Yêu Người Cùng Tên

Chương 60

Chương 60
- Tự về đi!

– Đi mà, anh ra đón e đi, trời tối e sợ lắm

– Đi được tự về được, mới có 8h sợ cái gì, bắt taxi mà về.

– Anh đón e đi, e về cũng ko nói với bố mẹ, ko a bảo ông Quân ra đón e với, đi đêm hôm gặp mấy thằng taxi e ko yên tâm.

– Giờ cũng biết sợ cơ à, mọi lần đi quẩy đến gần sáng sao ko sợ.



– Không đón thì thôi, tùy anh vậy

Vừa nói khỏi câu thì Trang cúp máy. Thằng Quân mắt trợn tròn lên hóng hớt

– Ai thế mày?

– Trang

– Sao, con bé về rồi à?

– Ừ, vừa xuống máy bay, bảo tao ra đón

– Sao mày không đi?

– Ơ cái thằng dẩm này, ăn cơm đi, kệ nó

– Kệ cái gì, ra đón nó đi

– Mày thích thì ra mà đón, sốt ruột quá

– Giận gì mà dai thế, con bé đã chủ động gọi điện thì đi đi

Vừa nói khỏi miệng thằng Quân cầm điện thoại bấm nhoay nhoáy, chả biết nó gọi cho ai

– Trang à, e đang ở đâu… Ừ… đợi tầm nửa tiếng đến 45 phút nữa thằng Tùng ra đón…ừ, ngồi ở sân bay ăn uống tạm cái gì đi cho đỡ đói. Ừ thế nha

Tôi há hốc mồm!

– Mày điên à, tao bảo tao đi bao giờ

– Thôi, đứng dậy mặc quần áo đi, mày nói thế thôi chứ tao còn lạ gì nữa. Nhanh ko nó đợi lâu lại mệt ra

– Lắm chuyện thật, tự nhiên ôm rơm rặm bụng – tôi cũng ngậm ngùi đứng dậy vào phòng mặc quần áo rồi xuống dưới bắt taxi đi ra sân bay

Thế đấy, chẳng phải người yêu, cũng chẳng phải em gái ruột thịt, đối với Trang hôm nay tôi lại hành xử theo cảm tính như vậy. Ngồi trên taxi nhìn qua cửa kính, anh lái xe cũng chẳng bắt chuyện nên tôi lại càng được dịp nghĩ ngợi. Cũng may là cô bé về rồi, trong đầu tôi hiện lên bao nhiêu câu hỏi. Nào là khi gặp nhau sẽ thế nào, 2 tháng với tôi nó ko phải là dài, nhưng sự vắng mặt của Trang cũng làm tôi có chút buồn lòng, bởi vì khi đi cô bé để lại cho tôi 1 sự dằn vặt ko hề nhỏ khi gặp bác Tuân. Không biết cô bé có gầy đi kg nào không, có bớt xinh xắn đi chút nào không? Đi thì lẳng lặng, về cũng lẳng lặng, tôi cũng không thể hiểu nổi cái con người này muốn làm gì nữa. Liệu 2 tháng có đủ để niềm vui và nụ cười cô bé quay trở lại như trước không. Tôi thở dài một cách vô định và vô vị. Khi con người ta có quá nhiều sự lựa chọn, quá nhiều vấn đề “có vấn đề” thì định hướng là điều quan trọng, đối với tôi cũng thế, nhưng làm gì có cái dại nào, cái ngu nào nó giống nhau, tôi luôn phải đấu tranh giữa lí trí và tình cảm, để điều phối chúng 1 cách hài hòa thực sự là 1 khó khăn. Tôi chỉ mong những gì tôi làm sẽ được đền đáp, tôi không muốn làm đau ai, không muốn làm tổn thương ai. Tôi sẽ làm, sẽ cư xử theo con tim mách bảo, ít nhất là khi đến tôi còn có thể làm được điều gì đó cho ai đấy.

Đang bần thần thì tôi giật mình bởi tiếng gọi của anh tài xế

– E đón người nhà hả, sắp đến nơi rồi đó e

– Vâng, anh đi nhanh dùm e chút!

– Anh cũng muốn đi nhanh lắm, nhưng đoạn này hay có mấy cha giao thông, với lại taxi bọn anh mà đi ẩu, bị công an vẫy 1 phát thì coi như cả ngày nhịn

– Vâng- tôi cười- anh chạy xe lâu chưa?

