Chương 27
Trong não của Tư Tình bị câu nói này đánh thẳng vào địa ngục, cô ấy nắm chặt nấm đấm nói “ba……chẳng lẽ từ trước đến giờ ba thì không dự định chấp nhận chị Hiểu Đình sao? ba biết chị Hiểu Đình vì chị Tư Dao hy sinh rất nhiều không? tại sao….tại sao ba còn muốn chia cắt họ?”Phương Sĩ Dục hít một hơi dài, ánh mắt chuyển thành lạnh lẽo, xoay người nhìn Tư Tình và Tư Nặc thét lên “hy sinh? người phụ nữ này lúc trước chen vào hôn nhân của tiểu Dao, sau đó hai lần ba lượt để Tư Dao gặp phải bất hạnh! tiểu Tình! con có biết không? cả chuyện chị con hôn mê đều là có liên quan đến chồng của người phụ nữ đó! Giang Hiểu Đình chỉ gây cho tiểu Dao càng nhiều tai nạn, con muốn ba làm sao yên tâm giao chị con cho cô ta? càng huống hồ gì…….cả tiểu Dao cũng không cách bảo vệ được, không có tư cách trở thành người của Phương gia!”
Từng câu từng chữ của ba đập thẳng vào trong tai mình, Tư Tình không dám tin sau đó lùi ra phía sau dựa vào tường mà trượt xuống, cô ấy từ trước đến giờ không có nghĩ qua nguyên nhân chị mình hôn mê bất tỉnh, lại còn liên quan đến chị Hiểu Đình? nhưng mà……nhưng mà…….
“Ba, Giang Hiểu Đình đã ly hôn với Tôn Kiến Đình rồi. Càng huống hồ gì, mấy ngày này Giang Hiểu Đình tận hết sức lực chăm sóc chị rồi, ba còn muốn thế nào? chẳng lẽ ba quên lần trước sau khi ba bắt ép Giang Hiểu Đình đi, chị xảy ra chuyện gì sao?” Phương Tư Nặc không quá nhanh cũng không quá chậm nói ra lời này, Phương Sĩ Dục nhìn nhìn anh ấy, cười lạnh rồi nói
“Đó chỉ là trùng hợp thôi! ba không tin hai đứa này ba chia cắt không được!” Phương Sĩ Dục nhìn Phương Tư Nặc, dường như sự tức giận đã không cách áp chế rồi
“Vậy ba…..ba chắc cũng không quên, hậu quả khi xưa ba chia cắt em và Chung Vĩ Triết chứ? vì chuyện này cả nhà chúng ta xa cách bao nhiêu năm! mới có thể ở đây gặp lại lần nữa? chẳng lẽ ba muốn để chuyện tái diễn lần nữa sao!” Phương Sĩ Dục tức giận nghe được câu này, nhất thời cũng không nói nên lời, thấy biểu hiện của Tư Nặc dường như thấy được quyết tâm rời nhà năm xưa của con gái mình
Mặt Phương Sĩ Dục có chút buồn chỉ Phương Tư Nặc nói “sẽ không đâu! ba sẽ không để chuyện này xảy ra, chỉ cần tiểu Dao trở về mỹ với ba, nó nhất định có thể quên được người phụ nữ đó, bắt đầu lại cuộc sống mới!”
“Cho nên….Giang Hiểu Đình là ba đưa đi sao? ba!” Phương Tư Nặc căm giận thấp giọng, anh ấy đã chịu đủ kêu ngạo tự đại của ba rồi, khi xưa ông ấy chính là như vậy mà đem cái nhà này chia năm sẽ bảy, mới hại đến em gái mình ra khỏi nhà, cả em gái Tư Tình của mình cũng ra ngoài phiêu bạt, còn bản thân cuối cùng cũng chỉ có thể vùi đầu trong công việc để gây tê nổi buồn của mình
Phương Sĩ Dục không có trả lời, chỉ thản nhiên nói với tùy tùng bên cạnh “trông coi tốt thiếu gia và cô ba, trước khi tôi làm xong thủ tục rời khỏi Đài Loan, ngoại trừ bệnh viện và khách sạn ra, chỗ nào cũng không cho phép tụi nó đi! nghe thấy rồi chưa?”
