Xuân Nhật Yến

Chương 32.3: Toàn thân nàng đẫm máu

Bạch Toàn Cơ nắm lấy khăn tay nhã nhặn nói: "Ta chắc chắn là ngươi trộm, đương nhiên biết là trộm từ đâu. Mấy thứ này đều là ở trong danh sách đồ cưới của ta. Tối hôm qua lúc ta hồi phủ có cùng mẫu thân đi kiểm kê đồ cưới, phát hiện thiếu không ít đồ. Còn tưởng rằng là hạ nhân nào tay chân không sạch sẽ, không nghĩ rằng là ngươi."

"Woa.." Nhóm nha hoàn đứng bên cạnh đều kinh ngạc. Trộm đồ cưới tỷ tỷ của chính mình để mặc, đúng thật là không biết xấu hổ!

Lí Hoài Ngọc cũng kinh ngạc, nàng thừa nhận bản thân không biết xấu hổ, không nghĩ rằng nhị tiểu thư Bạch gia còn không biết xấu hổ hơn cả nàng.

"Đồ cưới của ngươi?" Kinh ngạc đến bật cười, nàng đưa tay hái một đóa mẫu đơn vàng nạm ngọc xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay: "Vậy ta xin hỏi Nhị tỷ, đồ cưới của tỷ là đặt mua ở chỗ nào? Trên mặt trang sức có ấn kí hay không?"

Bạch Toàn Cơ hơi nghẹn họng.

Bạch Mạnh Thị nhíu mày nói: "Là ngươi trộm đồ, sao lại còn quay lại chất vấn Nhị tỷ! Người đâu, gỡ hết y phục và trang sức trên người nàng ta xuống cho ta!"

"Vâng!" Mấy nha hoàn bên cạnh đáp lời, bắt đầu muốn động thủ.

Lí Hoài Ngọc cười lạnh một tiếng, một tay chống đất, một cước đá bay nha hoàn xông lên trước nhất ra ngoài.

"A.." Nha hoàn kêu lên thảm thiết, va phải mặt sau chiếc ghế, rơi mạnh xuống đất.

Mấy người còn lại sợ hãi, nhất thời ngừng bước chân.

Lí Hoài Ngọc quay đầu, nhìn về phía người đang ngồi đoan chính phía trên, cười lạnh chìa ra ngón trỏ về phía nàng: "Bạch Toàn Cơ, hôm nay tốt nhất là ngươi mang bằng chứng ra đây, chứng minh ta trộm đồ cưới của ngươi. Bằng không, ta cam đoan trộm hết sạch đồ cưới của ngươi, nửa sợi tơ lụa cũng không tha!"

Bạch Toàn Cơ hoảng sợ, sắc mặt trắng bạch, nhíu mày nói: "Ngươi uy hϊếp ta?"

"Thật sự làm phản rồi!" Bạch Mạnh Thị giận dữ đập bàn: "Người đâu, trói nàng ta lại cho ta!"

"Vâng!" Một loạt gia nô đáp lời từ bên ngoài tiến vào, đại sảnh nhất thời chật kín người. Những nha hoàn nhát gan lùi lại phía đằng sau, gia nô có thân thể khỏe mạnh thì vén tay áo lên lao về phía nàng.

Thẳng thắn mà nói, hai quả đấm khó mà địch lại được kẻ địch ở bốn phía, đối mặt với nhiều người như vậy, Lí Hoài Ngọc biết bản thân hôm nay khó tránh khỏi kiếp nạn. Nhưng mà, con cháu Lí gia mang trong mình ngạo khí của Hoàng thất, trong lòng rõ ràng biết kết cục cuối cùng của chính mình, nhưng thà phải liều chết cũng phải xé đối phương thành vài khối thịt để chôn cùng!

Vì thế, trong Đông viện náo loạn ầm lên, tiếng thét chói tai, tiếng chén khay rơi loảng xoảng xuống đất, tiếng đấm đá đến da thịt, từng tiếng từng tiếng lọt vào trong tai.

Ban đầu, Bạch Toàn Cơ còn có thể điềm tĩnh đứng xem ở bên cạnh, nhưng sau nhìn thấy Lí Hoài Ngọc hung hăng đập tên gia nô lên bức tường, đánh đến đầu toàn là máu, cuối cùng nàng cũng sợ tới mức la toáng lên.

