Chạy Trời Không Thoát Khỏi Tay Ta

Chương 29

Chương 28: Tình yêu và thù hận (2)
Lần đầu tiên Tú Linh thấy A Thảo bộc lộ nhiều cảm xúc trên gương mặt như vậy. Là lo lắng? Không, sợ hãi? Quan tâm?

"Tiểu thư… ta vang người. Làm ơn cứu nàng…" A Thảo từng hơi thở xen kẻ lời nói thật khó nghe.

Hoàng Nhất Nam đi đến, bế Bảo Yến lên giường, gia nô bên ngoài có trợ giúp A Thảo bế một chút. Thấy mọi việc liền lo lắng ôm trong lòng mà lùi đi.

"Được. Ta sẽ cố. Tỷ đứng lên đi. Tỷ đừng quỳ với ta…"

Tú Linh quay lại giường, nhìn y phục Bảo Yến cứ thế thấm máu ra giường.

"Bảo Yến, thất lễ… ta phải cởi y phục của người."

Hoàng Nhất Nam ngồi xuống nhấp miếng trà vừa rót rồi đưa cho A Thảo.

A Thảo cúi mặt ôm ly trà không ngẩng đầu lên. Tỷ cố để không nhìn Bảo Yến đang quằn quại. 

Áo Bảo Yến vừa cởi yếm hồng, trên ngực đều nổi gân xanh, có vài nơi nhô lên trông rất lạ, lâu lâu bên dưới lớp da thịt kia khẻ động như có vật sống. Cả người đầy những vết đỏ ửng như bị côn trùng cắn. Mồ hôi cứ thế rịn ra trong da của nàng.

"cái này… Nhất Nam…"

Tú Linh gọi Hoàng Nhất Nam. Nữ vương vỗ vai của A Thảo trấn an rồi đi đến.

Nhìn mấy vết đốt trên cánh tay của Bảo Yến, từ từ lan ra vết đen xậm. Tú Linh không biết gì về chuyện này cả.

"Có lẽ là trùng độc."

Hoàng Nhất Nam kéo Tú Linh lùi về sau, nhanh chóng cách ly nàng với cơ thể Bảo Yến. 

"Ta cũng không hiểu nhiều về loài này, chỉ biết nó ăn thịt và hút máu tươi của vật chủ từ bên trong. Ta… không giúp được."

Bảo Yến nóng đến toát mồ hôi, ngất xỉu, máu cứ thế tuôn ra. Vết thương càng loan lỗ to hơn nữa. A Thảo cắn răng đứng bật dậy.

"Tiểu Thư, nó là loài trùng độc trú ngụ trong nọc độc của bướm đêm. Nuôi bướm đêm khi chúng còn là ấu trùng, cho máu vào để chúng gϊếŧ chết nhau, sau con nào sống cuối sẽ trở thành trùng độc ăn thịt… chúng sinh tồn bằng cách ăn phần thịt non bên trong của cơ thể..."

Bấu vạc áo của mình, A Thảo run lên kìm nén thanh âm phát ra. 

Uất ức?

Lo sợ?

"Phải dùng máu của chủ thể khác để nhử trùng ra khỏi chủ thể chính."

Tú Linh nghe dứt câu, liền cầm dao lên định rạch tay mình thì A Thảo đã kéo nàng lại.

"Không được tiểu thư, trùng nó chạy rất nhanh, nó sẽ chui vào người tiểu thư bằng đường vết thương và bám rễ. Rất nguy hiểm, gϊếŧ nó là điều không thể trừ khi tiểu thư chết."

Tú Linh nhìn Bảo Yến đang khó chịu. Lòng cũng chẳng yên.

"Nhất Nam, lấy con thỏ cho ta."

"Ơ, nhưng người ta mang thỏ để các nàng làm thỏ hầm mà?"

Nhất Nam trề môi, bị Tú Linh liếc rồi cũng gọi người lấy.

