Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 46: Thượng Hỏa

Tích Nguyệt một thân màu tím cung trang gấm hoa rực rỡ, ba nghìn thanh ti được búi lên cao ngất, lộ ra gáy ngọc trắng noãn thon dài. Hai bộ châm cài Kim phượng rèm tua theo cước bộ khe khẽ đung đưa, hé ra dung nhan thanh lệ tươi đẹp mang theo một chút như có như không điềm đạm ý cười.

Nàng đưa cánh tay nhẹ nhàng nhấc lên rèm hoa, dừng lại một chút rồi quay đầu, hé ra môi son đỏ mọng nhàn nhạt nói: "Phò mã nếu không muốn cùng ta vào cung diện thánh có thể ở trong phủ nghỉ ngơi thật tốt, công việc cứ giao cho hạ nhân làm là tốt rồi, chớ để bản thân mệt mỏi quá."

Vô Ưu đang loay hoay với đống sách vở, nghe nàng nói liền theo bản năng ngẩng đầu, có chút thất thần nhìn người trước mặt. Chỉ thấy mỹ nhân đứng đó trên thân y phục thập phần hoa lệ, làn da láng mịn hồng hào, mặt phượng mày liễu, hoa sen giữa trán càng thêm nổi bật dung nhan như họa, thanh nhã tuyệt luân.

"Khụ.." Thấy mỹ nữ mỉm cười trêu ghẹo từ từ tiến về phía mình, Vô Ưu lập tức hồi thần, vội vàng đỏ mặt nói: "Ta hôm nay định đến tửu quán chế thử Trà chanh.."

"Ân" Tích Nguyệt ý cười giảo hoạt, tiến tới đưa tay vòng qua ôm nàng, nghiêng đầu thì thầm nói "..phu quân tận tâm vì Triệu gia như vậy, thân là nương tử, ta nên lấy gì báo đáp?"

Lại bắt đầu đấy!!

"Là trách nhiệm của ta" Vô Ưu quay mặt, tránh đi hơi thở ngọt ngào nóng ấm của Tích Nguyệt, bĩnh tĩnh hữu lễ hồi đáp "Công chúa nói vậy thật khiến ta Thụ sủng nhược kinh"

(Được sủng ái, yêu quý mà kinh sợ)

Tích Nguyệt cũng không giận, chỉ mỉm cười dịu ngoan thay nàng chỉnh lại cổ áo, nhẹ giọng nói: "Tối nay về sớm hảo không?"

"Hảo" Vô Ưu nghĩ cũng không nghĩ, lập tức theo bản năng đáp ứng nàng.

Đợi cho Tích Nguyệt hài lòng xoay người rời đi, nàng mới nhìn trần nhà thở dài.

Hình như mùa hè, ai cũng dễ thượng hỏa a..

'

'

'

"Như thế nào?" Quách hoàng hậu chờ mong nhìn về phía một đám đông ngự y nữ quan đang thấp giọng bàn bạc, vội vàng hỏi.

"Khởi bẩm hoàng hậu, phượng thể của đại công chúa vẫn như mọi khi, hết thảy khỏe mạnh an khang" Một vị ngự y già nua, râu tóc bạc phơ đứng ra chấp tay hành lễ, uyển chuyển cung kính đáp lời.

Quách hoàng hậu nghe vậy âm thầm thở dài, phất phất tay phân phó bọn họ chuẩn bị thêm nhiều thuốc bổ đưa đi phủ đại công chúa, lại quay sang nhìn Tích Nguyệt vẫn đang bình tĩnh phẩm trà, cân nhắc nói: "Hoàng nhi thành thân cũng nhanh nửa năm.."

"Không vội" Tích Nguyệt dịu dàng mỉm cười, ôn hòa đáp: "Chuyện hài tử, nhi thần nghĩ vạn sự tùy duyên sao"

Như thế nào không vội a?! Nếu như là những vị công chúa khác thì không nói làm gì, nhưng đại công chúa từ khi đại hôn đến giờ vẫn cùng phò mã đồng sàng cộng chẩm, ân ái có thêm. Như thế nào gần nửa năm trời vẫn không thấy có tin tức gì? Hoàng thượng sốt ruột là một chuyện, ngay cả bản thân và thái tử cũng cần sự ủng hộ và duy trì tài lực của trưởng công chúa cùng Triệu gia mới có thể củng cố vững chắc địa vị trong chốn cung đình hỗn loạn, người lừa ta gạt này.

Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất, nếu Tích Nguyệt không may xảy ra mệnh hệ gì, mối liên hệ duy nhất giữa hoàng thất với Trung nguyên đệ nhất thương đoàn cũng coi như hoàn toàn chặt đứt. Đến lúc đó, với sự bất mãn có sẵn từ trước, Triệu gia mới mặc xác ai là thái tử, ai là hoàng đế. Thậm chí kể cả khi giang sơn đổi chủ, có lẽ đối với bọn họ cũng không có gì khác nhau.

(Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất:  không sợ việc nhiều, không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may bất ngờ xảy ra)

Quách hoàng hậu đau đầu ôm trán, thuận miệng nói: "Lần sau thái y tới, hoàng nhi cũng đem phò mã chẩn mạch luôn đi"

"Tam hoàng tử dạo gần đây biểu hiện rất khá" Tích Nguyệt bỗng nhiên đổi đề tài, cúi đầu uống trà, cười nhẹ nói "Nhi thần vừa từ chỗ phụ hoàng về, còn thấy hắn khen ngợi tam hoàng tử không dứt miệng đây"

Quách hoàng hậu trên mặt lập tức biến sắc, tam hoàng tử và tứ công chúa là huynh muội đồng bào. Vì để có thêm lực lượng ủng hộ cho hoàng huynh của mình, tứ công chúa Thường Châu mới chấp nhận ủy khuất trở thành quân bài chính trị, gả cho một vị con cháu thế tộc góa vợ lớn gần gấp đôi tuổi.

"Quý phi cũng quả thật bỏ được a" Quách hoàng hậu cười nhạt, trắng trợn hy sinh nữ nhi của mình để củng cố thế lực cho gia tộc, quả thật đủ lạnh lùng. "Tam hoàng tử đúng là cũng không phụ lòng bọn họ, lên như diều gặp gió"

"Diều bay cao quá cũng sẽ đứt dây" Tích Nguyệt đặt chén trà xuống, đứng dậy chắp tay hành lễ cáo từ "Chuyện hài tử, còn thỉnh mẫu hậu ở bên phụ hoàng giúp nhi thần nói đỡ"

Quách hoàng hậu khẽ gật đầu, nhìn bóng lưng cao ngất hoa lệ của nàng kéo theo một hàng cung nữ thái giám nghiêm nghị rời đi, trong lòng thở dài bất đắc dĩ..

Nhất nhập hầu môn thâm tự hải, tối thị vô tình Đế vương gia.

(Một bước vào cửa hầu, sâu tựa như biển

Vô tình nhất trên đời, chính là gia đình bậc đế vương)

'

"Trước mặt xảy ra chuyện gì?" Tích Nguyệt nhíu mày, nhàn nhạt quay sang hỏi một vị thái giám vẫn đang cung kính cúi đầu bên cạnh.

Vị công công hơi nhấc đầu, âm thầm đánh giá tình cảnh. Chỉ thấy khoảng ba bốn ma ma tổng quản, vài vị nội thị, cung nữ thái giám đang vây kín, kéo đẩy hai nữ tử bị bịt mồm trói chặt, tuyệt vọng vùng vẫy.

"Khởi bẩm đại công chúa, hẳn là cung nữ đang bị đưa đi chịu phạt" Vị công công cất chất giọng the thé, tiếp tục cúi đầu nhìn mặt đất, cẩn thận hướng nàng hồi đáp.

"Ân" Tích Nguyệt lạnh nhạt nói, tiếp tục lướt qua đám người lộn nhộn đang quỳ trên mặt đất.

Bỗng nhiên, một trong hai cung nữ bị trói bỗng nhiên vùng lên, chật vật lăn người đến trước mặt nàng, y phục xộc xệch, tóc tai rối bời, hướng nàng quỳ gối dập đầu, biểu hiện tuyệt vọng cầu xin.

"To gan!!!" Vài người trong đội hộ tống của Tích Nguyệt vội vàng hét lên, đá văng nữ tử ra xa "Dám làm kinh động chạm vào phượng thể của đại công chúa, tội đáng muôn chết. Người đâu, còn không mau mang bọn chúng xuống dụng hình"

"Được rồi, chớ ồn ào." Tích Nguyệt nhíu mày bất duyệt, cung nhân từ trước tới nay luôn thích to tiếng thị uy, không thể nào sửa được. "Đây là làm sao? bọn họ phạm vào tội gì"

Vài vị ma ma quỳ trên mặt đất nhìn nhau, khẽ khàng hướng nàng nhỏ giọng nói: "Khởi bẩm công chúa, bọn họ...bọn họ...dâʍ ɭσạи hậu cung"

"Hai cái nữ tử như thế nào dâʍ ɭσạи hậu cung" Tích Nguyệt khó hiểu hỏi, đưa mắt nhìn hai nữ tử đang bị áp quỳ ở một góc. "Là cùng thái giám trong cung Đối Thực sao?."

