Xuân Nhật Yến

Chương 32.4: Toàn thân nàng đẫm máu

Khi đó, Hàn Tiêu đáp lại rất phóng khoáng: "Công chúa là nữ nhân còn không sợ. Thần làm sao lại sợ hãi chứ?"

Đan Dương nghe thấy lời nói của hắn liền vỗ tay mỉm cười, cười xong lại không phục nói: "Ta cũng không phải là một nữ nhân bình thường! Ta còn có một Hoàng Đế đệ đệ rất khó lường."

Đối với lời này, Hàn Tiêu không cho là đúng, Lí Hoài Lân kế vị đã 5 năm nhưng vẫn không gây dựng được việc gì, tại sao lại "Khó lường" như đã nói?

Đan Dương nhìn qua vẻ mặt đã đoán được tâm tư trong lòng của hắn, ngay lập tức trừng mắt chống nạnh: "Ngươi đừng khinh thường nó! Qua vài năm nữa, Hoài Lân nhất định sẽ được vạn dân ca tụng! Nó sẽ là một vị hoàng đế tốt!"

Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn về phía lá cờ tung bay phía xa xa, ánh mắt rất kiên định: "Tuyệt đối là như vậy!"

Nhìn thấy ánh mắt của nàng, Hàn Tiêu hiểu được. Trưởng công chúa có dũng khí chống đỡ vô số những tranh chấp bên trong, không phải vì thân phận của nàng, mà là vì Lí Hoài Lân. Nhiều năm như vậy nàng đã giải quyết hết mọi việc, đều là vì để hoàng đệ có thể an vị ở ngôi vị Hoàng đế.

Vậy mà bây giờ, Lí Hoài Lân lại hỏi bọn hắn: Vì cái gì?

Vành mắt Hàn Tiêu đỏ lên, há miệng thở dốc, rất muốn vỗ bàn nói hết mọi chuyện cho hắn nghe! Bất kể hắn bị làm sao cũng không thể để trưởng công chúa đã chết rồi mà vẫn phải gánh trên lưng nhiều tội danh như vậy!

Nhưng mà, nhìn thoáng qua mấy lời khai tùy ý ném trên bàn kia, Hàn Tiêu ngậm miệng.

Không có người tin tưởng, cho dù hắn giải oan thay Đan Dương, có viết trăm tám mươi tờ khẩu cung, cũng sẽ giống như hai tờ giấy kia, bị ném tùy tiện ở nơi này, là những lời nói nhảm không có sức thuyết phục.

Hàn Tiêu suy sụp cúi đầu xuống, cười khổ nói: "Vi thần cảm thấy công chúa là người tốt."

Giang Huyền Cẩn nhăn mày, hiển nhiên đối với đáp án này Lí Hoài Lân cũng không hài lòng: "Ở đây không có người ngoài, vì sao đại nhân không nguyện nói rõ?"

Hàn Tiêu không lên tiếng, Vân Lam Thanh bên cạnh tiến lên vài bước, nhìn Giang Huyền Cẩn nói: "Đích thân Quân Thượng định tội cho công chúa, tự tay viết tội trạng, tự tay đưa rượu độc. Bây giờ lại hỏi chúng ta vấn đề này, không cảm thấy hoang đường sao?"

Muốn gϊếŧ nàng là hắn, hắn đã nhận định rằng Đan Dương trưởng công chúa là người hung hăng tàn bạo tội đáng muôn chết, thì cho dù bọn họ có nói bao nhiêu cũng là vô dụng, vậy còn cần phải hỏi nữa sao?

Giang Huyền Cẩn cúi đầu trầm mặc một lát, nói: "Ta chỉ làm việc nên làm, không hề cố ý nhắm vào nàng."

Bất luận là người nào, chỉ cần có chứng cứ xác thực, phạm phải tội lớn không thể tha thứ, hắn cũng sẽ tự tay viết tội trạng, tự tay đưa rượu độc.

