Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 47: From Thăng Long With Love

THÊM ĐOẠN GIỚI THIỆU Ở CUỐI CÙNG!!! SỬA LẠI LỖI LUÔN...

'

'

'

Hả?...

"Anh cả, mình đang ở xứ người, đừng làm gắt!!"

"Chúng mày muốn làm gì, giỏi thì đánh đi!! đánh đi"

"Ngoại nhân to gan, dưới chân thiên tử còn dám diễu võ dương oai!!"

"Chấn Quốc, không được làm ẩu"

.....

"Được Rồi, hiểu lầm mà thôi" Vô Ưu vội vã chạy đến trước mặt đám gia đinh, xua tay phân trần.

"Thằng tặc này!!"

"Anh bảo ai là tặc?? Ăn nói cho cẩn thận nhớ!!" Vô Ưu quay mặt lại trợn mắt với người đang hò hét.

"..."

"..."

"Lùi lại hết đi, đây là đồng hương của ta, các ngươi chớ làm họ sợ" Thấy ba người bọn họ rốt cục cũng chịu im lặng đứng hình. Vô Ưu mới tiếp tục mười phần thành thục phất phất tay, đẩy lui đám gia đinh vẫn đang một bộ hùng hùng hổ hổ chuẩn bị xông tới, thấp giọng cùng họ trao đổi vài câu, lại đợi cho tình hình có vẻ bớt căng thẳng. Nàng mới ngập ngừng quay đầu, bối rối nhìn ba người đối diện, cẩn thận lắp bắp:

"À..xin lỗi, có thể cho..ừm...Tôi?! hỏi một chút...các bạn...Không, không đúng....các người?!..cũng không đúng..Mọi người..là..là..người Việt sao?"

"..."

"..."

"Cô hiểu tiếng mẹ đẻ của chúng tôi?" Thiếu nữ nhìn nàng, kinh ngạc hỏi.

Vô Ưu vội vã đặt ngón tay lên môi làm dấu hiệu im lặng, rít ra từng chữ: "Suỵt suỵt!! chị đừng có nói!!"

Nàng trong lòng khóc không ra nước mắt, vừa nói tiếng Việt một cái là bị lộ, không cách nào che dấu được việc mình là con gái rồi.

Trước đây khi học tiếng Hán, vì xác định phải mang thân phận nam tử lâu dài, nên Vô Ưu ngay từ đầu đã cố luyện sao cho giọng nói của mình trầm xuống.

Tất nhiên, để hoàn toàn đổi sang giọng nam tử là không có khả năng, thế nhưng ít nhất hiện tại khi nói tiếng Hán, giọng nói của nàng cũng nằm ở mức "trung tính", thanh thoát trầm trầm, mang theo chút ngọt ngào lười biếng. Ngay cả công chúa trước đây cũng nói qua, nếu chỉ xét vẻ ngoài và giọng nói của nàng, quả thực vô cùng thích hợp làm..Nam sủng..

Quan trọng nhất, từ trước đến giờ mọi người xung quanh chỉ cần nhìn qua cũng biết nàng không phải là người bản địa, thế nên đối với giọng nói có hơi mang thiên hướng mềm mại khác lạ của nàng cũng không quá bắt bẻ, nghi ngờ.

Thế nhưng bây giờ khi nói lại tiếng mẹ đẻ, nàng thực sự không có cách nào thay đổi thói quen phát âm và chất giọng để che dấu việc mình là con gái.

Nói cho cùng thì Vô Ưu từ nhỏ đã nói tiếng Việt, lại còn là giọng của người Hà Nội gốc: mềm mại, nhẹ nhàng...và hoàn toàn, hoàn toàn nữ tính.

"Nghe giống như giọng Bắc.."

"Yes yes!!! from Thăng Long with love, keep your voice down, Please!!!" Vô Ưu thấy Tiểu Hoa và đám gia đinh phủ công chúa bắt đầu tiến lại gần liền không dám tiếp tục nói tiếng Việt nữa, cũng mặc kệ ba người trước mặt có hiểu hay không, lộn xộn đưa tay làm dấu X to đùng.

