Một câu đã để Hoài Ngọc ở lại phủ.
Lí Hoài Ngọc cảm thấy có chút khó tin, nàng nhìn Bạch Đức Trọng rồi đưa tay trỏ vào chính mình: "Người hứa hôn cùng Giang Diễm.. Là ta mà? Sinh thần của Giang Diễm, ta lại ở nhà nghỉ ngơi, nói có giống không?"
Bạch Đức Trọng trầm giọng nói: "Giang phủ đã sớm có ý bàn bạc về hôn sự này, ngươi cũng không cần phải quá chấp nhất đối với việc này."
Ngụ ý là nói, muốn thay nàng đem hôn sự này đổi sang cho Bạch Toàn Cơ.
Thẳng thắn mà nói, gả hay không gả, loại sự tình này Lí Hoài Ngọc tuyệt đối không để ý, dù sao trước đây nàng đã từng dưỡng qua mười mấy nam nhân, còn cái dạng nam nhân gì chưa thấy qua? Cũng chưa bao giờ đem hôn sự của nữ nhân coi thành chuyện đại sự gì.
Nhưng mà, cúi đầu nhìn lại cái váy hiện giờ nàng đang mặc, Hoài Ngọc khẽ nhíu mày.
"Không cần thương lượng?" Nàng nói.
Bạch Đức Trọng lắc đầu: "Ngươi đi theo giáo tập ma ma trong phủ học lại phép tắc lần nữa đi, sau này học tốt, vi phụ sẽ thay ngươi chọn nhà chồng khác."
Bạch Toàn Cơ mỉm cười, trong mắt hiện lên sự đắc ý, thế nhưng thái độ vẫn rất đoan chính, tao nhã hướng nàng nói: "Tứ muội đừng quá đau lòng, còn nhiều nhà tốt như vậy, không phải chỉ có mỗi một Giang phủ."
"Đúng vậy." Bạch Mạnh Thị cười lên tiếng phụ họa: "Sau này chọn lại là được."
Nhìn qua vẻ vui sướиɠ khi người khác gặp họa của hai mẹ con hai người này, Hoài Ngọc kéo kéo khóe miệng, biết rõ là không còn đường sống gì nữa, nàng liền hướng Bạch Đức Trọng hành lễ: "Nữ nhi cáo lui."
"Ừ." Bạch Đức Trọng khẽ thở dài nhìn theo bóng nàng bước ra.
Ông biết đối với Châu Cơ như vậy có chút tàn nhẫn, nhưng thật sự không có biện pháp nào, Châu Cơ của hiện tại, đừng nói gả cho Giang Diễm, ngoài cái danh hiệu Bạch tứ tiểu thư này, căn bản nàng không giống một khuê tú chút nào. Nếu ép buộc nhét vào Giang phủ, sau này cũng sẽ không có ngày tháng tốt đẹp gì.
Còn không bằng tìm một gia đình bình thường, bình bình thản thản mà sống, ít nhất sẽ không phải chịu khi dễ.
Hoài Ngọc bước ra sảnh ngoài, Linh Tú đã ở trước mặt tiến lên đỡ nàng: "Tiểu thư, thế nào rồi?"
Nhìn ánh mắt chờ mong của Linh Tú, Hoài Ngọc mím môi, do dự một lúc mới nói: "Ngày mai chúng ta có thể làm biếng ngủ một giấc."
Linh Tú hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn "Xoát" một cái đã trắng bệch, bờ môi run run, nước mắt rơi xuống lách tách.
"Tại sao có thể như vậy được?" Linh Tú nức nở nói: "Cho dù lão gia không yêu thương người, thì cũng nên niệm tình Tam Di Nương trên trời linh thiêng chứ! Như thế nào lại thật sự không cho người đi!"
Con người Lí Hoài Ngọc lì lợm, nhược điểm duy nhất chính là sợ người ta khóc. Trước đây Thanh Ti bị chặt đứt xương cốt cũng không rơi nửa giọt nước mắt, nhưng Linh Tú này thật đúng là nói khóc liền khóc được ngay.
Chân tay luống cuống đem tay áo lên lau mặt cho nàng, Hoài Ngọc vội vàng dỗ dành: "Đừng lo lắng đừng lo lắng, Giang gia cũng không phải nhà tốt đẹp gì, không được đi liền không đi nữa."
"Vậy làm sao có thể đi!" Linh Tú khóc không thành tiếng.
Hoài Ngọc bất đắc dĩ, kéo nàng quay về Tây viện, vừa đi vừa dịu giọng nói: "Sau này đi theo ta, ngươi sẽ không phải chịu ủy khuất nữa, cũng không nhất định phải gả cho Giang Diễm mới có thể."
Linh Tú khóc không ngừng.
Hoài Ngọc lại nói tiếp: "Ngày mai ta sẽ cho người mua bánh ngọt đồ ăn ngon về cho ngươi, được chưa nào?"
Linh Tú vẫn khóc không ngừng.
Lí Hoài Ngọc cảm thấy đầu to lên, kéo nàng ngồi lên ghế trong phòng, chắp hai tay trước ngực vái nàng lia lịa: "Cô nãi nãi, đừng khóc mà! Không phải chỉ là yến hội của Giang phủ thôi sao? Bọn họ không cho ta đi, tự ta nghĩ cách đi được chưa?"
Linh Tú thút tha thút thít lắc đầu: "Không có biện pháp.. Sao có thể có biện pháp chứ.."
"Không phải là vì bộ xiêm y phá chuyện sao?" Hoài Ngọc nghiến răng giậm chân: "Lão tử lập tức cho người mang một bộ có thể mặc tới!"
