Lật Làm Công

Chương 4

Chương 4
Quay lại nhìn Kì Kì. gương mặt khả ái kia tỉnh như ruồi. phút chốc Tiểu Nha lại cắm đầu xuống tay nải của mình

-nàng thật sắc lang a~ chúng ta chưa động phòng mà.

dù mặt đỏ tai ửng nhưng tên tặc nữ này vẫn cởi y phục ra, xem nàng ta ngượng ngùng mà muốn đạp cho một phát lăn ra khỏi cửa hang quá.

-thân xác này... ta trao cho ... AH... ĐAU... ĐAU ĐAU QUÁ... KÌ KÌ... ĐAU....

-Cô im đi, vết thương như thế mà để đến bây giờ. bị khi nào đây?

bên hông phải của Tiểu Nha có vết xước dài đang lên da non, có chút rớm máu lên nhưng cái mặt sắt Tiểu Nha cứ lạnh lạnh làm Kì chẳng phát hiện ra, đâu một lần ngủ như heo hất tung y phục thì mới thấy. lý do nhỏ xuống làng cũng chỉ vì mua thuốc nhưng lại kiếm chẳng ra cái nhà thuốc nào, và cũng không biết loại thảo dược nào cả. may thay gặp một bà lão nên hỏi hang chút ít. khi biết loại thảo dược cần mua thì người ta lại chẳng chịu tiền thời hiện đại của nhỏ. đồng, bạc, vàng... rối rắm quá. thế là bị cho là gây sự và bị ông lão bán thuốc mắng cho, gây sự chú ý của mấy tên lính tuần. cuối cùng thì ả sơn tặc đến và vác nhỏ đi kèm theo mớ thuốc của lão già keo kiệt luôn.

-Cô cười cái gì...

chau mày khi Nha cứ nhìn vào cô rồi nhoẽn miệng nhịn cười

-À không, chỉ là... ta thấy nàng xinh thôi.

đưa ánh mắt ngơ ngác lên nhìn Tiểu Nha rồi lại chú tâm vào băng vết thương cho ả. lẽn xuống làng mới rõ hoài nghi. ở đây toàn bộ đa số là nữ nhi, người có gia đình, kẻ có cả con, họ sống rất thỏa mái. và chỉ 1 ngày xuống mà đã nghe tin dân tình đồn thổi lên về cô ả tặc nữ này. Tiểu Nha là tên tặc nữ, dù rất giỏi về khoản trộm cướp nhưng lại rất tốt bụng, chưa gϊếŧ một móng người nào dù trẻ hay già. thường xuyên giúp dân tình nhưng lại ưa chọc phá bọn người ăn công rỗi nghề triều đình kia. lúc sáng, Kì nhà ta xuống làng được tặng cho một cuống sách thảo dược, có lẽ giúp ích cho cô ta. nhưng... tại sao? Kì lại quan tâm lo lắng cho cô ta như thế? có phải ả là người cứu nhỏ, hay vì lý do khác...

-Kì Kì...

-Tiểu Nha... cha mẹ cô đâu? tại sao cô lại ở đây?

khoảng không gian im lặng khi tiểu Nha nhìn sang hướng khác.

-Họ mất trong trận chiến biên giới, họ là lính của triều Đình nhưng triều đình lại bỏ mặc họ trong chiến trường. khiến tôi không có nơi ở. tôi phải đi cướp bóc để sống thôi.

vòng tay nhỏ ôm lấy Tiểu Nha, như một chỗ dựa, như một lời xin lỗi khi gợi lại chuyện buồn, Kì Kì cảm thấy có lỗi khi nói ra những điều đó.

-Kì Kì... nàng...

-Tiểu Nha... tôi xin lỗi... tôi gợi lại kí ức không tốt...

-Ta không có ý trách nàng nhưng...

-không sao đâu Tiểu Nha... cô cứu tôi, giờ hãy để tôi ở bên cô nữa... cô có tôi làm bạn rồi... đừng buồn...