Trong ghi chép của cuốn "Hậu cung", thái giám và cung nữ ăn ở cùng nhau được gọi là "Kết đối thực" - một loại quan hệ bất thành văn trong cung đình, cách gọi mang hương vị của việc "góp gạo thổi cơm chung".

Trong cung "tồn ứ" rất nhiều cung nữ. Họ không có quyền tự do cá nhân, không được gặp cha mẹ, mắc bệnh cũng không có người chăm sóc, bệnh tự khỏi lại vực dậy tiếp tục hầu hạ chủ tử.

Vô hình trung, những cung nữ đó với các thái giám "đồng bệnh tương liên", chăm sóc lẫn nhau, an ủi nhau cho bớt cô quạnh. Trong tình hình đó, sự giao du của họ không những không bị các các vị chủ tử hậu cung trách mắng, mà còn được ủng hộ. Nguyên nhân cũng bởi một "quy tắc ngầm" vì các cung nữ thực ra cũng là các phi tần tiềm tại, phàm những cô gái được tuyển vào cung đều rất xinh đẹp.

Ngày nào đó, một cung nữ được hoàng đế ban cho "tình một đêm" là có thể từ cung nữ trở thành cung phi, ngang hàng với họ. Vì vậy,các phi tần không quá chặt chẽ khi cung nữ giao du với thái giám để giảm bớt một số mối đe dọa có thể có sau này.

Vì thế có cung nữ và thái giám nhìn nhau thuận mắt sẽ cùng nhau "Kết đối thực", tức là cùng ăn cùng ngủ, trên tinh thần an ủi lẫn nhau, trừ xảy ra quan hệ xá© ŧᏂịŧ, bọn họ chung sống như một đôi vợ chồng bình thường, thậm chí mối quan hệ phát triển vô cùng lãng mạn.

Đương nhiên, cũng có một số Hoàng đế không ưa chuyện tình giữa thái giám và cung nữ.

Sách "Nội giám"có chép rằng: "Thời Minh Thái Tổ, nội cung được quản lý rất nghiêm. Phàm là thái giám lấy vợ đều phải chịu tội lột da".

Tuy nhiên, nhu cầu mang tính bản năng của con người không phải cứ lột da hay dùng cực hình là có thể ngăn cấm được. Vì thế chuyện "đối thực" giữa thái giám và cung nữ vẫn tồn tại và phát triển rộng rãi.

Dù mối quan hệ luyến ái giữa hoạn quan với kỹ nữ hay các cung nữ có dị thường, song vẫn được nhiều người đồng tình. Bởi lẽ, xét đến cùng, hoạn quan cung nữ hay kỹ nữ đều là những người có thân phận bi thảm nhất trong xã hội phong kiến. Việc họ vì lý do này hay lý do khác tìm đến với nhau xét cho cùng vẫn là đáng thương hơn là đáng trách.

"Không phải, bọn họ.. bọn họ cả gan dâʍ ɭσạи với nhau" Một vị ma ma hướng nàng ấp úng nói.

Tích Nguyệt trong lòng khẽ chấn động, bên ngoài vẫn chỉ nhíu mày nhìn đám người vẫn đang quỳ trên mặt đất. Nàng hơi cúi đầu, cân nhắc trong chốc lát, nhàn nhạt mở miệng: "Di giá đến lãnh cung"

Giầy thêu lướt qua đám người, từ trên cao nhìn xuống hai nữ tử y phục xộc xệch, bình tĩnh nói tiếp: "Mang bọn họ theo, bản cung sẽ đích thân thẩm vấn."

Đại công chúa địa vị cao quý như vậy, đến đương kim hoàng hậu chủ nhân đích thực của hậu cung còn phải nể vị nàng vài phần, bọn họ một đám nô tài đương nhiên không dám vì một chuyện nho nhỏ không đáng nói này mà trái ý nàng, đừng nói chỉ là thẩm vấn, nàng muốn gϊếŧ chết bọn họ ngay tại chỗ cũng không ai dám thay bọn họ nói gì.

