Xuân Nhật Yến

Chương 20: Tứ tiểu thư không có tiền đồ

"Ai da!" Nha hoàn sợ hãi kêu lên một tiếng, lùi lại vài bước, thấp thỏm lo sợ hỏi: "Tứ tiểu thư, người có sao không?"

Nhanh chóng cởi xuống chiếc áo ngoài đã ướt nhẹp, Lí Hoài Ngọc ngẩng đầu lên, cười như không cười liếc nàng ta một cái: "Ngươi nói xem?"

"Đều tại nô tỳ! Nô tỳ nên bị phạt!" Khê Vân quỳ gối liên tục hành lễ: "Nô tỳ vội đến lấy đồ ăn sáng cho tiểu thư nhà mình, không phát hiện tứ tiểu thư cũng ở đây, còn tưởng rằng là một nha hoàn nào đó."

Trông điệu bộ này rất giống thật lòng nhận sai, chỉ là cặp mắt nửa buông xuống kia thật sự không thành thật, đảo loạn lung tung, còn lộ ra một chút mùi vị châm chọc người khác.

Hoài Ngọc không nhịn được "Hừ" nhẹ một cái.

Đúng là chủ tử thế nào thì nha hoàn thế đó, nhị tiểu thư Bạch Toàn Cơ chính là một người nham hiểm, nha hoàn của nàng ta cũng cùng một dạng, không quen còn tưởng nàng ta đã tốt bụng lại bị chèn ép, một bên vừa cười vừa nhận lỗi, một bên lại càng làm sự việc thêm loạn, có ý gì đây?

"Lấy thứ khác cho ta đi." Hoài Ngọc để khay xuống, nhìn về phía trù nương nói một câu.

Trù nương vâng lời, vội vàng đi múc lại bát cháo cho nàng. Khê Vân bên cạnh thấy nàng không có ý truy cứu, cười nhếch mép mộ cái liền đi vào phòng bếp, đem toàn bộ những đồ ăn tinh xảo vừa rồi bỏ vào trong khay của mình.

"Nhị tiểu thư đang chờ dùng thiện, nô tỳ cáo lui trước." Khê Vân bưng đồ lên, mỉm cười nhìn về phía Hoài Ngọc, ánh mắt dừng lại ở chiếc khay đồ ăn của nàng, ý cười càng sâu: "Khiến tứ tiểu thư thiệt thòi rồi."

Hoài Ngọc đứng bên cạnh nhìn bóng dáng diễu võ dương oai của nàng ta, mặt không chút thay đổi quay đầu về phía trù nương: "Là đồ ăn sáng của tứ tiểu thư?"

Trù nương xấu hổ chùi bàn tay vào tạp dề: "Tứ tiểu thư, người đừng tức giận, trong phủ có quy định riêng."

"Là cái quy định gì mà cùng là tiểu thư, sao đãi ngộ lại khác biệt lớn như vậy?" Hoài Ngọc ngoài cười trong không cười nhìn nàng ta: "Ta thử đi hỏi cha ta một chút nhé?"

"Người xem xem, chuyện nhỏ như vậy không nên làm lớn lên chứ? Lão gia bận rộn như vậy, nào rảnh để quản những cái này?" Trù nương vội vàng nói: "Nô tỳ lấy cho người thêm nhiều đồ ăn nữa nhé?"

Lí Hoài Ngọc không lên tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng ta.

Trù nương bị ánh mắt ấy làm cho kinh sợ lại có chút hoảng hốt. Giật mình cảm thấy tứ tiểu thư không giận mà uy, so với lão gia còn khiến người khác sợ hãi hơn.

Nhưng vừa nghĩ lại, chẳng qua chỉ là một thứ nữ đã mất mẫu thân, cho dù không ngốc nữa thì trong phủ cũng không có ai thương yêu, nàng sợ cái gì chứ?

Vừa nghĩ đến điều này, trù nương định thần lại, thái độ ương ngạnh thêm vài phần: "Không phải nô tỳ lắm miệng, nhưng người cũng nên biết chủ nhân của viện này rốt cuộc là ai. Nếu có gì bất mãn thì đi tìm phu nhân nói chuyện, hà tất phải làm khó hạ nhân như chúng ta?"

Chạy đi tìm Bạch Mạnh Thị đòi công bằng sao? Hoài Ngọc cười lạnh, có tìm cũng sẽ không có kết quả gì.

Bưng khay đồ ăn lên một lần nữa, nành hít sâu một hơi, xoay người về Tây viện.

Trù nương vừa sợ vừa tức nhìn theo bóng dáng của Hoài Ngọc, chờ không thấy bóng người nữa mới căm phẫn nói: "Phi, đến nơi này của chúng ta thể hiện thì có uy phong gì chứ, thật đúng là chủ tử thích tự làm khó bản thân!"

Tiểu nha hoàn phụ bếp bên cạnh đáp: "Không phải như thế sao? Ai cũng biết nàng ta chẳng có tiền đồ gì, chờ đến ngày nào đó giải trừ hôn ước với Giang phủ, đừng nói là cháo, đến nước nàng ta còn không có mặt mũi mà uống nữa!"

"Bây giờ ta chờ mong nhị tiểu thư cho nàng ta chút nhan sắc nhìn xem, để nàng ta nhận rõ thân phận của bản thân!"

"Mau lên mau lên." Tiểu nha hoàn cười nói: "Chốc nữa mọi người sẽ tới Giang phủ dự tiệc, xiêm y của nàng ta còn chưa chuẩn bị tốt, đến lúc đó không vào được cửa lớn của Giang phủ, xem nàng ta có đẹp mặt không."

Âm thanh líu ríu pha lẫn chút oán hận phiên tán trong nắng sớm.

