Chạy Trời Không Thoát Khỏi Tay Ta

Chương 28

Chương 27: Tình yêu và thù hận (1)
Nhìn ngươi y hệt con đuông dừa.

Vài ngày hôm sau, A Thảo vào cung theo lệnh của Vương Hoạn Hạt để lấy lại y phục mà nàng ấy để trong phòng Tần Mỹ Giang.

Sáng sớm, Bảo Yến còn đang giậm chân bực tức khi áp tai vào cửa nghe ngóng gì đó. Thấy A Thảo, mặt liền cười tươi đến trổ bông trên đỉnh đầu, mắt lại nhìn về nhìn trán A Thảo có một vết bầm nhỏ liền đưa tay chạm vào.

"Sao vậy? Có đau không?"

 

"Không, lúc sáng lỡ chân va vào cột nhà, không đau."

Sáng nay vừa mở cửa thay thuốc cho Vương Hoạn Hạt, A Thảo bị Hoạn Hạt ném cái chén thuốc vào đầu khi nói về Tần Mỹ Giang. 

"Vương Tiểu Thư, cái áo che vai này…"

A Thảo vừa mở cửa, cầm theo cái áo và chén thuốc cho Vương Hoạn Hạt, nàng ta đang trùm mền kín mít không ló đầu ra ngoài.

A Thảo đặt chén thuốc xuống bàn, cầm theo chiếc áo che vai mà không biết để ở đâu.

"Vương tiểu thư, hay là ta đem đến cho công chúa giúp người?"

BỐP.

Từ khi nào Vương Hoạn Hạt đã ngồi xuống bàn, cầm chén thuốc mà ném thẳng vào mặt của A Thảo.

A Thảo liền ôm áo trong người mình mà quay sang hướng khác, không để thuốc dính vào chiếc áo đó, kết quả là trọn vẹn bị cái chén thuốc va vào đầu tỷ ấy.

Dù thế nhưng khi A Thảo ngay ngắn đặt chiếc áo sạch sẽ trên ghế, Vương Hoạn Hạt đã giật lấy mở ra xem có chổ nào dính bẩn hay không, nàng ta trừng mắt, A Thảo không nói gì rồi ra ngoài.

Hiện giờ, Bảo Yến khó xử không cho nàng ấy vào thì không được mà cho tỷ ấy vào cũng không xong.

Bên trong, A Thảo nghe tiếng cười nói đầy ma mị, tiếng của nữ nhân bên trong phòng của công chúa? Hương rượu nồng thoảng qua cánh cửa..

"Công chúa… nô tỳ ở đây."

"Công chúa…"

"AH… người đừng làm vậy… hí hí…" (Zu: =)))))))) )

A Thảo mặt vẫn không đổi sắc vẫn đứng bên ngoài chờ.

"Bảo Yến, tay muội?"

Thấy tay Bảo Yến có vết trầy liền chú ý. Bảo Yến rụt tay sau lớp áo cười đến ngáo ngơ.

"Là hôm trước, Ngày Vương Hoạn Hạt ấy, ta và công chúa đánh nhau một trận. Ta chỉ nói lý lẽ và đạo lý thì bị công chúa rút gươm vào tay. Sau đó đánh nhau với nàng một trận đến rạng sáng. Nếu không phải ta võ công cao cường chắc bị công chúa đần cho nhừ tử rồi."

Hai nữ nhân đứng ngoài mà chăm sóc nhau, A Thảo đưa tay xoa nhẹ vết thương trên tay Bảo Yến, nhỏ đỏ mặt dính sát vào người tỷ ấy.

"Ta nhớ tỷ."

"Ta…"

A Thảo lặng người, định nói gì đó...

"BẢO YẾN!! Mau đem rượu vào cho bổn công chúa."

Tần Mỹ Giang lớn tiếng làm Bảo Yến giật mình. 

"À, Vương Hoạn Hạt … nàng ta sao rồi."

"Bị thương toàn cơ thể, có những vết đâm sâu vào gần động mạch khá nguy hiểm. Nội thương tâm lý, không giao tiếp với ai. U sầu, ta nghĩ không sớm thì muộn Vương gia sẽ có hai mỹ nhân tóc trắng."

Bảo Yến mắt trợn ngược rồi thấy A Thảo nháy mắt liền hiểu ý.

"Nguy hiểm quá vậy. Có cách nào trị không?"