– Cũng được gần 5 năm rồi. Mà nói chung làm nghề này cũng phức tạp lắm, khách hàng thì mỗi người 1 ý, kiếm được đồng tiền cũng vất vả

– Nghề nào cũng thế anh ạ, nghề nào cũng có cái khó mà. Có ai dám bảo kiếm tiền dễ đâu.

– Bọn anh mà không giữ mình, không có chí lo cho vợ con thì bao nhiêu đổ vào bài bạc với rượu chè hết, có thằng còn hút chích nữa , ghê lắm

– Vâng, thôi ai cũng vì đồng tiền, quan trọng là bản thân anh ạ, giờ kiếm tiền dễ chắc chỉ có buôn ma túy thôi

Cũng chém gió được với anh tài xế đôi ba câu rồi cũng đến nơi. Trả tiền xong bước xuống xe, cảm giác thời tiết chuyển mùa thấy hơi lạnh lạnh, nhanh chân rảo bước vào sảnh đón , vừa đi vừa cầm điện thoại gọi cho cô bé

– E nghe này anh!

– E đang ở chỗ nào đấy?

– Tầng 3 anh ơi, trên chỗ quán café ấy. Anh lên đi, e nhiều đồ quá

– Ờ, đợi tí

Đi lên tầng 3, thấy cô bé đang ngồi hí hoáy điện thoại, trông có vẻ mệt mỏi. Nhìn thấy tôi cô bé mắt sáng lên , đưa tay vẫy vẫy. Trang khác lắm, cô bé có vẻ gầy đi nhiều, nhưng miệng vẫn cố gắng cười với tôi

– Anh ngồi đi đã

– Ngồi gì nữa, 9h hơn rồi về ko muộn. E ơi tính tiền – tôi ới người phục vụ.

– Anh xách hộ e ít đồ kia nhé

– Gì mà lắm đồ thế này. Tiền có mà xách 1 đống quần áo đi thế này hả?

– Đồ bên đó rẻ hơn bên mình nên e xách về đấy chứ, toàn quần áo không đó.

– Khổ, tham mấy cái đồ này làm gì, ở Việt Nam đắt hơn vài trăm chứ mấy

– Anh chẳng biết cái gì, ở Việt Nam toàn hàng fake ấy, tiện sang thì xách về luôn, mà thôi về đi anh

Nệ khệ tay xách nách mang kéo cái vali to vật vã gần bằng người xuống tầng 1 gọi taxi đi về. Chạy được 1 đoạn Trang ngồi xích lại khoác tay tôi quay sang cười hề hề

– Anh, e tưởng anh không ra chứ?

– Định thế

– Vẫn còn giận e à, cười lên đi

– Vâng ạ, giận! – tôi quay đi giả bộ

– Hì, thôi mà, e về hành hạ anh tiếp, anh ko vui à?

– Vui vẻ gì, mong cho đi hẳn càng tốt.

– Hì, mà cái anh này – đập vai- e về còn chẳng được câu hỏi thăm xem em có mệt không, có khỏe không

– Thế ai cười từ nãy đến giờ, nhìn biết là khỏe rồi, không phải hỏi, mắt thấy tai nghe là đủ lắm rồi

– Đúng là ông già, lúc nào cũng vậy. Bảo sao… – lẩm bẩm

– Làm sao nào…. Nói to lên anh nghe cái

– Không, e định bảo là….lâu không gặp vẫn phong độ, menly, đẹp trai, nói chung là đẹp í. Đại loại thế – lại nhe răng ra cười

– Đại loại cái gì, khen thì khen cho hẳn hoi, xem cái mặt kìa. Vừa xuống máy bay mà nhăn nhở, ko thấy mệt à?