Hiển nhiên lời nói này Hàn Tiêu và Vân Lam Thanh đều không tin, Vân Lam Thanh chắp tay nói: "Nếu Quân Thượng thật lòng nghi ngờ, không bằng hãy nghiêm túc tra lại vụ án của Tư Mã thừa tướng. Tư Mã thừa tướng vốn không phải là do trưởng công chúa gϊếŧ chết, điểm này, ngài tạm thời có thể xem như là nguyên nhân vì sao ngày trước hai người bọn ta ủng hộ trưởng công chúa."

Dứt lời, lại hành lễ về phía Lí Hoài Lân: "Hôm nay hành vi của Hàn đại nhân lỗ mãng, thần nguyện dẫn hắn đi lĩnh phạt."

Lí Hoài Lân nhíu mày, nhìn hai người rất lâu, gật đầu.

Vân Lam Thanh mang theo Hàn Tiêu rời khỏi, trong ngự thư phòng còn lại mỗi hai người.

"Quân Thượng." Lí Hoài Lân hỏi một câu: "Ngài có phải nghi ngờ Hoàng tỷ bị oan hay không?"

Giang Huyền Cẩn lắc đầu không nói.

Vốn vụ án mạng kia đã rất rõ ràng rồi, nhưng bởi vì hai tờ cáo trạng kia, lại giống như nổi lên một tầng sương mù.

Hắn vừa nói đã kết án rồi thì không cần phải truy cứu là giả, thực ra chỉ để ổn định Lệ Phụng Hành thôi. Đan Dương từng là đệ tử của hắn, cũng từng đấu đá với hắn rất nhiều năm. Cái chết của nàng ấy có điểm khả nghi, hắn nhất định sẽ tra rõ.

Chỉ là, hai người Hàn Tiêu và Vân Lam Thanh đó, chỉ sợ tạm thời sẽ không nói ra sự thật với hắn.

Thu liễm cảm xúc, hắn quay đầu nói với Lí Hoài Lân: "Thần sắp lấy vợ, vào 21 tháng sau, mong bệ hạ ân chuẩn cho thần nghỉ sớm."

Lí Hoài Lân vốn còn đang nghĩ về chuyện của Hoàng tỷ, vừa nghe xong lời này, ngạc nhiên đến nỗi trực tiếp đứng dậy: "Quân Thượng muốn thành thân?"

"Phải."

"Là cô nương nhà ai mà lợi hại như vậy, có thể làm cho Quân Thượng có tâm tư muốn thành gia?" Lí Hoài Lân vừa mừng vừa hiếu kì.

Trong đầu hiện ra một khuôn mặt không đứng đắn cho lắm, Giang Huyền Cẩn lắc đầu theo bản năng: "Nàng không lợi hại, chẳng qua là mồm mép lợi hại."

Nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Lá gan cũng lớn đến lợi hại."

Lí Hoài Lân nghẹn họng trân trối nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy bầu trời quả thực muốn bão lớn.

Rốt cuộc là loại người thế nào mà khi nhắc đến ánh mắt Quân Thượng lại nổi lên ánh sáng lạ như thế kia? Hắn quen biết Tử Dương Quân đã tám năm, không phải là hắn vẫn luôn không gần nữ sắc hay sao?

"Nghe Quân Thượng nói như vậy, khi nào thành thân, trẫm nhất định phải đi xem rồi." Lí Hoài Lân cười nói: "Chúc mừng Quân Thượng trước nhé."

"Đa tạ bệ hạ." Giang Huyền Cẩn chắp tay, nhìn vào chiếc đồng hồ cát đang chảy, thần sắc hơi ngưng trọng: "Nếu không có chuyện gì khác, thần xuất cung trước, còn có việc chưa xử lý xong."

"Được." Lí Hoài Lân gật đầu.

Đem khẩu cung trên bàn nhét vào trong ngực, Giang Huyền Cẩn nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, tiến thẳng đến Bạch phủ.

Hôm nay sự vụ của Bạch Đức Trọng khá bận rộn nên vẫn chưa hồi phủ, lúc Giang Huyền Cẩn đến, Bạch Mạnh Thị vẫn như trước kia đi ra nghênh đón.

