Thay xong y phục, rửa mặt chỉnh đốn lại một phen, Lí Hoài Ngọc lại trở về bộ dáng đoan trang phóng khoáng. Nàng chống quải trượng đi đến bên cạnh Giang Huyền Cẩn ngồi xuống, cầm đũa lên nhìn hắn nói: "Hôm qua ta suy nghĩ cả đêm, tóm lại cảm thấy Giang tiểu thiếu gia đột nhiên trốn khỏi nhà bỏ đi, không thoát được liên quan với ngươi."
Giang Huyền Cẩn nhấc đũa, gắp đồ ăn nhai kĩ nuốt chậm, không để ý tới nàng.
Hoài Ngọc tiếp tục nói: "Nhìn xem Giang Sùng đại tướng quân hôm qua gấp đến độ nào, ngươi là tiểu thúc của Giang Diễm, người hiểu rõ hắn nhất lại không lo lắng không nói một chút gì, còn ăn ngon ngủ yên, ta thấy thế nào cũng không bình thường."
"Chỉ là ta nghĩ không ra, tại sao ngươi phải làm như vậy? Hôn sự của Giang Diễm và Bạch Tuyền Cơ cũng đã định rồi, hắn lại bỏ nhà trốn đi, đối với ngươi tốt chỗ nào chứ?"
"Chẳng nhẽ ngươi có ý với Bạch Toàn Cơ sao?"
"..."
Ăn xong một chén cơm, Giang Huyền Cẩn lau miệng, đứng dậy nói: "Đi theo ta."
"Gì?" Hoài Ngọc trợn mắt: "Ta còn chưa ăn sáng mà!"
"Nói nhiều như vậy, nhất định là không đói bụng."
"..."
Bị lời này làm nghẹn họng, Hoài Ngọc dở khóc dở cười, nhìn thấy hắn đúng thật là không có ý đợi mình, vội vàng đứng dậy, cầm lấy hai chiếc bánh nhét vào trong tay áo của mình, chống quải trượng vội vàng đuổi theo sau.
Giang lão thái gia đang nổi trận lôi đình ở trong Tiền đường.
"Ngươi xem xem, ngươi nhìn xem nó viết những lời vô sỉ gì đây? Cái gì mà" Diễm lòng có quốc gia mà tạm thời vô gia thất, sợ làm lỡ chuyện cả đời của cô nương, cho nên xem đây là bằng chứng giải trừ hôn ước "Hôn sự của trưởng bối định ra, nó làm sao có thể nói giải liền giải trừ được?"
Giang Sùng quỳ gối bên dưới không lên tiếng.
Thời điểm Giang Huyền Cẩn bước vào, lão thái gia đã xé xong bức thư của Giang Diễm, tiện tay ném ra ngoài giống như quả cầu tuyết giấy, bay lả tả rơi xuống trước mặt hắn.
"Phụ thân bớt giận." Hắn nói: "Con đã sai người xuất kinh, các cửa khẩu cũng đã sắp xếp người rồi, một khi phát hiện ra Diễm Nhi, lập tức mang về đây."
Trông thấy hắn đến, lão thái gia lập tức quay đầu giận chó đánh mèo nói: "Ngươi nhìn xem chất nhi ngươi dạy ra thế nào, có gì học theo nấy, đều học được cái thói thanh tâm quả dục không muốn lấy vợ rồi! Hương khói của Giang gia ta có phải là muốn đứt trong tay các ngươi hay không?"
Giang Huyền Cẩn buông mắt: "Người bảo trọng thân thể."
"Còn bảo trọng cái gì mà bảo trọng?" Lão thái gia nắm chặt lấy long đầu trượng ra sức đâm xuống đất: "Ngày mai phải đến Bạch phủ đưa sính lễ, tin tức đều truyền ra ngoài hết rồi, Bạch gia cũng đã chuẩn bị xong. Giang Diễm lại chạy mất thế này, chúng ta lấy cái gì ăn nói với Bạch phủ!"
"Đương nhiên sẽ là nhi tử đi thỉnh tội." Giang Sùng nói tiếp một câu.