"Ngươi điên rồi!"

Vì chân phải bị thương nên nàng di chuyển không linh hoạt lắm, bị người khác nắm được sơ hở nên cố ý giẫm lên vài cái. Lí Hoài Ngọc cười nhạo, dồn lực vào bên chân trái, quét một đường đá vào bên khóe miệng hắn đến sùi bọt máu, quay đầu đánh về phía tên gia nô khác.

Trong nhà đồ gì có thể vỡ đều đã vỡ hết rồi. Bạch Mạnh Thị đau lòng đến khuôn mặt trắng bệch, ban đầu còn muốn hô ngừng lại, nhưng về sau liền tức điên lên, gằn giọng quát: "Đánh chết nó cho ta!"

Nhóm gia nô vốn dĩ còn kiêng dè, vừa nghe thấy lời này liền thả lỏng, xuống tay càng nặng thêm.

Nửa canh giờ sau, vầng trán Lí Hoài Ngọc rách toạc, khuôn mặt chảy đầy máu, cuối cùng bị một tên gia nô ấn xuống đất, quỳ gối trước mặt Bạch Mạnh Thị.

Người nằm đầy trong phòng, ngã xuống nằm la liệt. Bên trong là một mảnh hỗn độn, chỉ có ánh mắt của người đang quỳ trên mặt đất vẫn sáng như sao trời.

Bạch Mạnh Thị vừa kinh vừa sợ, trừng mắt nhìn nàng. Gần như là run rẩy đưa tay kéo từng món trang sức trên người nàng xuống.

"Ngươi.. Ngươi có biết mình phạm vào bao nhiêu gia quy không hả!"

Lí Hoài Ngọc liếʍ môi, mặt mày mang ý cười nhìn bà ta.

Nhìn thấy nàng ta trái lại không có chút đau đớn nào, Bạch Mạnh Thị lại càng tức giận: "Đêm không về ngủ, trộm cắp bảo vật trong phủ, dĩ hạ phạm thượng, đánh nhau ẩu đả, phá hoại đồ đạc trong phòng của ta! Những tội danh này cộng vào, ta cho ngươi lĩnh phạt hai mươi gậy cũng không quá đáng!"

"Ta khuyên bà tốt nhất đừng." Hoài Ngọc cười nói: "Bằng không ngày mai người bị chỉ trích chính là cha ta."

Vừa nghe thấy lời này, Bạch Mạnh Thị nở nụ cười: "Ngươi cho rằng lão gia vẫn còn tra hỏi chuyện của ngươi sao? Ông ấy có một nữ nhi Tuyền Cơ là đủ rồi, nào có rảnh mà quan tâm xem ngươi sống hay chết chứ? Cho dù ta đánh chết ngươi, chắc cũng vài năm sau ông ấy mới biết được tin ngươi chết cũng không chừng."

Lợi hại thật! Nếu tay không bị giữ, Hoài Ngọc rất muốn vỗ tay cho bà ta.

"Nên nhắc nhở ta cũng đã nhắc nhở bà rồi, nên như thế nào thì như thế ấy đi." Nàng nói: "Đến lúc đó đừng nói thành ta cố ý hại ngươi."

Bạch Mạnh Thị nghe không hiểu lời này của nàng có ý tứ gì, chỉ nghĩ nàng ta đang hù dọa người, phất tay áo nói: "Ta là đương gia chủ mẫu của Bạch gia này, dựa theo gia quy trừng trị người, có gì không đúng? Cho dù lão gia có hỏi đến, ta cũng không sai! Người đâu, kéo nàng ta vào trong viện, dùng gia pháp!"

"Vâng!"

Đến buổi trưa, mặt trời nhô lên cao, Giang Huyền Cẩn đang ở ngự thư phòng nghe Hàn Tiêu và Vân Lam Thanh nói chuyện. Bỗng nhiên trong lòng lại cảm thấy căng thẳng.

Hắn nhíu mày, đưa tay thăm dò l*иg ngực của chính mình, có phần không biết tại sao.

"Quân Thượng cũng cảm thấy vô lí sao?" Hàn Tiêu trầm giọng nói: "Đường đường là thừa tướng trường sử, lòng dạ lại hẹp hòi đến mức này, chỉ bởi vì trưởng công chúa từng nói hắn" Không có tài trợ giúp đất nước ", hắn liền ghi hận trong lòng, đã nhiều năm qua như vậy mà vẫn làm khó công chúa, ở vụ án của Tư Mã thừa tướng, lại vì thù riêng mà ngụy tạo bằng chứng!"

