Chương 11: Tiếng khóc của hai nữ nhân giấu không được trong gió
Chương 11: Tiếng khóc của hai nữ nhân giấu không được trong gióMấy tuần lễ này, Phương Tư Dao ấy thật sự khát khao muốn gặp cô ấy
Rõ ràng người đề xuất giả vờ chia tay là mình, rõ ràng đã giác ngộ, nhưng mà sự nhớ nhung đối với Giang Hiểu Đình ngày càng tăng thêm luôn không ngừng kêu gọi trong tim cô ấy, lần trước lỡ hẹn không có lý do cộng thêm sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Chung Vĩ Triết, Phương Tư Dao đối với bản thân đã càng ngày càng không có tự tin, cho nên, sau khi cô ấy nói chuyện điện thoại xong với Từ Duy Chân thì xuất hiện ở dưới lầu của tập đoàn Hải Đốn. cô ấy muốn gặp Giang Hiểu Đình, chỉ cần thấy được gương mặt của Giang Hiểu Đình thì được rồi, chỉ cần xác định tâm trạng của đối phương giống như mình, cô ấy mới có thể để tâm hồn bị tổn thương trong vở kịch này mới tiếp tục tiến hành tiếp
Hiểu Đình, xin lỗi
Chị có thể không có cách tiếp tục tuân thủ quy tắc của vở kịch
Đứng ở trước thang máy, tâm tình của Phương Tư Dao có một số thấp thỏm. Cô ấy không phải nghi thần lộng quỷ, cũng không phải đến vấy binh hỏi tội, cô ấy chỉ là đơn giản muốn thấy được Giang Hiểu Đình, muốn từ trong ánh mắt của cô ấy xác định ý tình của đối phương mà thôi. Nhưng mà trong thời khắc cửa thang máy mở ra, tất cả hy vọng đều phút chốc tan biến rồi
Bên trong thang máy, Giang Hiểu Đình và Tôn Kiến Đình hai người đang quỳ trên đất, Tôn Kiến Đình ôm chặt Giang Hiểu Đình, hơn nữa tay của Giang Hiểu Đình cũng nắm lấy anh ta. Phương Tư Dao nhìn thấy tất cả khung cảnh này
Cô ấy cái gì cũng không lý giải được, cái gì cũng không muốn hỏi nữa, chỉ là cảm nhận được rõ ràng được đau khổ lại lặp lại khi năm xưa bị Chung Vĩ Triết phản bội, giống xé toạt vết thương vừa mới liền da, thậm chí còn nhẫn tâm lấy lửa thiêu vào
......Rất đau
Phương Tư Dao che ngực lại, bất kể nước mắt tràn ra khỏi khoe mắt
Hầu như cùng lúc thấy được cảnh tượng này, Phương Tư Dao chịu không được xung kích trước mắt mà cong chân bỏ chạy, vì thế cô ấy không thể nghe thấy được đối thoại của hai người này
Cửa thang máy vừa mở ra, Giang Hiểu Đình thì đem bản thân rút ra khỏi người của Tôn Kiến Đình, từ từ đứng lên bước ra khỏi cửa của thang máy "Tôn tổng, đã không sao rồi, lầu một đến rồi"
Giang Hiểu Đình tùy ý vỗ lên người phủi đi bụi bặm, cùng lúc nhìn về phía cửa của công ty, thấy được một bóng dáng rất giống Phương Tư Dao đang vội vã rời khỏi
"Thật ngại quá" Tôn Kiến Đình có chứng sợ hãi không gian hẹp, lúc này mới vội vã từ trên sàn đứng lên cùng với Giang Hiểu Đình đi ra khỏi thang máy."Hiểu Đình, thật sự cám ơn cô, nếu không phải cô tôi thật sự không biết phải làm sao"
Nghe thấy Tôn Kiến Đình luôn kêu tên của mình, Giang Hiểu Đình cảm thấy không thích hợp muốn xin anh anh rút lại, nhưng mà vừa nghĩ đến đối phương vừa mới thoát khỏi sự sợ hãi, nên không nhẫn tâm nói nhiều, huống hồ gì bây giờ quan trọng nhất là đuổi theo bóng dáng đó, vì thế Giang Hiểu Đình muốn biến mất trước mặt người đàn ông này "không có gì, tôi chỉ là thuận tay giúp đỡ mà thôi, nếu như không có chuyện gì vậy tôi đi trước đây"
"Hiểu Đình, đợi một chút" thấy Giang Hiểu Đình xoay người mà đi, Tôn Kiến Đình khẩn trương nắm chặt tay của Giang Hiểu Đình, cho đến khi thấy được ánh mắt không vui phóng ra từ mắt của Giang Hiểu Đình mới bối rối buông tay ra "vậy....sẵn tiện.....để tôi mời cô ăn một bữa cơm biểu thị sự cảm ơn được không! gần đây có một khách sạn cũng không tệ, tuy rất khó đặt chỗ, nhưng nhân viên nhà hàng khi thấy được tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Hải Đốn, nhất định sẽ cho chúng ta phòng VIP"
Vì là thân phận Tôn tổng giám đốc, cho nên Tôn Kiến Đình hoàn toàn không có nghĩ qua người phụ nữ trước mặt có lẽ sẽ từ chối lời mời của mình
Nhưng khi nghe xong mấy lời nói này, Giang Hiểu Đình vẫn là khẩu khí nhạt nhẽo mà từ chối: "cám ơn ý tốt của anh, nhưng mà chút nữa tôi có chuyện cần phải đi trước"
Nghe chuyện, Tôn Kiến Đình có chút ngẩn người, nhưng mà Giang Hiểu Đình này không giống như những người con gái bình thường lại để anh ta càng cảm thấy có hứng. "vậy như vầy đi, bữa cơm lần sau rồi ăn, bây giờ cô muốn đi đâu tôi có thể chở cô đi
"Tôn tổng, thật sự không cần đâu"
"Không sao đâu!, để tôi đưa cô một chuyến, xe tôi đậu ở bên ngoài, rất thuận tiện!"