"Mẫu thân của Vương tiểu thư vừa về nhà."

"À, cái nữ nhân họ Vương tỷ muội với Thúy Kiều phu nhân ấy hả?"

" Là Hoạn Thư phu nhân."

Bảo Yên chọt tay của A Thảo nói nhỏ."

"Cái nữ nhân mà… mà đâm nát tiểu kê kê của nam nhân ấy hả."

"Hoạn Thư phu nhân bảo rằng sẽ mang Vương tiểu thư ra ngoài đảo sống cùng, tệ hơn có lẽ sẽ mang nàng ấy mà gả vào nhà nam nhân giàu có nào đó."

"NÀNG LÀ RA ĐẢO NÀO?!!"

Tần Mỹ Giang đạp cửa xông ra. A Thảo một mặt lặng người nhìn đối phương. Chỉ mới ba ngày, ai đó thân tàn ma dại đến không ngờ. Tóc rối xù quần áo xộc xệch, mặt mũi lấm lem. Đằng sau thì có mấy ả cung nữ đang thay y phục. Bảo Yến nhanh chóng lấy y phục của Vương Hoạn Hạt đưa cho A Thảo.

Eo ơi công chúa trãi y phục của nữ nhân đáng ghét kia đầy giường...

A Thảo liền bị nắm cổ áo.

"Ta đang hỏi ngươi đấy tên khốn!"

"Chuyện riêng của tiểu thư nhà ta, không đáng để công chúa quyền quý như người  quản. Đó là lời Vương tiểu thư muốn truyền đạt khi người hỏi về chuyện của nàng ấy. Xin phép, thất lễ."

A Thảo ôm y phục bỏ đi. Nếu Bảo Yến không ngăng cản. Chắc Tần Mỹ Giang đã một đao chém tỷ ấy.

"Làm gì có tên nào giàu có hơn bổn công chúa? Làm gì có tên nào có tiền nhiều như bổn công chúa. Bước ra đây, ta lấy vàng đè chết tên đó!!"

"Diễn kịch vậy đủ rồi. Tất cả cút về mau đi. Nếu không công chúa nổi điên gϊếŧ hết các ngươi."

Bảo Yến nhận ra rằng đám nô tỳ này đang cùng công chúa giả vờ ân ái để đánh lừa A Thảo và Bảo Yến để nghe ngóng tình hình Vương Hoạn Hạt. Sớm nhận ra nên cùng A Thảo thêm mắm thêm muối vào cuộc hội thoại khiến ai kia nóng máu.

Tần Mỹ Giang quay lại phòng và uống rượu tiếp.

 …..

"Hạt Hạt đâu?"

Hoạn Thư gấp rút trở về Vương gia khi nghe tin nữ nhi của mình bị trọng thương. Nàng giấu ái nhân về thăm hài nhi. 

Chưa bao giờ Vương gia một màu trầm lặng u ám như vậy. Thường ngày tiếng gia nô vui cười quên trời quên đất, tiểu tử Vương Hoạn Hạt bày trò ghẹo tì nữ chạy náo loạn, Tiếng trẻ con nô đùa ê a tập đọc. Tú Linh mang trong mình nụ cười hài hòa làm tươi tắn, tiếng cười hủy thiên diệt địa của Vương Hoạn Hạt tăng thêm vẻ náo nhiệt bên trong.

Hiện giờ thì sao? Bầu không khí im lặng đến đáng sợ, Bên ngoài, những kẻ không liên quan đang ngồi im không dám cựa mình. Tú Linh vừa ra khỏi cửa đã gặp Hoạn Thư. 

"Hạt Hạt bảo, không muốn gặp ai cả."

Tú Linh nhẹ giọng, Hoạn Thư mặc kệ đi lướt qua nàng vào trong phòng.

Vương Hoạn Hạt úp mặt xuống gối, im lặng chẳng muốn nhìn ai.

"Ngươi khóc là ta liền đem ngươi đi bỏ."

Tính ra đến giờ nuôi Vương Hoạn Hạt hai mươi năm trời, chưa một lần thấy tiểu quỷ này khóc, nhiều nhất chỉ có mắt đỏ hoe chứ chưa bao giờ rơi một giọt lệ.

"Ta không có khóc."