Hoài Ngọc cảm thấy trước kia bản thân làm công chúa đã quá mức hưởng thụ xa hoa phú quý, cho nên ông trời nhìn không vừa mắt, để cho nàng làm một tứ tiểu thư điên dại trong Bạch phủ, trải nghiệm chút cảm giác gọi là "Ăn không đủ no mặc không đủ ấm" là thế nào.

Đồ ăn sáng khắc nghiệt cũng không sao, coi như thanh tràng. Nhưng đến bữa trưa bữa tối, phòng bếp cũng cho nàng những đồ ăn thật sự không nuốt nổi, hơn nữa cơm rất ít, ăn hai miếng là hết sạch.

Nhìn bát cơm trước mặt mình so với đem rửa còn sạch sẽ hơn, Lí Hoài Ngọc thật sự muốn rơi nước mắt đồng tình cho vị Bạch tứ tiểu thư này. Tốt xấu gì cũng là tiểu thư quý môn, bị ngốc cũng quá thảm đi!

"Tứ tiểu thư." Giọng the thé của ma ma từ bên ngoài truyền vào: "Lão gia truyền lời, ngày mai muốn tới Giang phủ, người hãy mặc thật đẹp tới sảnh thỉnh an."

Hoài Ngọc nghe vậy còn chưa phản ứng kịp, Linh Tú phía sau đã đứng lên "Xoát" một tiếng: "Tiểu thư nhà ta sẽ lập tức đi ngay!"

Nói xong, bàn tay run lẩy bẩy cắt đứt đoạn chỉ trong tay, cầm kiện váy lụa đem tới trước mặt Hoài Ngọc: "Tiểu thư, mau thay đi!"

"Cái này.." Nhìn trên chiếc váy lụa có vài bông hoa sen nằm rải rác, Hoài Ngọc chớp mắt nói: "Ngươi xác định có thể mặc chứ?"

"Dù sao so với y phục thường ngày của người cũng là một xiêm y tốt." Linh Tú kéo nàng dậy thay y phục: "Nếu lão gia nhìn vừa mắt, có thể thưởng cho người chút trang sức, vậy thì càng tốt."

Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, Hoài Ngọc gật đầu, ngoan ngoãn thay xiêm y, lại búi tóc theo quy tắc, rửa mặt xong liền đi ra ngoài theo ma ma tới sảnh.

Vừa ra đến cửa xem kĩ nữ nhi của mình có thỏa đáng hay không, đây cũng là quy tắc của danh gia vọng tộc. Khi Lí Hoài Ngọc đi tới trước sảnh, phát hiện mọi người đều đến đủ rồi, Bạch Đức Trọng và Bạch Mạnh Thị ngồi trên ghế chủ vị, Bạch Toàn Cơ đứng ở trước mặt bọn họ.

Một thân hoa phục tơ lụa, cổ áo và váy đều thêu đầy rẫy hoa hải đường, Bạch Toàn Cơ búi tóc cao hình mây, gót sen bước đi chậm rãi, nhìn dung mạo như thế này, quả thực đủ tư cách làm tiểu thư khuê các.

Bạch Mạnh Thị rất vừa lòng, liên tục gật đầu, cầm lấy chiếc khăn tay nói với Bạch Đức Trọng: "Lão gia ngài xem, dáng vẻ nữ nhi của chúng ta như thế này, còn sợ không tìm thấy phu quân tốt sao?"

Bạch Đức Trọng xụ mặt, khuôn mặt không có bao nhiêu vui mừng, vẫn lại gật gật đầu.

Vừa di chuyển tầm mắt, ông nhìn thấy một người đang rụt rè sợ hãi ngoài cửa, sắc mặt trầm xuống, quát: "Còn không đi vào?"

Hoài Ngọc bị ông ta dọa sợ, thầm nghĩ giọng nói này thật sự đủ lớn, mỗi lần quay về không phải là đánh nàng thì là mắng nàng, còn có thể nói chuyện hẳn hoi sao?

Hoài Ngọc mếu máo, nàng không tình nguyện mà bước vào trong sảnh.

Bạch Mạch Thị và Bạch Toàn Cơ cùng nhìn về phía nàng, tầm mắt đảo qua bộ váy lụa đơn sơ kia, lại nhìn búi tóc và khuyên tai đều trống không, thần sắc trong mắt dâng lên sự chán ghét.

Bạch Đức Trọng nhíu mày nhìn nàng: "Ngươi định mặc như vậy đi Giang phủ?"

"Không được sao?" Hoài Ngọc kéo tà váy, nói: "Chất vải cũng không tệ lắm."

Bạch Đức Trọng quay đầu nhìn về phía Bạch Mạnh Thị, người phía sau liên tục lắc đầu: "Thϊếp đã cho người tặng vài món xiêm y đến Tây viện cho nàng ta chọn lựa rồi, nàng chọn bộ xiêm y này, thϊếp cũng không liên quan."

Gì? Lí Hoài Ngọc kinh ngạc nhìn Bạch Mạnh Thị, rất muốn cho bà ta một cái tát, công phu trợn mắt nói dối này thật sự lợi hại nha, đừng nói là vài món xiêm y, đến cho nàng một bộ cũng là đồ không ra gì được chứ?

Đương nhiên Bạch Đức Trọng tin tưởng, ánh mắt nhìn nàng càng thêm nghiêm khắc, nói: "Hiện tại ngươi không hiểu quy củ, cũng không có phẩm vị, nếu tùy tiện để ngươi đến Giang gia, chắc chắn sẽ dọa người trong quý phủ. Ngày mai ta sẽ cùng Nhị tỷ của ngươi đi, còn ngươi cứ ở trong phủ mà nghỉ ngơi đi."