Chồng Ngốc Dễ Thương [Yuzhou]

Chương 2

Chương 2
Những hình ảnh ngọt ngào lúc nảy đều được ông nội của anh Hoàng Tĩnh Tường thu vào mắt

Cậu làm xong việc cũng đẩy xe thuốc đi , gặp ông nội châu châu cũng gật đầu chào 1 cái

Ông đi vào trong ngồi xuống cạnh cảnh du , lấy trái cây gọt cho anh

" Cảnh du....con thích cậu con trai lúc nảy chứ ? "

Cảnh du nhận miếng trái cây từ tay của ông nội cắn 1 miếng rồi gật gật đầu

" Nếu nó chăm sóc con...con có chịu không "

Anh lại cắn thêm một miếng rồi ngậm lại trong miệng suy nghĩ rất lâu lại gật đầu lần nữa

Tĩnh tường cười xoa xoa đầu anh ông đang suy nghĩ vấn đề tương lai của anh .

Chỉ có châu châu là người thứ 3 mà cảnh du nói chuyện ngoài ông và anh trai cảnh du Hoàng Cảnh Phong .

Cũng là người Cảnh du thích và chịu nghe lời ngoài ông

Chiều hôm đó 3g lại là buổi tiêm thuốc , cô ý tá khác lại đi vào

Ông nội của anh cũng ở đó vì chiều nay ông nghỉ để ở với anh

Cô y tá mới vừa cầm ống tiêm lên anh đã sợ rồi hai mắt đọng nước nói với ông của mình

" Ông ơi...cháu không chích..... "

Từng chữ của anh hạn chế nên không biết thay thế chữ cho đẹp tuy vậy nghe rất dễ thương 

Ông bước lên giường ngồi với cảnh du xoa đầu anh nói

" Cảnh du ngoan.....con tiêm thuốc nhá "

" Cháu không muốn "

Anh nhìn mãi cây kim tiêm trên tay cô y tá khẽ lắc đầu , gần như khóc tới nơi . Tĩnh tường nhớ ra gì đó liền hỏi

" Cảnh du vậy nếu người lúc sáng tiêm thuốc cho con vào đây thì sao ? "

" Người lúc sáng "

Anh nhỏ giọng lập lại nhìn ông , Tĩnh tường gật đầu .

Cảnh du nhớ người lúc sàn rất đẹp , rất dễ thương như thiên thần trong phim hoạt hình anh hay coi . Còn thương anh nữa anh rất thích .

Cảnh du nhanh chống lia lịa gật đầu , miệng đang ẩn hiện nụ cười

" Cô y tá thật xin lỗi...nhưng có thể kêu người buổi sáng vào đây không "

" Ông hoàng...người buổi sáng xin ông nói rõ "

Cô y tá đó mới đi trực buổi chiều nên không biết

" Là 1 y tá nam , rất đẹp rất dễ thương da rất trắng "

Cô y tá nghe liền biết

" À , tôi biết rồi là Ngụy Châu "

" Kêu giùm tôi đuợc chứ "

" Dạ được "

Cô y tá vui vẻ đi ra , cô cũng không muốn đi vào căn phòng bệnh này , cảnh du phát bệnh rất bất thường , khi đó sẽ thật hung dữ , nên ai cũng muốn tránh do tại gia thế nhà anh nên cố gắng

Không lâu sau Châu châu đi vào

" Sao nào cảnh du ? Lại không muốn tiêm thuốc... "

Cậu làm vẻ hờn giận nhìn anh

" Không...không có "

Cảnh du nhìn cậu cau mày rất sợ nhanh chống nói ra .

Tĩnh tường giật cả mình , châu châu là người đầu tiên khiến cháu cưng của ông phải sợ

" Cảnh du không có...cảnh du rất ngoan "

Anh rất muốn khóc , mím chặt môi .

Ông không ngờ cháu yêu của ông lại có ngày hôm nay . Tuy cảnh du bệnh nhưng rất ương bướng châu châu lại trị được cái tính này ông chịu rồi

" Ngoan....ngoan nào....tôi không có giận anh "

" Thật không "

Cảnh du ngước lên chậm rãi hỏi  cậu lúc đó giọt nước mắt cũng rơi ra

Châu châu thấy buồn vì mình làm anh khóc cho tay lau đi nước mắt

" Ngoan...đừng khóc "

" Cảnh du ngoan...cảnh du không khóc "

Anh nói với cậu , châu châu mỉm cười cảnh du rất vui cũng cười theo

Tĩnh tường lần nữa phải thán phục cậu , cảnh du cười với ông đếm trên đầu ngón tay trong hai mươi mấy năm qua nhưng châu châu với anh chỉ chạm mặt nhau buổi sáng giờ anh lại cười cùng thật là không công bằng