"Phò mã, canh giờ đã muộn, ngài còn không nhanh hồi phủ, công chúa liền sẽ trách tội bọn ta" Tiểu Hoa nhăn mặt giật giật vạt áo của nàng, không quên quăng cho ba người trước mặt một cái nhìn dò xét.

"Hảo hảo, Tiểu Hoa lui xuống trước đi, ta..thăm hỏi bọn họ vài câu liền lập tức hồi phủ" Vô Ưu tươi cười cứng ngắc đứng chắn ngang che tầm mắt của Tiểu Hoa, vô thanh vô tức đẩy đẩy nàng ra xa

"Tôi...ta..tôi..hiện tại không thể ở lâu, mọi người hiện đang ở đâu? ngày mai liệu có thể bỏ chút thời gian cùng tôi gặp mặt được không?" Vô Ưu tim đập thình thịch, nửa sợ hãi nửa vui mừng, thấp giọng gấp gáp hỏi.

"Cô là người phương nào? sao lại biết ngôn ngữ của chúng tôi?" Thiếu niên ngờ vực, nghiêm mặt nhìn nàng.

"Một lời khó nói hết, tôi thực sự không có ác ý..." Vô Ưu bối rối lung tung đáp lời.

Cũng thật kỳ lạ, bị một đám người Hán học thức đầy mình liên tục làm khó, mà nàng vẫn có thể ung dung bình tĩnh đáp lời, thế nhưng khi nói chuyện với người cùng Đất nước, nàng lại cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.

"Nhà trọ Duyệt Lai" Thiếu nữ đi cùng bỗng nhiên lên tiếng "Nằm ở cổng nam kinh thành cô biết chứ?"

Duyệt Lai khách điếm làm sao không biết được? Đây là tài sản của Triệu gia, mình hôm trước còn bạc mặt đến đó kiểm tiền a: "Biết biết...Cô tên gì?"

Thiếu nữ nhíu mày nhìn Vô Ưu, người này ăn vận lụa là, mặt mũi trắng trẻo, nhìn không giống phường thất học, tại sao ăn nói lại bỗ bã cộc lốc như vậy?

"Hoa Lan, Nguyễn Phúc Thị Hoa Lan" Thiếu nữ suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng trả lời.

"Hoa Lan của dòng họ Nguyễn Phúc sao? tên rất đẹp" Vô Ưu gật đầu lúng túng cười, nàng có cảm giác hình như cách mình nói chuyện hơi "Mất dạy" với tiền nhân rồi!!!

"Khụ...là.. là tôi thất lễ, hẹn..hẹn mai gặp lại" Vô Ưu nửa nạc nửa mỡ lắp bắp, lại bắt đầu phân vân không biết bản thân lên chấp tay hành lễ như người Hán, hay vòng hai tay trước ngực cúi đầu chào như người Hà Nội thửa xưa. Nàng thực ra lâu lắm rồi cũng quên mất cách chào này...

"Cô lại nhà." Hoa Lan lễ độ để đặt hai bàn tay chồng lên nhau trước thắt lưng, hơi cúi người nhỏ giọng nói.

"Vâng..vâng" Vô Ưu cũng lập tức học theo, hai tay chồng lên nhau để sát người, hơi cúi đầu đáp lễ.

Nguyễn Phúc Chấn Quốc khoanh tay nhíu mày nhìn theo một đám đông người nghiêm cẩn đi xa dần, tặc lưỡi nói: "Ả này rất đáng nghi"

Nguyễn Phúc Hoa Lan nghe vậy, cũng chỉ nhẹ cười quay đi.

...Không biết Cô chiêu cành vàng lá ngọc nhà ai lại ra ngoài làm trò gây vạ nữa...