Hoàng Nhất Nam nắm tai con thỏ trắng lên, kéo Tú Linh về sau và cắt chân của con thỏ. Máu chảy xuống vết thương của Bảo Yến, Rất nhanh chóng khoảng ba con trùng chui ra từ miệng vết thương và nhảy vào người con thỏ. 

ẦM!

Cánh cửa bị mở tung ra, Vương Hoạn Hạt xông vào nhìn nhốn nháo ở đây. Mắt ẩn hiện vài tia thất vọng.

"Bảo Yến?"

Vương Hoạn Hạt nhìn Bảo Yến nằm trên giường, Tú Linh đang dùng khăn lau máu trên người nàng ta, Hoàng Nhất Nam thì thay nước. A Thảo đứng im đó không cựa mình. Vương Hoạn Hạt nhếch môi cười.

"Xem ra ngươi vẫn không thay đổi được. Vẫn vô dụng như vậy?!"

Tú Linh và Hoàng Nhất Nam quay lại nhìn Vương Hoạn Hạt. Tên này đang phát điên cái gì nữa đây?

"Ngươi xem, ngươi sinh ra trong nhân giới làm gì? Để gϊếŧ người? Để chứng kiến người khác ở trước mắt ngươi chết dần chết mòn trong đau đớn? Đó là sở thích của ngươi?"

Vương Hoạn Hạt nói những lời khó nghe khiến Tú Linh lẫn Hoàng Nhất Nam chau mày khó chịu thay A Thảo.

A Thảo vẫn đứng đó, không nói một lời mà chỉ cúi đầu.

"Ngươi xem. Ngươi vô dụng. Sinh ra đã vô dụng. Không thể cứu ai được cả. Việc ngươi làm là gϊếŧ người, phóng hỏa, nhặt xác, chặt xác, ngươi không thể cứu người."

"Hạt Hạt… ngươi mau trở về ngủ đi."

Tú Linh chau mày nhìn. Hoàng Nhất Nam thở dài.

"Đến cả Linh Nhi ngươi cũng lừa được. Ngươi phải để cho nàng ấy thấy được bản chất thối rữa của ngươi."

Vương Hoạn Hạt động tay động chân xô đẩy A Thảo. Giống như bao nhiêu tức giận đều đổ hết lên người A Thảo.

 

"Hạt Hạt!!!" 

Tú Linh bắt đầu chau mày khó chịu.

"Linh Nhi… ngươi không cần bao che cho ả. Ả là người trong nhóm bắt cóc ta vào mười năm trước. Ả là kẻ phóng hỏa muốn thiêu chết ta. Ả là kẻ máu lạnh đứng nhìn tất cả chuyện trước mặt dửng dưng không chút gợn sóng. Ta hận không thể móc mắt moi tim ả ta."

Vương Hoạn Hạt lao đến liền bị Hoàng Nhất Nam ôm lại. Vương Hoạn Hạt trở nên hung hăng muốn đánh chết A Thảo là thật.

A Thảo vẫn đứng im ở đó. Không nói một lời, đầu cúi thấp, môi mím lại.

"Ta hận bản thân mình nhu nhược. Nếu như đêm đó ngươi mở l*иg sắt ta liền xé ngươi ra đầu tiên. Gặp lại ngươi lần đầu khi ngươi bước vào gia thất này. Ta hận không thể moi tim móc gan ngươi ra. Ta hận không thể dùng dao đâm thủng mắt của ngươi. Ngày đó nếu như không phải ta yếu đuối, ta sẽ không bảo gia nô bẻ tay của ngươi rồi ném ngươi xuống hồ. Như vậy là quá nhẹ với ngươi. Đáng nhẽ ra ta phải cắt bỏ gân tứ chi của ngươi để ngươi vĩnh viễn trở thầnh phế nhân."

Vương Hoạn Hạt vung tay đánh Hoàng Nhất Nam, nàng ta không né cũng không đánh trả. Nàng càng lao đến, Hoàng Nhất Nam càng cố cản nàng lại.