– Thấy anh già là…. Ui chết… nhầm… anh trẻ là e hết mệt rồi.- mắt liếc liếc miệng vẫn tủm tỉm

– Vẫn chứng nào tật nấy, tưởng sang học hỏi được văn hóa phương tây thế nào chứ, chẳng ăn thua- lắc đầu

– E thèm vào cái văn hóa phương tây, cái văn hóa nửa mùa, mà nói thật bọn nó chỉ được cái văn minh thôi, chứ văn hóa thì sao so được với Việt Nam

– Ờ, kiểu gì cũng nói được hết í

Rồi dần dần cái cảm giác thân quen nó lại ùa về, nhưng tôi hơi cố chấp nên vẫn cố tỏ ra cứng rắn với cô bé. Thấy cô bé về, dù hơi gầy 1 chút tôi cũng thấy có chút an ủi, ít ra là đối với cô bé và với cả bản thân mình. Những gì nó thân thuộc với mình thật khó thể dứt bỏ. Đối với Trang tôi chưa bao giờ có suy nghĩ trách móc cô bé. Quan hệ giữa tôi bây giờ với Trang, thử hỏi còn được bao nhiêu phần trăm, bao nhiêu sự tin tưởng lẫn tình cảm vô tư như ngày nào. Dù tôi và cô bé không thể đi chung 1 lối với Trang, 1 năm, 2 năm với tôi nó không quan trọng, chỉ là 1 tình cảm đặc biệt không phải tình yêu, một sự mến thương, yêu quý khó diễn tả. Nếu 1 lúc nào đó chúng tôi lạc nhau hoặc 1 ai đó bỏ đi và không quay lại thì chắc chắn 1 điều rằng tôi sẽ còn tiếc nuối nhiều điều trong cuộc sống này mà tôi chưa làm được.

– Hù, anh làm gì mà ngẩn người ra thế

– Ko thấy à, đang nhìn người ta đi đường thôi, mà sắp về tới nhà rồi đó. E gọi cho bố mẹ chưa?

– E chưa, về bất ngờ cho bố mẹ bất ngờ

– Dở hơi, bất ngờ cái gì, đau tim thì có

Bỗng tôi có điện thoại. “Đầu Thạch Cao calling”.

– Anh nghe này

– Anh ngủ chưa?

– Anh chưa, đang đi có chút việc qua nhà bác Tuân

– Sao muộn thế? Cả ngày chẳng gọi cho e gì cả.

– Ừ, mà e ăn uống gì chưa?

– E vừa tắm giặt xong, giờ mới ăn.

Đang nói thì Trang lên tiếng

– Ôi trời mệt quá đi – nói to

Tôi vội vàng lấy tay bịt miệng Trang lại, ra hiệu bằng ánh mắt, còn Trang thì cứ tỉnh bơ

– Anh đi với ai thế? Con gái à?

– À, ừ…. Anh….

– Thôi anh đi đi, e đi ăn đây – vừa nói dứt câu Linh Nga cúp máy

Tôi vội vàng bấm máy gọi lại thì cô ấy tắt máy.

– Em làm cái trò gì vậy hả – tôi quát

– Em làm gì đâu?

– Bực mình…

– Ai làm gì mà anh bực mình.

– E ko thấy anh đang nói chuyện điện thoại hả

– Thì e nhỡ mồm chứ e cố tình đâu.

Tôi lại luống cuống bấm số gọi lại cho Linh Nga, gọi đi gọi lại vẫn không được.

– Lần sau e giữ ý tứ 1 chút đi

– E cố tình đấy. Vẫn chưa chia tay… – lẩm bẩm

– Ngồi im đi, anh mệt mỏi với e lắm rồi đấy

Trên đoạn đường về nhà Trang tôi và cô bé ko nói với nhau câu nào. Cho đến khi xuống xe, tôi kéo hành lý xuống và bấm chuông cửa. Trang vẫn ngồi lì trên xe. Chị giúp việc chạy xuống mở cửa

– Tùng à em, sao đến muộn thế

– Trang về chị ạ

– Thế hả – có vẻ mừng rỡ, mở cổng cho tôi xong chạy nhanh vào trong nhà. Chưa đầy 1 phút sau thấy bố mẹ Trang đi xuống

– Cháu chào bác

– Tùng à, Trang đâu?

– Vẫn còn ngồi lì trong xe kia bác ạ. – tôi tiến lại mở cửa và liếc mắt với cô bé – xuống đi

– Sao về ko điện cho bố mẹ hả con – bác Tuân nói thì Trang cũng bước xuống

– Con đi được tự về được

– Thôi 2 đứa vào nhà đi – mẹ Trang nói

Vào nhà, Trang ngả lưng xuống ghế

– Phù, đúng là về nhà có khác

– Sang bên đó có vui ko? – em Long thế nào?