'

'

'

Về đến phủ công chúa cũng đã là giờ Tuất (19-21h), Vô Ưu lén lút né trái né phải định âm thầm trở về biệt viện của bản thân bôi thuốc, rồi đắp chăn đi ngủ sớm.

Vừa nãy trời tối đường vắng, đi ngoài đường mới có thể dễ dàng che dấu hai vết tát đau rát đỏ ửng trên mặt. Bây giờ hồi phủ, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, rất khó để không bị phát hiện, công chúa mà biết được thì....

"Vô Ưu." Tích Nguyệt chậm rãi đạp bước trên cầu đá, dịu dàng tiến về phía nàng, bộ cung phục rườm rà ban sáng đã được thay bằng một thân trang y màu lục mỏng manh, ôm sát dáng người lung linh tinh tế.

.......thì chết chắc rồi, như thế nào thiêng vậy?! thắp hương muỗi cũng lên!!

Vô Ưu vội vàng lén lún vuốt tóc xuống che má, hướng nàng chắp tay cúi đầu:"Công chúa, vãn an"

"Nàng rốt cục còn muốn tiếp tục như vậy đến khi nào.." Tích Nguyệt thở dài, ngữ khí nhu hòa "...không phải đã nói sẽ về sớm sao.?"

"Có chút chuyện cần giải quyết" Vô Ưu cẩn trọng xoay người đi song song với nàng, ý đồ che dấu một bên má đỏ ứng, bắt đầu tìm đề tài lảng tránh"...hôm nay công chúa vào cung diện thánh có gì mới không?"

"Ân, hoàng hậu giục chúng ta sinh hài tử" Tích Nguyệt thản nhiên nói.

Vô Ưu nghẹn họng trân trối, rất muốn nhìn nàng hỏi: "Chỉ có ngươi sinh thôi chứ, cái gì mà chúng ta??" thế nhưng lời vừa ra đến miệng, cũng chỉ là một tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Công chúa định tính sao?"

"Không vội, ta sẽ tìm cách.." Tích Nguyệt cũng quay sang chăm chú nhìn người đối diện.

Dưới ánh nến bập bùng tỏa ra từ những cột đèn đá, đôi mắt hổ phách của nàng dường như nói không hết nổi thương tiếc ôn nhu. Tích Nguyệt mấp máy môi, bỏ qua sự né tránh của Vô Ưu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bên mặt lành lặn của nàng, rầu rĩ nói: "Ta có chút mệt, muốn đi nghỉ sớm"

Vô Ưu nghe vậy cũng không hảo nói gì, ý định chia phòng ngủ vừa ra đến miệng liền nuốt ngược vào trong. Công chúa từ trước đến nay nói một không nói hai, phản kháng quả thực là phí công vô ích.

Cuối tháng, trăng khuyết, thanh u tĩnh lặng, phủ công chúa rất nhanh cũng bình yên chìm dần vào bóng tối.

Tích Nguyệt lấy tay chống đầu, nương theo ánh trăng trầm mặc nhìn Vô Ưu dịu ngoan ngủ bên cạnh mình. Đứng dậy phủ thêm áo bào, nàng đẩy cửa lẳng lặng bước ra ngoài, hạ giọng phân phó: "Gọi Tiểu Hoa và hộ sĩ của phò mã đến thư phòng gặp bản cung"

'

'

'

"... Chuyện rốt cục là như vậy, nô tì cũng không biết bọn họ là ai và đến đây với mục đích gì..nhưng phò mã gia có vẻ rất bảo hộ bọn họ, không cho vệ sĩ động vào. Chúng ta lúc đó cũng không có biện pháp..." Tiểu Hoa quỳ trên mặt đất, cúi đầu bình tĩnh thuật lại toàn bộ câu chuyện.

Tích Nguyệt chống cằm, tay từng nhịp từng nhịp đều đều chậm rãi gõ trên mặt bàn, suy nghĩ một lúc lâu sau, mới lạnh nhạt nói: "Từ ngày mai thay hộ sĩ bằng cấm vệ quân, đi theo phụ trách an toàn cho phò mã."