Giang Huyền Cẩn khôi phục trở lại, đón lấy đồ vật của Hoàng Thượng đưa tới nhìn một chút.

Đây là lời khai của mấy gia nô ở Lệ phủ, phía trên nói rõ 20 tháng 2 giờ Tuất, cũng chính là canh giờ ngay sau khi Tư Mã Húc chết, Lệ Thừa Hành say rượu về phủ, vẫn chưa có mặt.

Lúc thẩm tra vụ án của Tư Mã Húc, Lệ Thừa Hành từng ra công đường làm chứng, lúc ấy hắn nói cùng Tư Mã Húc ở bên ngoài cung, không may gặp Đan Dương trưởng công chúa, công chúa liền mời Tư Mã thừa tướng ngủ lại ở Phúc Khang cung. Khi đó đoạn chứng cứ này vô cùng mấu chốt, trực tiếp mang tất cả hiềm nghi đổ lên đầu Đan Dương.

Mà đến bây giờ, lời khai này lại là giả sao?

Giang Huyền Cẩn giật mình ngạc nhiên, đột nhiên nhớ tới lời nói hôm qua của Thanh Ti.

"Ngươi chẳng qua cũng chỉ là con dao sai khiến của đám tiểu nhân, thực sự cho rằng chuyện mình làm là đúng sao?"

L*иg ngực trầm xuống, hắn thu lại lời khai, nhìn về phía Lệ Thừa Hành đang quỳ phía dưới: "Lệ trường sử có điều gì biện giải không?"

Lệ Thừa Hành hừ nhẹ một cái, chắp tay nói: "Vụ án này đã kết thúc, vi thần không biết hai vị đại nhân vướng mắc việc này rốt cuộc mục đích là vì cái gì. Chỉ dựa vào hạ nhân thuận miệng nói mấy câu, Quân Thượng và bệ hạ chẳng lẽ lại định tội cho vi thần sao?"

"Thuận miệng vài câu?" Mày kiếm của Vân Lam Thanh dựng thẳng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Hai gia nô trong lời khai, một người đã ở phủ của ngươi bảy năm, một người là bà vυ' của ngươi. Bây giờ mỗi ngày đều bị người truy sát, liều chết đến cáo trạng, ngươi lại nói là" Thuận miệng vài câu "sao?"

Lệ Thừa Hành liếc hắn một cái, đứng thẳng lưng: "Vậy thì làm sao? Bọn họ vì sao lại bị người truy sát, vi thần không nắm rõ tình hình. Nhưng lời khai này thật sự là giả dối, nếu ngay cả Quân Thượng và bệ hạ cũng tin lời này, vậy vi thần hồi phủ sẽ trình lên mấy chục lời khai của các gia nô khác, chứng minh giờ Tuất đêm đó vi thần vẫn chưa hồi phủ."

"Ngươi.."

Lí Hoài Lân ngồi trên long ỷ, nhìn ba trọng thần ầm ĩ đến mặt đỏ tai hồng. Nhất thời cũng không có biện pháp nào, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang phía bên cạnh: "Quân Thượng nghĩ sao?"

Giang Huyền Cẩn nói: "Vụ án đã kết thúc, không tranh cãi nữa là việc tất yếu."

Hàn Tiêu giận dữ, gần như là lỡ miệng định mắng chửi, Vân Lam Thanh bên cạnh vội vàng túm lấy ống tay áo hắn, lắc lắc đầu.

Lệ Thừa Hành cười hành lễ: "Quân Thượng anh minh."

"Không có chuyện gì nữa, Lệ trường sử trước hết cứ lo việc trước đi, tân thừa tướng chưa nhậm chức, ngươi vất vả một chút." Lí Hoài Lân nói.

"Vi thần cáo lui." Quét mắt nhìn sang hai người bên cạnh một cái, Lệ Thừa Hành cười nhạt, đứng dậy quay đầu bước đi.

Hàn Tiêu là người có tính khí nóng nảy, nhưng trước mặt Thánh Thượng cũng không thể quá vô lễ, chỉ đành cố gắng kìm nén tức giận, nén đến nỗi mặt mày đỏ bừng.