Nữ nhi nhà mình một cơ thể băng bó khá nhiều. Đau lòng? Nói không thì cũng hơi quá đáng. Hai mươi năm trời, tuy là tiểu quỷ này không có quậy phá gì nhiều… không có quậy phá… không có… cứ cho là có quậy một chút xíu đi, ngoại trừ lưu manh chọc phá con gái nhà người ta đến mức ba đời nhà người ta đến nhà mình ăn vạ… à còn, trừ việc biếи ŧɦái, lấy quần áo của những kẻ mà nó ghét treo lên cây, mang thả sông… có khi vô liêm sỉ ngắm con gái người ta tắm, kể ba ngày ba đêm "Giải thưởng" của nàng thì có đủ không? 

Rốt cuộc chưa bao giờ Hoạn Thư thấy hai nhi nhà mình vì một thứ gì đó mà ủy khuất đến úp mặt vào gối như vậy. 

Hoạn Thư ngồi xuống giường, hít thở thở lưu thông, dồn khí khí lực vào cánh tay phải, đưa lên cao rồi thêm xíu xịu xìu xiu lực hạ xuống đánh một cái đau điếng người vào mông của Vương Hoạn Hạt.

"AW!!! Người làm gì vậy hả??!!" Vương Hoạn Hạt bị đau, giật gối ra khỏi đầu, bật dậy ôm mông xấu hổ không nói nên một lời.

"Đánh mông ngươi!" Tỉnh như chưa bao giờ tỉnh hơn mà nói.

Vương Hoạn Hạt ôm mông lùi lùi về phía góc tường, môi mím chặt giận dữ. Hoạn Thư không hỏi một câu gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn nhi nữ của mình. 

Nàng cùng ái nhân, với "tỷ phu" cùng ái nhân nàng ấy ra đảo sống một cuộc sống yên ổn cũng đã năm năm, lâu lâu về thăm tiểu tử nhà họ. Nhưng Hoạn Thư luôn là người từ chối không về, Lý do? Vì nàng cảm thấy quá phiền phức khi dân làng nghe bản thân trở về liền có vài hộ gia đình tay bế con tay dắt trưởng nữ, tay kéo thứ nữ nhà họ đến xếp hàng dài báo Vương Hoạn Hạt giở trò với con họ. Thế là Hoạn Thư phải ném một thỏi vàng cho bọn họ mặt nở hoa mà bỏ về. Nàng không sợ họ, ai bảo nàng giàu làm gì. Nàng ném tiền không nhìn ai giả ai thật. Chỉ ném tiền để giữ sự bình yên. Nhưng càng ngày người càng nhiều, nàng phiền nên chỉ để "Đại đại" Tú Tú trở về.

Hai năm chưa trở về, nhìn tiểu nữ này mà xem. Xinh đẹp, Lại con ngày càng lưu manh càng rỡ, chưa kể, nhìn cái bản mặt nó mà xem, ma mị quyến rũ câu người như vậy tại sao lại đi trêu ghẹo nữ nhân cơ chứ. Càng ngày càng đẹp cũng đồng nghĩa với việc cái độ cầm thú cũng vậy.

Hiện tại tiều tụy như thế, có chút đau lòng. Hoạn Thư ôm nữ nhi của mình vào lòng.

Cái ôm hiếm có của mẫu thân này, trong hai mươi năm trời. Duy chỉ có khi ta còn nhỏ được hai lần. Giờ mẫu thân ôm, nước mắt của Vương Hoạn Hạt rưng rưng.

"Tiểu Hạt ngoan. Mẫu thân không mắng ngươi, lại càng không đánh ngươi. Mẫu thân ở đây cho ngươi khóc. Ta sẽ không nói với nương của ngươi."

Nước mắt Vương Hoạn Hạt tràn ra ngoài. Từng chút, từng chút một. Vương Hoạn Hạt khóc òa lên, cứ như nước mắt hai mươi năm dùng cho một lần. Khóc như chưa từng được khóc. Khóc như một đứa trẻ. Tay bấu lấy áo của mẫu thân.

 Nàng uất ức. Tại sao lại đối xử với nàng như vậy? Tại sao lại gọi tỷ của nàng là gái điếm. Nếu nàng ta không biết. Tại sao lại không hỏi. Tỷ ấy không có làm sai gì cả. Sao nàng ấy lại làm vậy? 

