Giang Huyền Cẩn trở về khách lâu, hắn đờ ra đứng một lúc lâu ở trước cửa, mãi đến khi lòng bàn tay bị phật châu xiết đau rát mới hồi phục tinh thần, duỗi tay đẩy cửa ra.
"Về rồi à?" Vẻ mặt người trong phòng tò mò nhìn hắn: "Ngươi đi đâu vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?"
Mắt hạnh màu hổ phách vô cùng trong suốt, không có một chút chột dạ nào.
Nhìn thấy nàng, Giang Huyền Cẩn nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì lớn, có kẻ thừa dịp khách lâu gặp hỏa hoạn, muốn trộm đồ trong tay ta."
"..."
Hoài Ngọc trợn mắt: "Trộm đồ ở trong viện của ngươi sao? Lá gan cũng quá lớn rồi? Có mất cái gì không? Là đồ quý giá sao?"
Hắn lắc đầu: "Kẻ cắp vẫn chưa đắc thủ."
Hoài Ngọc ngừng lại, vỗ tay cười nói: "Vậy là tốt rồi, ở ngay dưới mí mắt của người ta mà trộm đồ, mặt mũi của Tử Dương Quân để vào chỗ nào chứ?"
Thái độ thản nhiên, từng chữ trôi chảy lưu loát, đôi mắt nhìn hắn không né không tránh. Giang Huyền Cẩn cảm thấy, có lẽ do hắn lòng nghi ngờ của hắn quá lớn rồi. Cho dù vừa nãy hỏa hoạn ở khách lâu là có người thừa dịp làm, nhưng nàng cũng đã nói qua không phải là cố ý. Hơn nữa, nàng và Thanh Ti không chút quen biết, không cần phải cố gắng làm ra loại chuyện này.
Trong lòng thoáng buông lỏng, hắn nói: "Ta vừa mới đi tới Tiền đình, bọn họ định hôn sự của Diễm Nhi và Bạch nhị tiểu thư rồi."
"..."
Vẻ mặt Hoài Ngọc suy sụp, vô cùng oan ức duỗi tay kéo ống tay áo hắn: "Không phải nói giúp ta đoạt lại hôn sự sao? Ngươi nói chuyện không giữ lời!"
Gân xanh bên thái dương nhảy lên, Giang Huyền Cẩn nghiến răng nói: "Nếu ngươi không cố ý muốn tới viện của ta, làm sao đến nỗi biến thành như vậy!"
Vốn dĩ nếu nàng yên lặng không làm ầm ĩ, hắn có thể toàn lực tranh giành về giúp nàng. Nhưng mà bây giờ tranh như thế nào? Tranh giành cho nàng cái danh "Tiểu thiếu phu nhân tương lai", lại bị lão thái gia tóm được đang cất giấu trong phòng hắn sao? Hai người cần phải ở chung một cái l*иg heo mà được à!
Người trước mặt nháy mắt máy cái, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng nha, là ta chủ động yêu cầu đến nơi này của ngươi."
Nghĩ một chút, lại ai oán nhìn hắn: "Làm sao ngươi không cản ta? Như vậy mà đã bị ta thuyết phục rồi à?"
Giang Huyền Cẩn: "..."
"A nha nha!" Bị người ôm đến bên cửa sổ giơ lên cao, Hoài Ngọc kêu thảm thiết hai tiếng bám chặt lấy cửa sổ, đáng thương nói: "Ta chỉ đùa một chút, ngươi đừng kích động như vậy a! Là ta sai! Đều là ta sai! Ngươi đừng ném ta!"
Giang Huyền Cẩn lúc này phát bực, chỉ cần gặp tai họa này là hắn có thể bị làm cho tức gần chết, hận không thể ném nàng xuống đó thành một cái bánh nhân thịt, từ nay về sau thế gian liền thanh tịnh!
Cảm giác được sự tức giận trên người hắn, Lí Hoài Ngọc lập tức hóa thành bạch tuộc tám chân quấn trên người hắn, giữ chặt hai tay lại, đánh chết cũng không buông: "Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!"
"Cho ta một lí do." Hắn hơi híp mắt lại.
Nuốt xuống một ngụm nước nước bọt, tròng mắt Hoài Ngọc đảo quanh một vòng: "Gϊếŧ người đền mạng!"
Lí do chính đáng này cũng thật có sức thuyết phục, Giang Huyền Cẩn hừ nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng hết bực bội, ôm nàng về lại trên giường.