"Quân Thượng đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa." Bạch Mạnh Thị vừa nhìn thấy hắn liền vui mừng ra mặt: "Làm sao lại đến vào lúc này? Có gì dặn dò Toàn Cơ sao?"

Nhìn sang bên cạnh bà ta, chỉ có Bạch nhị tiểu thư đoan chính trang nhã hành lễ với hắn, Giang Huyền Cẩn có hơi nghi hoặc: "Bạch tứ tiểu thư ở đâu?"

Bạch Mạnh Thị ngạc nhiên, vẻ mặt có chút kì lạ: "Quân Thượng tìm nó làm gì?"

Sao lại hỏi như vậy? Giang Huyền Cẩn hơi nghi ngờ: "Từ lúc nàng ấy trở về, chưa nói cái gì sao?"

Với tính cách tùy tiện của nàng, không phải bây giờ nên khua chiêng gõ trống nói cho mọi người biết mình được gả cho Tử Dương Quân sao? Phản ứng này của Bạch phu nhân là như thế nào?

"Quân Thượng!" Không đợi Bạch Mạnh Thị mở miệng, Linh Tú lập tức phá tan sự ngăn cản của đám gia nô, nhào xuống quỳ trước mặt hắn: "Quân Thượng mau đến cứu tiểu thư nhà ta với!"

Thanh âm thê lương, kêu lên gần như vỡ âm, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng.

Giang Huyền Cẩn chấn động, loại cảm giác căng thẳng đột nhiên lại kéo tới trong lòng một lần nữa.

"Láo xược!" Bạch Mạnh Thị vội vàng cho người kéo Linh Tú xuống dưới: "Trước mặt Quân Thượng, nào có phần cho ngươi nói chuyện! Kéo xuống vả miệng!"

Động tác của mấy gia nô nhanh nhẹn tiến lên định bắt người, Giang Huyền Cẩn khẽ quát một tiếng: "Khoan đã!"

Bạch Mạnh Thị kinh ngạc: "Quân Thượng?"

Giang Huyền Cẩn đi tới trước mặt Linh Tú, hỏi: "Có chuyện gì?"

Linh Tú vừa nghẹn ngào, vừa chỉ tay vào hai mẹ con Bạch Mạnh Thị: "Nô tỳ vừa mới nhận lệnh đi đưa đồ ở nơi khác. Lúc trở về thì phát hiện tiểu thư bị bọn họ đánh gần chết, bị nhốt ở trong phòng củi, khắp người toàn là máu! Nô tỳ muốn vào xem, nhưng bọn họ gạt ra khóa cửa lại rồi!"

Đồng tử co rút lại, Giang Huyền Cẩn đánh mắt nhìn sang hai người bên cạnh.

Bạch Mạnh Thị cơ bản không phản ứng gì, bà biết Tử Dương Quân và Bạch Châu Cơ có quen biết nhau, lần trước hai người cũng là quay về phủ cùng nhau. Nhưng nhìn thế nào thì hai người này cũng không thể có khả năng có thêm quan hệ khác, suy cho cùng thì đây chính là Tử Dương Quân!

Nhưng trước mắt này là thế nào? Chỉ vì cáo trạng của một nha hoàn, vậy mà Tử Dương Quân lại dùng loại ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn kia nhìn bà sao?

Bạch Mạnh Thị mờ mịt, chân cũng có hơi nhũn ra.

Phất tay để Thừa Hư dẫn theo Linh Tú, Giang Huyền Cẩn không nhiều lời, nâng bước tiến vào trong phủ.

"Mẫu thân, phải làm sao bây giờ?" Bạch Toàn Cơ nôn nóng: "Quân Thượng là tiểu thúc của Giang Diễm, nếu hắn nhìn thấy chúng ta đối xử như vậy với Châu Cơ, chắc sẽ không trở về nói với Giang Diễm chứ? Tiểu thiếu gia sẽ cho rằng con là người tâm địa ác độc đó!"