Nghe tiếng thút thít bên trong, A Thảo chẳng dám vào. Nàng lặng im nhìn vào hư không rồi đau lòng rời đi, nếu ngày đó… nàng cứu được…

Mặt A Thảo rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc, nhưng nhìn xem hiện giờ. Đang từ đau xót trở nên kinh ngạc, sau đó hoảng sợ đến mặt mày tái xanh bởi con người trước mặt.

"Mở cửa."

Giọng nói trong vắt không một âm điệu lạc giọng. Làm sao mà người đó có thể cười đến vô biểu tình như thế, cười như không cười. A Thảo có thể cảm nhận thấy sát khí ngất trời phía sau lưng người đó, như một con hồng hồ hung mãnh to lớn. 

Đôi tay A Thảo run lên bần bật, nàng không thể mở miệng nói một lời nào liền cầu nguyện cho hai người bên trong.

"Mẫu thân, người bỏ nương ở lại sao?" Vương Hoạn Hạt nước mũi dính trên áo Hoạn Thư, Hoạn Thư ghét bỏ nước mũi nước mắt nước miếng của nữ nhi mình liền đẩy đầu Vương Hoạn Hạt ra.

"Ngươi a, để nương ngươi thấy ngươi như cái xác ướp thế này, với tính tình của nương ngươi, nàng sẽ gϊếŧ chết kẻ đã làm ngươi ra nông nỗi này trước ta mất."

"Đầu tiên ta lột da ngươi trước."

Giọng điệu bình thản như giấu trăm con dao bên trong phát ra từ sau lưng. Mặt Hoạn Thư và Vương Hoạn Hạt tái xanh không dám quay đầu lại.

"Mẫu thân… người… viết di chúc chưa?"

"Ngươi… viết chưa?"

"Ta chưa."

"Ta cũng chưa."

"Vậy hai ngươi viết đi, ta chờ."

Bên ngoài, tên gia nô gác cổng chạy vào giữa sân hét lên.

"THÚY VÂN PHU NHÂN HỒI PHỦ!!"

….

Trong góc tối của căn phòng nào đó. Hồng Điệp nhỏ vào chén một ít chất lỏng màu đỏ từ đầu ngón tay mình. 

Ánh hoàng hôn rọi qua khe cửa, đôi mắt trong vắt nhìn đám trùng đang đấu tranh với nhau giành ăn. Con này cắn xé con kia để sinh tồn.

 

"Hồng Điệp. Muội có trong đó không?"

Hoa Phương mở cửa đi vào. Nhìn quanh phòng của Hồng Điệp.

"Này này, muội biết ta sợ đám trùng của muội mà. Muội mang chúng giấu đi đâu rồi hả?"

Hoa Phương nhìn trước nhìn sau đề phòng sợ rằng thình lình sẽ có con gì đó bay ra bám vào trên người tỷ ấy.

"Chúng mọc cánh, ta thả chúng bay thôi."

Hoa Phương đi đến ngồi bên cạnh đưa tay xoa đầu Hồng Điệp. 

"Đêm nay muội muốn ăn gì?"

"Tay của Tỷ chưa lành, ta không muốn vết thương của tỷ lại hở ra mà phát sốt nữa."

Hoa Phương ho khan.

"Khụ, ta đã giấu rồi… là muội lại rình ta tắm đúng không?!"

"Ta có thấy gì đâu?!"

Hồng Điệp đưa đôi tay sờ từng góc cạnh trên mặt Hoa Phương nở nụ cười

"Hoa Phương tỷ, tỷ thật xinh đẹp."

Hoa Phương nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia lại không kìm lòng được mà nhớ đến tiểu mỹ nhân của mười năm trước.

*hồi tưởng.

"Hoa Phương, Hoa Phương thật xinh đẹp. Sau này tỷ chỉ được ở bên Hạt Hạt thôi đó"

"Hoa Phương ôm ta ngủ điii"

"Hoa Phương không được khóc, Hạt Hạt không sao, Hạt Hạt chỉ đau chân xíu thôi. Hạt Hạt không sao. Hoa Phương đừng khóc."

"Hoa Phương, ngươi không được cứu ta!"

"Hoa Phương, tỷ không được vào đây. Bọn chúng sẽ bắt tỷ."

"Hoa Phương… Hoa Phương…Ta không bỏ tỷ lại đâu… Hoa Phương."

....

"Hoa Phương tỷ?"