"Tên khốn không có lươn tâm. Lòng lang dạ sói. Tại sao ngươi không chết đuối ở con sông đó đi? Tại sao ngươi không bị rắn độc cắn chết đi. Tại sao những kẻ khốn như ngươi có thể sống đến tận bây giờ chứ hả?"

Tú Linh nhìn A Thảo vẫn im lặng không nói một lời.

"Ta hận không thể để đám nam nhân đó hϊếp chết ngươi đi!!!"

"Ngươi nói gì?"

Tú Linh đứng lên, kéo A Thảo về sau, mặt không cảm xúc mà đối diện với Vương Hoạn Hạt.

"Ngươi… cho người cưỡng bức A Thảo?"

"Tiểu thư… " A Thảo vội đưa tay kéo áo của Tú Linh.

Tú Linh quay lại, đưa ánh mắt đỏ hoe nhìn A Thảo.

"Có thật là… Hạt Hạt đã làm như vậy với tỷ?"

"Tiểu thư… chuyện này…"

"Ngươi còn giả vờ giả vịt đến khi nào? Chính bản thân ngươi cũng cảm thấy xấu hổ sao? Chính bản thân ngươi cũng cảm thấy ghê tởm không phải sao? Nữ nhân ấy có ước mơ, có hy vọng tương lai, ngươi xem bây giờ thì sao, tất cả đều bị hủy hoại chỉ trong một đêm! Ngươi nhục nhã khi bị nói ra? Vậy tại sao khi đó ngươi có thể trơ mắt nhìn người khác bị hành hạ như vậy. Tiện nữ nhà ngươi chỉ biết nhục nhã cho bản thân mình thôi sao?"

Vương Hoạn Hạt vùng ra khỏi người Hoàng Nhất Nam, đẩy vào vai A Thảo.

"Phải, Linh Nhi, nàng xem, ta là để trả thù cho tỷ ấy, ta chỉ làm ả cảm nhận được những tuổi nhục năm đó, ta đã quá nhân từ với ả, ta thậm chí chỉ để năm tên nam nhân…"

CHÁT

Tú Linh vun cú tát thật mạnh vào mặt của Vương Hoạn Hạt. Lần đầu tiên trong cuộc đời Vương Hoạn Hạt bị Tú Linh đánh, chưa bao giờ Tú Linh động tay với Vương Hoạn Hạt, vậy mà giờ lại vun cú đánh mạnh đến như .

Cú đánh vang lên chói tai khiến cả không gian như chìm vào đáy cốc.

Vương Hoạn Hạt mở to mắt trừng trừng ngơ ngác nhìn Tú Linh.

"Tỷ đánh ta? Tỷ vì ả mà đánh ta? Tỷ vì kẻ này đánh ta."

"IM Miệng!!!"

Tú Linh trừng mắt, hai dòng nước mắt đỏ hoe tràn ra khỏi hốc mắt. Tú Linh mày chau lại, môi cắn chặt, tức giận dồn nén đến bây giờ đều bung ra.

"Tên vô ơn nhà ngươi, tại sao ta lại có một tỷ muội vô ơn vô nghĩa như ngươi. Ngươi nói tỷ ấy nhẫn tâm thất đức với người khác. Ngươi xem ngươi đã làm gì với tỷ ấy? Những gì ngươi làm với tỷ ấy chưa đủ để ngươi trả thù sao? Năm lần bảy lượt ngươi muốn gϊếŧ tỷ ấy, đã bao giờ A Thảo than oán ngươi chưa?"

Tú Linh ném xấp giấy viết chữ vào người Vương Hoạn Hạt.

"Tỷ ấy bị ngươi đẩy xuống sông? Tỷ ấy nói bị trượt chân. Bị ngươi bẻ tay đẩy xuống hồ còn nói là sơ ý. Nếu không có tỷ ấy, ngươi nghĩ mình sống sót sau mũi tên ở chiến trường năm trước sao? Những gì tỷ ấy làm với ngươi, ngươi lại vì người khác hành hạ tỷ ấy như vậy? Ngươi có còn nhân tính không hả Vương Hoạn Hạt!"