– Vui bố ạ, nó đưa con đi chơi suốt

– Thế ko để nó học hành gì à?

– Ôi dào, bên đó bọn nó rảnh thì học, có thời gian thì lên thư viện mà cày, bố không phải lo đâu

– Lúc nào cũng không phải lo, chị thì chỉ được cái mồm mép, lúc nào cũng để bố mẹ lo ngay ngáy

– Bố mẹ muốn con đi lấy chồng rồi chứ gì, con an phận cho xong.

– Thôi, vừa về nghỉ ngơi tí rồi lên ngủ đi, cháu chào 2 bác cháu về đây ạ – tôi chào mọi người

– Ở lại chơi đã cháu

– Thôi ạ, giờ cũng hơn 11 giờ rồi, cháu về không muộn

– Ừ, thế thôi bác ko giữ.

Tôi chào 2 bác rồi đi ra , cũng chẳng nói với Trang câu nào. Bác gái có đi theo tôi ra ngoài để đóng cổng

– Tùng này, bác cảm ơn nhé.

– Dạ không có gì đâu ạ.

– Thấy Trang nó phiền cháu như vậy bác…

– Bác đừng nghĩ ngợi gì, Trang cũng có cái khó của Trang, cháu thì cũng có lúc nọ lúc kia, không có ai được trọn vẹn đâu ạ, nên bác đừng áy náy và cũng đừng trách em nó. Để em nó nghỉ ngơi vài ngày rồi cháu sẽ bàn công việc sau

– Ừ, dù sao thì cháu cũng là người thân với nó nhất. Sau sự việc 2 đứa vừa rồi mà giờ vẫn còn đi với nhau thì bác…- ái ngại

– Dạ thôi, cháu về đây, bác vào nhà đi ạ

Tôi vội vã bắt taxi đến nhà Linh Nga, cổng đã đóng vì lúc này đã 12h. Trong người bứt rứt khó chịu. Liền nghĩ đến Ngọc tôi cầm máy gọi. Gọi cuộc đầu tiên ko nhấc máy, cuộc thứ 2 cũng không, thứ 3 cũng không. Trong lòng nóng như lửa đốt. Tôi lại gọi cho thằng Nhật

– Alo – giọng ngái ngủ

– Dậy, anh nhờ tí việc

– Việc gì thế ạ – vẫn còn uể oải

– Dậy, có việc mới nhờ, mày gọi cho Ngọc hộ anh xem có bắt máy không? Anh gọi chị Linh Nga ko được, gọi Ngọc ko bắt máy

– Đợi em tí

2 phút sau thì nó gọi lại

– Hả, sao có nghe máy ko?

– Có anh, anh làm gì mà chị í khóc lên khóc xuống rồi tắt máy, không cho cái Ngọc nghe lúc anh gọi

– Làm gì hỏi sau, thế được rồi, ngủ đi. Thế nha!

Tôi lấy máy nhắn tin vào máy Ngọc “ bảo chị là anh đợi ngoài cổng, anh đợi 15 phút ko ra thì anh về”. Tôi đành ngậm ngùi đứng ngoài, trời thì lạnh, bắt đầu có sương xuống, tôi lại mặc quần ngố, mấy con muỗi chết tiệt cứ bu vào chấn đốt lấy đốt để. Cái số tôi nó khổ mà, giờ chắc chỉ đổ tại số thôi, để an ủi bản thân vậy. Đợi mãi, đợi mãi ko thấy Linh Nga ra mở cổng, cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Ngó vào trong thì phòng Linh Nga vẫn còn lờ mờ ánh đèn ngủ. Lại đợi tiếp, muối đốt sưng vù chân lên, coi đồng hồ định thời gian cũng đc khoảng hơn 20 phút rồi, tôi bắt đầu nản bấm bụng định đi về. Nhưng đấu tranh tâm lí thì nữa muốn về nửa không muốn. Lại cầm máy nhắn cho Ngọc “ nói với chị dùm anh là anh về đây”. Nhắn xong cái tin cất bước quay đi ra đầu ngõ như 1 người hùng nhưng thua cuộc bởi vì ra về tay trắng, người hùng đối với mấy con muỗi. Ra đến đầu đường vẫy taxi, cảm nhận đằng sau có ai đó

– Anh!