Chương 9
Bổng nhiên cửa mở ra, Bội Bội trùng hợp gặp được y tá tuần phòng bước ra, xem ra vị y tá này vừa mới vào làm nên không biết Kim Bội Phương, thế là bắt đầu có cảnh giác, vì phòng bệnh này ngoài viện trưởng Trang ra, thậm chí ít có người ra vào. Bội Bội thấy người này đối với mình có lòng phòng bị nên mở miệng nói ” tôi là biểu muội của bệnh nhân, là bạn của viện trưởng Trang” y tá nhìn Bội Bội không giống như là ngươi xấu, rồi mỉm cười nói “thật sao ? cuối cùng có người nhà của bệnh nhân đến thăm cô ấy rồi. …” sau khi nói xong thì đẩy xe mang đầy thiết bị y tế ra khỏi phòngBội Bội nhìn thấy bóng dáng người y tá rời khỏi, nhút nhát bắt đầu không dám bước một bước vào trong phòng bệnh, sợ hiện thực sẽ giống như bản thân tưởng tượng, Bội Bội chần chừ một chút, vẫn lại kích lên dũng khí từ từ bước đến giường bệnh
Ở một khúc quanh, ánh mắt của Bội Bội nhìn lên người ở trên giường bệnh, cô ấy không kiềm chế được bất cứ tâm trạng nào mà buông tiếng la lớn “biểu tỷ. ….biểu tỷ! ” Bội Bội vừa khóc vừa la chạy đến bên cạnh giường bệnh của Phương Tư Dao, ngồi trên ghế ngón tay run rẫy đặt lên cánh tay của Tư Dao, cảm xúc ấm áp để cô ấy vui đến rơi nước mắt,nhưng đồng thời cũng thương tâm vì trên người Phương Tư Dao đầy thiết bị trị liệu, nhìn tỉ mỉ chút, sắc mặc của biểu tỷ càng nhợt nhạt, cơ thể càng suy yếu, xem ra đã suy yếu đến không chịu nổi rồi
“Biểu tỷ. ….biểu tỷ, sao chị trở thành như vậy ? tại sao lúc xưa không từ mà biệt, bây giờ lại để bản thân trở thành như vậy chứ ? rốt cuộc chị xảy ra chuyện gì ? chị đứng dậy nói với em đi. …nói với em đi. …” Bội Bội cho tâm trạng mình được thả phanh tự mình gào khóc, nước mắt từng chút từng chút nhuộm ướt mép giường, người thân duy nhất của cô ấy Phương Tư Dao sao trở thành như vậy !
“Xem ra, vẫn là bị cô phát hiện rồi.” Bội Bội mang theo đôi mắt tràn đầy nước mắt quay người lại thấy Trang Cường Sâm đang đứng ngoài cửa, trên mặt biểu hiện sự ái náy và an ủi nhìn mình, thì ra ….người Trang Cường Sâm liều mạng che giấu lại là biểu tỷ của mình, nghĩ đến đây, Bội Bội đốt lên ngọn lửa giận dữ, đi qua đẩy Trang Cường Sâm một cái, còn chỉ anh ấy mà nói ” tại sao anh phải che giấu sự thật biểu tỷ của tôi ở bệnh viện Tề Nhân ? anh không biết tất cả mọi người đều rất lo lắng cho biểu tỷ không ? đặc biệt là Hiểu Đình, cô ấy lo lắng biểu tỷ đến sắp phát điên rồi ! anh nói đi ! tại sao phải che giấu tung tích của biểu tỷ !” Trang Cường Sâm mặc cho Kim Bội Phương chỉ trích mắng chửi, anh ấy cũng không có bất cứ phàn nàn gì, trái lại vừa rồi sau khi được thông báo nói Kim đổng sự trưởng phát hiện được bệnh án của Tư Dao, cả con người đều được thả lỏng, xem ra anh ấy không cần nghĩ cách gạt vị đổng sự trưởng thông minh này nữa
“Bội Bội, rất xin lỗi vì che giấu hành tung của Tư Dao. Nhưng mà tình trạng trước mắt của Tư Dao, là không thể chịu quấy nhiễu quá nhiều, cho nên tôi mới không nói với cô. Còn nữa. …trước khi Tư Dao hôn mê, cũng căn dặn tôi không thể để bất cứ người nào biết hành tung của cô ấy, bao gồm……..Hiểu Đình.” Bội Bội ngơ ngác một hồi, sau khi phục hồi lại nhìn về phía Phương Tư Dao nằm ở trên giường mà tràn đầy thương tâm. “Tại sao chị ấy trở thành như vậy ?” mang theo khẩu khí khóc nức nở mà dò hỏi Trang Cường Sâm, cũng dường như đang hỏi ông trời
Sau khi Trang Cường Sâm thở dài một hơi, đi đến bên cạnh ghế sofa, rồi nói Phương Tư Dao vì vụ nổ bom lúc trước tại Nigeria, đầu bị chấn động mạnh, bước đầu phân tích là vì huyết khối trong não không cách tan đi, tạo thành ảnh hưởng đến công năng của não bộ, cho nên mới chìm sâu vào hôn mê. Còn nguyên nhân cô ấy đột nhiên phát bệnh là. ….bản thân tôi đoán sai tình trạng sức khỏe của Phương Tư Dao, để cô ấy phẫu thuật hiến tủy, thật không ngờ lại không biết tình trạng khẩn cấp xảy ra, mới để bệnh tình của Phương Tư Dao bộc phát. ….