"Thỉnh tội?" Lão thái gia cả giận nói: "Ngươi thỉnh tội là có thể xong chuyện sao? Hai nhà Giang Bạch có giao tình nhiều năm như vậy, không thể nào hủy ở trong tay đứa bất hiếu kia được? Người bên ngoài sẽ nói Giang gia chúng ta thế nào? Bạch phủ sẽ cảm thấy Giang gia chúng ta thế nào?"
Giang Sùng khó xử cúi đầu: "Cái này.."
Giang Huyền Cẩn đứng im lặng, chờ cơn tức giận của lão thái gia vơi đi chút ít mới nhẹ giọng nói: "Muốn đưa sính lễ tới Bạch phủ, nhưng đã chuẩn bị xong chưa?"
Nhắc tới cái này, Giang lão thái gia càng tức giận: "Còn có thể chưa chuẩn bị xong sao? Vài năm trước đã chuẩn bị xong rồi! Nhưng bây giờ tôn nhi chẳng ra gì, sợ là lại phải gác lại nhiều năm!"
"Gác lại thì không cần." Giang Huyền Cẩn nói: "Để con dùng đi."
"..."
Lão thái gia không gào lên, không giận nữa, nháy mắt liền im lặng.
"Ngươi.. Ngươi nói cái gì?" Ngẩn ngơ mất một lúc lâu, ông ngạc nhiên nhìn Giang Huyền Cẩn: "Sính lễ để cho ngươi dùng sao? Ngươi dùng như thế nào?"
Giang Sùng cũng sợ tới mức suýt chút nữa quỳ không vững, quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
Chống lại ánh mắt nóng rực của mọi người, Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nói: "Còn có thể dùng như thế nào? Đương nhiên là dùng để đưa sính lễ, rước phu nhân trở về."
Rước phu nhân về.. Rước.. Phu nhân.. trở về?
Run lên một cái, Giang lão thái gia cảm thấy có thể là mình đã già rồi, lỗ tai dùng không còn tốt nữa, lại xuất hiện một ảo giác buồn cười như vậy. Ông nắm lấy chòm râu của chính mình kéo một cái, cảm giác được cơn đau mới mờ mịt hỏi: "Ngươi nghiêm túc thật sao?"
"Vừa muốn giữ gìn quan hệ của hai nhà Giang Bạch, vừa muốn giữ lại thể diện cho Giang gia, chẳng phải chỉ có biện pháp này sao?"
Vừa nghe thấy lời này, Giang lãi thái gia thật sự cảm động, thậm chí bắt đầu cảm thấy may mắn vì Giang Diễm đào hôn. Chạy thoát là chuyện nhỏ, tóm được mới là chuyện lớn nha! Hôn sự của Giang Huyền Cẩn so với Giang Diễm còn khiến ông đau đầu hơn, Giang Diễm còn trẻ, Huyền Cẩn mới chính là nên sớm thành thân!
Nghĩ một lát, ông hỏi: "Ngươi cưới Bạch nhị tiểu thư kia về sao?"
Vừa mới nói ra khỏi miệng, lại nhíu mày: "Nha đầu kia nhìn thông minh, với Diễm Nhi coi như là thích hợp, nhưng ngươi nói.."
Giang Sùng còn đang ở đây, lão thái gia cũng không muốn nói trắng ra, trong lòng cũng có so đo. Bạch Toàn Cơ kết duyên với Diễm Nhi đã coi như trèo cao, lấy phẩm hạnh gì có thể làm phu nhân của Huyền Cẩn? Cho dù là tùy ý kéo một người sống qua ngày, trong lòng lão nhân gia ông đây cũng khó tránh khỏi tiếc nuối.
Đang rối rắm thì đột nhiên Giang Huyền Cẩn trước mặt nói: "Hôm nay tới đây, còn có việc phải nói rõ với phụ thân."
"Hả?" Lão thái gia ngồi thẳng thân mình: "Ngươi nói đi."
"Trước đó vài ngày ở trên đường gặp một đám bạo dân, suýt chút nữa con bị người ám toán. Trong lúc nguy cấp, có một cô nương đã lao ra cứu con một mạng." Hít sâu một hơi, Giang Huyền Cẩn kiên trì nói dối: "Cô nương kia tâm tính lương thiện, đã cứu mà không mong hồi báo, cũng không để lại tên họ, cho nên con không thể báo ân."