"..Điều ám vệ đi theo chàng, tìm hiểu xem những người lạ mặt đó là ai"

Nàng cân nhắc một lúc, tiếp tục nghiền ngẫm nói: "..Nếu nhận thấy bọn họ có ý đồ bất chính, lập tức gϊếŧ không tha"

"Công chúa.." Tiểu Hoa sửng sốt nhìn nàng "...bọn họ nhiều khả năng là đồng hương của phò mã"

Tích Nguyệt làm như không nghe thấy Tiểu Hoa nói gì, bình thản nhấc váy rời khỏi thư phòng. Đi được một đoạn đường, nàng chợt ngẩng đầu nhìn ánh trăng hình lưỡi liềm, cô cô linh linh như chiếc thuyền nan lạc lỗi giữa đại dương mịt mù ảm đạm.

Ba ngàn thanh ti như lớp áo choàng để mặc gió thổi tung bay, che đi khuôn mặt có chút tái nhợt, tràn ngập lãnh ý. Cúi đầu trầm mặc cười tự giễu, nàng lẩm bẩm như nói cho chính mình nghe: "Đồng hương à.."

...Đó chính là điều bản cung sợ hãi..

'

'

Duyệt Lai là một trong những khách điếm nổi tiếng nhất kinh thành, khách nhân ở đây chủ yếu là thương buôn từ khắp nơi đổ về, thế nên không ngạc nhiên khi nơi đây lúc nào cũng vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Ở trong nhã gian xa hoa, Vô Ưu, Nguyễn Phúc Chấn Quốc, Nguyễn Phúc Hoa Lan đang vô cùng hài hòa thấp giọng chuyện trò.

Nhấm nhấm trà ngon, Chấn Quốc tư lự nói:

-Anh không ngờ em còn trẻ mà số phận đã truân chuyên như vậy. Lạc sang nơi đất khách quê người hẳn cũng không dễ sống, em lấy gì để mưu sinh?

-À thì, em đi làm thuê cho một phú thương ở trung nguyên –Vô Ưu mỉm cười, nhấc lên ấm tử sa rót thêm trà cho vào cốc– Để tiện việc ra ngoài trao đổi buôn bán em mới phải ăn mặc như nam giới. Đây là chuyện hệ trọng liên quan đến miếng cơm manh áo, anh chị và bác ở nhà xin giữ giùm em bí mật này.

Vô Ưu trong lòng biết, ngay cả khi gặp đồng hương, nàng cũng không bao giờ có thể hoàn hoàn mở lòng nói ra sự thật. Thậm chí, trong hoàn cảnh khó xử như thế này, nàng còn phải tiếp tục nghĩ ra nhiều lời nói dối hơn nữa để che đậy thân phận ngặt nghèo của bản thân.

Dù biết việc mình đang làm nguy hiểm vô cùng, nhưng nàng vẫn không cách nào ngăn được bản thân đến gần những người này, dù chỉ là một lúc thôi cũng được....nàng nhớ tiếng mẹ đẻ của mình, nhớ quê hương quá..

-Vậy em có ý định trở về không? –Hoa Lan hai tay tiếp nhận chén trà, hàm răng đều tăm tắp được nhuộm đen bóng mỉm cười, rất có ý vị cổ xưa– Thương đoàn của nhà chị dự định ở đây một tháng, hay em xem thế nào thu vén công việc rồi theo về cùng?

Vô Ưu lắc đầu, mỉm cười thản nhiên. Tạm chưa nói đến việc công chúa tuyệt đối sẽ không đồng ý. Quan trọng hơn cả, thành thân chưa được nửa năm mà phò mã đã "bỏ trốn" chạy về phương nam, chuyện này mà để thiên hạ biết được, thì nhân phẩm và danh tiết cả đời của công chúa làm sao bây giờ? Chuyện Lấy oán báo ân như vậy, nói thế nào cũng không thể làm a.