-Không... ý ta là... ngực của nàng...

giờ mới nhớ ra rằng y phục của Tiểu Nha cởi ra rồi, ả ta có thể cảm nhận được cái thứ kia chạm vào lưng, vì ở thời đại này không có thứ gọi là "áo nhỏ" cho Kì Kì, nhỏ phải mặc cái áo rộng thùng thình của Tiểu Nha mà thôi. nên có thể nói rằng tiểu Nha nhà ta là một tên biếи ŧɦái. cô ả quay sang đè thẳng Kì kì xuống, nhỏ giật mình đưa tay bịt mắt.

-Kì Kì, nàng đang gợϊ ɖụ© ta đúng không? nàng là một vị xuân dược đấy nàng biết không?

-Tiểu... Tiểu Nha... y phục...

-ta và nàng chưa động phòng. không thì giờ chúng ta làm luôn tại đây đi...

-Tiểu Nha... Này...đư... đừng...

Tiểu Nha cứ thế lột đồ Kì Kì ra, mặt nhỏ đỏ lên khi hơi thở nóng hổi của ả tặc nữ kia chạm vào tai.

-PHONG TIỂU NHA!!! CÔ BƯỚC RA ĐÂY CHO TA...

tiếng chanh chua chát chúa của một nữ nhi nào đó ngoài hang, hơi làm nhỏ giật mình, Tiểu Nha khoát y phục rồi cầm thanh gươm bóng loáng đi ra, xoay lưng về phía Kì Kì.

-Nàng ở trong đây, bên ngoài nguy hiểm lắm.

-Tiểu Nha... chuyện gì...

nở nụ cười rồi khuất về phía ánh sáng. một đám quân lính áo đỏ đứng ai nấy đều mặt hằm hằm. phía sau, một con người nhỏ nhắn đi ra, rẻ hai đường của binh lính với gương mặt kiêu ngạo và y phục giàu sang.

-Phùng Tiểu Nha. ngươi thật xấu xa. đã thỏa thuận sẽ không làm hại dân chúng mà ngươi lại chống lại sự thỏa thuận.

chống thanh gươm xuống đất, Tiểu Nha thở dài gãi đầu.

-Ta đã làm gì đâu?!

-Ngươi bắt cóc một dân nữ. chính mắt của binh lính thấy ngươi...

-haha... Ta mà thèm đυ.ng vào đám dân quèn đó? ha... có cho ta cũng chẳng thèm.

-thế cô nương ngươi bắt là ai?

kéo lê thanh gươm định đi vào trong hang với dáng hình mệt mỏi Nha chẳng quan tâm lắm đến con nhỏ công chúa và đám lính của nàng. cô công chúa kiêu ngạo kia liền dương cung, bắn về phía của Tiểu Nha. nhanh như một cơn gió. nhào lộn trên không né mũi tên kia. đáp trên tảng đá cao, đưa nụ cười chế nhiễu.

-Đình An Nhi. ngươi chỉ được cái bắn lén sau lưng, tiếc thay, bắn lén cũng chỉ là bắn lén. dù cho ta có đứng im thì ngươi vẫn không bao giờ bắn trúng ta được.

một bóng người vụt đến phía trước, cô công chúa kiêu ngạo họ đình kia liền hét lên.

-Băng Nhi ĐỪNG!!!

mũi tên bay một vận tốc chóng mặt sượt ngang qua khuôn mặt thanh tú của mén sơn tặc khiến ả có chút sơ ý liền sảy chân đáp đất an toàn.

-Băng Băng... mau bắt ả đi.

-đúng đó Băng Băng. Ả ta hay ức hϊếp công chúa nhà ta lắm.

Đám lính xôn xao lên, lúc này Tiểu Nha mới để ý đến cái con người tên Băng Băng kia. cô ta mặc bộ y phục đen. tóc màu vàng kì lạ, gương mặt thì bị che đi bởi chiếc mặt nạ quái dị. cô ta từ đâu đến? tại sao trước giờ không thấy? tóc cô ta màu lạ quá? không lẽ người cỏi trên? hàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu Tiểu Nha, vừa suy nghĩ, cô ả đã bị sao lãng nên còn bất ngờ hơn với đòn tấn công liên tiếp từ người kia.