Cánh cửa phía sau lưng mở ra, Tú Linh vội chùi nước mắt rồi cúi đầu.

"A di…"

Vương Hoạn Hạt trợn tròn mắt quay lại phía sau, Hoạn Thư cùng Vương Thúy Vân đã đi vào, mặt mày không chút biểu tình nhưng trên đầu đã nổi lửa đen.

"A Thảo, thay mặt đứa nghịch tử này… ta xin lỗi ngươi."

Vương Thúy Vân quỳ xuống trước sự ngơ ngác của tất cả mọi  người. Hoạn Thư thở dài không nói gì, đưa tay nắm lấy vai Vương Hoạn Hạt vì thả ra, nàng ta sẽ lao vào kéo Vương Thúy Vân ngồi dậy.

A Thảo quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu.

"Phu nhân, xin người đừng làm vậy, phu nhân đừng làm ta khó xử nữa… xin người đứng lên đi."

A Thảo đập đầu xuống nền vang lên tiếng rất lớn, nếu không nhanh chóng kéo Vương Thúy Vân lên, chắc chắn tỷ ấy sẽ đập đếp đầu đổ máu. Hoạn Thư đành đỡ Vương Thúy Vân đứng lên.

"A Thảo tỷ, xin lỗi."

Tú Linh mắt đỏ hoe cũng quỳ xuống. A Thảo nhanh hơn một bước lao đến, nhưng vì đang quỳ dưới đất nên không thể nắm tay Tú Linh mà chỉ có thể dùng tay của mình đỡ lấy đầu gối của Tú Linh tránh tiếp xúc với sàn nhà.

Hoàng Nhất Nam cũng bất ngờ với hành động của Tú Linh nên chỉ có thể dùng một tay đỡ đầu gối còn lại của nàng ấy. 

Hoàng Nhát nam lẩm bẩm trong miệng, nếu như Tú phu nhân thấy cảnh này, không chừng tay của nữ vương bị đập hỏng thật mất.

"Ngàn lạy vạn lạy người tiểu thư, tiểu thư xin người đừng quỳ với ta. Làm ơn tiểu thư… xin người đừng làm vậy. A Thảo không đáng để tiểu thư làm vậy. Tiểu Thư thỉnh người đứng lên đi…"

A Thảo nước mắt đầm đìa, môi mím chặt, vẫn trong tư thế quỳ mà đỡ lấy đầu gối của Tú Linh. 

"Linh nhi… nàng đứng lên đi, A Thảo sẽ rất khó xử…"

Tú Linh đứng lên, đồng thời kéo theo A Thảo. Tú Linh liên tục nói lời xin lỗi với A Thảo, tỷ ấy chịu đựng một mình quá nhiều, im lặng quá lâu rồi.

"Mọi người…" Vương Hoạn Hạt nãy giờ chết lặng trong từng câu chữ của Tú Linh vẫn chưa thể nói câu nào, ngay khi vừa nói hai từ mọi người liền bị ánh mắt của Vương Thúy Vân nhìn thẳng mà mắng.

"Cút ra ngoài."

Vương Thúy Vân bỏ đi, Vương Hoạn Hạt vẫn đứng đó cúi đầu, không ai để ý đến nàng nữa nên cũng cắn răng mà bỉ đi.

Cùng quay lại với Bảo Yến đã hạ sốt, không gian yên tĩnh bây giờ thật đáng sợ, Tú Linh vẫn canh chừng thay khăn cho Bảo Yến, Hoàng Nhất Nam thở dài ra ngoài, nhìn A Thảo vẫn im lặng đứng ngoài cửa, ngồi dưới bậc thang chống cằm nhìn ra ngoài hồ nước.

"Tay của ngươi… "

"Nữ vương muốn nói gì?"