Dựa gần cái chăn mềm đánh một cái, Hoài Ngọc ủy khuất: "Ngươi hung dữ như vậy, về sau không cưới được vợ đâu."
"Không cần ngươi phải quản." Hắn xoay người, vừa đi vừa nói: "Thành thật ở trong này một ngày đi."
"Một ngày?" Hoài Ngọc kinh ngạc: "Phía Bạch phủ kia thì phải làm sao?"
Bước chân dừng lại một chút, Giang Huyền Cẩn đứng ở cửa, bàn tay hơi nắm thành quyền, thoạt nhìn có chút tức giận: "Ta sẽ nói rõ với bọn họ."
Một hoàng hoa đại khuê nữ lại ở một đêm trong viện của hắn không về nhà, cái này biết tính ăn nói làm sao? Hoài Ngọc sờ cằm híp mắt, rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Giang Huyền Cẩn bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Cửa phòng đóng lại, Lí Hoài Ngọc thu lại vẻ mặt cà lơ phất phơ trong nháy mắt, cau mày thở dài.
Muốn cứu Thanh Ti quả nhiên không phải chuyện dễ dàng như nàng nghĩ, đã tìm ra chỗ giam rồi, cũng có sẵn cơ hội, thế mà vẫn không thể cứu được người ra ngoài. Vừa nãy trên ống tay áo của Giang Huyền Cẩn, nàng nhìn thấy có vết máu rất mới, Giang Huyền Cẩn không bị thương, vết máu kia hơn phân nửa là của Thanh Ti rồi. Nha đầu bị Giang Huyền Cẩn bắt được, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực.
Trong lòng buồn rầu khó chịu, Hoài Ngọc rất buồn, buồn đến khuôn mặt đều nhăn lại.
"Tiểu thư?" Đang suy nghĩ, ngoài cửa chợt vang lên giọng nói của Linh Tú.
Hoài Ngọc ngẩn người, nhìn thấy nàng ấy đẩy cửa bước vào, có chút bất ngờ: "Làm sao ngươi lại đến đây?"
Trong mắt Linh Tú tràn ngập vẻ phiền muộn, đi đến trước mặt nàng, miễn cưỡng cười nói: "Mới vừa rồi người bên cạnh Tử Dương Quân tới tìm nô tỳ, nói là để nô tỳ tới đây hầu hạ người."
Lúc vào trong Giang phủ thì Linh Tú đợi nàng trên xe ngựa bên ngoài cổng phủ, Giang Huyền Cẩn thế mà lại rất cẩn thận, còn biết đem nha hoàn của nàng đến đây.
Vỗ vỗ bên giường kêu nàng ngồi xuống, Hoài Ngọc đánh giá một phen thần sắc của Linh Tú, tò mò hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Linh Tú do dự một hồi, thấp giọng nói: "Lúc nô tỳ ở trên xe ngựa, đúng lúc tình cờ trông thấy lão gia và nhị tiểu thư đi ra từ Giang phủ, nghe thấy họ nói vài câu. Ý tứ trong lời nói kia là.. Giang gia chuẩn bị đưa sính lễ cho nhị tiểu thư."
Chuyện này trước đó Giang Huyền Cẩn đã nói qua, Lí Hoài Ngọc không bất ngờ cho lắm, duỗi tay vỗ lưng an ủi nàng, nói: "Họa phúc khôn lường, nào biết đâu là phúc."
Lúc trước chuyện tiểu thư nhà mình nửa đêm phải đi ra ngoài tìm xiêm y trang sức, Linh Tú thật ra đã không còn chấp nhất với cái hôn sự này nữa rồi, chỉ là khó tránh khỏi tiếc nuối: "Tiểu thiếu gia Giang gia là một vị hôn phu tốt như vậy, rất khó tìm được ở nơi khác đó."
"Không sao không sao." Hoài Ngọc trấn an nàng, nói: "Chân trời nơi nào không có cỏ thơm."
"..."
Linh Tú dở khóc dở cười nhìn nàng: "Tiểu thư, đây là vị hôn phu của người mất rồi, không phải là vị hôn phu của nô tỳ mất!"
"A. Đúng nhỉ?" Nàng xua tay không sao cả: "Đều giống nhau."
Cũng rộng lượng quá đi! Linh Tú không nhịn được liền vui vẻ, vừa cười vừa lắc đầu, trong chốc lát cũng trở lại bình thường.
Thấy tiểu thư vui là tốt rồi, có lẽ tương lai sẽ gặp một người tốt hơn thì sao?
