Editor: Lelehue
Chuyện này quyết định như vậy, Ôn Gia Lương dùng điện thoại công ty phân phó cho thư ký, gọi Hứa Mạn Ny và Bạch Thiến Thiến cùng vào văn phòng.
Thư ký dựa theo chỉ dẫn xuống tầng ba, gọi Bạch Thiến Thiến và Hứa Mạn Ny, nhưng khi nhìn thấy người đi theo phía sau Hứa Mạn Ny, thư ký liền lễ phép nhắc nhở một câu: "Diêu tiểu thư, chủ tịch chỉ nói Bạch tiểu thư cùng Hứa tổng giám đi lên."
Diêu Họa Di vẻ mặt không cho là đúng, "Không sao đâu, tôi sẽ giải thích với chủ tịch sau."
Thư ký cũng không có nói cái gì nữa, chỉ tươi cười nói: "Các vị mời đi theo tôi."
Mấy người cùng tiến vào thang máy.
Bạch Thiến Thiến đứng ở một bên thư ký, mà Hứa Mạn Ny cùng Diêu Họa Di hai người đứng phía bên kia. Vừa bước vào thang máy Diêu Họa Di liền đem những ngón tay thon dài của mình đến trước mặt Hứa Mạn Ny cười, nói: "Chị xem móng tay mới của em có đẹp không?"
Hứa Mạn Ny nắm tay cô ta cẩn thận nhìn rồi cười nói: "Ân, rất đẹp."
Diêu Họa Di liền nghịch ngợm, nháy mắt mấy cái, "Em làm ở phố Tử Lâm đó, để hôm nào em mang chị đi." Phảng phất nghĩ tới cái gì lại nói: "Đúng rồi, gần công ty mới mở một nhà hàng Nhật Bản, chúng ta cũng tới nếm thử đi?"
Hứa Mạn Ny lại kinh ngạc nhìn cô ta một cái, "Em không phải đang giảm cân à?"
"Không giảm." Diêu Họa Di bĩu môi, nói với vẻ không tình nguyện, "Tổng tài không cho giảm."
Hứa Mạn Ny lại bưng miệng cười, "Như vậy a.. Xem ra tổng tài rất đau lòng cho em."
Diêu Họa Di híp mắt cười nhìn cô ta, trong đôi mắt lại mang vẻ thẹn thùng cùng một loại thỏa mãn đắc ý.
Hai người tự nhiên nói chuyện như vậy, bầu không khí có vẻ thoải mái lại tự tại. Kỳ thật các cô đến văn phòng chủ tịch làm cái gì, ở đây trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng. Chính là hai người này rất thản nhiên, cũng không coi chuyện này to tát gì, bọn họ chắc chắn lần này đến, có thể toàn thân trở ra.
Bạch Thiến Thiến nhìn thoáng qua cô thư ký đang đứng ở giữa, nhưng thấy cô nhìn thẳng phía trước, mặt không đổi sắc, như thể cô ấy không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người kia.
Bình tĩnh như thế quả thực làm cho Bạch Thiến Thiến bội phục, không hổ là người bên cạnh chủ tịch.
Vì vậy, Bạch Thiến Thiến cũng học theo cô thư ký, hai mắt nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không quan tâm đến hai người kia.
Khi Ôn Gia Lương vừa phân phó cho thư ký đưa hai người lên, lúc mới cúp điện thoại thì đã thấy trợ lý đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt cung kính hướng ông ta nói: "Chủ tịch, chủ tịch Liêu của tập đoàn Liêu Thị đến đây."
Ôn Gia Lương hướng Ôn Hạo nhìn thoáng qua, Ôn Hạo nhún nhún vai, tỏ vẻ không phải hắn gọi Liêu Định Hiên tới, Ôn Gia Lương cũng không nói gì, hướng trợ lý nói: "Để anh ta vào đi."
Trợ lý sau khi ra ngoài chẳng được bao lâu quả nhiên liền mang theo Liêu Định Hiên vào.
Liêu Định Hiên tuy rằng là vãn bối, nhưng dù sao cũng là lãnh đạo của một công ty lớn, có thể một mình đảm đương một phía. Lúc này đây Liêu Định Hiên vừa tiến vào, Ôn Gia Lương liền vội vàng đứng dậy nghênh đón, khuôn mặt tươi cười nói: "Định Hiên bận rộn như vậy sao lại có thời gian ảnh đến đây?"