"Ta hỏi nhé A Thảo. Ngươi có muốn… bảo vệ người khác không?"

A Thảo im lặng rồi không trả lời, qua một hồi lâu, Hoàng Nhất Nam chờ không được liền đứng dậy, nắm lấy tay của A Thảo, vặn ngược về phía sau, Áp tỷ ấy vào tường và dùng lực. 

A Thảo chau mày cắn răng chịu đau, cứ như thế Hoàng Nhất Nam càng dùng lực uống hai tay của A Thảo, tiếng cạch cạch từ xương vang lên đến bên trong cũng có thể đoán được nó đau đến mức nào.

"Khoảng vài ngày nữa, nếu ta có thời gian, ta sẽ đến bẻ tay ngươi tiếp."

Hoàng Nhất Nam buôn ra và đi vào trong phòng. A Thảo thở mệt nhọc, mồ hôi ướt đẫm trán. Nàng biết lý do vì sao nữ vương dừng lại bởi vì phía đối diện có một vị khách không mời mà đến.

….

Cánh cửa lúc ấy cũng mở ra. Là công chúa Tần Mỹ Giang bước vào.

Nàng nhìn quanh, ổn, không có người kia, liền chẳng chào câu nào cho người đến bế Bảo Yến đi.

"A Thảo, ngươi đi cùng ta. Có vẻ ngươi có liên quan nhiều về chuyện này."

Mặt lạnh lùng phất phụng bào rời đi. Không lời chào, cũng không lời cảm ơn. A Thảo chào tiểu thư của mình rồi cũng theo sau công chúa.

"Hm… xem ra tên này chơi gắt rồi đây."

Hoàng Nhất Nam xoa mày cười cười. 

Tú Linh vẫn không nói gì, một tay dọn nhà, một tay đẩy đầu của Hoàng Nhất Nam không cho nàng ta ôm mình.

"Ây da… chết một con thỏ rồi… " Hoàng Nhất Nam ôm không đươc mỹ nhân nên đành luyến tiếc ngồi dưới bàn chọc chọc vào con thỏ đã chết.

"Người thôi đi. Cứu mạng người đấy. Đâu phải chuyện đùa." Tú Linh bỏ hết khăn thấm máu vào thau rồi cho người bê ra ngoài, giường cũng thay mới, trời cũng muộn, xem ra nữ vương này muốn ở lại đêm nay, có nên gọi gia nô dọn thêm một giường? 

"Này."

Hoàng Nhất Nam xích mông lại gần Tú Linh thì thầm.

"Ta kể cho nàng nghe một câu chuyện nhé." Ngón tay không yên phận mà lần mò dưới chân Tú Linh.

"Chuyện gì cơ?"

Tú Linh nhấp chén trà.

"Chuyện chúng ta được sinh ra từ… aw… aw… đau ta… đau…"

Tú Linh đưa tay nhéo lấy eo của nữ vương đại đế. 

Tú Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời.. mưa rồi.

…..

Sau khi Bảo Yến đã hạ sốt, A Thảo mới chịu rời khỏi phòng. Gà bắt đầu gáy vang inh ỏi, TA Thảo ôm hai cánh tay đau nhứt của mình ngồi nhìn Bảo Yếni. Tần Mỹ Giang nãy giờ vẫn ung dung ngồi uống trà. 

"Thế… ngươi có chuyện gì muốn nói với ta không?"

Như hiểu được Tần Mỹ Giang muốn hỏi gì, A Thảo ngồi im chẳng nhúc nhích. 

"Đâu phải điều trùng hợp khi ngươi lại biết về loài trùng độc đó nhỉ."

Không gian vẫn im lặng như tờ, bên ngoài tiếng bước chân của lính đi tuần qua lại, tiếng hô văn vẳng của đội thị vệ đang tập luyện.

"Người có biết về Hồng Bạch Hổ?"

Một hồi lâu A Thảo ngẩng mặt lên, nhìn ai kia đang cười.

