Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn

Chương 18-3

Editor: Lelehue

Thẳng đến khi Hứa Mạn Ny rời khỏi, sắc mặt Ôn Gia Lương mới chậm rãi khôi phục lại, ông ta nhìn Bạch Thiến Thiến, cười tủm tỉm nói: "Cháu là Thiến Thiến phải không, thật sự uất ức cho cháu rồi."

Nhìn sắc mặt Ôn Gia Lương đột nhiên biến hóa, Bạch Thiến Thiến trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, không được tự nhiên cười nói: "Không có, là chúng tôi gây phiền toái cho chủ tịch rồi."

"Đâu có, đâu có."

Liêu Định Hiên nhìn đồng hồ rồi từ sô pha đứng lên, "Thời gian không còn sớm, bọn cháu phải xin phép về trước, có thời gian rảnh, cháu lại tới thăm chú."

Ôn Gia Lương vội vàng đứng dậy tiễn khách. Sau khi nói vài câu khách khí, Liêu Định Hiên liền mang Bạch Thiến Thiến rời khỏi.

Văn phòng cũng chỉ còn lại cha con Ôn gia. Ôn Gia Lương hung tợn trừng mắt nhìn Ôn Hạo, trầm giọng nói: "Sao anh không nói cho tôi biết Bạch Thiến Thiến là con gái của Bạch Tấn Bằng?"

Ôn Hạo vẻ mặt không cho là đúng, "Việc này con chưa kịp nói?"

Chưa kịp nói cái rắm á, thằng nhóc này chính là cố ý muốn hãm hại ông mà, làm cha nó thật là đáng thương! Ôn Gia Lương uống mấy ngụm trà để dập lửa, bất quá nghĩ lại chuyện hôm nay ông lại cảm thấy có gì đó không đúng.

"Không phải nói Định Hiên cùng vợ hắn cảm tình không tốt sao? Nhìn hắn hôm nay hấp tấp chạy tới bảo vệ vợ mình như vậy, tình huống này không giống là cảm tình không tốt đâu."

Ôn Hạo nhún nhún vai, "Con có biết gì đâu? Chắc là hắn rảnh rỗi quá nên kiếm chuyện làm!"

"..."

Bạch Thiến Thiến đi theo Liêu Định Hiên tiến vào thang máy mới hướng hắn nói: "Sao anh lại tới đây?"

"Qua đây có chút việc."

Hắn thực hiển nhiên không muốn giải thích nhiều, Bạch Thiến Thiến cũng không nói gì thếm, lại nghĩ tới vừa rồi hắn đã nói giúp cô, liền nói: "Cám ơn anh."

"Hửm?"

"Cám ơn anh đã nói giúp tôi."

"Lời tôi nói là sự thật thôi, cô không cần phải cảm ơn."

"..."

Cửa thang máy mở ra, hai người cùng nhau đi ra ngoài, Liêu Định Hiên lại hướng cô hỏi một câu: "Cô hiện tại muốn về nhà?"

Bạch Thiến Thiến gật đầu.

"Đúng lúc, tôi cũng muốn trở về."

Bạch Thiến Thiến cũng ngẩn người, "Anh không quay lại công ty sao?"

"Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều không cần đến công ty."

"..."

Thang máy đi thẳng vào bãi đỗ xe ngầm. Thang máy vừa mở đã thấy Lê Chi An đang đứng trước một chiếc xe, nhìn thấy hai người đi ra hắn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng hướng Liêu Định Hiên khẽ cúi đầu xem như chào hỏi.

Tài xế của Liêu Định Hiên đã lái xe tới, hắn khẽ gật đầu đáp lại Lê Chi An liền trực tiếp lên xe.

Sau khi Bạch Thiến Thiến lên xe, hai chiếc xe liền một trước một sau nối đuôi đi.

"Sự việc xử lý thế nào rồi, cô không xảy ra chuyện gì chứ?" Lê Chi An một bên lái xe, một bên hỏi.

"Không có việc gì, đều xử lý tốt rồi."

Lê Chi An gật đầu, "Vậy là tốt rồi."

Bạch Thiến Thiến nhìn chiếc xe phía trước, nghi hoặc nói, "Cậu có thấy gần đây Liêu Định Hiên quay về nhà rất thường xuyên không?"

