[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 15

Chương 15
FHAP: 15

Trong phòng làm việc của Tam Tri Tuần San, Amy đang chuyên tâm chuẩn bị bản thảo lần sau, nhưng Giang Hiểu Đình một bên lại thất thần nhìn về văn kiện trong máy tính, thậm chí còn ngơ ngẩng cả tiếng đồng hồ. Từ sau khi từ biệt thự của ba mẹ Tư Dao trở ra, thì luôn cảm thấy lời nói của mẹ Tư Dao đối với mình lại có gì đó cũng không nói rõ, rốt cuộc. ….bản thân nên làm sao mới có thể tìm được Tư Dao chứ?, hơn nữa ba của Tư Dao dường như rất phản đối mình tiếp xúc với Tư Dao….

Phiền não của cô ấy không biết nên thế nào mới tốt, bổng nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến một trận ầm ĩ

“Cô à! cô à!, xin hỏi cô muốn tìm ai, cô không thể tùy ý vào được!” bóng dáng của bảo vệ xuất hiện ở trước cửa, mọi người trong Tam Tri Tuần San đều dừng lại động tác nhìn về bóng dáng của bảo vệ, cả Hiểu Đình cũng hiếu kì đi ra nhìn thử, lúc này bảo vệ đang ở phía trước ngăn cản một đứa con gái kháu khỉnh đáng yêu, mặc trên người một chiếc đầm, đứng ở trước cửa nhìn đông nhìn tây

Người đó bất chấp ánh mắt của bất cứ ai mà kêu lớn “Giang Hiểu Đình! cô Giang Hiểu Đình cô đang ở đâu~” tất cả người nghe được câu này, lập tức quay đầu ánh mắt đều đặt lên trên người Hiểu Đình, còn Hiểu Đình thấy được đứa con gái này dung mạo thanh tú, như từng gặp nhau, lại nghĩ đến hành động của đứa con gái này, càng để cô ấy có thứ cảm giác không tên gần đây hình như mới trãi qua tình cảnh tương tự? trong não rất hỗn loạn, Hiểu Đình cũng không có nhiều liên kết, nhanh chóng động chân đi đến trước mặt đứa con gái đó

“Là tôi, xin hỏi cô là?” chỉ thấy người đó thấy được Giang Hiểu Đình, nhất thời vui vẻ vùng vẫy khỏi sự ngăn cản của bảo vệ, bất chấp Hiểu Đình có quen cô ấy không rồi đưa cánh tay đem Hiểu Đình ôm vào trong lòng rồi hài lòng cười nói “cuối cùng em thấy được chị rồi!” Hiểu Đình bị ôm như vậy, hiện ra biểu tình không biết làm sao, muốn thoát khỏi cái ôm của đứa con gái này, ai biết sức khỏe người này thật sự mạnh, đem bản thân ôm đến rất chặt

Giang Hiểu Đình đem ánh mắt quăng nhìn về phía Amy, sau khi Amy nhận được sự cầu cứu của Hiểu Đình cũng nhanh chóng đem hai người tách ra

Sau khi Hiểu Đinh hít một hơi sâu nhìn đứa con gái mang nụ cười tươi đẹp trước mắt, lúc này không biết nên mắng cô ấy thì tốt?, hay là đuổi cô ấy thì tốt?, cũng không ai đánh kẻ chạy lại, Hiểu Đinh nhìn ánh mắt của đồng nghiệp xung quanh nhất thời có chút bối rối, chỉ đành đưa vị cô nương này vào phòng làm việc của mình

Sau khi đóng cửa, Hiểu Đình dẫn đứa con gái đó ngồi lên ghế sofa, vội vã pha ly cafe cho cô ấy, sau đó thì trên gương mặt không biết làm sao mà hỏi “cô à, tôi và cô hình như không quen biết, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì?” đứa con gái lại thân mật nắm lấy tay của Hiểu Đình nói “tôi? tên tôi không quan trọng đâu! kêu tôi tiểu Tình thì được rồi!” ý cười đầy mặt, để Hiểu Đình bất giác bỏ sót chuyện vừa xảy ra, lộ ra sự thanh lịch cười nói “được, nhưng mà cô vẫn chưa nói tôi biết, tìm tôi có chuyện gì?”

Tiểu Tình bị nụ cười này mê hoặc, trên mặt say sưa si mê nhìn cô ấy, Hiểu Đình mang nụ cười và đôi mắt trăng tròn kêu rồi kêu tiểu Thanh, dự định để cô ấy hết thất thần, còn tiểu Thanh cuối cùng được Hiểu Đình lung lay, từ trong tình trạng si mê mà tỉnh lại, nhìn cô ấy mở to mắt rồi nói “chị Hiểu Đình, em có thể kêu chị là chị Hiểu Đình không? xin lỗi xin lỗi, lần này em đến là vì muốn giúp chị em tìm lại người chị ấy yêu ~”

Hiểu Đình thấy biểu tình của tiểu Tình có chút cổ linh tinh quái nhìn mình, nhưng ở đây cũng không phải thám tử tư?, tại sao tiểu Tình muốn đến đây tìm người chứ ? hay là người yêu của chị cô ấy làm việc ở trong Tam Tri? vẫn là cô ấy tìm khắp trăm lối, Hiểu Đình chỉ có thể hết cách nhìn tiểu Tình, người này thật sự là……..đáng yêu ngoài ý muốn. Hiểu Đình cũng hết cách với cô ấy chỉ đành nói “được được được, tùy ý em gọi thế nào ~, vậy em rốt cuộc muốn tìm ai chứ?”

Tiểu Tình đang lúc cảm thấy mưu kế của mình sắp thực hiện được, khi tiến thêm đi một bước về phía trước nói với Giang Hiểu Đình người cô ấy muốn tìm chính là Hiểu Đình, thì cổ áo của cô ấy bị tóm lấy, cả người Phương Tư Tình bị nhấc lên, chỉ thấy cô ấy xoay người rồi tức giận, vốn dĩ muốn nổi trận lôi đình mắng người, bổng nhiên thấy được người đến là “anh Hán Văn?” chỉ thấy Hán Văn cười rồi cười dùng một biểu tình [cô tiêu rồi] nhìn tiểu Tình, sau đó để cô ấy về ghế sofa, sau đó tự mình đi đến bên cạnh của Hiểu Đình

“Cô Giang, hy vọng em gái tôi không có dọa cô. Nó thích nhất phá đám, gần đây ở nhà nghe được tên của cô, nó hiếu kì cho nên đến chọc phá cô, thậm chí lời nói tung tung của nó vừa rồi thì đừng xem là thật đó!” Hiểu Đình thấy nụ cười dịu dàng của Hán Văn, một chút cũng không chê cười mà nói “không đâu! em gái anh ngược lại làm cho tôi rất vui, nhưng mà cô ấy nói đến đây là muốn tìm người yêu của chị cô ấy, chuyện này là?”

Tiểu Tình vốn dĩ ở một bên bĩu môi nghe được câu nói này, rất vui vẻ khi muốn nói ra người đó chính là người chị Tư Dao thích, Hán Văn bổng nhiên lớn tiếng nói “em tôi, thực ra là muốn đến tạp chí xã hội của cô thực tập một ngày, em nói đúng không? tiểu…..Tình?” Hán Văn quay đầu nhìn tiểu Tình như là đang hỏi, nhưng trên thực tế anh ấy lại dùng ngôn ngữ môi cực nhanh mà nói

“Anh Nặc của cô đang ở dưới lầu, đừng làm loạn nữa”