Liêu Định Hiên tiến lên cùng ông nắm tay, khách khí nói: "Lâu rồi không đến thăm chú, nên hôm nay cháu đến hỏi thăm sức khỏe chú thôi?"
Ôn Gia Lương đương nhiên không tin hắn cố ý tới nơi này chính là muốn xem ông khỏe không, bất quá trên mặt lại vẫn là cười nói: "Hảo Hảo Hảo, cơ thể của chú vẫn rất tốt."
Sau đó lại mời hắn ngồi xuống, Ôn Hạo đã giúp hắn pha một ly trà, Liêu Định Hiên bưng lên nhấp một ngụm lại cùng Ôn Gia Lương khách khí vài câu, lúc này mới tiến vào chính đề, "Kỳ thật hôm nay cháu đến là muốn xin lỗi chú."
Ôn Gia Lương vừa nghe lời này sắc mặt liền không khỏi ngưng trọng đứng lên, "Lời này là ý gì?"
Liêu Định Hiên trên mặt thản nhiên hiện ra vẻ áy náy nói: "Vợ cháu ở Đá Màu lại làm cho chú thiêm phiền toái rồi."
"Vợ?" Ôn Gia Lương không phản ứng lại, ánh mắt hướng Ôn Hạo, mang theo dò hỏi.
Ôn Hạo trong lòng lại thầm mắng Liêu Định Hiên nhiều chuyện, người này thật sự là nhàn quá không có việc gì làm, khi nào thì quan tâm đến vợ như vậy? Còn cố ý chạy tới đây? Anh ta vốn đang tính toán để xem trò cười của lão gia tử, bây giờ lại bị hắn phá rồi.
Ôn Hạo chân bắt chéo, nhàn nhã nghịch móng tay, vẻ mặt không chút để ý nói: "Nhạc sĩ mới đến Bạch Thiến Thiến chính là con gái thứ hai của Bạch Tấn Bằng cũng là vợ của Định Hiên."
"..."
Ôn Gia Lương vẻ mặt kinh ngạc, một lúc lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Ông đã thấy nha đầu kia thế nào lại có điểm quen mặt, thì ra lại là con gái của Bạch Tấn Bằng. Ông vừa mới lại tính toán muốn chèn ép cô, nếu không phải lúc này nghe Liêu Định Hiên nói, ông ta thiếu chút nữa là đắc tội với Bạch gia cùng Liêu gia rồi.
Ôn Gia Lương âm thầm trừng mắt nhìn Ôn Hạo, cái tên tiểu tử xấu xa này, vừa mới sao lại không nhắc nhở ta chứ?
Trò hay xem không được, Ôn Hạo lười ứng phó với lão nhân gia, vẫn như cũ nghịch móng tay.
Cuối cùng Ôn Gia Lương cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, hướng Liêu Định Hiên cười cười: "Không có không có, lại nói Thiến Thiến vẫn là bị ủy khuất, cháu yên tâm đi, chú sẽ vì cô ấy lấy lại công đạo."
Liêu Định Hiên gật đầu mỉm cười, bưng trà nhấp một ngụm, "Vậy phiền toái chú rồi."
Đúng lúc này, đã thấy trợ lý gõ cửa tiến vào nói: "Chủ tịch, Hứa tổng giám cùng Bạch tiểu thư đã đến rồi."
Ôn Gia Lương khóe miệng giật giật, vội nói: "Bảo bọn họ vào đi."
Bạch Thiến Thiến, Hứa Mạn Ny và Diêu Họa Di cùng nhau vào văn phòng chủ tịch. Khi nhìn thấy người ngồi trên ghế sôpha là Liêu Định Hiên, Bạch Thiến Thiến lại lắp bắp kinh hãi, Liêu Định Hiên như thế nào chạy đến chỗ này?
Hứa Mạn Ny cùng Diêu Họa Di tự nhiên cũng chú ý tới vị khách này, hai người cũng rất tinh tường, vừa thấy khí chất người này chỉ biết không phải người thường, với lại có thể đi vào văn phòng chủ tịch, làm sao có thể là người bình thường được?
Ôn Gia Lương nhìn thấy Diêu Họa Di cũng đi theo vào đây, khó chịu nhíu mày, "Cô sao cũng tới đây?"
Diêu Họa Di hướng ông ta cười ngọt ngào, nhu thuận như một học sinh tiểu học, "Cháu đã lâu không gặp chủ tịch, cháu sợ là mình đã quên mất chú trông như thế nào rồi?"