"Không nghĩ rằng hôm nay ở trên yến hội, con đã gặp lại cô nương ấy, hơn nữa trùng hợp là, nàng bị thương ở chân. Cho nên hôm qua, con đem nàng về Mặc cư mời y nữ về chữa trị, không ngờ lại bị nô bộc trong phủ nhìn thấy, xảy ra hiểu lầm, suýt nữa hủy hoại danh tiết của người ta."
Nghe đến đây, ánh mắt lão thái gia sáng rực lên: "Ngươi nói chính là cô nương ngươi giấu ở trong phòng đúng không?"
"Không phải giấu ở trong phòng." Giang Huyền Cẩn kiên nhẫn giải thích: "Là bởi vì nàng bị thương, cho nên tạm thời.."
"Vi phụ nghe hiểu được." Lão thái gia cười xua tay: "Chính là bởi vì cô nương kia bị thương nên ngươi mới mang giấu ở trong phòng."
Giang Huyền Cẩn: "..."
Giang Sùng cũng kích động: "Cô nương tốt như vậy, còn không mau mang đến cho phụ thân gặp một lần sao?"
"Nàng ở ngay bên ngoài." Liếc nhìn lão thái gia một cái, Giang Huyền Cẩn nghĩ một chút, hỏi: "Phụ thân hôm nay uống thuốc chưa?"
Quản gia bên cạnh cười trả lời: "Còn chưa có, vẫn đang hâm nóng trên bếp lò."
"Bưng tới trước đi."
"Vâng."
"Ngươi còn quản thuốc cái gì mà thuốc?" Lão thái gia hiền lành nói: "Trước cứ để người ta vào đây đi!"
Nói xong, lại nhìn về phía Giang Sùng còn đang quỳ xua tay: "Ngươi cũng đứng lên trước đi."
Giang Sùng nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy đi tới ngồi xuống ghế tựa, yên lặng xoa đầu gối. Giang Huyền Cẩn nhìn thấy quản gia đã bưng thuốc tới, mới gật đầu với Thừa Hư.
Lí Hoài Ngọc đứng ngoài cửa nhận được truyền lời cho nàng vào trong. Nàng rút quải trượng dưới cánh tay nhét sang cho Linh Tú, chỉnh lại y phục mới bước đi.
"Tiểu thư!" Linh Tú lo lắng gọi nàng lại: "Chân người không đau sao?"
"Đau." Hoài Ngọc thành thật gật đầu, thấp giọng nói: "Nhưng chịu một lát thôi, tiểu thư nhà ngươi có thể thăng quan tiến chức vùn vụt, đau thì cứ đau đi!"
Nói xong, liền mang theo vẻ mặt "Thấy chết không sờn" đoan trang sải bước qua bậc cửa Tiền đường.
Giang lão thái gia và Giang Sùng đều mở to mắt nhìn chằm chằm vào cửa, trong giây lát sau, chỉ thấy một vị giai nhân đón gió mà đến, dung sắc tướng mạo tốt, dáng người uyển chuyển. Tiến lên ba bước lễ phép cúi chào, lễ nghi chu toàn, tư thế rất ổn.
"Thỉnh an lão thái gia, thỉnh an tướng quân."
Tiếng như chim hoàng anh, không thể nào bắt bẻ.
Lão thái gia vui mừng, tuy rằng trên mặt vẫn còn bưng vẻ xụ mặt, nhưng trong mắt lại nổi lên ánh sáng, đem cô nương này đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, rất vừa lòng mà gật đầu: "Cô nương có lễ rồi."
Giang Sùng vừa nhìn đã cảm thấy cô nương này không tồi, chỉ là chờ khi đến gần vài bước, hắn lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm.
Làm sao mà nhìn.. Có chút quen mắt nhỉ?
"Xin hỏi vị cô nương này, nhà ở nơi nào? Dòng họ ra sao?" Không nhận ra ánh mắt Giang Sùng có điểm không thích hợp, lão thái gia tự mình hỏi thăm.