Hoài Ngọc nửa thật nửa giả mà nói rõ ràng chuyện làm sao nàng lại ở trong viện của Tử Dương Quân, Linh Tú cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lại cảm thán cho đường số mệnh của tiểu thư nhà mình nhiều chông gai, đang êm đẹp lại bị thương.
Hai người nói chuyện không được bao lâu thì đến giờ dùng bữa tối. Hoài Ngọc để Linh Tú đi gọi Thừa Hư tới, vốn là muốn dặn dò thêm hai câu mang nhiều thịt một chút, kết quả lúc Thừa Hư đem bữa tối tới, còn dẫn theo cả Giang Huyền Cẩn cùng đến.
Món ngon lạ mắt và quý báu đầy bàn cùng với Tử Dương Quân tuấn lãng phi phàm ở bên cạnh, nàng nhìn đến trợn mắt há miệng.
"Đây là ngươi nhớ ta rồi sao?" Hoài Ngọc chớp mắt nhìn thẳng vào hắn: "Ngay cả bữa tối cũng muốn ăn cùng ta sao?"
"Không." Giang Huyền Cẩn lạnh giọng, nói: "Ta là vì muốn trước khi ăn cơm xong không bị quấy rầy thôi."
Đây là ý gì? Hoài Ngọc khó hiểu, ai sẽ quấy rầy hắn lúc ăn cơm chứ?
Vấn đề này đến nửa bữa tối liền có đáp án.
"Tam đệ có ở nhà không?" Phía cửa có người bước vào, cao giọng hỏi, theo sau Ngự Phong đi lên lầu chính chờ hắn.
Hoài Ngọc đã nghe thấy thanh âm này, người bên cạnh lại giống như không nghe thấy, thong thả ung dung ăn hết đồ trong bát, lại lấy khăn lau sạch tay, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.
Tò mò nhìn theo bóng dáng hắn, Hoài Ngọc không nói hai lời, tóm lấy quải trượng bên cạnh chống theo phía sau.
Thừa Hư nhìn thấy cũng không ngăn cản, còn để Linh Tú nhìn nàng một chút.
Vẻ mặt Giang Sùng lo lắng ngồi trong lầu chính, vừa thấy Giang Huyền Cẩn bước vào liền đứng dậy chào đón: "Tam đệ, đệ có nhìn thấy Diễm Nhi ở đâu không?"
Vẻ mặt Giang Huyền Cẩn khó hiểu: "Diễm Nhi? Buổi chiều đệ có gặp qua ở Tiền đình."
"Nó có nói gì không?"
Giang Huyền Cẩn suy nghĩ một chút, nói: "Nó nói muốn đệ cứu mạng nó, nói Bạch nhị tiểu thư quá mức ngang ngược."
Vừa nghe thấy lời này, khuôn mặt Giang Sùng xanh mét lại, thở ra một tiếng thật dài: "Đứa nhỏ này bị ta nuông chiều thành hư rồi, quá tùy hứng. Hôn sự phụ thân định ra, nào có được xen vào. Nó không hài lòng, thế mà còn bỏ nhà ra đi!"
"Bỏ nhà ra đi?" Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, rũ mắt hỏi: "Chuyện này xảy ra khi nào?"
"Ta cũng không biết." Giang Sùng lắc đầu: "Bữa tối không tìm thấy người, tìm vòng quanh một lần, phát hiện phong thư này ở trong phòng nó, đệ xem."
Nhận lấy bức thư, Giang Huyền Cẩn nhìn một lúc, thu lại nói: "Xung quanh nó chỉ có vài nơi có thể đi, trước tiên cứ phái người đi tìm."
"Đã phái người đi tìm rồi, bây giờ ta đang lưỡng lự, không biết có nên bẩm báo với phụ thân không nữa." Giang Sùng rất khó xử: "Gọi nó thì lão nhân gia biết chuyện, nhất định là ngủ không tốt, nhưng nếu sáng sớm ngày mai mà còn không tìm thấy người, lão nhân gia cũng sẽ biết, đến lúc đó không tránh khỏi trách ta lừa gạt người."
Như thế này có chút khó làm, Giang Huyền Cẩn suy nghĩ, thấp giọng nói: "Cứ tìm đi. Nếu sáng ngày mai còn không tìm thấy, lúc đó cứ giả vờ như vừa phát hiện ra bức thư này, mang bẩm lại với phụ thân cũng được."
Lí Hoài Ngọc ở góc tường bên ngoài nghe được liền cong mắt lên, nhỏ giọng nói với Thừa Hư phía sau: "Chủ tử nhà ngươi bị ta làm hư rồi, đều đã dạy người ta nói dối rồi!"
