Chương 17: đừng có nói nữa
Ba cậu gọi về nhà là để hỏi Neil có làm khó cậu hay không ? Nhưng đúng bữa tối nên cậu ăn rồi mới về là thời gian hơi trễ" Anh em về rồi... "
Cảnh du giả vờ như không thấy mà lấy áo ngủ đi vào nhà tắm .
" Anh không hỏi em đi đâu sao "
" Kệ em "
" Em về nhà ba "
Anh vẫn làm ngơ nên cậu chạy đến ôm anh
" Du...em xin lỗi mà du....những chuyện đó em không biết tại sao lại xảy ra....em xin anh tin em đi "
Cảnh du vẫn đứng lặng yên
" Du...đến đúng thời điểm . Anh cần gì em cũng sẽ nói hết cho anh biết . Chỉ cần anh tin em thôi du..em không làm chuyện gì có lỗi với anh "
Thật ra...lúc dõi hờn người nhận lỗi trước đều là anh . Mà giờ đây cậu hạ mình năn nỉ xin lỗi làm anh cũng không đành lòng . Quay qua nâng mặt đầy nước mắt của cậu lên. Dùng tay lau nó đi
" Được rồi em ! Đừng khóc nữa "
" Du.... "
Sáng ra
" Châu châu... Dậy đi em.. "
" Ơ....em mệt lắm.. "
Cậu kéo chăn lên đắp kín mít . Cảnh du đưa tay vào sờ trán có hơi nóng nóng .
" Em nóng rồi "
" Không sao đâu ! "
" Vậy anh đi làm mình ênh sao "
" Ừm.... "
Cậu mệt mỏi quay qua đưa tay sờ mặt anh
" Rồi anh ngắm ai ở phía đối diện đây ? "
Cảnh du ủy khuất làm cậu cười nhẹ
" Thì có nhớ gọi về cho em "
" Ừ..em nhớ nghĩ cho tốt nha "
" Ừ... "
Cảnh du đi làm đến gần trưa thì thật không thể làm nổi nữa vì vắng cậu quyết định đi về
" Cậu là... "
Bà giúp việc nhà cảnh du hỏi Neil
" À , tôi là thợ sửa máy lạnh mà anh Hoàng mời tới "
"Máy lạnh ? Tôi đâu có nghe nói"
" Dạ , anh ấy nó hư ở trên phòng của mình "
" Vậy à ? Vậy lên đi . Mà nè cậu Hứa có ở trên phòng đó , cẩn thận 1 tí "
" Dạ...."
Nhìn hắn ta mặc đồ công nhân rồi còn xách theo thùng phụ kiện nên bà cũng cho qua.....
Hắn lên phòng nhẹ nhàng mở cửa đi lại ôm cậu . Cậu bị ôm bất ngờ hoảng định la lên nhanh chống bị hắn bịt miệng lại
"..u...u "
Âm thanh mơ hồ phát ra . Cậu nhìn là hắn liền sợ. Hắn không cho cậu nói gì liền đè luôn xuống giường...
" U...u..... "
Cậu không la được không vẫy được....rất uất . Lúc này cảnh du về . Gặp cảnh tượng máu lại lên
" Hai người làm cái gì vậy ? "
Hắn buông cậu ra , đứng dậy sửa áo .
" Du .. "
Hắn xách thùng phụ kiện ra về
" Sao mày đến nhà tao ? "
" Tao bảo giữ vợ mày mà... "
Cậu nắm chặt tấm chăn . Nhìn cảnh du nước lưng tròng . Anh đi lại nhìn câụ , mặt hầm hầm...
" Tôi lo em ở nhà có bị gì không nên về ai ngờ... "
" Du...em không biết gì hết... "
Cậu giục chăn ra , bò lại nắm tay anh
" Em dám dẫn nó lên giường của tôi... "
" Du không phải...."
Cậu lắc đầu , giọt lệ oan ức rơi ra
" Tôi không về kịp hai người làm gì rồi ? "
" Du....du...tin em...tin em đi du.. "
" Châu châu....đâu phải anh không tin em ? Nhưng em làm anh.... "
" Du... "
Anh bỏ cậu lại đi ra ngoài....Ngày hôm sau cậu tới cty lại có hoa
" Hay ta ... Đi làm hay không người đó cũng biết "
" Du...."
Anh vẫn bỏ mặc cậu , đến cty là cậu tự đi chứ anh không chở nữa
Gần trưa cậu nói với anh ra ngoài tiếp khác . Anh cũng ừ ! 1 hồi sau có bạn cảnh du gọi đi ăn , anh thấy chán nên anh cũng đi . Ai ngờ hai người lại đi cùng nhà hàng .
Anh vừa bước vào thấy cậu ngồi với Neil rồi
" Anh đừng lôi cảnh du vào việc này "
"Sao em không nói với tên đó đi"
" Tôi không thể nói được "
Có gì mà anh giấu anh . Cậu hết hồn quay lại
" Du ...."
" Khách của em đây sao ? "
" Em...."
" Theo anh... "
Anh lôi cậu vào nhà vệ sinh , cửa mới mở đã giục mạnh cậu vào
" A...du.. "
" Hôm nay em đi khách sao ? "
" Cái gì ? "
Anh có thể nghĩ về cái đó làm cậu
" Khách của em là hắn ta vậy câu đó dùng có gì sai ? "
" Du à ! Anh nói hơi quá rồi "
Cậu vẫn cười dù câu lúc nảy rất mất danh dự của cậu . Rồi nói tiếp
"Em đi gặp khách , ông ta về rồi"
" Vậy sao em còn ở lại gặp hắn "
" Trùng hợp thôi "
" Lần nào cũng trùng hợp hoặc em không biết , em nghĩ anh nên tin em được bao lâu nữa ? "
" Du.. "
" Em cứ dùng mấy thứ đó lấp liếʍ , che giấu không nói thật cho anh nghe anh làm sao tin em em khác lắm châu châu à ! Hoàn toàn khác lần đầu tiên anh gặp em ... ? "
Cậu khổ sở nước mắt lại rơi oan ức ngập trời làm sao giải
"Du em không có gì với hắn hết "
" Có thì nói cho tôi sao ? "
" Ý anh là gì ? "
" Em du học bên Mỹ , nhìu khi xã giao thôi đã lên giường rồi nói chi là dây dưa tới giờ "