Lí Hoài Ngọc mỉm cười, nhìn Giang Huyền Cẩn một cái. Dùng ánh mắt hỏi: Nói thẳng sao?
Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, nói với lão thái gia: "Phụ thân, cứ uống thuốc trước đi, đợi lát nữa để lạnh mất."
"Không vội, không vội." Lão thái gia xua tay, lòng dạ đều ở trên người cô nương trước mặt này, cảm thấy nếu gia thế của nàng cũng thích hợp, thuốc này của ông có thể không cần uống nữa, thân thể ít nhất cũng phải tốt hơn mấy tháng!
Do dự một lát, Hoài Ngọc quỳ gối nói: "Nhà tiểu thư ở bên quan đạo Trường An, họ Bạch, tên Châu Cơ."
Nghe thấy quan đạo Trường An, Giang lão thái gia còn phấn chấn một chút, nghĩ thầm rằng nhất định là một quý phủ, xứng đôi, xứng đôi! Nhưng sau khi nghe được nửa câu sau, ông trầm mặc.
Trầm mặc dài lâu.
"Phụ thân?" Giang Huyền Cẩn nghi hoặc gọi ông một tiếng.
Lão thái gia nắm lấy long đầu trượng vẫn không nhúc nhích, Giang Sùng bên cạnh cũng sợ tới mức trực tiếp đứng lên: "Chẳng trách lại nhìn quen mắt như vậy, đúng là Bạch tứ tiểu thư!"
Hoài Ngọc cười thi lễ về phía hắn.
Giang Sùng nhìn thấy nàng, tâm trạng rất phức tạp, quay đầu nhìn phụ thân nhà mình nói: "Người xem, con đã nói Bạch tứ tiểu thư rất hiểu phép tắc, dáng vẻ cũng phóng khoáng, người còn không tin. Nhưng mà thật không nghĩ tới, người có ơn cứu mạng Tam đệ lại là Bạch tứ tiểu thư!"
Nói xong, hắn liếc nhìn vẻ mặt lão thái gia một cái, không nhịn được lại tán thưởng một câu: "Phụ thân thật không hổ là trải việc đời. Gặp việc này mà cũng không cảm thấy kinh ngạc."
Ông bị dọa rồi.
Giang lão thái gia yên lặng nhìn Lí Hoài Ngọc hồi lâu, cuối cùng cũng ho khan, miệng mở ra một hồi, ngập ngừng câu gì đó.
Quản gia nghiêng tai lắng nghe, nghĩ rằng có chuyện bí mật gì cần phân phó, ai biết được khi nghe sát vào chính là: "Đem.. Đem thuốc đây cho ta!"
Vội vàng mang chén thuốc đặt vào trong tay ông, quản gia lo sợ thay ông thuận khí: "Người uống chậm một chút!"
Lão thái gia uống ừng ực vài ngụm hết bát thuốc, cuối cùng cũng thở hổn hển hai hơi, ho khan nhìn cô nương trước mặt này, lại nhìn Giang Huyền Cẩn: "Người ngươi muốn lấy, là Bạch tứ tiểu thư?"
"Phụ thân minh giám." Giang Huyền Cẩn nói: "Con muốn cưới chính là vì người này có ơn cứu mạng với con, mà người này, đúng lúc là Bạch tứ tiểu thư mà thôi."
Nói cách khác, hắn không cố ý muốn quấy nhiễu làm vẩn đυ.c Bạch gia, đây đều là duyên phận!
"Một khi đã như vậy, vì sao hôm qua ngươi lại phải cật lực tác thành hôn sự của Bạch tứ tiểu thư và Diễm Nhi?" Lão thái gia gấp đến nỗi chọc thẳng quải trượng xuống: "Đây không phải là hoang đường sao?"
"Việc này có sự hiểu lầm." Giang Huyền Cẩn rũ mắt xuống, lại bắt đầu nói bừa.
"Sở dĩ lúc trước thúc đẩy chuyện hôn sự, quả thật là vì nguyện vọng của đại tẩu, hơn nữa lúc ấy con vẫn không biết nàng là Bạch tứ tiểu thư. Mãi cho đến khi các trưởng bối đem định chuyện hôn sự, con trở về cảm thán một hồi, nàng mới nhớ ra nói cho con biết thân phận của mình."