Lãnh cung chính là lãnh cung, mùa hè, mà nơi đây vẫn có cảm giác lành lạnh rợn người.

Tùy tiện chọn một tòa nhà không quá rách nát bụi bặm, Tích Nguyệt đẩy cửa, đưa mắt đánh giá đồ dùng thưa thớt bên trong. Một bộ bàn ghế gỗ đơn giản, một chiếc giường nhỏ bé xộc xệch, tủ đựng đồ mục nát, thêm vài chậu cây cảnh khô héo, thật sự nhìn qua, không khác gì một căn nhà bỏ hoang.

"Đại công chúa, ngài thân phận tôn quý, vẫn là đừng..." Một vị công công chắp tay hướng nàng khẽ nói..

"Liền nơi này đi" Tích Nguyệt tự để ý bản thân ngồi xuống, phất tay điều lui phần lớn đám người đi theo hộ giá, nhìn vào vài vị ma ma và hai nữ tử vẫn đang ở bên ấm ức khóc, lạnh nhạt hỏi: "Được rồi, nói cho bản cung nghe xem, bọn họ như thế nào dâʍ ɭσạи hậu cung"

Như thế nào là như thế nào a? Đại công chúa đây là muốn bọn họ trả lời như thế nào?

Ba vị ma ma hết nhìn nhau, lại len lén nhìn đại công chúa, ý đồ dò xét thánh ý, lựa đường trả lời. Thế nhưng công chúa vẫn là một bộ bình thản, không định nói thêm điều gì...nghiêm túc chờ lắng nghe..

Có như vậy tò mò ham học hỏi sao? thật sự là đem bọn họ sợ chết a!!

"Đại công chúa" Một vị ma ma đứng tuổi tóc, hướng nàng cẩn thận nói: "Ngài cũng biết, ở trong cung thực sự rất tịch mịch, đám cung nữ này vào đây khi còn quá trẻ nên không đủ định lực, mới thường tìm cách.... tự an ủi bản thân"

Thấy Tích Nguyệt vẫn tiếp tục yên lặng, không có vẻ gì là tức giận. Vị ma ma đứng tuổi nói tiếp: "Trong hậu cung chỉ toàn phụ nữ và thái giám, vì vậy, cách tự mua vui giải thoát của cung nữ cũng chỉ có ba dạng: Một là tự thỏa mãn bản thân, hai là kết thành vợ chồng "Đối Thực" với một thái giám nào đó mà mình có cảm tình nhất như một cách để an ủi... Hoặc cuối cùng, là cùng một nữ tử giống mình Ma Kính."

"Cái gì gọi là Ma Kính?" Tích Nguyệt ngắt lời, đưa tay tiếp nhận chén trà Bích La Xuân của cung nữ vừa mang tới, một bộ thuần túy tìm hiểu thông tin giải quyết công việc.

Vị ma ma đứng tuổi vụиɠ ŧяộʍ lau đi mồ hôi lạnh trên mặt, tiếp túc thấp đầu hướng nàng thưa: "Hai người nữ tử cùng vuốt ve thân thể của nhau để có được những thỏa mãn về tìиɧ ɖu͙©. Do cả hai đều là phụ nữ, cơ thể giống nhau nên giống như họ đặt một cái gương trước mặt mà cọ xát. Vì thế mới gọi là "Ma Kính"...."

(Cọ xát kính)

Nhìn đại công chúa nét mặt bỗng nhiên nhu mị ửng hồng, cúi đầu uống trà không được tự nhiên. Đám ma ma lập tức quỳ lậy, khẩn thiết nói: "Là chúng nô tì vô lễ, thỉnh trưởng công chúa trách tội"

"Đứng lên đi, bản cung lại chưa nói gì" Tích Nguyệt điều chỉnh hô hấp, phất phất tay áo rất nhanh bình tĩnh trở lại, trên mặt cũng mang theo nhợt nhạt thẹn thùng không dễ thấy.

Như thế nào tự nhiên nhớ đến đầu gỗ ở nhà đâu..

"Chuyện này đã từng xảy ra trước đây chưa?"

Một vị ma ma khác tiếp đến đỡ lời: "Trong chốn cung đình, nổi tiếng nhất phải kể đến Trần A Kiều Trần hoàng hậu, đem vu nữ Sở Phục vào tịch cung, khiến nàng ăn mặc như nam tử, cùng nhau sinh hoạt đồng tẩm đồng cư không khác gì phu phụ"

"Khụ..." Tích Nguyệt ho khẽ, lẳng lặng uống thêm một chén trà, ra hiệu cho ai đó nói tiếp.