Mạnh miệng nói được, nhưng có làm được không lại là chuyện khác. Linh Tú bị chọc cười, mắt hồng hỏi: "Người cho ai mang tới vậy?"
"Cái này ngươi không cần quan tâm." Hoài Ngọc nói: "Ngươi chờ ở chỗ này, nếu có người hỏi ta đi đâu, ngươi cứ nói ta bị tiêu chảy đi nhà xí là được."
Linh Tú ngẩn người: "Người thật sự muốn đi tìm người sao?"
Hoài Ngọc khoát khoát tay, vung làn váy xông ra ngoài.
"Tiểu thư!" Linh Tú cuống quýt đứng dậy, vừa chạy tới bên cửa đã không thấy bóng người đâu nữa.
Bóng đêm vắng vẻ, đã tới giờ tắt đèn. Các dinh phủ đều yên tĩnh, đại môn đóng chặt cửa.
Thế nhưng, từ bên trong đại môn Lục phủ lại đột nhiên mở ra.
"Cô nãi nãi, muốn thứ gì thì ngày mai tới không được sao?" Lục Cảnh Hành mặc tẩm y* khoác bên ngoài một chiếc áo tơi, bị người trước mặt túm lảo đảo loạng xoạng, hắn dở khóc dở cười nói: "Vội đưa ngay bây giờ sao?"
*Tẩm y: Áo ngủ.
Lí Hoài Ngọc không quay đầu lại nói: "Ta mà đi trộm, nếu bị người ta phát hiện sẽ bị bắt về đánh gãy chân. Vì chân của ta mà suy nghĩ, ngươi đừng nói lời vô nghĩa."
Vừa nghe thấy lời này, cuối cùng Lục Cảnh Hành cũng đứng thẳng người, nhìn thấy xe ngựa vừa đi tới liền kéo nàng lên ngựa, bỏ thùng xe phía sau xuống.
"Ngươi làm cái gì?" Hoài Ngọc trừng mắt.
Lục Cảnh Hành cười nói: "Không phải vội sao? Ta mang ngươi đi thưởng thức chút gió đêm tháng tư chốn Kinh thành này, tư vị rất tốt đấy."
Dứt lời, hai tay đỡ lấy eo nàng, nhẹ nhàng đem nàng đặt lên lưng ngựa.
Hoài Ngọc ngạc nhiên, còn chưa kịp nói cái gì thì Lục Cảnh Hành đã xoay người cưỡi ở phía sau lưng nàng. Ngựa nàng ngay cả một cái yên cũng không có, hai người ngồi sát vào nhau, Lục Cảnh Hành lại ăn mặc mỏng manh, gần như nàng có thể cảm giác được độ ấm nơi l*иg ngực của hắn truyền tới.
"Ta dựa vào." Lí Hoài Ngọc nhíu mày: "Ngươi chơi trò lưu manh à?"
Thúc ngựa chạy đi, Lục Cảnh Hành khẽ cười nói: "Có thể bị ta đùa giỡn lưu manh một lúc, chính là chuyện cầu còn không được của các tiểu thư trong Kinh thành, ngươi nên quý trọng một chút đi."
"Ta phi!" Hoài Ngọc nói: "Ngươi cứ ba hoa đi, đợi lát nữa tìm không thấy thứ ta cần, ta sẽ đem hủy cửa tiệm của ngươi!"
"Yên tâm." Lục Cảnh Hành mỉm cười, mắt phượng khép hờ: "Trong Thương Hải Di Châu Các của ta, cái gì cũng có."
Sản nghiệp của tên Lục Cảnh Hành này rất nhiều, thứ hắn thích nhất cũng là Thương Hải Di Châu Các kia.
Thương Hải Di Châu Các là một khách điếm châu báu tiếng tăm lẫy lừng trong Kinh, lớn thì đồ chơi vật trang trí, nhỏ thì trâm gài tóc vòng ngọc thạch, chỉ cần là bảo bối trân quý, nơi này đều bán. Chỉ là giá cả xa xỉ, người trong túi không có vài tấm ngân phiếu số to một chút, đều không dám bước qua bậc cửa.
Trước kia Lí Hoài Ngọc cũng chưa từng tới đây, không phải vì nàng không nghĩ đến, mà là vì Lục Cảnh Hành kia đánh chết cũng không cho nàng tiến vào.
"Thả ngươi vào trong đó có khác gì thả chuột vào trong kho thóc đâu!" Chẳng bao lâu sau, Lục chưởng quầy phong lưu phóng khoáng hai tay giữ cửa, gắt gao chắn kín đường của nàng: "Ngươi muốn vào trong sao? Chỉ có một biện pháp."
"Cái gì?"
Lục Cảnh Hành cười nhạt: "Đạp qua thi thể của ta được thì vào!"
Nhớ tới vẻ mặt dữ tợn lúc trước của hắn, Hoài Ngọc có chút thổn thức.
"Tới rồi." Đè lại dây cương ngựa, hắn đưa tay bế nàng xuống dưới.
"Sao?" Hoài Ngọc hoàn hồn, nhìn thấy tư thế ôm mình trực tiếp của hắn, nàng không nhịn được chế nhạo: "Bây giờ không cần đạp thi thể của ngươi mới được vào rồi?"
Lục Cảnh Hành cười nhẹ, không đáp lời nàng, chỉ đặt nàng ở trước cửa, duỗi tay búng trán nàng một cái, sau đó cầm lấy chìa khóa mở cửa ra.
"Kẽo kẹt.."
Tàng kho báu rực rỡ muôn màu, ầm ầm mở ra trước mặt Lí Hoài Ngọc.