"Con đừng gấp." Lấy lại tinh thần, Bạch Mạnh Thị cầm lấy bàn tay giúp nàng ta bình tĩnh lại: "Bạch Châu Cơ bị phạt đúng tội, ai đến cũng vô dụng. Hơn nữa đây là việc nhà của Bạch gia chúng ta, cho dù hắn là Tử Dương Quân cũng không thể nhúng tay. Đi, đi theo xem xem!"

Bạch Toàn Cơ cắn môi gật đầu, nhấc váy đi theo Bạch Mạnh Thị.

Linh Tú chạy rất nhanh, gần như là ngã lộn nhào mà dẫn đường. Nhìn thấy phòng củi ở phía xa xa, nàng đưa tay lên chỉ: "Chính là gian phòng phía trước!"

Giang Huyền Cẩn bước nhanh qua đó, nhìn cánh cửa bị khóa, quát lên một tiếng: "Thừa Hư!"

Thừa Hư bên cạnh hiểu ý, rút kiếm chém dây xích đứt thành hai đoạn.

"Binh.."

Cánh cửa bị đẩy ra, bị bám đầy bụi bặm, người nọ dựa vào bên tường đầy đầu người.

"Khụ khụ khụ.." Lí Hoài Ngọc ho khan một tiếng trong phòng củi, nâng mí mắt lên nhìn người vừa tới, hơn nửa ngày mới nhìn rõ là ai, miệng mấy máy nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Giang Huyền Cẩn kinh hãi nhìn tình hình bên trong phòng củi, nâng bước tiến vào bên trong, đưa tay muốn chạm vào trán của nàng. Nhưng bàn tay với tới một nửa, lại bị máu ở trên đầu nàng dọa sợ.

"Làm sao lại có vẻ mặt này chứ?" Hoài Ngọc muốn xê dịch thân người, nhưng lại cứng đờ tại chỗ, thở hổn hển nói: "Tử Dương Quân thích hợp trưng ra khuôn mặt không rõ cảm xúc, như vậy nhìn mới thâm sâu khó dò. Bộ dáng cau mày của ngươi bây giờ thật có chút dọa người đó."

Nói xong, lại mếu máo: "Nhưng mà bây giờ ta thật sự bị dính chặt ở trên tường rồi, ngươi phải ôm thì ta mới có thể đứng dậy."

Giang Huyền Cẩn há miệng thở dốc, muốn nói chút gì đó, lại bị mùi máu tươi trên người nàng lan tới ập vào cổ họng.

Hắn im lặng, thu ngón tay về, đốt tay xiết chặt đến trắng bệch. L*иg ngực giống như bị cái gì đó bóp chặt, có phần không thở nổi.

Là do không khí ở trong phòng củi quá khó thở đi, hắn nghĩ như vậy, chậm rãi cúi người xuống, bế nàng lên.

"Thật sự ôm ta sao?" Hoài Ngọc cười hì hì nhìn xiêm y của hắn: "Ngươi thích sạch sẽ, cả người ta dính đầy máu cọ lên, áo bào này của ngươi đừng nghĩ tới nữa."

Một bộ áo bào mà thôi, không cần nữa thì bỏ đi. Hắn ôm nàng xoay người ra ngoài, nhìn về phía người đứng ngoài cửa.

Bạch Mạnh Thị và Bạch Toàn Cơ đứng bên ngoài, trợn mắt há hốc miệng.

"Quân Thượng, đây.." Bạch Mạnh Thị chỉ vào người trong lòng hắn nói: "Nàng ta vi phạm rất nhiều quy tắc, đánh nhau với gia nô nên mới thành ra như vậy. Đây thuộc về chuyện trong nhà của Bạch phủ."

Dừng lại một chút, bà cảm thấy khí thể vẫn chưa đủ, vì thế làm ra dáng vẻ kiêu ngạo nói: "Đây là hậu viện của Bạch phủ, bất luận là việc gì đều do chủ mẫu ta làm chủ!"

Ngụ ý nói: Ngài quản có hơi rộng rồi phải không?

Giang Huyền Cẩn nâng bước đi về phía bà ta.