Giang Hiểu Đình nhẹ nhàng chau mày, cô ấy không ngờ người đàn ông này khó đuổi như vậy bị kéo dài lâu như vậy, cho dù bây giờ đuổi theo người đó chỉ sợ cũng đuổi theo không kịp rồi. Huống hồ, ở đây là dưới lầu của tập đoàn Hải Đốn, theo tình theo lý Phương Tư Dao cũng sẽ không thể xuất hiện ở đây
Hơn nữa nếu như bản thân tiếp tục cự tuyệt, không biết còn phải kéo dài bao lâu mới có thể thoát thân, thế là Giang Hiểu Đình chỉ không biết làm sao đành gật đầu nhẹ với Tôn Kiến Đình
"Vậy làm phiền anh rồi, nhờ anh đưa tôi đến Tam Tri Tuần San"
Kim Bội Phương nghe nói buổi chiều hôm nay Phương Tư Dao có đến bệnh viện Tề Nhân, nhưng mà trước khi tan ca chạy đến phòng làm việc của viện trưởng tìm không được hình bóng của cô ấy, Kim Bội Phương cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Phương Tư Dao có thể chỉ là buồn chán chạy đến bệnh viện Tề Nhân xem thử, không có chuyện gì thì trở về nhà rồi
Đi ở trên vỉa hè, Kim Bội Phương thấy được ánh chiều tà phía xa, nghĩ là thời gian còn sớm, vốn dĩ muốn gọi điện hẹn Phương Tư Dao ra tìm khách sạn cũng không tệ mà ăn tối, nhưng mà lại lo lắng Phương Tư Dao đêm trước say khướt, không biết có tâm trạng không, thế là dứt khoác đến siêu thị gần đó mua sách nấu ăn và thực phẩm, Hồi sáng này Phương Tư Dao xem ra rất hài lòng với món cháo của mình, có lẽ Phương Tư Dao rất thích món của cô ấy
Sau khi mua xong lương thực của buổi tối, mặt trời đã xuống núi rồi, đèn đường trên đường phố từng đèn đã sáng lên, Kim Bội Phương hai tay xách túi đều là lương thực cá tươi, tâm trạng mừng thầm cô ấy nhịn không được khẽ hát lên
Nhưng mà tiếng hát này trong lúc Kim Bội Phương mở cửa nhà ra thì phút chốc dừng lại rồi
Đèn trong nhà là tối om
Trong lòng Kim Bội Phương bổng chốc sợ hãi, cô ấy vội vã tháo giày xuống, đem túi đồ trên tay tùy ý để trên mặt bàn, hướng về phía cửa phòng kêu lên: "biểu tỷ? "
Cả căn phòng im lặng ba giây, nhưng vẫn không nghe được bất cứ hồi đáp nào, chẳng lẽ nói Phương Tư Dao không ở nhà sao? cho dù thật sự là như thế, cô ấy chỉ là ra cửa mà thôi cũng không phải chuyện gì rất lo lắng, nhưng mà trong lòng Kim Bội Phương chính là có dự cảm không tốt
Cô ấy cứ không từ bỏ đi đến trước phòng của Phương Tư Dao, gõ cửa rồi kêu "biểu tỷ", lại vẫn là nghe không được bất cứ câu trả lời nào, thế là cô ấy từ từ mở cửa phòng ra, đồng thời mò mẫn bật đèn trong phòng, nhưng mà sau khi đèn sáng lên cảnh tượng trước mắt lại làm cho cô ấy nhất thời kinh ngạc nói không ra lời
Vốn dĩ đồ đạc nên đầy đủ để ở trong tủ và trên bàn, hoàn toàn đều tán loạn vung vẩy trên đất, đồ bằng thủy tinh cũng vỡ tan từng mảnh rơi đầy trên đất, cho dù là gặp phải trộm lật đổ cái tủ cũng không thể loạn đến thế này, chuyện này chắc chắc có người ác ý phá hủy, Kim Bội Phương trong phút chốc nghĩ đến cái tên Chung Vĩ Triết đầu tiên, thế là sự lo sợ trong lòng cô ấy càng sâu càng khếch đại ra, khi cô ấy đang dự định gọi điện cho Trịnh kiểm xin giúp đỡ, ánh mắt của cô ấy lướt qua thấy được một người đang thu mình trong một gốc phòng
"......Biểu tỷ! "
Kim Bội Phương chạy đến bên cạnh Phương Tư Dao, chỉ thấy cô ấy ngồi trên sàn, hai tay ôm lấy chân, đem mặt úp xuống khoảng trống của hai chân. Nghe thấy tiếng của Kim Bội Phương cô ấy nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, để Kim Bội Phương thấy được trên má cô ấy tràn đầy nước mắt
