Chương 16
“Anh Nặc của cô đang ở dưới lầu, đừng làm loạn” một câu nói này thì để Phương Tư Tình hoảng sợ kêu ra tiếng “cái gì!” chỉ thấy trên mặt Hiểu Đình nghi hoặc nhìn Tư Tình, tại sao cô ấy hoang mang sợ hãi, chẳng lẽ cô ấy không phải đến đây thực tập sao? “tiểu Tình……chẳng lẽ em không phải muốn đến đây tìm người, mà là muốn đến thực tập?, hay là hai chuyện này đều không phải? thấy em nghe được thực tập thì kêu lớn, chẳng lẽ thế nào sao?”Tiểu Tình bối rối nhìn Hán Văn một bên tươi cười và Hiểu Đình một bên nghi hoặc, nhất thời cũng chỉ đành nịnh bợ cười nói “không……không có gì, em xác thực là muốn đến tạp chí xã thực tập một ngày đó~ ngày đó nghe anh Hán Văn nói chị làm việc ở tòa soạn, là một kí giả rất lợi hại, cho nên em mới chạy đến muốn nói với chị học tập một chút kinh nghiệm…….” sau khi nói xong Phương Tư Tình dùng biểu tình kêu ngạo nhìn Hán Văn, trên mặt thì là đang nói [được rồi! anh thực hiện được rồi đó!] Hán Văn gật rồi gật đầu xoay người từ biệt Hiểu Đình
Hiểu Đình thấy lần trước Hán Văn khuyên can thay mình, cũng không nghi ngờ anh ấy rồi cười đáp “được a, đúng lúc tôi thiếu một trợ lý, nếu không ngày mai tiểu Tình đến giúp tôi một ngày, tôi xem thử……chúng tôi ngày mai đi phỏng vấn chấp hành trưởng của tập đoàn Phương Kiều…….Phương Tư Nặc.” thấy được tên Phương Tư Nặc, Hiểu Đình bất giác nghĩ đến Phương Tư Dao mà xuất thần
Còn Phương Tư Tình ở một bên trong lòng thì thầm [cái gì! chị Hiểu Đình, chị ai không đυ.ng, đυ.ng khối băng người anh đó của em làm gì!] Hán Văn lại lần nữa mỉm cười nói “cô Giang, yên tâm, em tôi ngày mai nhất định sẽ…..đến….đúng…..giờ. Vậy tôi có một số chuyện muốn nói chuyện với em gái tôi, không làm phiền các cô làm việc nữa, tạm biệt.” tiếp theo Hán Văn thì quay người quàng lấy Phương Tư Đình “đi, ra ngoài thôi”
Chỉ thấy Phương Tư Đình một bên la lên một bên đưa tay ra nói với Hiểu Đình “chị Hiểu Đình! mau cứu em! mau cứu em! nếu như em ra ngoài sẽ bị anh em gϊếŧ chết đó ~ chị…..Hiểu Đình~” chỉ thấy Hiểu Đình nhìn cảnh hai người tiếp xúc nhau như vậy, chỉ là cho rằng đây là hai anh em đang gây náo, cười rồi lắc đầu tiễn Tư Tình, cô ấy vạn vạn không ngờ Phương Tư Tình chút nữa sẽ phải chạm trán cái đáng sợ gì
(Cành) Phương Tư Tình thì bị quăng lên hàng ghế sau của xe, khi đang muốn mắng Hán Văn, cửa xe thì bị đóng chặt, thấy được Hán Văn trở lại chỗ điều khiển, cô ấy thì thì thầm nói “nè! tôi ghét anh!” sau khi nói xong quay đầu nhìn về cửa sổ, hai tay còn khoanh ở trước ngực, bộ dạng giận dỗi trên mặt, còn Hán Văn từ kính chiếu hậu nhìn qua chỉ có thể không biết làm sao rồi chạy xe
“Cô thì ghét anh cô như vậy sao?” Tư Tình vốn dĩ cho rằng Hán Văn đang hỏi cô ấy, giận dỗi mà đáp “đó là đương nhiên! tôi ghét anh tôi nhất!” ai biết cô ấy vừa nói xong câu này thì cảm thấy có chút không ổn, quả nhiên quay đầu qua vừa nhìn, thảm rồi…….khối băng anh hai của cô ấy đang ngồi bên cạnh cô ấy, nhìn cô ấy, kết quả Phương Tư Tình trên mặt hoảng sợ, chỉ đành nhỏ nhỏ lên tiếng “anh A Nặc…….”
