Chương 10
Trong chiếc xe lao vun vυ't, một người đàn ông tóc trắng mặc áo vest chỉnh tề, trên tay chơi đùa ngọc bội, rất có tâm tình nhìn về phía căn nhà trong tòa cao óc phía trước, bản thân muốn săn bắt sự bất ngờ thú vị. Bổng nhiên trợ lý phía trước mở miệng “ông chủ, đây là nhà của cô chủ” Phương Sĩ Dục lộ ra nụ cười đắc ý, không biết đang biểu hiện ý gì “Hán Văn, chúng ta đi lên gặp người đó chút đi!”Chuông cửa vang lên, Hiểu Đình ở trong nhà Tư Dao nhanh chóng bỏ xuống công việc đi đến mở cửa, vốn dĩ cho rằng hôm nay Chung Vĩ Triết cố định đến đưa mình đi tái khám, không ngờ vừa mở cửa ra lại thấy một đám người đang đứng ở hành lang, cảm thấy có gì đó không ổn, Hiểu Đình muốn đóng cửa lại, nhưng mà có một cánh tay chặn cửa lại
“Cô Giang Hiểu Đình, chúng tôi có chuyện muốn tìm cô” Hiểu Đình cau mày nhăn mặt, lúc này Phương Sĩ Dục từ một bên đi ra, trên mặt hòa nhã dễ gần hỏi “không quan tâm ông già tôi đây trò chuyện với cô sao?” Hiểu Đình nghĩ ngợi trăm lần, cảm thấy người đến không lương thiện, đem tay khoanh trước ngực rồi ngang ngược nói “xin lỗi, nhà tôi không hoan nghênh người lạ!”, Phương Sĩ Dục có chút nghi hoặc nhìn đứa con gái trước mặt, xác thực là…….có mấy phần diện mạo, vóc dáng cũng tính là cao ráo, nhưng mà tính tình ngang ngược này…….tại sao tiểu Dao lại thích mùi vị này chứ? càng nghĩ càng thích thú, trong vô ý lại mỉm cười, còn Hiểu Đình mặt đối mặt với ông già lạ này còn nhìn mình cười? mấy người này lại ở trước cửa nhà mình cản trở giao thông, càng nghĩ càng không vui, cuối cùng Hiểu Đình chịu không nổi phát cáu nói “ông à, tôi mặc kệ ông là ai! tôi không quen biết ông, chúng ta cũng không có gì để nói!” Phương Sĩ Dục thấy Giang Hiểu Đình chuẩn bị quay người đi, ánh mắt lạnh giá xem ra phải đổi phương thức khác……
“Hán Văn, ra tay”
Nghe được câu này? Hán Văn đứng một bên khua tay, hai ba người thì xông vào bắt lấy Hiểu Đình ra ngoài, Hiểu Đình liều mạng chống cự, nhưng từng người từng người bên cạnh đều cao to lực lưỡng, cô ấy vốn dĩ không thoát ra được, đúng lúc Tuệ Bình lại ra ngoài mua đồ không có ai cứu cô ấy. Khi cô ấy bị dẫn xuống, thang máy mở ra, lọt vào mắt là tiếng ngâm nga của Chung Vĩ Triết, ánh mắt của Hiểu nhìn thấy anh ấy lập tức kêu cứu, “Chung Vĩ Triết! mau đến cứu tôi!” Chung Vĩ Triết nhìn về tiếng kêu thì thấy được Hiểu Đình bị nhấc lên trên cao, trong lòng xuất hiện cơn giận mắng lớn “êh êh êh, các người rốt cuộc là ai, muốn đưa Hiểu Đình đi đâu!” không ngờ từng người trước mặt không nói chính là không nói, đột nhiên phía sau Hiểu Đình truyền ra tiếng nói quen thuộc, còn người phía trước thì từng người từng người tránh ra tạo thành một con đường. “Tôi nói nè Chung Vĩ Triết, rất lâu không gặp rồi” Chung Vĩ Triết nghe được tiếng nói này, hình như rất quen lại nghĩ đi nghĩ lại cho đến khi Phương Sĩ Dục xuất hiện trước mặt mình
Chung Vĩ Triết hoảng sợ đến lùi ra phía sau mấy bước, ngạc nhiên mà kêu “ba vợ?…….” Phương Sĩ Dục thấy được cảnh tượng anh ấy hoảng sợ, rồi cười một cái, nhớ đến khi xưa tiểu Dao bị hắn ta tổn hại đến thương tích đầy mình, không kiềm chế được cơn tức giận dữ dội “đừng kêu tôi ba vợ, tôi từ trước đến giờ không có đồng ý quan hệ của cậu và tiểu Dao!”
Nghe đến câu này, Hiểu Đình bị bắt bổng nhiên hiểu rõ, người trước mắt là ba của Tư Dao, quá thảm rồi! cô ấy vừa rồi còn la ông ấy, Hiểu Đình nhất thời mặt trở nên ửng đỏ, nhưng mà…… Ba Tư Dao tại sao xuất hiện ở đây? hơn nữa thấy được cảnh tượng này của Chung Vĩ Triết, Phương Sĩ Dục này xem ra không dễ ứng phó.Hiểu Đình còn chưa sắp xếp rõ ràng suy nghĩ, chỉ nghe thấy Phương Sĩ Dục lạnh lùng nói “Chung Vĩ Triết món nợ này sớm muộn tôi sẽ tìm cậu tính sổ! bây giờ, tôi còn có chuyện bàn bạc với cô Giang, cậu! tốt nhất đừng cản tôi!” nói xong, thì cả đám người đem Hiểu Đình dẫn đi, chỉ để lại Chung Vĩ Triết giật mình ở hiện trường
Hiểu Đình thì như vậy bị bắt đến phía sau xe ngồi, còn chưa kịp hỏi cái gì, xe thì chạy rồi, khí thế ngút người của Phương Sĩ Dục áp chế Hiểu Đình đến tận cùng, ở trên đường cô ấy vốn dĩ không dám làm loạn và nói lung tung, cũng không biết Phương Sĩ Dục đến tìm cô ấy muốn làm gì. Lúc này Phương Sĩ Dục một bên chế giễu nói “đứa cô gái ngang ngược vừa rồi chạy đi đâu rồi?” nghe được câu này, Hiểu Đình càng cuối thấp đầu “thảm rồi, lần đầu tiên để cho bác trai một ấn tượng kinh khủng rồi đó!”
Hán Văn nhìn kính chiếu hậu cười nói “cô Giang, không sao đâu. Rất xin lỗi dùng cách thô bạo này dẫn cô xuống, nhưng chủ yếu là vì tổng tài muốn tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện” sau khi Hiểu Đình nghe câu này thì căng thẳng gật đầu, lại mãi mai không để ý đến thủ đoạn này là có thỏa đáng không
Trên đường Phương Sĩ Dục chỉ là ở trong xe không ngừng quan sát Hiểu Đình, trong lòng âm thầm nghĩ [Giang Hiểu Đình, tôi nhất định phải cố gắng làm rõ, cô có tư cách gì để tiểu Dao nhà chúng tôi yêu cô sâu nặng như vậy]
Không khí kì lạ này luôn duy trì đến khi xe trở về đến biệt thự của Phương Sĩ Dục mới từ từ có chút biến mất