Cánh cửa phía đại điện khép lại, Giang Huyền Cẩn nhìn về phía Hàn Tiêu: "Tại hạ có một vấn đề muốn thỉnh giáo đại nhân."

"Hàn mỗ tài hèn học ít, làm sao có thể giải đáp nghi hoặc của Quân Thượng." Hàn Tiêu lạnh mặt chắp tay: "Cáo từ trước!"

Nói xong, ông nhấc bước muốn đi ra ngoài.

Lí Hoài Lân ở phía trên nhìn thấy, lắc đầu. Tính khí của Hàn đại nhân này thật sự có thể nói là kém nhất trong bách quan. Thế nhưng ngay cả đến mặt mũi của Tử Dương Quân cũng dám phật ý.

Thế nhưng, Giang Huyền Cẩn không tức giận, mắt nhìn thấy hắn muốn đi, trái lại vội đứng dậy, nhanh chóng bước lên cản lại.

"Đại nhân dừng bước." Giang Huyền Cẩn đưa mắt nhìn hắn nói: "Vấn đề này chỉ có đại nhân có thể trả lời."

Hàn Tiêu vốn đã không vừa mắt Giang Huyền Cẩn, hơn nữa, thái độ vừa rồi của hắn còn giúp Lệ Phụng Hành, càng làm cho hắn giận sôi máu. Lúc này lại bị hắn ngăn cản, cuối cùng Hàn Tiêu cũng không nhịn được, đánh một quyền về phía hắn!

"Hàn đại nhân!" Lí Hoài Lân đứng dậy khỏi long ỷ, nhíu mày khẽ quát.

Vân Lam Thanh cũng vô cùng kinh hãi, hướng về phía Hoàng thượng thi lễ trước, sau đó mới bước nhanh tới can ngăn.

Thế nhưng, một chưởng mạnh mẽ phát gió bổ nhào xuống người Giang Huyền Cẩn, Vân Lam Thanh trừng mắt nhìn, chỉ thấy Tử Dương Quân duỗi tay nắm lấy nắm đấm của hắn, lấy mềm mỏng chống lại mạnh bạo hóa giải lực đạo trên tay, xẹt giữa không trung một vệt hình cung, tiếp đó đem lực của hắn đánh trở về không chệch một li.

"Binh.."

Hàn Tiêu lui về phía sau nửa bước, gót chân dùng sức đạp mạnh xuống đất mới có thể đứng vững thân mình, giương mắt lên nhìn hắn. Cơn giận đã giảm xuống một nửa, xoay người trở lại chỗ cũ, buồn bực quỳ xuống.

"Vấn đề gì?" Hắn tức giận hỏi.

Giang Huyền Cẩn đi theo phía sau hắn vài bước, thấp giọng nói: "Hàn đại nhân anh minh một đời, rốt cuộc vì cái gì lại tình nguyện chịu mất hết danh dự cũng muốn ủng hộ Đan Dương trưởng công chúa?"

"Vấn đề này trẫm cũng muốn biết." Hoàng đế ngồi bên trên nhìn bọn họ nói: "Bản tính Hoàng tỷ tuy không xấu, nhưng hành động lại không có chút nào đáng để ca tụng. Hai vị đại nhân tại sao lại bảo vệ nàng ấy đến mức này chứ, thậm chí không tiếc đã kết án rồi cũng muốn minh oan cho nàng?"

Giang Huyền Cẩn nói ra lời này, Hàn Tiêu và Vân Lam Thanh cảm thấy nhiều nhất cũng chỉ là tâm tình phức tạp. Nhưng Hoàng thượng nói ra lời này thì.. Hàn Tiêu miễn cưỡng mỉm cười, hắn chợt cảm thấy bi thương, nỗi bi thương lan từ đáy lòng ra phía sau lưng.

Ngày xưa trưởng công chúa còn sống, bộ y phục cung đình hoa mẫu đơn Dao Trì đỏ như lửa, ngồi ở trên đài cao, cúi đầu nhìn hắn.

"Hàn đại nhân." Nàng nói: "Ngươi có thể tưởng tượng ra, nếu ngồi chung thuyền với ta, sau này ngươi có thể sẽ không được tán thưởng và kính ngưỡng nữa, thanh danh tích góp suốt hai mươi năm của ngươi sẽ trôi theo dòng nước."