-Hiện tại em đang mắc nợ người chủ rất nhiều  –Vô Ưu nửa thật nửa giả nói. Xét cho cùng, công chúa quả thực rất quan tâm chăm sóc mình, mọi thứ đưa qua đều là tốt nhất..đây có lẽ, cũng coi như là một loại ân huệ... hoặc càng giống như một loại trách nhiệm trói chân, không thể nào dễ dàng bỏ lại.

Nàng vòng vo suy nghĩ một chút, ôn hòa cất tiếng đổi đề tài:

-Em đối với nơi này cũng đã có chút hiểu biết. Hai người lần đầu đến đây, lạ nước lạ cái, muốn đi đâu em xin phép dẫn đường.

-Anh lát nữa phải đảo qua chỗ thầy bàn công việc rồi –Chấn Quốc đứng dậy chỉnh chỉnh cổ áo, y không thích trang phục rườm rà của Trung nguyên, nhưng nhập gia thì đành tùy tục vậy- Hoa Lan muốn đi cùng em ấy thì đi, hai người kết bạn anh cũng yên tâm.

Hoa Lan cũng đứng dậy hướng y mỉm cười, để lộ hàm răng đen bóng, khẽ khàng nói:

–Em xin vâng

Đây là lịch sử, lịch sử chứ còn gì nữa!! Vô Ưu thất thần há mồm nhìn hai người, bắt đầu si mê đánh giá.

Việt Nam ở xứ nóng, nên vóc dáng và trang phục của hai anh em Nguyễn Phúc cũng có rất nhiều điểm khác biệt với trung nguyên xứ lạnh.

Chấn Quốc tóc không để dài như nam tử người Hán, mà chỉ tầm tầm ngang vai, buộc thành một búi nhỏ ở sau đầu. Thân hình của y thoạt nhìn hiền hậu chất phác, chiều cao cũng chỉ gần bằng Vô Ưu, làn da hơi đen nổi bật cặp mắt hai mí cương nghị, có chút lúng túng không hài lòng với trang phục nhiều lớp lùng bùng của người Hán.

Hoa Lan thì khác, nàng trên thân vận Giao Lĩnh Nhu Quần cổ xưa của người Việt, bên trên là áo cổ chéo vạt, bên dưới là váy quây. Tóc để dài ngang eo buông xoã tự nhiên, làn da tương đối trắng trẻo, khuôn mặt nhu hòa, răng nhuộm đen bóng..

Vô Ưu nhìn Hoa Lan khoác lên áo Đối Khâm, tim bỗng nhiên đập bình bịch... ngoài cảm giác yêu quý thân thuộc, còn là cảm thấy nàng...rất dễ thương, thân hình nhỏ bé nhu thuận, tính cách hiền lành nết na, ăn nói khép nép chuẩn mực..

Hoa Lan chỉ hơn nàng một tuổi, nhưng đã cho người khác cảm giác vô cùng thành thục đáng tin, không phải kiểu cao cao tại thượng muốn bao bọc hết thẩy như công chúa điện hạ, mà là kiểu người rất dễ gần, dễ tìm đề tài nói chuyện, luôn chịu khó lắng nghe người khác để cùng tìm ra một ý kiến chung.

Ôi giời ơi, con nhà người ta trong truyền thuyết đây rồi~~

Vô Ưu vứt hình tượng nho nhã mất bao công rèn luyện của mình đi xa tít, hớn hở chạy vòng quanh đem Hoa Lan đi khắp kinh thành ăn ăn uống uống, hỏi đông hỏi tây, vui đến quên trời quên đất.

Cửu hạn phùng cam vũ

Tha hương ngộ cố tri

Động phòng hoa chúc dạ

Kim bảng quải danh thì.

(Nắng hạn gặp mưa rào

Đi xa gặp bạn cũ

Đêm động phòng hoa chúc

Lúc đi thi đỗ đạt)

Vẫn nói trên đời có "Tứ Hỉ", nàng hiện tại đã hoàn toàn có thể hiểu và cảm nhận a.