Biểu tỷ! chị sao vậy, sao chị khóc thành như vậy? có phải Chung Vĩ Triết lại chạy đến nhà phá không? hắn ta, hắn ta có động tay động chân với chị không, chị đừng sợ, em nói chị biết, em nhất định giúp chị đòi lại công đạo! " Kim Bội Phương ngồi bên cạnh Phương Tư Dao, vừa lo lắng lại đau lòng vuốt ve sống lưng của Phương Tư Dao
"Không phải đâu, không phải Chung Vĩ Triết. .....căn phòng này là tự chị làm thành như vậy, không liên quan đến anh ta. Xin lỗi, chị cũng không có nghĩ đến tâm trạng của em mà mất khống chế như vậy, Bội Bội em không cần lo lắng, chút nữa chị sẽ dọn dẹp lại"
Khẩu khí của Phương Tư Dao nhạt nhẽo giống như đây chỉ là chuyện nhỏ như có con gián xuất hiện trong phòng, nhưng mà sau khi lý giải được lời nói của Phương Tư Dao, Kim Bội Phương lại vì sự bình tĩnh của cô ấy cảm thấy kì lạ. Phương Tư Dao là một người lý trí như vậy, từ nhỏ thì ở bên cạnh cô ấy, Kim Bội Phương còn không rõ sao? là đau khổ thế nào mới để một người lý trí như vậy phải sụp đổ đến bước đường này? cứ suy nghĩ, Kim Bội Phương nhịn không được nắm chặt tay thành nắm đấm, cho dù đối phương là thượng đế cô ấy cũng không cho phép ông ấy tổn hại biểu tỷ của cô ấy
"Biểu tỷ, là Giang Hiểu Đình sao? là chị ấy tổn hại chị thành như vậy đúng không? bây giờ em đi tìm cô ấy tính sổ"
"Bội Bội, đừng như vậy, không liên quan đến em ấy! " vừa nghe thấy được tên của Giang Hiểu Đình, Phương Tư Dao kích động nắm chặt tay của Kim Bội Phương, lực đạo này mạnh đến làm cho tay của Kim Phương bị đau, sau khi cô ấy quay đầu vốn dĩ muốn nói cái gì nữa, lại thấy được trên cổ tay của Phương Tư Dao có vết thương rất sâu đang chảy máu, sau đó thì không nói nữa
"......Phương Tư Dao"
Từ khi bị Kha Triển Dụ bắt nhốt, nhưng bản thân vì thế mà nhận được bài học, Kim Bội Phương cũng không có giống như bây giờ luôn kêu tên của biểu tỷ cô ấy, nhưng tình hình bây giờ, tâm trạng gϊếŧ người Kim Bội Phương đều có, Kim Bội Phương nắm lấy tay trái của Phương Tư Dao, tỉ mỉ nhìn vết thương trên khắp cổ tay của Phương Tư Dao từng nhát dao từng nhát dao, vết thương này ngoại trừ tự hủy hoại ra Kim Bội Phương tìm không được danh từ tốt hơn để giải thích
Biểu tỷ của cô ấy đau đến cần phải đi đến bước tổn hại bản thân, chỉ là chăm chú nhìn vết thương thì để Kim Bội Phương đau lòng đến đỏ cả mắt, cô ấy muốn một hơi lớn tiếng mắng Phương Tư Dao, nhưng mà sau khi thấy được nước mắt trong khóe mắt của cô ấy lại không nhẫn tâm nổi
"Bội.......Bội Bội, không phải đâu, chị, chị chỉ là......" Phương Tư Dao khẩn trương muốn giải thích nhưng mà lời nói chưa nói xong, Kim Bội Phương ôm chặt lấy đôi vai của cô ấy, đôi vai này luôn gánh vác bao nhiêu thứ, cho dù tâm sức mệt mỏi cũng chỉ đành cười trừ, nhưng mà hôm nay lại không có cách dùng nụ cười thay cho đau khổ
"........Bội Bội?"
"Biểu tỷ........có lẽ em không có cách phân lo đau khổ của chị nhưng em xin chị đừng tổn hại bản thân, em cũng xin chị đừng quên, em chỉ còn lại mình chị, em không thể mất đi chị". Nghe chuyện, Phương Tư Dao nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Kim Bội Phương, cô ấy thấy đứa tiểu quỷ đang thương tâm cho mình làm người khác đau lòng, nhịn không được khóc lên
Gió tháng tư chầm chậm thổi, tiếng khóc của hai nữ nhân giấu không được trong gió