"Vâng."

"Tại sao?"

"Tôi không biết."

"..."

Thật khó hiểu, trước kia hắn rất ít khi trở về, nhưng từ khi cô trở thành Bạch Thiến Thiến lại thấy hắn trở về thường xuyên hơn. Hơn nữa vừa rồi hắn còn nói giúp cô? Tuy rằng hai người là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng thực sự quan hệ giữa bọn họ ngay cả là bạn cũng không bằng, hắn vì cái gì lại giúp cô?

Đang miên man suy nghĩ lại lại nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, Bạch Thiến Thiến thu hồi suy nghĩ, cầm lấy điện thoại xem, vừa thấy là Bạch Như Phong gọi tới, cô liền nghe.

"Sự tình xử lý thế nào rồi?"

"Mọi chuyện đều ổn rồi."

"Chuyện còn lại em không cần lo lắng, chị sẽ giúp em giải quyết."

Tuy rằng ngày thường hai người không phải quá thân thiết, bất quá nghe được lời này, trong lòng Bạch Thiến Thiến lại cảm thấy ấm áp. Ừm, có một người chị gái thật tốt, cảm giác được chị che chở cũng rất tốt.

"Được rồi." Bạch Thiến Thiến khẽ đồng ý.

"Còn có một việc chị phải nói với em một chút."

Bạch Thiến Thiến cảm giác giọng nói của chị cô đột nhiên nghiêm túc, nên cô cũng có chút căng thẳng, "Cái gì?"

"Chị biết em oán hận Liêu Định Hiên vì hắn ở bên ngoài tìm phụ nữ, nhưng mà chị hy vọng em tạm thời hãy nén sự tức giận lại. Em cũng biết công ty hai nhà đều là doanh nghiệp của gia tộc, hiện giờ em cùng hắn náo loạn thành cái dạng này, nhân viên hai bên công ty sẽ khó tránh khỏi có mâu thuẫn, đối hợp tác sẽ rất bất lợi. Cho nên chị hy vọng quan hệ của em và hắn có thể dịu đi, ít nhất là trong thời gian hợp tác, không nên phát sinh chuyện gì nữa, chờ hợp tác xong rồi, hãy tìm cơ hội ly hôn."

Bạch Thiến Thiến có chút đăm chiêu gật gật đầu, "Được, em biết rồi."

Người bên kia điện thoại tựa hồ sững sờ một lúc, một hồi lâu mới nói: "Em có thể suy nghĩ thông suốt như vậy là tốt rồi."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Bạch Thiến Thiến mới bừng tỉnh, gật gật đầu, "Thì ra là như vậy."

"Gì cơ" Lê Chi An đang lái xe, bị cô bất thình lình nói một câu làm hắn giật mình.

"Không có gì."

"..."

Hai chiếc xe ở phía trước biệt thự một trước một sau dừng lại. Dì Man nhìn thấy hai người cùng nhau trở về thực sự cao hứng, vội khoa tay múa chân hỏi hai người đã ăn cơm chưa.

"Con chưa ăn." Bạch Thiến Thiến xoa bụng hướng dì Man chu miệng, "Con sắp chết đói rồi."

Dì Man liền bảo bọn họ ở phòng ăn chờ một chút, bà ấy sẽ mang thức ăn ra liền.

Đồ ăn đều nóng hổi. Hôm nay dì Man làm cá chép chua ngọt, bốn hỉ viên thuốc, cửu chuyển đại tràng cũng đậu hủ với thịt băm, còn có một dĩa trái cây làm tráng miệng, đều là những món ăn tự tay làm, dì Man tay nghề rất tốt, các bữa ăn đều chuẩn bị rất ngon.

Bạch Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn Liêu Định Hiên đang ngồi đối diện, phát hiện hắn hình như cũng rất hài lòng, nhất là món đậu phụ thịt băm kia, hắn cũng học cô dùng muỗng ăn nó cùng với cơm.

Vừa mới cơm nước xong Lê Chi An liền từ sau viện đi tới hướng cô nói: "Tôi đã mua hạt giống rồi, cô tơi xem xem có phải loại cô cần không."