'

Vô Ưu xách theo vài bao lớn nhỏ tươi cười đưa Hoa Lan về nhà trọ, mắt sáng lấp lánh như cún con.

-Đã phiền em phải đi cùng chị thì chớ, em lại còn mua nhiều đồ đem tặng thế này, chị trong lòng rất băn khoăn, chi bằng em cho chị biết nhà mình ở đâu, ngày mai chị cùng anh cả đưa chút quà mọn đến đáp lẽ cho trọn vẹn tình nghĩa đôi đường.

Vô Ưu lại bắt đầu muốn ôm tim...Giời ạ, có cần phải dễ thương đến như vậy không??

-À, chút lòng thành thôi, chị đừng để ý –Vô Ưu bối rối đỏ mặt cúi đầu, thực sự thì thấy người khác lễ phép như vậy, nàng cũng bất tri bất giác vô cùng tự nhiên...lễ phép theo, đây là kiểu chân thành gần gũi đối đáp qua lại, chứ không phải là sự hữu lễ cúi đầu, quỳ lậy giả tạo thường ngày nàng bắt buộc phải làm.

-Em làm vậy chị cảm thấy mình không phải phép –Hoa Lan tần ngần nhìn nàng, kiên trì giải thích.

Vô Ưu cúi đầu cười xấu hổ, chua chát lúng búng:

-Em hiện tại cũng chỉ ăn nhờ ở đậu thôi, tốt nhất vẫn là đừng làm phiền đến gia chủ.

Hoa Lan hơi ngẩng đầu nhìn nàng, cũng không biết phải nói thêm gì nữa. Vô Ưu thấy sắc trời đã ngả muộn, liền cũng không tiện ở lại lâu. Nàng gập hai tay để sát người, hơi cúi mình nói:

-Em xin phép chị về trước ạ, ngày mai em lại đến.

-Em lại nhà –Hoa Lan cũng cúi người, thấp hơn nàng một chút, khiêm cung đáp lời.

Vô Ưu lùi lại hai bước mới xoay người rời khỏi nhà trọ. Tiếp nhận Trà Sữa từ trong tay quản mã, nàng thành thục một bước leo lên lưng ngựa, chậm chạp dửng dưng lên đường hồi phủ.

Nhìn bóng dáng của mình đơn độc đổ dài dưới ánh tịch dương, Vô Ưu bỗng cảm thấy có chút buồn phiền, tâm trạng cũng vì vậy dần dần trùng xuống. Ngẩng đầu đưa mắt xem cánh cổng đại khí, sơn son thϊếp vàng cao sừng sững uy nghi, dưới ánh chiều tà càng thêm lạnh lùng cô tịch, bất cận nhân tình.

Vô Ưu cười khổ, cúi đầu thật sâu thở dài.

Hai năm.. chỉ hai năm nữa thôi a...

.

(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_

(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_

(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_

(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_

(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_

'

'

'

Tác giả lật người: Cách nói của người Việt xưa kiểu cách phết, nhất là cách nói của dân miền Bắc, ảnh hưởng nhiều bởi lễ nghĩa trung hoa, nói một câu tròn vành rõ chữ cũng hết ngày.

Cách nói của giới quý tộc, học thức cũng khác cách nói của dân thường.

Điều này thì ở đâu cũng vậy thôi ^^

Ngày xưa người Việt cũng giống như Nhật và Hàn đều có ngôn ngữ riêng, tuy nhiên chữ viết thì vẫn sử dụng chữ Hán.

Sau này, ở Hàn Nhật và Việt Nam mới tự phát minh ra bộ chữ của để biểu thị rõ ràng hơn cách nói của dân tộc mình.

Thế nhưng ban đầu mấy kiểu chữ viết (chữ Triều Tiên, chữ Nhật và chữ Nôm) đó không đc giới tinh hoa coi trọng, chỉ có dân thường và tầng lớp cùng đinh mới sử dụng.