Hồng Điệp gọi làm Hoa Phương trở về hiện tại. Gương mặt tỷ ấy nóng lên, vội né tránh cái đυ.ng chạm của Hồng Điệp rồi cứ thế bỏ ra ngoài.

………….

"Hoa Phương, sao tỷ lại không thích Hoa Lâu? Nơi tỷ sinh ra mà?"

"Chán lắm. Hoa lâu của mẫu thân ta lập, ta chỉ mang danh tú bà trên danh nghĩa thôi."

"Ủa? Vậy? Cái trinh tiết gì ấy tỷ mất chưa?"

"Tất… tất nhiên là chưa… muội đang nói điều xấu hổ mà sao mặt tỉnh bơ vậy hả?!"

"Ơ ơ…"

"Ta để dành cho phu quân của ta. Lúc ấy ta sẽ cho muội bê hoa."

…….

Đám nam nhân cười nói hả hê. Bọn chúng trần như nhộng nhảy múa bao vây một nữ nhân. Nữ nhân ấy sống mà như chết, nước mắt cứ thế tràn ra ngoài, mặc kệ máu giữa hai chân tuôn ra không ngừng.

"Bây giờ… các người thả muội ấy ta đi. Ta… đã làm theo những gì các người bảo… mau… thả muội của ta ra đi. Ta xin các người."

Đứa trẻ trong l*иg sắt khóc than tên người con gái ấy. "Hoa Phương" hai từ văng vẳng lặp đi lặp lại. Bọn chúng nào tha cho hai người bọn họ.

Tra tấn cứ thế tiếp tục...

Ngay lúc bọn chúng còn đang cười nói. Binh lính triều đình bao vây căn nhà đó. Trận chiến xảy ra. Hoa Phương được Vương Hoạn Hạt kéo chạy, máu trên cổ lẫn dưới chân đều tràn ra. Nhưng tỷ ấy vẫn vùng lên lao vào ngôi nhà đang hực lửa.

Tỷ ấy cứu một đứa trẻ, rồi ngất liệm đi.

Vương Hoạn Hạt, thân của đứa trẻ tầm mười tuổi cõng sau lưng nữ nhân mười sáu tuổi.

Một mạng của Vương Hoạn Hạt là do tỷ ấy cứu, cả hai trốn chạy trong cuộc chém gϊếŧ. Duy chỉ có đứa bé kia và ngồi khóc ròng rã trước đám cháy hực lên trước mặt.

"Công chúa. Tất cả đã chết."

"Quay về, báo tin cho phụ hoàng."

Nữ nhân loli mặc phụng bào màu đỏ thẩm cưỡi bạch mã quay lưng đi. 

"Gϊếŧ ngươi! Ta phải gϊếŧ ngươi…"

…..

"HOA PHƯƠNG!!!"

Vương Hoạn Hạt giật bắn dậy từ giường, vết thương trên người liền như sợi dây kéo căng mà nứt ra, mảnh vải trắng quấn quanh người chẳng máy chốc liền thấm đỏ. Đau rát, Vương Hoạn Hạt liền nằm xuống thở mệt nhọc.

"Là ai?"

Giọng nói trong veo lạnh lùng vang lên bên ghế. Vương Hoạn Hạt đổ mồ hôi nhìn mẫu thân Hoạn Thư của mình nằm dài dưới bàn như xác chết, quay lại nhìn người đang ung dung uống trà.

"Nương…"

Vương Hoạn Hạt cố ngồi dậy liền bị Vương Thúy Vân ấn đầu nằm xuống.

"Con dám ngồi dậy? Muốn ta xé vết thương của con?"

"Con không…"

Vương Hoạn Hạt nằm xuống rồi không dám nhìn nương của mình.

Từ nhỏ đến lớn, là nương bỏ qua cho những lần rong chơi quậy phá của Vương Hoạn Hạt, nàng còn dung túng cho Vương Hoạn Hạt. Nàng hết mực yêu thương đứa con này của mình. Vì thế nên lúc nhỏ Vương Hoạn Hạt bám dính lấy nàng. Còn mở miệng nói là lớn lên sẽ cưới nương của mình.

Số lần nương của mình giận rất ít, nhưng khi nàng ấy giận lên, ngay cả Thúy Kiều a di vẫn không thể ngăn cản nàng ấy.