Bạch Thiến Thiến lúc này mới nhớ đến cô tính toán trồng một ít rau ở hậu viện, cô lập tức hưng trí nói: "Đi, ra sau xem."

Liêu Định Hiên vốn sắp lên lầu, nghe nói như thế lại dừng lại cước bộ, nhưng cũng chỉ là đứng lại một lát sau đó liền lên lầu.

Bạch Thiến Thiến đi theo Lê Chi An đi ra hậu viện, hắn mua một đống lớn hạt giống, có bắp cải, rau xà lách, cải dầu, còn có dưa leo và bí đỏ nữa.

Đất ở hậu viện đều đã được xới lên tốt, chỉ cần đem hạt giống gieo lên là được. Bạch Thiến Thiến nói làm liền làm, vội vàng thay giày cao su bắt đầu bận rộn, nhưng mà cô vừa mới gieo được hai hố thì đã bị Lê Chi An ngăn lại.

"Trong một cái hố có thể cho nhiều hạt giống một chút, như vậy mới có càng nhiều cơ hội nảy mầm, nhưng cũng không nên cho quá nhiều." Hắn nắm lấy một nắm nhỏ đứng lên, "Như vầy là đủ rồi."

Bạch Thiến Thiến gật gật đầu, "Như vậy a.. Thật ra không nghĩ tới cậu ngay cả cái này cũng biết."

Lê Chi An đem rắc hạt giống vào hố và sau đó lấp lại nhẹ nhàng, "Ở trong trại trẻ mồ côi chúng tồi đều tự trồng rau để ăn, những việc này là cô cô dạy cho tôi."

Bạch Thiến Thiến thấy hắn nói đến cô của hắn, sắc mặt mang chút mất mác, cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, học bộ dáng của hắn, đem hạt giống gieo vào trong đất, lại đem đất lấp lại.

Làm xong một hàng, Bạch Thiến Thiến đang muốn đứng dậy làm hàng tiếp theo, lại không biết có phải hay không bởi vì ngồi chồm hổm quá lâu, bắp chân đột nhiên co rút làm cô không thể đứng dậy, trực tiếp ngã ngồi lên trên mặt đất.

Lê Chi An đang bận rộn, thấy thế vội vàng bỏ những thứ trên, cũng bất chấp đám đất đã được xới, sải bước chạy tới, ôm cô đang ngồi trên mặt đất đến bức tường sau hậu viện, ngồi xuống một tảng đá lớn, cứ như vậy đem giày của cô cởi ra, xoa bóp cho cô.

Bạch Thiến Thiến khó khăn thở ra, cô cắn môi, theo bản năng xiết chặt bờ vai của hắn.

Đến khi Lê Chi An cảm giác ngón tay của cô thả lỏng mới buông cô ra, cúi đầu hỏi cô: "Còn đau không?"

Hắn thanh âm trầm lắng thực ôn nhu, tựa như một trận gió mát, nhẹ nhàng quét bên tai cô.

Bạch Thiến Thiến lúc này mới ý thức được giờ phút này cô đang an vị ở trong lòng hắn, trên người hắn có mùi hương của sữa tắm, đó là mùi thơm ngọt ngào của sữa.

Cô ngẩng đầu hướng hắn quan sát, thấy mi tâm hắn nhíu chặt, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, cái trán thấm ra một tầng mồ hôi, làm tóc hắn ướt nhẹp. Đại khái là do quá mức khẩn trương, giờ phút này hắn thở nặng nhọc, hơi thở ấm áp từ miệng hắn thở ra, đôi môi đỏ tươi mấp máy mê người, hơn nữa giờ phút này gương mặt trắng trẻo của hắn lại lộ chút hồng hồng. Hắn thế nhưng so với ngày thường còn đẹp trai hơn, hơn nữa ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể nghe thấy được tiếng trái tim đang đập trong l*иg ngực hắn.

Cứ như vậy cô nhìn hắn, Bạch Thiến Thiến trong lúc nhất thời lại ngẩn ngơ.

Cũng không biết có phải hay không, hắn nhìn thấy bộ dáng cô ngơ ngác thực đáng yêu, hắn lại đối với cô cười cười, lộ ra hàm răng trắng, đuôi mắt cong cong, quả thực tựa như một yêu tinh.