Bạch Mạnh Thị ngẩn người, theo bản năng bắt lấy tay của Bạch Toàn Cơ đứng bên cạnh. Khí thế của Tử Dương Quân áp đảo người, cho dù là đang đứng trên địa bàn của bà, cũng không dám nhìn thẳng. Tuy biết rằng hắn sẽ không động thủ, nhưng cứ tiến từng bước qua đây như vậy, thật sự rất dọa người.

"Đây đều là.." Bà muốn nói, đây đều là quy tắc trong phủ, không thể trách bà.

Nhưng mà, trong khi bà mở miệng nói, Giang Huyền Cẩn ôm Bạch Châu Cơ đi lướt qua bên cạnh bà, dường như căn bản không nhìn thấy bà, trực tiếp đi thẳng về phía trước.

"Linh Tú." Giọng nói của hắn truyền tới từ phía sau: "Tiểu thư nhà ngươi ở đâu?"

Linh Tú ở phía sau nhìn choáng váng, lúc này với lấy lại được tinh thần, vội vàng đi theo sau. Khi đi ngang qua bên cạnh hai người họ, nhíu mày liếc mắt một cái, sau đó chạy càng nhanh hơn.

Sắc mặt Bạch Mạnh Thị nháy mắt đã vô cùng khó coi.

Xung quanh có không ít gia nô hạ nhân, đều đã nhìn thấy tình hình vừa rồi. Bà là chủ mẫu rất có uy tín ở trong phủ này, lại ở trước mặt Tử Dương Quân không nói rõ được một câu.

Vậy tính làm sao?

Tây viện.

Giang Huyền Cẩn ôm Lí Hoài Ngọc sải bước vào trong gian phòng nhỏ, ánh mắt quét một vòng bên trong, im lặng rất lâu.

Lúc trước nàng nói bản thân sống những ngày ở Bạch phủ rất không tốt, hắn không tin. Tốt xấu gì thì nàng cũng là nữ nhi thân sinh của Bạch Đức Trọng, nếu không tốt thì còn nơi nào tốt?

Nhưng mà, bây giờ tận mắt chứng kiến, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác rất kì quái, giống như bản thân lại trở về phòng củi kia, không khí xung quanh ngập tràn bụi bặm, làm cho hắn không thể hô hấp nổi.

Buông người trong lòng đang nửa tỉnh nửa mê lên trên giường, Giang Huyền Cẩn cởi bỏ áo ngoài đầy bụi bẩn của nàng xuống, giúp nàng nằm thoải mái trên giường.

Trong lúc đong đưa qua lại, cổ tay áo hơi mở ra một chút, hắn cúi đầu xuống nhìn thấy vết bầm xanh tím trên cánh tay nàng. Hắn khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, duỗi tay kéo toàn bộ ống tay áo nàng lên.

Xanh, tím, đen, một khối máu bầm lớn từ cổ tay nàng lan tới cánh tay, vén tay áo lên càng cao, vết máu bầm lại càng nhiều thêm.

Giang Huyền Cẩn xem xong, sắc mặt rất khó coi, suy nghĩ trong chốc lát, nói với Thừa Hư: "Ngươi về phủ thông báo một tiếng."

"Thông báo chuyện gì?" Thừa hư khom người hỏi.

Ánh mắt hắn sâu thẳm quét qua gian phòng một lượt, Giang Huyền Cẩn nói: "Nói ta ở Bạch phủ, đêm nay không về."

Thừa Hư kinh ngạc: "Chủ tử?"

Cho dù Bạch tứ tiểu thư có bị thương nặng, ngài cũng không thể không về phủ a! Nếu lão thái gia hỏi nguyên nhân, hắn nên bẩm báo lại thế nào?

"Nếu người trong nhà có hỏi, ngươi cứ nói đúng sự thật." Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nói: "Sáng sớm ngày mai, mời phụ thân cùng Đại ca Nhị ca, thay ta đem sính lễ tới đây."

Dừng lại một chút, lại bổ sung thêm: "Bọn họ đều phải đến hết, một người cũng không thể thiếu."