"Hừm, cướp của, gϊếŧ người, cưỡng bức, phản tặc. Hắn là kẻ nuôi trùng độc nổi tiếng bậc nhất thời chiến hai mươi năm trước. Vào thời gian đó, cha ta và hắn đã từng có cuộc đại chiến lớn mấy tháng trời. Hắn thua trận và chạy trốn. Vào mười năm trước, với những thông tin ta thu thập được. Ta đã tìm thấy hắn trốn tại đỉnh núi phía tây, và ngay đêm đó. Ta đã lấy đầu hắn xuống."

Tần Mỹ Giang ung dung kể chiến công đầu tiên của mình. 

"Không thể nào. Lúc đó người chỉ sáu tuổi… làm sao có thể…"

"Này, ngươi tưởng công chúa ta với mục đích trở thành nữ vương cai trị một đất nước là bù nhìn à. Đâu phải vì sinh ra trong hoàng tộc là sẽ được làm vua.?"

A Thảo nhớ lại vài năm trước. Đúng thật là mọi người truyền tin công chúa của Tần Vương đại đế là công chúa của quỷ. Mới có mấy tuổi đầu đã học thuộc hết luật lệ trong cung. Chưa đến tuổi thứ mười mà đã cầm đao chém giặc. Trí nhớ siêu phàm và dễ thương vô đối.

Nghĩ đến thời đó. A Thảo gồng người để không cười vào mặt ai kia. Công chúa quỷ cơ đấy. Ghê chưa.

"Rồi sao… tự nhiên ngươi lại nhắc đến Hồng Bạch Hổ?"

A Thảo lặng người vài khắc rồi nói.

"Trước đây, khi được quý tiểu thư cưu mang… ta… là tùy tùng thân cận của hắn."

……

"Hừm, nói tiếp đi."

Tần Mỹ Giang vắt chân nhấp trà.

"Hồng Bạch Hổ hắn có một đứa con gái."

"PHỤT HÁ HÁ!! Con gái?? Khụ khụ không thể nào HÁ HÁ… è hèm. Tiếp"

"Đến giờ thì nàng ấy còn sống."

Tần Mỹ Giang lúc nãy cười đến chảy nước mắt. 

"Không thể, không phải đám lửa đó đã thiêu đốt hết rồi sao?"

A Thảo cúi đầu.

"Tiểu hài khi ấy được một vị cô nương mà ngày hôm đó bị Hồng Bạch Hổ và đồng bọn cưỡng bức. "

"HÁ HÁ HÁ !!! Hết có con rồi lại đến cưỡng bức… há há!! Không thể nào!!!"

Tần Mỹ Giang cười lăn lộn trên bàn. Quả đúng là lúc trước, Tần Mỹ Giang nghe rằng tên Hồng Bạch Hổ đó hắn bắt cóc nữ nhân. Trước đám cháy thì hai người đó đã chạy đi.

"Vậy ngươi giúp nữ nhân đó chạy đi à?"

"Không, ta chỉ châm lửa đốt doanh trại."

Đến đây, Tần Mỹ Giang một đầu nghi hoặc. Tại sao là tùy tùng thân cận của lão đại lại đi phản bội và đốt doanh trại? 