Chỉ thấy Phương Tư Nặc đưa tay ra, Tư Tình cho rằng Tư Nặc muốn dạy dỗ mình, nhất thời vội vã đem mắt nhắm lại, không ngờ trên đỉnh đầu lại là một trận nhẹ nhàng an ủi, rất lâu không gặp, vậy mà em cũng lớn như vậy rồi, tha thứ cho anh mấy năm này không có cố gắng bên cạnh em, gần đây tốt không?” Phương Tư Đình nghe được câu hỏi của anh hai, nhất thời nhịn không được nhớ nhung trong nhiều năm, ôm anh khóc rồi nói “anh A Nặc……anh A Nặc……xin lỗi, năm xưa rời nhà bỏ đi để anh lo lắng rồi” Tư Nặc không biết vì gì khi nhìn thấy cảnh em gái mình khóc đến hoa lê đái vũ*, khoe mắt cũng bất giác trào nước mắt, xem ra chuyện gần đây thật sự đem bản thân đè đến không thở ra hơi rồi
(* Hoa lê đái vũ: miêu tả vẽ đẹp khi khóc của Dương quý phi; hoa lê đọng giọt mưa, ý nói chắc là nước mắt đọng trên khoe mắt)
Phương Tư Nặc vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, tính xem phải làm sao an ủi tâm trạng của Tư Tình, nhưng phụ nữ chung quy vẫn là làm bằng nước, nước mắt như vòi nước đang mở không cách đóng lại Tư Tình thì luôn khóc từ khi xe chạy đến khi xe dừng lại bên bệnh viện Tề Nhân, Phương Tư Tình mới đem tâm trạng của mình thu xếp lại, rồi rời khỏi bộ ngực độ lượng của anh hai xấu hổ nói “anh A Nặc……anh….sao anh biết em ở bên Giang Hiểu Đình?”
Thấy biểu tình của Tư Nặc phức tạp cộng thêm hơi thở bi thương, gợi ra nụ cười không biết làm sao nói “em cho rằng gửi tin nhắn đó, anh A Nặc thì không biết là em à? đừng quên năng lực của khối băng anh đây, sớm đoán được em sẽ đi tìm Giang Hiểu Đình”
Phương Tư Tình le lưỡi tinh nghịch, sau đó nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt hỏi anh “anh A Nặc, tại sao anh tìm được em mà không vạch trần em là em gái của chị Tư Dao chứ? hơn nữa nhờ anh Hán Văn sắp xếp em ở bên cạnh chị Hiểu Đình?” Tư Nặc gõ gõ mũi của Tư Tình, cười nói “anh A Nặc cần em giúp đỡ Giang Hiểu Đình, em chẳng lẽ không biết khối băng siêu lớn ba của em không thích Giang Hiểu Đình sao? Hơn nữa, anh vẫn muốn em bên cạnh cô ấy để ngày mai anh đi xác nhận một số chuyện. ….sau đó……”
Phương Tư Nặc ngập ngừng rồi lại tiếp tục nói
“Nếu như xác nhận cô ấy đáng được chị em yêu, chúng ta thì phải nghĩ cách đưa cô ấy đi gặp chị em! nhưng phải nhanh chóng, vì mấy ngày này ba đều đang ở phòng bệnh của chị em, chắc không có thời gian quản chúng ra. Nhưng đến khi ba biết chúng ta tiếp xúc riêng với Giang Hiểu Đình, nhất định sẽ phòng bị phái người giữ phòng bệnh không để Giang Hiểu Đình vào, đến khi đó cô ấy muốn gặp được chị em sẽ càng khó. Hơn nữa…..bệnh tình của chị Tư Dao em không thể kéo dài nữa, cho nên phải tốc chiến tốc quyết để tránh…..xảy ra bi kịch chúng ta không thể xoay chuyển được”
“Chúng ta chỉ có sáng mai……tối mai, chúng ta thì hành động “
Phương Tư Tình nhìn anh cười nói “anh, em cảm thấy ngày mai anh anh bất luận có hỏi ra được lý do tại sao không, trong lòng anh cũng có đáp án rồi không phải sao? em không có nghi vấn, em nghĩ Giang Hiểu Đình tuyệt đối đáng được chị Tư Dao yêu!” hai anh em nhìn nhau mà cười, trong lòng mỗi ngươi sớm thì đã có tính toán
“Chị (em) Tư Dao, bất luận thế nào em (anh) nhất định sẽ em bảo vệ người chị (em) yêu!”