Sau khi Bội Bội nghe xong, giật mình giống như trời đánh thánh vật, nghe Trang Cường Sâm nói, cô ấy bổng nhiên liên kết được chuyện gì……..”người hiến tủy cho Tôn Kiến Đình, là biểu tỷ đúng không ? ngày đó. …tôi nghe Tử Kì có nói, người hiến tủy trong phòng phẫu thuật đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. ….thì ra….” Bội Bội che miệng không dám tin, Phương Tư Dao còn vì Giang Hiểu Đình mà đem bản thân làm đến thương tích đầy người. … “biểu tỷ, sao chị ngốc như vậy. ..” Bội Bội nắm chặt tay của Tư Dao, muốn cho cô ấy hy vọng để chống đỡ. Trang Cường Sâm thấy được tình hình như thế, không nỡ lắc rồi lắc đầu, nhỏ tiếng nói “Tư Dao, cô xem…..Bội Bội đến thăm cô rồi, cô nhất định phải kiên trì, mau tỉnh lại đi, được không ? ” nắm chặt nấm đấm giống như đang tiêm cho bản thân một mũi thuốc bổ,Trang Cường Sâm vẫn không có từ bỏ bất cứ hy vọng nào, chỉ cần Phương Tư Dao còn sống, tất cả đều có thể, cho dù cuối cùng trả giá tất cả, anh ấy cũng không tiếc
Bổng nhiên tiếng điện thoại trong túi áo vest truyền đến làm chấn động lòng người, Cường Sâm nhìn xuống màn hình cực kì sợ hãi, rồi run rẫy nhận điện thoại
“Cường Sâm? tôi biết tiểu Dao bây giờ đang ở bệnh viện Tề Nhân, bạn già anh đây làm tôi rất thảm, bỏ đi, bây giờ tôi cần phải giúp tiểu Dao xử lý một chút chuyện tình cảm, muộn chút chúng tôi thì đưa đến đội ngũ bác sĩ đến Tề Nhân. Đừng hòng trốn…….anh biết đó, không có chỗ nào mà Phương Sĩ Dục tôi tìm không được. Vậy…. chút nữa gặp anh, Cường Sâm”
(bít bít bít) âm thanh vang lên, Trang Cường Sâm buông điện thoại xuống, sắc mặt nhợt nhạt nhìn về Phương Tư Dao và Bội Bội, còn Bội Bội cũng đột nhiên nhận ra sắc mặt của Trang Cường Sâm có gì đó không đúng, vội vã hỏi “bác sĩ Trang ? xảy ra chuyện gì ? sắc mặt của anh hình như không quá tốt.” Cường Sâm míu môi rồi mở miệng nói
” Bội Bội mau đi tìm Hiểu Đình đi ! ba ruột của Tư Dao trở về Đài Loan rồi !”sau một giây Bội Bội rốt ráo vội vàng nhớ đến tính tình của bác trai, rồi gật đầu hoảng sợ, sau đó thì nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh. …Trang Cường Sâm ngồi trên ghế sofa, không ngờ được Phương Sĩ Dục vẫn là biết được tin tức tìm đến Đài Loan rồi ! Trang Cường Sâm đau khổ xoa xoa trán nhìn về Phương Tư Dao
Tư Dao cô mau tỉnh lại đi, ba ruột cô trở về Đài Loan rồi……