Về sau, để giảm bớt sự ảnh hưởng của Trung hoa lên Quốc gia của mình, những chữ viết đó mới dần dần được phổ cập.

Ở Việt Nam, vì khác biệt ngôn ngữ, những "chữ Nôm" đầu tiên xuất hiện vì nhu cầu ghi địa danh, tên người hoặc những khái niệm không có trong Hán văn.

Thế nên ĐỪNG bạn nào nghĩ ngày xưa dân Việt Nam, dân Hàn Quốc, dân Nhật Bản đều nói tiếng Hán/tiếng Trung quốc nhé.

Việt Nam, Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc là nhưng nước đồng văn, nhưng mỗi nơi đều có ngôn ngữ nói riêng. Chỉ có chữ viết ban đầu là vay mượn từ trung nguyên. Về sau mới biến đổi dần.

Thế nhưng HQ và NB đều giữ đc kiểu chữ cổ đấy.

Còn Việt Nam chuyển sang hệ Latin từ đầu thế kỉ 20, ko còn dùng kiểu chữ tượng hình/tượng thanh như 3 nước đồng văn còn lại nữa.

Mình đọc nhiều nghiên cứu về các nước đồng văn Châu Á, bây giờ người ta ít coi VN thuộc dạng Đồng Văn Hóa với HQ-NB-TQ.

Một phần cũng vì người Việt cứ tìm cách chối bỏ tầm ảnh hưởng của trung hoa, nhất định coi lối sống phương tây mới là chuẩn mực, cái gì giống Trung hoa thì ghét lắm...

Thế nên mới thành ra nửa nạc nửa mở chẳng ra đâu vào với đâu thế này..

Cái gì đúng thì thôi, HQ-NB-TQ là 3 nước đồng văn, cũng là 3 con rồng của Châu Á, mình căn bản cũng giống họ, nên lấy đó làm tự hào, chẳng hiểu nhiều người mù quáng chối bỏ làm cái gì.?!

Vẫn nói : "Ngọn muốn vươn tột đỉnh tương lai, rễ phải bám tận cùng quá khứ"

Người VN ảnh hưởng rất nhiều rất nhiều bởi văn hóa Trung hoa, điều đó có cả cái tốt lẫn cái xấu, cứ thoải mái thừa nhận và chắt lọc tinh hoa từ nó để vươn cao, chứ đừng tham bát bỏ mâm, đánh trống bỏ dùi, lửng lửng lơ lơ chạy theo phương tây một cách quá đáng..

Phương tây có cái gốc của họ, mình căn bản là không thể nào giống được, họ cũng khá kỳ thị kiểu nửa nạc nửa mỡ đó. Gọi dân Châu Á mà cách sống như người phương tây là Banana.

Kiểu da vàng ruột trắng ý~~

Cứ gió chiều nào xoay chiều ấy như vậy, đến cuối cùng, ở nền văn hóa nào, cũng mãi mãi chỉ là phiên bản lỗi.

'

.

Kiểu Gout của Vô Ưu là hiền lành, gần gũi dễ nói chuyện, công chúa mặt lạnh quá, em nó sợ  i..i

À, tự nhiên ship Vô Ưu với Hoa Lan quá các mẹ ạ... giờ làm sao, chả có nhẽ cho em nó về tắm ao làng????!!!!!

Mà người Việt Nam cổ xưa xăm mình, nhuộm răng đen bóng, ăn trầu các thứ nữa mà

... Mình ko biết các bạn thế nào, chứ bà mình gái Hà Nội ngày xưa đúng kiểu đấy luôn =((

Chỉ ko xăm mình thôi...

( ̄∇ ̄;)))( ((((;_⊿_)

Thế nên, đừng thấy Hoa Lan nhuộm răng mà sợ, người Nhật nhất là geisha ngày xưa cũng nhuộm răng mà... thế nên nhìn nhiều khắc quen.....

....chắc thế....