"Lúc ta còn nhỏ, gia đình đã bị chết do bệnh tật, hắn cứu ta và cho ta học tất cả, ta nợ hắn một mạng cho nên dốc toàn sức ta ó để báo ơn. Nhưng rồi bản thân ta thấy ân hận vì đi theo Hồng Bạch Hổ, hắn tàn bạo, chém cả trẻ con, giết cả người già, hành hạ nữ nhân. Ngày nào trước mắt ta là bãi máu với thi thể chất đống. Toàn là người dân vô tội. Hắn mang xác về để nuôi trùng độc. Người chết không toàn thây, trùng độc cứ thế thui đốt từng nơi trên cơ thể họ. Đến khi lồi lõm thấy xương mới đem đi vứt. Và đến ngày hôm đó, ta thấy ánh mắt của nữ nhân bị cưỡng bức ấy nhìn ta. Ánh mắt tuyệt vọng như rơi vào vực sâu không thấy đáy, trên tay ta là dây thừng nối với cổ của nữ nhân ấy. Còn nữ nhân trong l*иg thì nhìn ta với ánh mắt đầy căm phẫn, ánh mắt đó như kiểu bảo ta hãy làm gì đó đi, hãy cứu nữ nhân kia đi. Nhưng ta không thể. Những gì ta có thể làm trong lúc đó là giữ cho sợi dây thừng không siết quá chặt vào cổ nàng ta. Nhưng dù vậy, ta vẫn không thể cứu các nàng. Cho đến giờ, ánh mắt của tiểu nữ đó mỗi khi nhìn ta, lại mang vẻ căm phẫn không ngớt đi. Ánh mắt đó hung hăng đến mức khiến ta ngợp thở, ta đáng phải chịu những gì mình gây ra. Dù vậy nhưng nữ nhân chịu đọa đày ngày đó vẫn đối mặt với ta bình thường, không lời cay độc không mắng mỏ. Chỉ nhìn ta mà cười. Ta cảm thây bản thân vô dụng, không dám nhìn thẳng mặt họ."

Tần Mỹ Giang lặng người. Rồi mở miệng nói

"Ngươi… kể cho ta… về ngày hôm ấy trọn vẹn đi. Ta bắt đầu rối rồi."

Thật sự A Thảo muốn cười vào mặt ai kia luôn cho đỡ tức. Gì mà công chúa quỷ tài giỏi logic.

"Vào ngày hôm đó. Hồng Bạch Hổ cùng tùy tùng xuống làng lấy lương thực. Khi trở về hắn mang theo một đứa bé tầm mười tuổi. Bọn chúng hả hê vì sắp được một số tiền chuộc lớn. Chiều thì bỗng có một nữ nhân đếu cứu tiểu nữ kia. Giải thoát không thành, cả nữ nhân đó bị bắt lại. Chúng nói nếu nữ nhân ấy chịu đựng được ba ngày liền thả hai người họ về. Bọn chúng bắt đầu cưỡng bức nữ nhân ấy."

"PHỤT HÁ HÁ HÁ!!! Dù không hiên quan nhưng… tên Hồng Bạch Hổ hắn cưỡng bức nữ nhân bằng cách nào?? Há Há!!"

A Thảo hận không thể tự vận chết ngay lập tức. Tại sao tỷ lại phải đứng trước mặt cái người này cơ chứ? Khi Tần Mỹ Giang im lặng thì mới mở miệng nói tiếp.

"Hắn dùng vũ khí."

Tần Mỹ Giang đột nhiên câm lặng. Nhìn vào A Thảo đang cúi gằm mặt.

"Hắn đâm vào hạ thể của nữ nhân kia bằng những thanh côn, thanh sắt. Chúng hành hạ thể xác kia bằng lửa và roi da. Bọn chúng muốn nghe tiếng than khóc đầy đau đớn của người khác, bọn chúng lấy máu của nữ nhân đó để nuôi trùng độc. Chúng thay nhau phá vỡ nữ nhân đó. Ba ngày ba đêm, tiếng cười nói vẫn không kết thúc. Mặc kệ máu tràn ra ngoài cũng không cứu chữa, ngày thứ ba, Nữ nhân ấy cứ như người đã chết vậy."

A Thảo nói, giọng run lên.