"Nói, là ai gây ra con như vậy?" Lời nói thoát khỏi môi cứ như tảng đá to đập vào đầu Vương Hoạn Hạt.

"Là tại con…" Vương Hoạn Hạt vẫn không dám nhìn.

"Ai là kẻ gián tiếp gây ra." Lại thêm một tảng đá nữa.

"Nếu con nói ra, người sẽ làm gì?"

Hoạn Thư đang nằm liền đập bàn đứng dậy hét lên.

"Lột da, róc xương, móc mắt, đập cho tuyệt tử tuyệt tôn."

Ánh mắt liếc nhẹ của nữ nhân đang uống trà khiến Hoạn Thư tắt điện và ngồi im không dám nói một lời.

"Gϊếŧ nó."

Vương Thúy Vân vừa nói xong, âm thanh xung quanh không dám phát ra nữa. Vương Hoạn Hạt quay mặt vào tường không trả lời nữa.

"Ta ở đảo, khi Kiều và Tú Tú trở về còn nói ở nhà mọi chuyện an ổn. Ba ngày sau liền có tin ngươi bị như thế. Ngươi là muốn chọc điên nương của ngươi? Ta nuôi ngươi lớn từng này, chưa dám đánh ngươi một roi, ngươi xem ngươi. Ngươi xé nát tim của nương rồi."

Vương Thúy Vân tức giận bỏ đi, Hoạn Thư cũng chạy theo nhưng không quên trừng mắt với Vương Hoạn Hạt.

"Ta đi dỗ nàng, ngươi liệu hồn mà ăn nói."

"Chúc người toàn mạng."

…..

Bảo Yến chỉnh sửa lại y phục, nhìn bản thân trong gương rồi nở nụ cười. Hôm nay là thất tịch, Có hội thả đèn.

Bảo Yến được A Thảo tỷ rủ cùng đi thả đèn cầu nguyện mong được bình an.

Mới sáng đã thức dậy, chuẩn bị tất cả, dọn dẹp phòng công chúa, lên thực đơn dùng bữa cho nàng ấy. Làm tất cả mọi việc chỉ để đêm nay được thảnh thơi mà đi chơi cùng tỷ ấy.

"Hm… đi đâu mà lên đồ đẹp vậy?"

"Công chúa!!!"

Bảo Yến đỏ mặt giật mình, Tần Mỹ Giang dựa lưng vào tường cười cười, xem ra là đi chơi với nữ nhân mặt than mà Vương Hoạn Hạt hay nhắc đây mà. Không hiểu vì lý do gì mà Vương Hoạn Hạt lại căm ghét A Thảo vậy nhỉ.

"Hôm nay là hội thả đèn, đi cùng ái nhân sẽ gặp được may mắn về chuyện tình duyên cho sau này."

Bảo Yến mặt mừng phơi phới, nở hoa, không cảm nhật được ai kia đang bùng lửa giận. Tần Mỹ Giang ném cho Bảo Yến túi gì đó nhỏ rồi cả hai người nhìn nhau. Bảo Yến chau mày chần chừ.

"Rất tiếc là… chuyến đi chơi của ngươi không thuận lợi rồi. Bảo Yến, nhận lệnh."

Bảo Yến thường ngày nhí nhố yêu đời, phút chốc gương mặt không cảm xúc quỳ xuống dưới chân Tần Mỹ Giang, ánh mắt không một chút gợn sóng.

"Có Bảo Yến thưa công chúa."

"Lệnh cho ngươi… phải chết."

....

L*иg đèn được thả rồi, trên bầu trời đen kịt ấy, những ngọn lửa nhỏ bùng lên trong chiếc l*иg đèn vải và cứ thế mang ước vọng lên trời cao. A Thảo lặng nhìn rồi lại nhớ đến ngọn lửa năm ấy, ngọn lửa đã thiêu đốt hai mươi mấy tên đạo tặc. 

Vẫn còn chuyện cứ dằn vặt mãi nàng. Tiếng kêu gào van xin của tiểu nữ nhân ấy, nữ nhân trước mặt khóc than van nài đám người ấy thả đứa trẻ nhỏ. Bản thân nàng đứng đó lặng người chẳng thể làm gì hơn ngoài nhìn một nữ tử bị xâm hại đến thương tâm. 