Thừa Hư sờ sờ chóp mũi, không lên tiếng, chủ tử nhà hắn nào lại chỉ có dạy người ta nói dối, bản thân hiện tại cũng đang nói dối được không? Cũng may Đại công tử ngay thẳng, một chút cũng không nghi ngờ.
Gần mực thì đen, châm ngôn đều có đạo lý!
Giang Huyền Cẩn trong phòng sắc mặt điềm tĩnh đi ứng phó với Giang Sùng, quay đầu liền nhìn thấy Lí Hoài Ngọc chống quải trượng đứng ở góc phòng nhảy nhót đi ra.
"Hì hì hì." Nàng cười nhạo nhìn về phía hắn.
Bên tai không hiểu vì sao lại đỏ ửng, Giang Huyền Cẩn rời mắt đi: "Làm sao?"
"Không làm sao cả, chỉ là cảm thấy ngươi thật đáng yêu." Hoài Ngọc vuốt cằm híp mắt nói: "Muốn lừa ngươi đem về nhà giấu đi."
"Lại nói bậy!" Giang Huyền Cẩn tức giận vung tay áo, xoay người trở về lầu chính.
Hoài Ngọc nhìn theo bóng dáng của hắn mà cảm thán với Thừa Hư ở bên cạnh: "Chủ tử nhà ngươi chỗ nào cũng tốt, chỉ là rất thiếu tốn từ ngữ, không phải" Nói bậy "thì là" Làm càn ", không nữa thì là" Hoang đường "với" Câm miệng ", hắn có thể dùng từ khác được không?"
Thừa Hư nín cười, chắp tay hành lễ về phía nàng: "Là tứ tiểu thư quá lợi hại."
"Quá khen, quá khen." Lí Hoài Ngọc không chút khiêm tốn nào đáp lời, ngáp dài một tiếng, nói: "Ta cũng trở về nghỉ ngơi đây, ngày mai hình như còn có trò hay để xem."
Bạch Toàn Cơ vất vả lắm mới đoạt vào trong tay được hôn sự này, còn chưa hâm nóng tình cảm thì tân lang quan đã bỏ chạy rồi. Nếu ngày mai không tìm thấy Giang Diễm, vậy thì thật đúng là một trò cười vô cùng lớn.
Giang Sùng cũng hiểu được đạo lý này, vì muốn để Giang Diễm không bị lão thái gia trách phạt, hắn đã phái rất nhiều người đi tìm. Thậm chí kinh động đến nha môn, gần như muốn lật toàn bộ Kinh Thành lên.
Thế nhưng, Giang Diễm giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, từ đầu tới cuối đều không tìm thấy bóng dáng.
Lúc sắc trời tảng sáng, Giang Sùng quỳ gối trước cửa phòng của Giang lão thái gia.
Giang phủ buổi sáng sớm, lại là một hồi cuồng phong bão táp.
Lúc Lí Hoài Ngọc ngáp dài tỉnh dậy, Giang Huyền Cẩn đã ngồi bên bàn ở trong phòng nàng, liếc nàng một cái, lạnh giọng nói: "Thay y phục, dùng bữa."
Lí Hoài Ngọc cười cười, duỗi tay về phía hắn: "Ta bị chăn cuốn rồi, phải có Tử Dương Quân ôm một cái mới có thể đứng lên được!"
Thanh âm mềm mại, mang theo âm mũi vẫn chưa tỉnh hẳn, khàn khàn lười biếng.
Nếu đổi lại là một người khác, hẳn đã bị nàng trêu đến miệng lưỡi khô khốc. Nhưng Giang Huyền Cẩn hoàn toàn không để mình bị đẩy vòng vòng, nghiêm mặt nói: "Lại nói nhảm, ngươi đừng ăn sáng nữa."
Vừa nghe thấy lời này, Hoài Ngọc giống như con cá chép lộn mình đứng dậy. Chỉ là động tác quá mạnh, không cẩn thận kéo đến vết thương ở chân, nàng kêu đau một tiếng, bưng mắt cá chân kêu rên một hồi lâu, sau đó mới ủy khuất đi giày bước xuống giường.
Linh Tú bên cạnh vội vàng kéo rèm ngăn cách lại, đỡ nàng tới phía sau bức bình phong thay y phục. Hôm qua mặc y phục bị cháy hỏng, may mắn có Tử Dương Quân chăm sóc, tìm giúp một bộ mới đến đây, chất vải hay hoa văn đều không tồi chút nào. Hôm nay cũng có thể giữ được chút thể diện.