"Làm càn!" Ôn Gia Lương trách cứ một câu, "Không thấy được có khách quý ở đây sao?"
Diêu Họa Di rụt cổ lè lưỡi như một đứa trẻ mắc lỗi.
"Vị này chính là chủ tịch tập đoàn Liêu thị, còn không mau chào hỏi."
Hai người vừa nghe ông ta giới thiệu như vậy cũng đều làm bắp kinh hãi. Liêu thị, chính là tập đoàn thực phẩm lớn nhất trong nước. Các sản phẩm của họ gồm thức ăn nhanh đến các thực phẩm thiết yếu hàng ngày, cơ hồ chiếm cứ gần một nửa siêu thị trong nước.
Chính là Liêu gia luôn kín tiếng, các cô thật sự không ngờ tới vị chủ tịch này lại tuổi trẻ anh tuấn như vậy.
Kinh ngạc lại càng kinh ngạc, Hứa Mạn Ny cùng Diêu Họa Di vẫn là lần lượt chào hắn một tiếng, mà Bạch Thiến Thiến hơi chút do dự một chút vẫn là đi theo gọi một tiếng: "Chào chủ tịch Liêu."
Hắn biểu tình là trước sau như một đạm mạc, gật gật đầu đáp lại một chút, nhìn qua cũng không đem cô đặt vào trong mắt. Bạch Thiến Thiến không để ý, ngược lại còn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô nghĩ muốn làm công việc tốt ở đây, thân phận này càng ít người biết càng tốt.
"Hôm nay, chuyện xảy ra ở bên ngoài công ty tôi đã biết rồi." Ôn Gia Lương sắc mặt trầm lãnh, trực tiếp tiến vào chủ đề chính. Ánh mắt ông quét ở trên người Hứa Mạn Ny, phẫn nộ nói: "Cô làm việc trong công ty đã lâu như vậy, hẳn phải biết đạo nhạc người khác là điều tối kỵ. Cô còn là người lãnh đạo, tại sao còn làm ra loại chuyện như thế này?"
Nghe nói như thế, Hứa Mạn Ny chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm, bất quá dù vậy, cô ta lại vẫn là sắc mặt trấn định nói một câu: "Tôi cũng không có đạo tác phẩm của người khác, tôi là oan uổng, mong rằng chủ tịch hiểu rõ."
"Oan uổng?" Ôn Gia Lương đề cao thanh âm, "Vừa mới nhiều người đều nhìn thấy như vậy, oan uổng cô thế nào? Cô nói cô bị oan, vậy cô nói xem bài hát kia sao lại còn một phần nữa?"
Hứa Mạn Ny ánh mắt lạnh lùng trên người Bạch Thiến Thiến nhìn thoáng qua, sắc mặt vẫn như cũ ngạo nghễ như thường lệ: "Rõ ràng đó là Bạch Thiến Thiến tự soạn thêm."
Diêu Họa Di đứng một bên, ý thức được tình huống không quá thích hợp, lúc này cũng phụ họa một câu: "Đúng vậy chủ tịch! Bài hát này thật sự là Hứa tổng giám sáng tác, chị ấy chính là kim bài soạn nhạc, làm sao có thể đạo nhạc của một người mới như vậy, chủ tịch ngàn vạn lần đừng để bị lừa!"
Lời này mới rơi xuống, lại nghe người nãy giờ lẳng lặng ngồi ở một bên- Liêu Định Hiên không nhanh không chậm nói: "Trên đời này những tác phẩm thành công, rất khó để tạo ra một phiên bản khác hay hơn bản gốc. Tác giả khác nhau, cảm xúc khác nhau làm cho phòng cách vào giai điệu trước và sau cũng sẽ mang lại cho mọi người cảm giác bất đồng. Nếu phần tiếp theo mạch lạc hơn nguyên tác, điều đó có thể chứng minh rằng chúng thực sự được tạo ra bởi một người."
Nãy giờ hắn vẫn im lặng ngồi ở chỗ kia, như một người ngoài cuộc, mắt lạnh nhìn mọi người, tựa hồ đối với sự việc này không quan tâm. Cho đến khi nhắn nói ra mấy lời này, mọi người mới thức được hắn thật sự để ý đến chuyện này.
Hơn nữa, lời nói của hắn mang theo một loại khẳng định khiến cho người khác không thể phản bác, giữa những lời nói thậm chí còn kèm theo một cảm giác áp bách.
