Chương 3
-Thưa công chúa... có một nữ nhân dưới giếng.Tiếng gọi của tùy tùng khiến đoàn người liền tấp nập chạy đến, mặt giếng có một nữ nhân đang nổi lềnh bềnh.
-Nữ nhân? mau đưa nàng ta lên.
Giọng nói lạnh lùng âm vang thanh vắt, một đám người đang kéo một nữ nhân từ dưới giếng lên, thân hình nàng ấy ướt mem và mặc một bộ y phục kỳ lạ.
-Chết?
-Thưa công chúa. cô ta còn sống.
-Ừ. Tạm thời thì mau đem cô ta về cung, buổi đi săn hôm nay kết thúc vậy.
Một đoàn người kéo nhau rời khỏi ngôi rừng, tiếng lá cây xào xạc, từ bụi rậm chui ra một người mặc trên mình áo khoát da thú và cõng theo một cô gái trên lưng, lườm mắt về phía đám người vừa rời khỏi và tiếp tục cỏng cô gái kia về hang của mình.
-Bố Lam... BỐ LAM!!!!!
Nha Tú Kì giật mình thức giấc mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt. Là mơ... cô mơ chị và cô rơi xuống mặt đất nguy hiểm... cô mơ thấy những điều thật tồi tệ. Thậm chí xung quanh cô toàn đất đá...
-ơ... đất đá?
Cô đang ở trong một hang động? toàn rong rêu? Đám lửa nhỏ cháy trước mặt, chuyện gì đang xảy ra?
-Cô nương tỉnh rồi sao? có bị sao không đấy?
Tiếng người phía sau khiến cô giật mình. Một cô gái với lớp da beo trên người, cái body căng cứng trong bộ trang phục kỳ lạ khiến Nha Tú Kì nhà ta đỏ mặt.
-cô là ai... cô ...
Nhìn Nha Tú Kì bằng ánh mắt ngơ ngác. cô gái kia kéo con dao trong túi ra mài dưới tảng đá xám
-Ta vừa cứu cô ở con dưới đồi. cô là người từ phương nào mà trang phục dị thế?
-tôi... tôi ở quận Nam Việt.
-Nam Việt? hơ... ta là sơn tặc 15 năm nay rồi, khắp Nam Nam đều nghe danh ta, thế mà ta chưa bao giờ nghe làng Nam Việt... cô thật kỳ lạ.
-Nam Nam... đó là tên của một vương quốc thế kỷ thứ 4 sau công nguyên... không lẽ...
Nha Tú Kì chạy ra ngoài phía miệng hang, một vương quốc đồ sộ hiện ra dưới chân núi. những ngôi nhà chi chít có cả mấy bức tường thành khổng lồ. Nhỏ ngã huỵch xuống đất.
-Cái... gì thế này...
-Oi... cô nương... ta cứu cô dưới sông. chắc đầu cô bị va vào đâu rồi đúng không?
-tôi... không... khoan đã... vậy... cô gái... cô gái cao cao...
Quay sang run sợ nhìn ả tự xưng là sơn nữ. cô ta thở dài ngồi xuống bên cạnh Kì Kì.
-Ta không biết cô nương xảy ra chuyện gì. nhưng ta chỉ thấy có mình cô dưới sông thôi. ta... rất tiếc...
-không... không thể nào... chị ấy...
Giữa chốn núi cao, tiếng khóc nức nở ấy cứ nấc lên từng bậc hòa vào màu chìu tà của một ngày.
đêm hôm đó.
-thế... theo như cô nói là cô ở thế kỷ thứ 21? bị lạc vào đây?
Vừa ôm miếng thịt cừu nóng hổi ăn nhẹ, Kì gục đầu. bây giờ có đau buồn hay gì cũng bỏ qua, biết là sao được khi không thể trở về với hiện thực. mà... cô cũng có người thân nào đâu để trở về.
-haizz... ta quên giới thiệu. ta là sơn tặc, tên ta là Phong Tiểu Nha. ta 22 tuổi.
-tôi... Nha Tú Kì. 18 tuổi.
-cô nói rằng cô là người ở nơi khác lạc vào? được thôi, cô có thể ở đây với ta
-thật sao?
ngồi trên chiếc "ngai vàng" bằng đá xanh ngọc bích, Tiểu Nha hất mái tóc nâu hun đỏ qua một bên kiêu ngạo.
-Với điều kiện cô phải thành thê tử của ta.
-........ Hễ?!!
----------------------------
-TIỂU NHA... CHẬM LẠI... CHẬM LẠI MÀ....
-Kì Kì... nếu nàng cứ chậm chạp như thế chúng ta sẽ bị bắt đấy...
hai con người chạy như sóc trên con đường mòn đầy sỏi đá. làm sao một con nhỏ chỉ mới đến nơi này 1 tháng mà đã bị rượt bởi một đám lính đi tuần chỉ vì nhặt giúp đồ ăn của một bà lão. dáng nhỏ hơi yếu nên Kì nhà ta bỏ cuộc ngồi phịch xuống thở.
-Tiểu... Tiểu Nha... cô... cô đi đi... tôi mệt quá... tôi phải nghỉ...
chậc lưỡi, Tiểu Nha nhặt tay nải của Kì lên đeo trước ngực, rồi vác Kì nhà ta lên vai và cứ thế phóng như bay trên mái nhà.
-T... TIỂU NHA... TÔI... CHẬM LẠI... TÔI SỢ ĐỘ CAO... TIỂU NHA!!!!!!
-Chậc... Kì Kì ngốc nhà nàng... có im đi không hả?? đám cẩu của mấy tên độc tài họ Đình kia sẽ bắt thật đấy...
Kì nhà ta bịt mồm dù rằng đầu óc đang xây xẩm. đám lính kia mất dấu cả hai trong con hẻm ra đường lớn.
-Người đâu, mau về báo tin cho công chúa. Ả sơn tặc họ Trịnh bắt cóc một thôn nữ.
đám lính cuống lên chạy về triều đình. khi đến hang động, Tiểu Nha thở dài ném Kì Kì xuống đệm.
-Kì Kì ngốc nhà nàng. Đòi xuống thôn làm gì, muốn cái gì thì nói ta, ta đủ sức lấy nó về cho nàng mà. hà cớ gì nàng lại theo ta xuống làng chứ.
-Tại ở đây 1 tháng liền chán quá mà. tôi cũng phải đi đây đi đó chứ.
cởi chiếc khăn trùm đen ra, Tiểu Nha lấy trong túi ra rất nhiều thức ăn và đồ đạc.
-Tiểu Nha.
-hửm...
-cởi đồ ra đi.