Bạch Thiến Thiến đột nhiên phục hồi lại tinh thần, vội vàng thoát khỏi vòng tay hắn, Lê Chi An tựa hồ cũng mới ý thức được mình thất thố, vội vàng hướng cô nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách.."

"Không có việc gì." Bạch Thiến Thiến đạm mạc đáp một câu.

Lê Chi An thấy cô vẫn còn chân trần lại nói: "Cô qua bên này ngồi xuống đi, tôi giúp cô mặc giày vào."

"Không cần." Bạch Thiến Thiến nói xong liền trực tiếp đem giày mặc vào, lại hướng hắn nói: "Tôi không thoải mái lắm, muốn đi nghỉ ngơi, chỗ này chưa làm xong hôm sau lại làm tiếp."

Cũng không chờ hắn trả lời cô liền trực tiếp xoay người đi.

Thẳng đến khi đi vào phòng Bạch Thiến Thiến mới thở phào một hơi, cô thật sự là không thể tưởng tượng được cô vừa rồi ở trong lòng hắn thất thần.

Cô đi đến bên cửa sổ cúi đầu xuống phía dưới xem, đã thấy hắn cúi xuống và ném hạt giống vào hố đã được đào sẵn. Nghĩ đến bộ dáng hắn lo lắng lại khẩn trương vừa rồi, Bạch Thiến Thiến hiện tại thật sự hoài nghi, có phải mình nghĩ về hắn quá tệ rồi không.

Giờ phút này Liêu Định Hiên đang đứng ở trên lầu ba, hắn đứng ở bên cửa sổ, ngón tay thon dài đang kẹp lấy điếu thuốc, vẻ mặt của hắn bị sương khói bao phủ, càng phát ra vẻ khó lường.

Ở vị trí của hắn, chỉ cần cúi đầu một cái có thể nhìn đến tình cảnh dưới hậu viện, mà hết thảy chuyện phát sinh vừa rồi, tự nhiên hắn cũng nhìn thấy hết.

Giờ phút này ánh mắt hắn nhìn xa xa ra biển, hồi lâu sau hắn đột nhiên híp mắt lại. Xoay người gạt tàn thuốc trên tay. Trong căn phòng u ám, hắn với tay lấy điện thoại gọi điện.

"Giúp tôi tra một người, càng chi tiết càng tốt."

Ngày hôm sau Bạch Thiến Thiến thức dậy sớm vậy mà đã nhìn thấy Liêu Định Hiên đang ngồi ở nhà ăn ăn bữa sáng, cô đi qua ngồi xuống chào một tiếng, dì Man mang bữa sáng của cô tới. Cô cầm lấy bánh mì nướng cắn một miếng chợt nghe Liêu Định Hiên ngồi đối diện nói: "Ăn xong điểm tâm thì theo tôi đi đến phố Cổ Minh."

Bạch Thiến Thiến đang ăn lại dừng một chút, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, Liêu gia ở tại phố Cổ Minh, hắn bảo cô cùng hắn đi tới đó, dĩ nhiên chính là quay về Liêu gia.

Hắn chậm rãi đem bánh mì cắt thành khối nhỏ bỏ vào trong miệng, thần sắc đạm mạc giải thích một câu: "Tôi nghĩ cha cô và chị cô đã nói rõ ràng với cô rồi, cho nên tôi cũng không cần nhiều lời."

"..."

Cô nhớ tới những lời ngày hôm qua Bạch Như Phong đã nói với cô, bảo cô phải làm dịu mối quan hệ giữa cô và hắn. Về phần đi Liêu gia.. cô không lo lắng cha mẹ Liêu sẽ trách cứ cô vì chuyện Viên Trạch Khải, chính là..

Bạch Thiến Thiến bưng sữa uống một ngụm, phảng phất không chút để ý hỏi một câu: "Đi bao lâu?"

"Ngày mai trở về."

"..."

Đây mới là vấn đề cô lo lắng, nếu ngày mai trở về, vậy có nghĩa là cô sẽ phải chung giường với Liêu Định Hiên đêm nay!