Đến khi đầu của tên trùm rơi xuống, nàng và đám người đó bị binh lính triều đình bao vây, nàng tưởng mình đã chết trong ngọn lửa đó. Rồi niềm hy vọng trời mang đến cho nàng là Tú Linh, tiểu thư đã cứu nàng. Cưu mang nàng về Vương gia.

Bảo Yến đến muộn, mọi người về gần hết, A Thảo vẫn đứng đó chờ. Tỷ ấy quyết định từ chối tình cảm mà Bảo Yến dành cho mình. Vì tỷ sợ, Bảo Yến sẽ không chấp nhận được tỷ ấy. Một đạo tặc trên tay nhuốm đầy máu người.

"A Thảo… A Thảo.."

Tiếng gọi đó khiến A Thảo có chút mừng rỡ, Bảo Yến chạy đến với cơ thể mệt nhoài ướt sũng… trời đâu có mưa, nàng ấy bị sao vậy nhỉ? Khoan… mùi này là.

Cơ thể Bảo Yến máu thấm ướt cả y phục, Bảo Yến gục xuống, nằm trong lòng A Thảo ho ra từng ngụm máu. Đôi bàn tay A Thảo run lên bần bật, tỷ bế Bảo Yến lên và chạy. Chạy trong vô vọng. Chưa bao giờ A Thảo thấy mình vô dụng như vậy. Hai tay chẳng còn chút lực để bế nổi Bảo Yến, hai tay nàng đã bị phế rồi, chạy được mười bước hai tay liền nhói đau, đành nhờ người đi đường giúp đỡ.

…..

'Vương tiểu thư a~ nàng có trong phòng không a~"

Tiếng gọi ngoài cửa làm Tú Linh ngừng nét bút đang chạy, môi có chút cong lên cười nhẹ.

"Vương cô nương không có trong phòng, mong nữ vương về cho."

Tú Linh tiếp tục viết chữ, mặc ai kia đang gào ầm lên. Con mèo họ Hoàng cào cửa rồi kêu meo meo =)) sau đó lại cào cửa. Cuối cùng. Hoàng Nhất Nam leo vào bằng đường cửa sổ =)))

"Ây!! Nàng quá đáng. Ta có mang hai con thỏ đến cho các nàng làm thịt thỏ hầm. Chỗ ta, thịt thỏ có thể làm tâm trạng tốt hơn đó."

Đặt cái l*иg thỏ xuống bàn.

"Chuyện ở vương quốc của người sao rồi?"

"Mấy chuyện quan trọng ta làm xong rồi, còn mấy việc vặt để mấy tên thái giám làm. Cơ mà A Thảo đâu? Ta không thấy cục băng ấy." Hoàng Nhất Nam hỏi thế nhưng mắt vẫn không dời khỏi gương mặt chăm chú của Tú Linh. 

"A Thảo tỷ ấy hẹn Bảo Yến đi ngắm l*иg đèn ở lễ hội hoa đăng rồi."

Như một con sóc, Hoàng Nhất Nam ngồi trên ghế, vắt chân, chống cằm nhìn nữ nhân kia.

"Không có con kỳ đà đó, ta có thể tự do ngắm nàng rồi."

"Không có con đó nhưng có con này."

Từ phía giường, Vương Hoạn Hạt bị băng bó như con nhộng, quanh người toàn vải trắng. Nằm lười chảy thây.

"Quốc có quốc pháp. Gia có gia quy. Nhà ta có cửa người không vào, leo cửa sổ làm gì?"

Vương Hoạn Hạt cựa mình cũng thấy đau nên nàng nằm ở đó chẳng thèm nhìn nữ vương một cái. Cách nói chuyện y hệt Hoạn Thư vậy.

"Thì ra ở gần đây có hội hoa đăng. Đi, Linh Nhi mình đi xem l*иg đèn."

Hoàng Nhất Nam nghĩ phải nhanh chóng thoát khỏi con đuông dừa này mới được.

"Ở nhà! Không có đi đâu hết. Tỷ phải ở nhà chăm sóc ta."

Vương Hoạn Hạt hét ầm lên tay chân huơ loạn xạ. Tú Linh thở dài rồi lắc đầu nhìn Hoàng Nhất Nam.

 

"Người nghe rồi đó. Ta bận chăm cho tên ngốc này nên có lẽ không đi xem được đâu."