"..Thời Đường, có nữ đạo sĩ Ngư Huyền Cơ rất thân với đạo cô Thái Tần, sử chép rằng Thái Tần nhỏ tuổi tính tình khinh suất, hay bị Ngư Huyền Cơ chọc ghẹo đàn áp. Mỗi lần tranh cãi xong, Thái Tần thường thua mà khóc. Chuyện này xảy ra mỗi ngày, thế nhưng sau đó, họ lại làm hòa với nhau ngay. Ngư Huyền Cơ còn làm bài thơ "Tặng Lân Nữ"  cho nàng, tục nói bọn họ cũng là một đôi Đối Thực"

"Tu nhật già la tụ,

Sầu xuân lãn khởi trang.

Dị cầu vô giá bảo,

Nan đắc hữu tình lang.

Chẩm thượng tiềm thuỳ lệ,

Hoa gian ám đoạn trường.

Tự năng khuy Tống Ngọc,

Hà tất hận Vương Xương."

(E thẹn nắng lụa là che mặt,

Buồn tuổi xuân nên bặt điểm trang.

Dễ tìm bảo vật ngàn vàng,

Được tình chân thật vô vàn khó khăn.

Trên gối lệ âm thầm tuôn chảy,

Nén thương đau khi xảy xem hoa.

Trộm nhìn Tống Ngọc thiết tha,

Vương Xương phụ bỏ cũng là thường thôi.)(1)

Tặng Lân Nữ ( tặng cô gái nhà bên)

"....Chợt đến mùa thu, bỗng nhiên không thấy bóng dáng Thái Tần đâu cả. Nàng mất tích vào đúng cái ngày mà một người thợ làm thuê, được Triệu luyện sư mướn để đắp tượng, xin nghỉ việc và bỏ đi.

Đám đạo cô xưa nay vẫn đàm tiếu về cặp "đối thực" này mới đi gặp Triệu luyện sư để báo tin, Triệu luyện sư sau khi nghe, chỉ cười bảo:

"Tần dã phiêu đãng, Huệ dã u độc"

(Rau tần là loài trôi nổi,

Hoa huệ là loài cô đơn).

Ngư Huyền Cơ vốn có tên tự là Ấu Vi, còn gọi là Huệ Lan. "

"Các ngươi cả đời ở trong cung cấm, như thế nào biết nhiều như vậy?" Tích Nguyệt híp mắt nhìn đám người trước mặt, ngờ vực hỏi.

"Trong cung loại chuyện này vẫn là thường thấy, len lén bàn luận cũng nhiều..." Bọn họ cẩn thận đáp lời, mồ hôi chảy ra như tắm, uy áp của Hoàng gia nhân, quả thật rất khủng khϊếp.

Tích Nguyết khẽ vuốt cằm, đưa mắt cúi đầu suy nghĩ, sau lại bình thản ra lệnh:"Cởi trói cho bọn họ, các ngươi lui xuống trước đi"

Tất nhiên, ai ở đây dám làm trái ý nàng a. Mọi người rất nhanh đều thối lui, chừa lại căn phòng chật hẹp cho ba người. Công chúa đưa tay chống cằm, nhàn nhạt nhìn hai nữ tử vẫn đang chật vật quỳ trên mặt đất, chậm rãi mở miệng: "Các ngươi đây là biếи ŧɦái dâʍ ɭσạи biết không?"

"Đại công chúa tha mạng, đại công chúa tha mạng. Chúng ta trước đây đều thực bình thường, cũng yêu thích nam tử như nữ nhân khác. Thế nhưng, hoàn cảnh đưa đẩy, chúng ta mới phải tìm đến nhau để giải thoát..." vị nữ tử vừa nãy vội vàng nước mắt nhòe nhoẹt hướng nàng cầu tình.

Tích Nguyệt đưa tay ra hiệu cho nàng im lặng, bình tĩnh nói tiếp: "Muốn sống không?"

"Xin đại công chúa khai ân, ta ở nhà trên còn cha mẹ già, dưới còn..."

"Lên kia..." Tích Nguyệt không kiên nhẫn chỉ vào chiếc giường xộc xệch duy nhất trong phòng, thản nhiên tiếp lời, giống như trần thuật một chuyện vô cùng bình thường

"... Cho bản cung xem các ngươi như thế nào dâʍ ɭσạи hậu cung"

"..."