"Tối thì binh lính triều đình của các người đến chém chết Hồng Bạch Hổ. Ta thả hai người họ đi và đốt doanh trại. Nhưng nữ nhân kia thì quay lại cứu đứa bé sáu tuổi mà được gọi là con gái hắn. Nếu như lúc đó ta có thể có đủ dũng khí để lên tiếng, nếu ta có đủ lòng can đảm để giải cứu hai người họ thì… có lẽ đến bây giờ, người đó sẽ không dùng ánh mắt đó nhìn ta. Mỗi khi ta và nàng gặp nhau. Nàng ấy luôn dùng những lời lẽ khó nghe để mắng nhiếc ta. Còn nữ nhân bị cưỡng bức năm ấy, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt hiền lành chẳng một chút ác ý…ta từng làm bị thương quý tiểu thư rất nhiều lần, còn đánh nhau với người khác.  ta đã để hai cánh tay mình tàn phế chỉ với một ước nguyện rằng sẽ đổi được những lỗi lầm ta gây ra. Thậm chí hiện giờ, Bế người nhỏ bé như Bảo Yến ta còn chẳng làm được. ta chẳng thể làm gì ngoài giết người. ta thật sự rất vô dụng."

Tần Mỹ Giang nhìn nữ nhân vẫn đang quỳ gối. Bản thân A Thảo không nhận ra hay là đã quên? Thức ăn tiểu thư nhà tỷ ăn hằng ngày đều do tỷ nấu, thực phẩm tươi ngon nhất vào lúc bình minh thì tỷ liền dậy trước cả gà để ra chợ, mọi việc từ trong ra ngoài đều một mình tỷ gánh. Nhà có hai tiểu thư, A Thảo làm tất cả gì mình có thể, nhằm để lấy lại lỗi lầm bản thân gây ra. Người đó vẫn căm ghét tỷ… phải.

Tỷ đã từng xả thân vì người đã căm ghét tỷ. Nhận lại là sự quan tâm. Ánh mắt không còn khắt khe … tỷ ấy có lẽ sẽ nhẹ lòng. Rửa tay gác kiếm. Quay đầu là bờ. Nhưng cuộc sống đâu đơn giản như thế.

"Ngươi đứng lên đi."

Tần Mỹ Giang một khắc trầm lặng không thể nói gì hơn. Có lẽ nàng đã nhận ra điều gì đó. Nàng chối bỏ không muốn chấp nhận. Niềm kiêu hãnh của công chúa uy quyền quá cao? Nàng chối bỏ ý nghĩ trong đầu.

A Thảo đứng lên, quay sang nhìn Bảo Yến đang ngủ say.

"Công chúa, ta nghĩ… bậc cao quý như người… phải đi xin lỗi rồi."

"Ta muốn xác nhận một điều, hai nữ nhân đó..."

Tần Mỹ Giang cầm tách trà trên tay, xiếc chặt nó. Chuẩn bị nghe những gì bản thân tiên đoán trước.

"Tiểu nữ bị bắt cóc năm ấy, là Vương tiểu thư, Vương Hoạn Hạt. Người mà ngài gọi là Công chúa phi. Người đến cứu để rồi bị hành hạ... "

Vương Hoạn Hạt hít một hơi gồng người lên nghe. 

"Là Hoa Phương."

Tách trà bị bóp vỡ ra thành từng mãnh trong tay Tần Mỹ Giang. Nàng thở dài vò đầu bức tai.

"Còn con gái của Hồng Bạch Hổ là…"

"Khỏi nói. Ta biết rồi. Nhưng ta phải xác nhận lại một điều. Con bé không phải con gái hắn ta."

Tần Mỹ Giang phất phụng bào rời đi. Trong đầu một mảng đen tối giận dữ. Bản thân nàng lần đầu tiên nóng nảy phun ra những lời xúc phạm người khác như vậy. Thì ra đó là lý do 

A Thảo kéo khăn ướt vắt khô rồi lau đi cơ thể ướt đẫm của Bảo Yến.

"Còn giả vờ…"

Bảo Yến mở mắt, mím môi không dám nhìn A Thảo.

"Tỷ… tỷ biết khi nào?"

"Muội có bất tỉnh đâu. Tim đập lớn như vậy là cho ai nghe?"

"A Thảo… ta không ngờ tỷ lại…"

"Đừng nói gì cả. Được không?"

"Ta… ta…"

"Mau ngủ đi. Ta ở đây với muội."