chi nghe thấy phòng VIP của bệnh viện Tề Nhân truyền ra tiếng la động trời

“Chung Vĩ Triết!”

Còn hai đứa trẻ ở trong phòng VIP tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng tình cảnh kì lạ này lại để Phương Hiểu Nghiêu và Giang Tư Đình cảm thấy có hứng cười lớn lên, ba người lớn trong phòng nghe thấy đứa trẻ cười vui vẻ cũng bất giác cười lên

Có lẽ……..đây thật sự không phải mộng đó! Phương Tư Dao và Giang Hiểu Đình thật sự bên cạnh nhau mang theo nụ cười hạnh phúc