Vừa nghe thấy lời này, lão thái gia lập tức chĩa mũi nhọn về phía Hoài Ngọc: "Hắn không biết thân phận của ngươi, ngươi còn không biết thân phận của hắn sao? Rõ ràng có hôn ước cùng Diễm Nhi, dựa vào cái gì liên lụy tới Huyền Cẩn?"
Lí Hoài Ngọc âm thầm nghiến răng, nghĩ thầm Tử Dương Quân này thật đúng là không hiền lành nha. Thế mà lại gạt sạch sẽ cho bản thân, đem toàn bộ tội ném lên lưng của nàng!
Không phải là so nói dối sao? Điểm này vốn dĩ là nàng dạy, còn có thể sợ hắn sao?
Cánh mũi hít lên một cái, hốc mắt đỏ lên, nàng cất giọng khàn khàn: "Lão thái gia minh giám! Tiểu nữ điên dại đã ba năm. Trước đó vài ngày mới khỏi hẳn, rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ nữa. Ban đầu gặp Tử Dương Quân, quả thực là không nhận ra ngài ấy. Hôm qua găp lại ở quý phủ, tiểu nữ vốn đã không muốn dây dưa, ai biết được Quân Thượng lại không để tiểu nữ đi, nói lời thâm tình chân thành là phải báo đáp ơn cứu mạng của tiểu nữ. Vốn muốn nói rõ ràng, nhưng Quân Thượng sự vụ bề bộn, vội vàng đi ra ngoài. Tiểu nữ bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ ngài ấy rảnh rỗi một chút, mới báo lại tình hình thực tế."
Nói xong, lại ủy khuất không dứt: "Tiểu nữ là loại thân phận gì, nào dám trèo cao bám lấy Quân Thượng? Trước khi đến đây, tiểu nữ cũng không biết Quân Thượng có tâm tư muốn cưới tiểu nữ hay không. Bây giờ đã biết rồi, tự nhiên lại không dám đáp trả."
Nàng vừa nói như vậy, lông mày của lão thái gia liền nới lỏng, nhìn vẻ mặt chân thành mà đau buồn kia, trong lòng cũng buông lỏng theo.
Tứ nữ nhi Bạch gia vốn là người không được đối đãi tốt, mẫu thân mất sớm, những ngày ở Bạch phủ chắc cũng sống không dễ chịu. Hiện giờ hôn sự bị nhị tỷ đoạt mất, lại còn bị thương, lẻ loi hiu quạnh, thật sự là đáng thương.
Nghĩ ngợi một chút, ông lại nhìn về phía Giang Huyền Cẩn: "Ngươi cũng là, sao lại không chịu hỏi rõ ràng trước?"
Giang Huyền Cẩn: "..."
Quả nhiên gừng càng già càng cay, tiểu môn sinh như hắn vừa mới học nói dối, hoàn toàn không địch lại được cảnh giới nói dối của lão tổ.
"Cũng không trách được Quân Thượng." Người bên cạnh nói càng ngày càng mạnh hơn, nắm lấy cái khăn tay lau khóe mắt, nói: "Ngài ấy quyền cao chức trọng, sự vụ bận rộn, không thể cùng tiểu nữ nói hai câu đùa giỡn, làm sao có thời gian rảnh mà nghe lời từ đáy lòng của tiểu nữ chứ? Vừa rồi nói muốn cưới tiểu nữ phân nửa cũng là nhất thời cao hứng, muốn giải thích hành vi tối hôm qua của ngài ấy thôi."
Nói xong, nàng lại nghiêng đầu qua, trên mặt vừa tức giận vừa thẹn thùng, môi đỏ khẽ mở: "Quân Thượng không cần cho tiểu nữ công đạo gì cả, chuyện tối hôm qua là ngoài ý muốn, tiểu nữ tuyệt đối sẽ không vì vậy mà dây dưa với ngài đâu."
Tối hôm qua? Ngoài ý muốn?
Vừa nghe thấy từ này.. Hô hấp lão thái gia cứng lại, duỗi tay run run hướng quản gia: "Cho.. Cho ta thêm bát thuốc nữa."