"..."

Hai nử tử nhìn nhau, rồi lại kinh hoàng nhìn Tích Nguyệt vẫn đang bình thản uống trà.

"Bản cung không có cả ngày hao phí cùng các ngươi, nếu không muốn, vậy cứ chiếu theo luật, lấy máu đền tội là được"

Thấy Tích Nguyệt nghiêm túc muốn đi, hai nữ tử vội vàng cuống quýt đứng dậy dìu nhau về phía giường. Tích Nguyệt không kiên nhẫn, quay đầu đi để mặc bọn họ lúng túng trút xuống từng lớp từng lớp cung trang.

Đại công chúa thật sự muốn làm gì a???

Thế nhưng, Tích Nguyệt vừa mới đưa mắt nhìn bọn họ không một mảnh vải, dưới lớp chăn bông cũ nát, vô cùng mất tự nhiên bắt đầu chạm vào nhau, liền đã không nhịn được xấu hổ lên tiếng: "Được rồi, mặc y phục vào đi."

Nàng đặt cạch chén trà xuống bàn, đứng dậy đi ra ngoài lạnh lùng hướng vài vị ma ma nói: "Đi vào nghiệm thân cho các nàng"

Đại công chúa đây là muốn làm gì a? Ba vị ma ma vừa nãy lập tức nhận lệnh, đóng cửa thành thục bắt đầu công việc.

Không lâu sau, bọn họ cùng hai nữ tử kia mới vội vàng bước ra, hướng nàng quỳ gối: "Đại công chúa, bọn họ đều còn trong trắng."

Tích Nguyệt thở dài, nhạt nhẽo nói: "Còn trong trắng thì làm sao kết tội bọn họ Dâʍ ɭσạи hậu cung được?"

"Thế nhưng..."

"Tội chết không cần nói đến nữa, tội sống không thể tha. Đem bọn họ mỗi người đánh hai mươi gậy, lập tức đuổi ra khỏi kinh thành, trọn đời không được phép quay lại."

"Thế nhưng..."

"Kháng lời bản cung, mới là tội chết" Tích Nguyệt nhướn mày, ngữ khí nghiêm khắc, không kiên nhẫn lướt qua một đám người đang run rẩy sợ hãi, cũng bỏ qua luôn sự cảm kích của hai nữ tử đang hướng mình liên tục dập đầu tạ ơn, bất động nhan sắc, bình tĩnh dẫn theo cung nhân hồi phủ..

Hình như mùa hè, ai cũng dễ thượng hỏa a..

_(┐「ε:)_♡

_(┐「ε:)_♡

_(┐「ε:)_♡

_(┐「ε:)_♡

_(┐「ε:)_♡

'

'

.

(1) Tặng Lân Nữ - Ngư Huyền Cơ

Bản dịch của Nguyễn Minh

Tác giả ôm bỏng ngôn nhảy vào: Ôi giời ơi, Không Cần Gấp, Không Cần Gấp, không phát triển tình cảm thì phát triển kiến thức, sợ cái gì~~~

Ma kính trong lịch sử Á Đông vô cùng nhiều chuyện để nói, Việt Trung Hàn Nhật đầy chuyện hay phết luôn =))

Mà viết nhiều lại sợ các bạn trẻ ôm mặt khóc, đòi phát triển tình cảm cơ TT_TT

Thế nên tác giả cũng muốn khóc theo này... Nếu các bạn trẻ còn muốn mình đưa thêm thông tin về chuyện này thì comment ở dưới nhé, mình tìm cơ hội để cổ nhân đứng ra giới thiệu cho các bạn~~

Một một chương đều là một lát gạch để hai bạn trẻ tiến gần đến nhau, hai người đều là gái thẳng, nào có dễ dàng như thế

○)))ヘ(^・・^=)~○)))ヘ(^・・^=)~

* khóc lóc sụt sịt "

Công chúa, Vô Ưu nhà mị ngốc bẩm sinh, đầu óc đơn giản thật sự, thế nên những chuyện phức tạp, đành phải để ngài lao tâm khổ tứ

へ('д`へ) へ('д`へ)

Biết là biết vậy thôi, chứ vẫn chưa biết có hát được không

*Cảm thấy khổ tâm hết sức*

(ʘᗩʘ') (ʘᗩʘ')