Hoàng Nhất Nam lại giường, ngồi bên Vương Hoạn Hạt ghẹo

"Đuông dừa bé yêu sao đây? Nghe ai kia kể bảo hai người chiến tranh lạnh à?"

"Không phải chiến tranh lạnh. Ta từ ả rồi!"

Vương Hoạn Hạt úp mặt xuông gối, giọng nói ồm ồm khó nghe. Tú Linh đưa trái cam vừa lột cho Hoàng Nhất Nam.

"Là công chúa lúc say, mang một người bạn của bọn ta lên giường. Dù chưa làm gì nhưng ai đó bị đổ bình giấm chua."

Nghe đến đây, Hoàng Nhất Nam phá lên cười lớn.

"Há Há!! Hắn lừa các nàng rồi. lần trước hắn bảo ta nhập rượu qua. Ta không nhập. Chỉ có rượu của nước ta mới quật say được hắn thôi. Hắn không để bản thân say dễ thế đâu. Trước ta với tên ngốc đó uống rượu đến ba ngày ba đêm. Rượu ở đâu cũng thử mà có say đâu. Chỉ có rượu của bọn ta chế ra thôi."

"Vậy là hắn giả vờ say để mang nữ nhân lên giường? Chết tiệt. Tên khốn đó!" Vương Hoạn Hạt tức đến gặm góc chăn.

"Này… này… ta… ta nói gì sai sao?"

Hoàng Nhất Nam bám vai Tú Linh, nàng cười.

"Người không nói sai gì cả, chỉ là lỡ chân đạp thêm bình giấm nữa thôi.

Hai người cuối cùng cũng ra ngoài, để ai kia lẩm bẩm tụng gì đó trong miệng. 

Tú Linh trở về phòng với cái đuôi to lớn Hoàng Nhất Nam, nàng đi đến đâu, Hoàng Nhất Nam đều đi sau lưng nhìn nhìn ngó ngó nàng.

"Người uống gì không?"

"Miễn là nàng pha. Gì ta cũng uống. "

Hoàng Nhất Nam cười đến đầu nở hoa, mặt hiện lên hai chữ 'hạnh phúc' to lớn. 

Tú Linh quay lại với tách gì đó. Đặt nó xuống bàn khiến Hoàng Nhất Nam ngơ ngác.

"Đây… một tách không khí trong lành sẽ rất tốt cho đầu óc của người."

Hoàng Nhất Nam nhìn ai kia cười với mình liền hạnh phúc liền gấp ngàng lần… ối… sướиɠ đến chết mất.

"Qua đây đi, ta muốn ôm nàng."

Tú Linh quay vẫn đứng đó pha trà, Hoàng Nhất Nam đi đến, ôm nàng từ sau lưng. Quả đúng là nữ nhân này đã có chút tình ý với Hoàng Nhất Nam. Tú Linh ngượng đến tai đỏ Hoàng Nhất Nam trêu ghẹo, giữ lấy hông nàng thì thầm mấy lời yêu thương.

Từ khi nào Hoàng Nhất Nam có thể tùy tiện ôm Tú Linh mà không cần xin phép. Không phải Tú Linh càng ngày càng dễ dãi, mà là ai kia càng ngày càng cứng đầu, không cho cũng ôm, không cho cũng hôn. 

"Hai đứa đó sẽ ổn thôi, nàng đừng lo lắng quá."

"Người đoán như đúng rồi ấy."

"Vậy hai ta cá cược đi. Nếu mọi chuyện trở nên ổn thỏa, hai người kia lại trở về với nhau. Thì nàng phải về Bắc Đảo, làm Hậu của ta."

Tú Linh cười như không cười.

"Được. Nếu hai người họ bỏ mặc nhau, thì người không bao giờ được đặt chân vào Vương gia, không được quấy nhiễu cuộc sống của ta nữa.

"Ây, không chơi… cái này không chơi a. Bỏ đi, không chơi nữa."

Hoàng Nhất Nam cứ thế ôm Tú Linh, Hai người cứ lặng thinh đứng đó trao nhau cái ôm ấm áp.

"Tiểu thư… tiểu thư…làm ơn… "

Tiếng gọi từ bên ngoài làm hai người đỏ mặt tách nhau ra, Tú Linh ho khan rồi mở cửa. Trước mặt là A Thảo đang cõng Bảo Yến trên lưng, hai người một y phục thấm máu tươi nồng.