Tư Tình Tư Nặc hai người nhìn nhau, một bên còn có tùy tùng xung quanh, Phương Sĩ Dục bất chấp lời khuyên của bất cứ người nào rồi xoay người đi, chỉ thấy Phương Tư Nặc ở phía sau la lớn hỏi “ba! ba trả lời con đi Giang Hiểu Đình rốt cuộc có phải ba đưa đi không?”
Nhưng Phương Tư Nặc không có được bất cứ câu trả lời nào, chỉ mở trừng trừng mắt nhìn ba ruột của mình đi xa, tiếng bước đi vô tình của ông ấy vang vọng trên hành lang, Tư Nặc chỉ có thể ôm em gái vào lòng an ủi, nhưng mà bây giờ rốt cuộc nên làm sao chứ?
Đột nhiên, tiếng dồn dập của một bên khác truyền lại, Gương mặt hoà nhã hướng nhìn Tư Nặc
“Má! má biết ba làm nhiều chuyện quá đáng không?” Phương Tư Nặc vội vã lên tiếng truyền thẳng vào tai của Hoàng Hoa Mãn, Hoàng Hoa Mãn không có khơi ra sự hoang man lo sợ, không ngờ Tư Nặc nghe thấy tiếng cười đắc ý của mẹ mình “Tư Nặc, đừng lo lắng, con nhìn kĩ tùy tùng bên cạnh con đi!”
Tư Nặc rời khỏi ánh mắt nhìn mẹ mình, quay đầu nhìn tùy tùng mà vừa rồi nộ khí xung thiên vốn dĩ không có tâm tư hiểu được, bây giờ chăm chú nhìn, sao …..sao đều là tùy tùng của mình lúc trước chứ? “má….chuyện này là?” chỉ thấy má Phương khơi ra sự nghiêm khắc cười nói “má còn không hiểu rõ ba con sao nghe nè con trai, má đã nghe Hán Văn nói chuyện Hiểu Đình bị bắt đi rồi, nhưng tin má đi……chuyện của Hiểu Đình không phải ba con làm!”
Tư Nặc tuy nghe mẹ nói như vậy, nhưng trong lòng còn có một chút nghi ngờ “má tại sao má khẳng định không phải ba làm chứ?” chỉ thấy Hoàng Hoa Mãn cười cười nói “con nghe Hán Văn nói rồi đó, phòng bệnh của tiểu Dao bị làm đến lộn xộn, con cảm thấy……. như tính tình đó của ba con, sẽ làm ra chuyện động đến tiểu Dao sao?” Phương Tư Nặc bổng nhiên vỡ lẽ ra. Đúng! điểm kì lạ là ở đây, nếu như thật sự là ba làm ông ấy sẽ không xử lý chuyện này ẩu tả như vậy
Tư Nặc vui vẻ ôm má mình, cười nói “má, thật sự quá tốt rồi! không phải ba làm thì tốt……nhưng mà tại sao ba không phủ nhận chứ?” chỉ thấy má Phương quở trách cưng chiều “đứa con khờ, con kích động ba con như vậy, ông ấy nhất thời giận quá hóa hận không muốn lý giải với con! con lại không phải không biết, người ba đó của con thích mềm không thích cứng”
Tư Tình vốn dĩ còn ở trong lòng Tư Nặc khóc, nghe được câu nói này cũng bất ngờ nói “má, đây là thật sao…..” chỉ thấy má Phương cưng chiều sờ sờ đầu cô ấy cười rồi gật đầu
Nhưng mà sắc mặt Hoàng Hoa Mãn trầm xuống, nhìn hai anh em rồi nói “Sĩ Dục bên đó má sẽ nghĩ cách kéo dài, các con nhanh chóng đi điều tra xem rốt cuộc là ai đem Hiểu Đình bắt đi được không? còn nữa, mấy tùy tùng này đều là bạn bè cũ, có thể tin tưởng! đừng lo lắng ba con bên đó, má tự có cách” Tư Nặc và Tư Tình hai anh em cùng nhau gật đầu, khi đang muốn chia nhau ra đi điều tra thì y tá của phòng bệnh bổng nhiên la lên
“Xin hỏi mọi người là người nhà của Phương Tư Dao sao? cô ấy muốn gặp mọi người”