Văn phòng trong lúc nhất thời yên tĩnh kỳ cục. Ôn Gia Lương đã biết thân phận của Bạch Thiến Thiến, tự nhiên sẽ không để cho cô bị uỷ khuất, đối với Hứa Mạn Ny ông có một hình phạt thích đáng, đương nhiên nhiều nhất cũng chính là gạt bỏ chức vụ của Hứa Mạn Ny, người thì ông vẫn muốn giữ lại.
Nhưng là hiện tại Liêu Định Hiên lại tham dự vào, hắn đối với Bạch Thiến Thiến thái độ thiên vị rõ ràng. Nếu hiện tại ông có ý tha cho Hứa Mạn Ny, chắc chắn sẽ đắc tội với Liêu Định Hiên, Liêu gia cùng Ôn gia thân thiết với nhau đã mấy đời, nếu bởi vì một tổng giám âm nhạc cỏn con mà khiến quan hệ của hai nhà có vết nứt thì thật sự không đáng.
Chỉ là Ôn Gia Lương có điểm nghi hoặc, không phải hai vợ chồng nhà này quan hệ không tốt sao? Tại sao bây giờ lại không giống như vậy?
Hứa Mạn Ny cùng Diêu Họa Di cũng ngẩn ra, lời nói này của Liêu Định Hiên rõ ràng là đang bảo vệ cho Bạch Thiến Thiến. Bất quá bọn họ không hiểu, đường đường là chủ tịch của một tập đoàn lớn sao lại bênh vực cho một người vô danh tiểu tốt như vậy?
Trong lòng Hứa Mạn `Ny có một dự cảm xấu mãnh liệt. Khi cô ta chuẩn bị nói gì đó, Ôn Gia Lương lại ném một ánh mắt cảnh cáo vào người cô, hiển nhiên là không muốn nghe cô ta nói nhiều nữa, Hứa Mạn Ny chỉ phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Công ty có quy định của công ty, chuyện này đã làm ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của công ty, tôi nể tình cô đã cống hiến cho công ty lâu năm không so đo nhiều như vậy, nhưng người như cô công ty cũng không dám giữ lại."
Hứa Mạn Ny chỉ cảm thấy đỉnh đầu một trận sấm sét nổ vang, cô ta vẻ mặt không dám tin, nếu thật sự bị sa thải, như vậy cô ta phải mang tội danh đạo nhạc, đừng nói muốn vực dậy sự nghiệp, ngay cả công việc cũng không có.
Diêu Họa Di nghe nói như thế cũng là vẻ mặt khϊếp sợ, "Chủ.. Chủ tịch, Hứa tổng giám chị ấy thật sự là oan uổng, chủ tịch ngài đừng bị tiểu nhân che mắt."
Ôn Gia Lương sắc mặt khó coi tới cực hạn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta nói: "Nơi này không có chuyện của cô, đi ra ngoài."
"..."
"Đi ra ngoài!"
Vừa dứt lời, cô thư ký liền tiến vào, rất lịch sự hướng Diêu Họa Di nói: "Diêu tiểu thư, mời cô ra ngoài."
Diêu Họa Di cũng vẻ mặt không cam lòng, ánh mắt mang theo khẩn cầu nhìn Ôn Hạo, Ôn Hạo lại bưng chén trà nhấm nháp, hoàn toàn phớt lờ cô ta.
Diêu Họa Di liền bị đuổi ra ngoài như vậy. Mà Hứa Mạn Ny lúc này đã không còn vẻ vân đạm phong khinh như ở trong thang máy lúc nãy, cô ta sắc mặt tái nhợt, trong mắt cũng là một mảnh tro tàn, nhìn qua liền giống như già đi vài tuổi.
Ôn Gia Lương cũng hưởng cô ta phất tay, "Cô cũng đi ra ngoài đi!"
"Chủ tịch.." Hứa Mạn Ny trong thanh âm mang theo nức nở lại bất lực, không còn là Hứa tổng giám cao cao tại thượng nói một thì không hai nữa.
Ôn Gia Lương không nói chuyện, lại hướng của phất tay.
Hứa Mạn Ny thật sự không cam lòng, nhưng mà cô so với Diêu Họa Di hiểu rõ rằng, giờ phút này có nói thế nào cũng không ích gì. Vậy nên bây giờ chỉ có thể cắn răng xoay người rời đi.